Tác giả có lời muốn nói: Các độc giả nên đi ngủ sớm một chút a~ mặt khác, tác giả hèn mọn muốn xin mọi người một việc, có phải hay không các cậu nên để lại vài bình luận sao? Ít nhất cũng phải chứng minh các cậu có đọc truyện. Nếu có thể bình chọn thì càng tốt! Động lực viết sẽ tăng gấp mười lần!
Harry vì không vào Gryffindor giống đời trước mà có chút không vui, đối với mấy món ăn phong phú do gia tinh chuẩn bị không một chút hứng thú, chỉ ăn một ít thịt cùng rau dưa, cậu thậm chí còn không biết mình đã ăn những gì. Khác với Harry rầu rỉ, Draco bên cạnh có chút vui vẻ, không những ăn ngấu nghiến mà còn uống chút rượu.
"Malfoy, cậu có thể uống rượu sao? Đến lúc đó uống say tôi cũng mặc kệ cậu." Harry dùng nĩa của mình gõ nhẹ vào dĩa của người kế bên, kim loại va chạm với sứ phát ra âm thanh lách cách thanh thuý, thành công hấp dẫn sự chú ý của Draco.
"Không có việc gì, tôi từ nhỏ đến lớn uống rất nhiều, tửu lượng rất cao, chút ít này tôi không say được đâu." Draco lại uống một hớp lớn rượu vang đỏ, muốn lấy một ít đậu phộng làm đò nhắm.
"Cậu biết hiện tại mình bao nhiều tuổi không?"
"Mười bảy a, làm sao vậy?" Draco một bên tách đậu phộng, một bên trả lời Harry, hắn đang suy nghĩ làm sao để có thể đem đậu phộng cứng ngắc tách ra, "Tôi là hỏi hiện tại thân thể cậu bao nhiêu tuổi!"
"Hả, cậu hỏi gì vậy chứ! Tôi hiện tại đương nhiên là..." Tay cầm rượu của Draco ngừng giữa không trung, hắn trời sinh da mặt trắng nõn có thể thấy xuất hiện mảng đỏ ửng, mặc kệ là cổ hay tai đều đỏ như muốn xuất huyết, "Tôi...mười một."
"Thời điểm này cậu đã bắt đầu uống rượu sao?'
"Đương nhiên là chưa." Draco tựa hồ ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, hắn đặt ly rượu xuống sau đó bắt đầu ngẫm nghĩ, hắn bây giờ mới cảm giác được đầu bắt đầu choáng váng, muốn đứng lên lại như không có sức, phẳng phất tiếp theo hắn liền té xỉu, "Cái kia, Harry."
"Hửm, mau nói." Sau khi ăn xong bữa chính liền biết mất, trước mặt bây giờ là đồ ngọt. Harry lấy cho mình một miếng bánh kem chocolate, sau đó lấy cho Draco ít kẹo bạc hà, đại khái là để cho hắn tỉnh rượu.
"Nếu tôi nói tôi uống say, cậu sẽ đưa tôi về phòng ngủ chứ?"
"Tìm hai tên người hầu của cậu đi, tôi không muốn vác ' một tên say rượu ' trở về. Harry đứng lên lấy cho mình một cốc nước bí đỏ, miếng bánh cậu đã ăn xong, hiện tại chỉ cần uống nốt ly nước liền xong bữa.
"Cái kia, hiện tại Crabbe và Goyle không biết đã chạy đi đâu, tại sao lúc ấy tôi lại chọn hai tên ngu đấy làm người hầu chứ!" Draco đem nĩa cắm vào khiến viên kẹo bạc hà tách làm đôi, thân thể hắn bắt đầu ăn không tiêu, bây giờ hắn thật sự chỉ muốn ngủ.
"Học sinh Slytherin đi theo ta!" Sau khi bữa tối kết thúc, huynh trưởng của mỗi Nhà sẽ đưa các tân sinh đến ký túc xá, chẳng qua bây giờ nơi cậu tới không phải phòng nghỉ Gryffindor trần ngập ánh sáng vui tươi, mà là phòng nghỉ nhà Slytherin đen tối và ẩm ướt, cậu rất khó tưởng tượng cái cảnh nếu cậu cùng Crabbe và Goyle phải ngủ chung.
"Draco, nên đi thôi!" Harry nhẹ ngàng lay Draco đang nằm trên bàn, nhưng Draco vẫn như cũ không đáp lại Harry.
"Tôi hy vọng không như những gì tôi nghĩ." Harry đưa tay xuống dưới mũi Draco, cảm nhận hắn đang hô hấp, "Đáng ghét, cậu ta ngủ rồi."
Harry thật sự không muốn quản Draco, cứ để hắn nằm ở sảnh ngủ một đêm đi, ngày mai vừa tỉnh liền có thể ăn sáng. Chỉ là một người như Harry sẽ đành lòng sao? Đương nhiên là không, hơn nữa cậu phát hiện lúc Draco ngủ có chút đang yêu. Vì vừa uống rượu nên trên mặt hắn có chút đỏ giống như đang ngại ngùng, thân thể theo nhịp thở mà phập phồng, khi ngủ liền trở nên an tĩnh a! Đây mới là dáng dấp của một thiếu gia nhà giàu!
Không còn cách nào khác, Harry miễn cưỡng tìm cách mang Draco về kỳ túc xá. Câu thi triển một câu thần chú, thành công khiến hắn bay lơ lửng. Nhưng sau đó lại cảm thấy không ổn, hiện tại cậu quá yếu lỡ khiến con công này bị thương, hậu quả cậu không gánh nổi. Cậu chỉ còn cách cõng Draco mà đi.
Bên tai có thể nghe rõ tiếng Draco hít thở đều, thường ngày hắn đáng ghét nổi bật thì bây giờ lúc ngủ trông thật yên tĩnh. Harry đột nhiên nghĩ đến dáng dấp mình khi ngủ trông như thế nào.Già rồi thật không tốt, cậu quên mất chính mình khi ngủ thường xuyên mơ thấy ác mộng, khi tỉnh lại trên người toàn mô hôi lạnh. Nhưng đôi khi ngủ rất sâu, yên ổn giống như trẻ con.
"Harry, Harry.: Draco đột ngột nhỏ giọng gọi tên Harry.
"Tôi đây." Harry cũng đáp lại.
"Xin lỗi."
Harry khựng một chút, hỏi "Sao thế, sao lại xin lỗi?"
"Tôi xin lỗi."
Không có câu trả lời.
Harry không nói gì, tay cậu đỡ lấy Draco càng thêm chặt.
"Nghe đây, mật khẩu là: Thuần huyết."
"Chính xác." Bức tranh trên cánh cửa hướng các học sinh Slytherin gật đầu, đem cửa mở ra.
"Ký túc xá nam trên lầu, còn nữ phía tay trái, chúc các trò ngủ ngon." Huynh trưởng an bài xong liền ngáp vài cái, cũng chuẩn bị đi ngủ.
"Má ơi, rốt cuộc cũng tới! Tôi mệt sắp chết rồi." Harry vừa vào phòng liền đem Draco nằm lên giường nếu không muốn nói là ném hắn lên giường, chiếc giường vì bị lực tác động mà hơi xê dịch.
"Ha, mệt qua, muốn đi ngủ." Harry ngáp một cái, đang chuẩn bị đi ngủ, thì nhận ra Draco dùng tay nắm chặt góc áo không cho cậu rời đi.
"A Draco, đừng như vậy, tôi muốn đi ngủ."
Draco không đáp lại nhưng rõ ràng cái tay hắn nắm lấy áo cậu đang siết chặt lại.
"Này đừng như vậy chứ, thật tình." Harry cũng lười quản Draco, cậu dứt khoát nằm xuống bên cạnh hắn, lấy chăn đáp cho Draco đằng sau liền đi ngủ.
Vào ban đêm không có ai nằm mơ, chắc là vì bên cạnh có nhiều thêm một người đi.