Chương 4: Chúng Ta có Nhà Rồi!

Sau một buổi sáng đầy sóng gió, Xu Xu và Duệ Duệ ngồi nghỉ trên ghế đá ngoài công viên.

Nếu như ở ngoài đường thi thoảng có người đi kiếm ăn thì công viên là nơi vắng vẻ nhất bởi vì chẳng ai coi thường mạng tới mức bất chấp nguy hiểm chạy ra công viên ngắm cảnh. Chưa kể, ở bên ngoài lại lạnh lẽo, họ thà chết đói trong nhà còn hơn chết cóng.

Xu Xu ngồi xuống ghế, mặc dù đã mặc rất nhiều quần áo nhưng hơi lạnh từ ghế vẫn chạm nào mông bé. Xu Xu rùng mình, chiếc mũi nhỏ nhắn đã đỏ hồng một mảng.

Bé há miệng: “Hắt xì!”

Xu Xu: “...”

Bé lập tức đứng dậy, không cho Duệ Duệ ngồi trên ghế nữa. Bé cùng Duệ Duệ đi tới một căn nhà nhỏ gần đó gõ cửa.

Người trong nhà ngó nhìn qua mắt mèo trên cửa thấy hai đứa trẻ liền mở cửa hỏi:

“Hai cháu bé, sao lại ở bên ngoài. Vào trong đi.”

Xu Xu vâng dạ: “Xu Xu cảm ơn bà.”

Xu Xu dắt tay Duệ Duệ đi vào nhà. Bé thấy bà lão chống gậy đi lại có chút khó khăn liền nói:

“Bà ơi, bà có sao không? Con đỡ bà nha.” - Xu Xu buông tay Duệ Duệ, đi lại đỡ bà.

Bà lão cảm ơn Xu Xu, khuôn mặt phúc hậu khẽ mỉm cười, bà hỏi:

“Con tên Xu Xu à? Còn bạn con tên gì?”

Xu Xu gật đầu, nhớ lại Duệ Duệ bị bệnh sợ bà sẽ không thích Duệ Duệ nên Xu Xu đổ mồ hôi có phần lo lắng nói:

“Cậu ấy là Duệ Duệ, Duệ Duệ không thích nói chuyện.”

‘Ọt~ ọt~’

Xu Xu ôm bụng: “...”

Bà lão cười nói: “Xu Xu đói hả? Trong bếp nhà bà có đồ ăn, con cứ lấy ăn đi.”

Xu Xu cười ngượng ngùng nói: “Con cảm ơn bà!”

Xu Xu lấy từ trong tủ một chiếc bánh mì ăn nhanh. Bé lấy hộp sữa đổ ra cốc đưa cho bà:

“Bà ơi, bà uống sữa cho khoẻ ạ.”

Bà lão cảm ơn Xu Xu, cầm cốc sữa uống tưd từ, chậm rãi.

Xu Xu cũng kéo Duệ Duệ ngồi trên ghế, bé bóc túi bánh mì đút cho Duệ Duệ ăn trước rồi bé mới ăn.

Bà lão nhìn hành động đáng yêu của Xu Xu trái tim lơ lửng do mạt thế tới đã hạ xuống nhẹ nhàng. Bà cất tiếng hỏi:

“Xu Xu với bạn nhà ở đâu? Ngoài kia rất ngu hiểm nên con cẩn thận một chút.”

Xu Xu đang phồng má, ra sức nhai đồ ăn, nghe bà hỏi thì cố nuốt hết thức ăn rồi mới trả lời:

“Dạ, tụ con hồi trước ở cô nhi viện nhưng mà tự nhiên mọi người bị bệnh, rồi bỏ con với Duệ Duệ ở lại đi mất. Con đói quá nên ra ngoài để xin đồ ăn.”

Bà lão hoảng hốt, quả thực, gần đây có một cô nhi viện Phúc Đường. Ở đó rất đông người, nếu tất cả đều biến thành tang thi. Với sức lực của hai đứa trẻ vốn dĩ không thể chạy thoát. Vậy mà vẫn bình an vô sự, cảm tạ trời đất.

Bà hỏi Xu Xu: “Nếu hai con không có chỗ ở thì có thể ở đây với bà.”

Xu Xu do dự nhìn sang Duệ Duệ, bà lão cũng thấy được dự chần trừ trong măt chả Xu Xu.

Xu Xu cụp mắt xuống không dám nhìn bà:

“Bà ơi, nhưng mà, nhưng mà... Duệ Duệ của con cũng bị bệnh. Con sợ bà ghét bỏ cậu ấy.”

Bà lão kinh ngạc, nhìn thật kỹ đứa bé tên Duệ Duệ trước mặt. Đôi mắt mà nheo lại, dưới ánh nến chập trờn sáng, bà thấy làn da xám xanh, đôi môi tím tái của Duệ Duệ.

Đột nhiên, Duệ Duệ ngẩng đầu lên nhìn bà, tròng mắt hắn trắng dã, không có lòng đen. Bà lão có thể xác định đứa trẻ trước mặt không phải con người.

Xu Xu còn cố gắng một bên thuyết phục bà lão, một bên vuốt tóc Duệ Duệ an ủi:

“Bà ơi, Duệ Duệ sẽ không tự ý ăn người. Duệ Duệ rất ngoan ngoãn nghe lời. Duệ Duệ còn là bạn thân nhất của Xu Xu. Nên bà đừng ghét Duệ Duệ được không?” - Xu Xu đôi mắt ửng hồng như sắp khóc. Môi nhỏ chu lên, một câu Duệ Duệ, một tiếng cũng Duệ Duệ.

Bà lão cười gọi Xu Xu lại, bé cẩn thận đi tới, bà xoa đầu Xu Xu nói:

“Bà không sợ Duệ Duệ, bà đã đến tuổi gần đất xa trời cũng không sống được bao lâu nên Xu Xu và bạn cứ ở lại. Chỗ của bà, cháu của bà thường xuyên gửi thức ăn qua. Nó là dị năng giả nên cháu phải giấu Duệ Duệ thật kỹ đừng để nó phát hiện.”

Xu Xu sáng mắt nhìn bà, liên tục cảm ơn bà. Bé lại chỗ Duệ Duệ, nhảy lên ôm lấy cổ cậu, xung sướng nói:

“Duệ Duệ, chúng ta có nhà rồi.” - Bé mỉm cười, lộ ra hàm răng nhỏ nhắm, đáng yêu.

Duệ Duệ chịu trọng lực của Xu Xu, cơ thể yếu đuối của tang thi không nâng nổi, Duệ Duệ bị Xu Xu đè bẹp xuống đất. Ghe tiếng xương gãy giòn tan.

Xu Xu: “...” Bé thật sự không cố ý...

Bà lão: “...” Ôi, thật đáng thương.

Xu Xu lăn xuống từ trên người Duệ Duệ xuống, bé nâng cánh tay bị gãy, cong thành một đường, xương trắng lòi cả ra ngoài. Nhưng tuyệt nhiên không có máu vì Duệ Duệ là tang thi.

Xu Xu nhìn vết thương mà ê cả răng, bà lão cũng hí ngụm khí lạnh, lo lắng đứng dậy đi tìm hòm thuốc.

Trong khi hai con người đang nóng ruột không thôi, tang thi là người bị thương lại hoàn toàn không một chút cảm xúc, chỉ nằm đó theo lời của Xu Xu nhìn lên trần nhà.

Bé Xu Xu thổi vào việc vết thương, vừa hay bà lão đi lấy hòm xuống vào nhìn thấy hình ảnh da thịt tự nhiên mọc, xương được nối lại với nhau. Cuối cùng thành một cánh tay hoàn chỉnh.

Bà lão: “...” Ôi chúa ơi, thật vi diệu.

============================

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play