Chương 1: Mạt Thế.
Mạt thế kéo tới, thành phố đã từng xinh đẹp, nhộn nhịp nay trìm trong ảm đạm, lạnh lẽo. Tiếng cười nói, những câu chuyện hằng ngày đã thay bằng tiếng khóc than, kêu gào thảm thiết của con người.
Chỉ sau một buổi trưa, tất cả mọi vật trên trái đất đều trìm trong giấc ngủ sâu, khi tỉnh dậy có người biến thành xác sống, có người biến thành dị năng giả. Số cuối vẫn là con người bình thường.
Trong khu rừng nhỏ ở vùng ngoại ô thành phố. Một cậu bé tầm tám tuổi, dáng người nhỏ, gầy dựa vào hốc cây ngủ.
Khuôn mặt bé đen đuốc, quần áo có phần bẩn thỉu.
Khi tỉnh dậy, bé thấy trời đã nhá nhem tối, bé nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng của Duệ Duệ.
Bé không thấy Duệ Duệ đâu.
Bé đứng dậy, đi theo lỗi cũ về nhà. Trên đường đi, Xu Xu bỗng nghe thấy tiếng của Tô Tô hét lên.
Bé giật mình, chầm chậm đi lại gần. Thấy Duệ Duệ đang đứng quay lưng về phía bé.
Đối diện với Duệ Duệ là Tô Tô đang tái xanh mặt mày.
Xu Xu hớn hở chạy lại chỗ Duệ Duệ, bé mừng rỡ nói:
“Duệ Duệ, Tô Tô, chúng ta phải về trước khi mặt trời lặn.”
Duệ Duệ bị Xu Xu làm mất sự chú ý, Tô Tô quay người chạy như bị ai đuổi. Nó lao vút ra khỏi khu rừng, khuất dạng.
Xu Xu hồn nhiên cười với Duệ Duệ: “Cậu lại doạ cậu ấy nữa rồi. Nào chúng ta đi về.”
Bé nắm tay của Duệ Duệ, cảm nhận được bàn tay lạnh buốt không có hơi ấm, Xu Xu rụt tay lại. Nhưng rồi dùng hai bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lấy tay Duệ Duệ.
“Duệ Duệ, cậu lạnh đúng không? Tớ cũng lạnh lắm. Đợi lát nữa về, dì Phúc sẽ đốt lửa sưởi ấm cho chúng ta.”
Xu Xu vừa nói vừa thở hơi ấm vào tay Duệ Duệ. Trong khi đó, Duệ Duệ khuôn mặt xám xịt, đôi mắt không có lòng đen nhìn bé. Cậu há miệng, hàm răng nhọn hoát cảnh cáo nhìn Xu Xu.
Xu Xu ngơ ngác nhìn Duệ Duệ, bé vuốt vuốt đầu cậu, xoa xoa quai hàm cậu. Khuôn mặt gầy hiện lên vẻ lo lắng:
“Duệ Duệ, cậu đói sao?”
Duệ Duệ vẫn không trả lời nhưng cái miệng đã khép lại.
Xu Xu dắt tay Duệ Duệ đi về phía trước, nhưng chẳng đi được lâu, cơ thể của tang thi cứng nhắc, tốc độ vô cùng chậm, dáng đi kỳ quái nên Duệ Duệ trực tiếp vấp ngã nằm trên mặt đất.
Xu Xu hoảng hồn, sợ hãi đỡ cậu, nhưng sức lực của bé quá nhỏ nên bị đè bẹp bên dưới, phải cố gắng hết sức bé mới dựng được Duệ Duệ đứng dậy.
Bé lần này cẩn thận hơn, bước đi chậm rãi, thường xuyên để ý ra đằng sau, sợ Duệ Duệ vấp ngã. Bé không biết tại sao cậu lại không nói chuyện với bé nhưng bé sẽ không giận cậu. Bởi vì Duệ Duệ đối xử với bé rất tốt.
Đến tận khi trời tối hai người mới đặt chân tới nhà. Xung quanh mọi người đi đi, đi lại vô hồn. Toàn bộ người ở cô nhi đã hoá thành tang thi, kể cả Tô Tô hồi nãy cũng vậy.
Xu Xu không hiểu, chạy lại chỗ dì Phúc, đáng thương lay lay dì:
“Dì ơi, chúng con xin lỗi đã về muộn. Dì đừng giận tụ con nha.”
Dì Phúc cả người cứng nhắc, nhe hàm cắn phập vào vai Xu Xu. Bé đau đớn hét lên, nước mắt nóng hổi chảy ra.
Hàm răng sắc nhọn của dì Phúc giống như gọng kìm kẹp chặt vai bé. Xu Xu ra sức dãy dụa nhưng không thể thoát.
Những con tang thi khác ngửi thấy mùi máu tươi đều quay đầu nhìn Xu Xu, chúng từng bước khập khiễng đi tới.
Xu Xu đỏ mắt nhìn, miệng lẩm bẩm:
“Xu Xu đau quá... Mọi người đừng cắn Xu Xu, Xu Xu không ngon...”
Xu Xu vừa nói, vừa nấc, trông vô cùng tội nghiệp.
Lời nói của Xu Xu thật sự hiệu nghiệm, dì Phúc nhả hàm buông tha cho bé. Mọi người cũng không nhìn bé đầy thèm khát.
Bé lấy tay che miệng vết thương, kéo Duệ Duệ làm nũng:
“Duệ Duệ, thổi cho tớ đi. Tớ đau quá, dì Phúc nói bị thương, thổi là hết đau liền.”
Duệ Duệ ngơ ngác nhìn Xu Xu, cậu không thể cắn đồ trước mặt, cũng không hiểu vật này đang nói gì. Cậu chẳng khác gì con rối gỗ, đứng đần ra nhìn Xu Xu.
Xu Xu: “...”
Bé tự lau nước mắt, tự thổi thổi trên bả vai vài tiếng ‘phù phù’. Quả nhiên, vết thương đã biến mất chỉ còn lại đống máu thấm vào áo trên vai.
Xu Xu bỗng nhớ ra tay Duệ Duệ lạnh, bé rón rén lại gần dì Phúc, ngập ngừng nói:
“Dì Phúc ơi, con có thể đốt củi và ăn thức ăn được không?”
Dì Phúc dĩ nhiên không đáp lại, bà hoàn toàn ngó lơ Xu Xu.
Xu Xu thấy vậy phân vân không biết phải làm sao. Bụng bé kêu đói, mệt lả.
Thế là Xu Xu xin phép dì, rồi dắt Duệ Duệ đi vào phòng bếp.
Bé châm lửa đốt củi, cùng với Duệ Duệ hơ tay cho ấm. Nhưng tay của Duệ Duệ chẳng ấm hơn chút nào.
Xu Xu khó xử, bé lục trong đống quần áo một đôi găng tay khá lớn, trông có vẻ rất ấm áp đeo vô cho Duệ Duệ.
Lúc này, bé mới thoả mãn thở ra một hơi. Bé lại tìm thấy trong bếp có vài ổ bánh mì và chút hoa quả. Bé lấy một phần cho mình, một phần cho Duệ Duệ. Còn lại để dành cho các bạn khác và Dì Phúc.
================================
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT