Cậu cố mở đôi mắt còn buồn ngủ, khẽ nhúc nhích eo để đỡ mỏi, lại phát hiện ra mình đang bị một cánh tay lạ ôm lấy.
"Cái quái gì vậy!" Harry ý thức được mình là bị Draco ôm lấy, lúc sau liền hoảng sợ muốn cầm cánh tay đang trên eo mình ném đi, mọi chuyện sẽ bình thường nếu như Draco không đem Harry ôm càng chặt.
"Draco! Tên điên nhà cậu, mau thả tôi ra! Đừng có ép tôi xài bạo lực với cậu!."
Không có tiếng trả lời.
Harry cảm giác cơ thể của người ôm mình đang run nhè nhẹ.
"DRACO! Nhịn cười hẳn là rất khó chịu ha." Harry linh hoạt xoay người đánh Draco đang không kịp trở tay, "Tôi biết cậu đã tỉnh!"
Sau khi hoàn toàn tỉnh táo, Draco rốt cuộc cũng chịu buông Harry ra cười ha hả:" Ây da, Cứu thế chủ đây tỉnh khi nào thế? Không muốn ngủ thêm một chút sao?"
"Nếu còn ngủ nữa liền muộn học." Harry nhảy xuống giường mặc áo vào, đeo đôi dép lê bông xù vào nhà vệ sinh chuẩn bị, "Đêm qua cậu uống say, bây giờ hẳn là còn mệt đi.Cậu thật sự không cần nghỉ thêm chút nữa?"
"Ha, tôi hẳn là nên đi cảm ơn Crabbe và Goyle vì bọn họ đã khiêng tôi trở về."
Harry nghe Draco nói những lời này, không thể trách Draco nói vậy, sự thực thì cũng không có vấn đề gì nhưng không hiểu sao cậu lại cảm thấy trái tim của mình thật lạnh lẽo. Chính cậu cũng không hiểu được, nếu Draco không nghĩ tới mình thì thật tốt, chỉ là cậu hiện tại lại có chút uỷ khuất không nói thành lời.
"Tôi muốn hỏi một câu, tại sao vì cái gì mà tôi và cậu lại ngủ chung một giường a?" Draco bước xuống giường, hắn đi tới bên cạnh Harry, "Giơ tay."
"Ngày hôm qua khi tôi muốn đi ngủ, chính cậu đã túm tôi lại, không cho tôi đi." Harry cởi áo ngủ, khoác lên mình chiếc áo sơ mi có cúc, "Ngoài ra, cậu không cần đối đãi tôi như một người bị tắc động mạch não!"
"Được rồi được rồi." Draco cảm giác được Harry có điểm tức giận liền mặc kệ mặc quần áo, "Hửm, tôi sao có thể bám cậu? Hai chiếc giường cách nhau xa như vậy, tay của tôi căn bản không thể đụng vào cậu a."
"Ngu ngốc." Harry càng nghĩ càng giận, cảm thấy Draco chỉ cần động não một chút thì sẽ biết đây là vì cái gì, "Ngày hôm qua là tôi đem cậu trở về! Tôi vốn dĩ có thể sử dụng thần chú—— một câu thần chú không tiếng động liền nhẹ nhàng đưa cậu về, bởi vì lo lắng nếu tôi sơ sẩy mà 'Bịch' cậu rơi xuống ngã mà não bị chấn động! Từ đại sảnh đến ký túc xá đều một thân tôi cõng cậu, một chút ma phép đều không có dùng, mang cậu toàn thân lành lạnh trở về!" Nói rồi, cậu quay lưng đi mất.
Trong phòng chỉ còn lại Draco ở nơi đó tiêu hoá những gì Harry nói, hắn cảm thấy rất kỳ quái: "Não chấn động là cái gì?"Hắn nghĩ.
Harry đi đến đại sảnh ăn sáng vừa ăn vừa cảm thấy mình có chút lạ, chuyện này chỉ cần nói cho Draco một tiếng là được, tại sao còn cùng hắn ta cãi nhau một trận. Ngồi mãi cũng phát chán, cậu quyết định đi tới lớp độc dược trước. Trên đường còn gặp Hermione cùng Ron.
Khi Harry bị phân đến Slytherin, Ron đối với Harry có chút xa cách, nhưng may là có Hermione tận tình khuyên giải mà Ron đã tiếp nhận được sự thật Harry vào Slytherin mà giống như trước trở thành bạn thân.
Harry đột nhiên nhớ ra gì đó, cậu bỗng bước nhanh được một đoạn liền nhanh chân chạy đi. Cậu xoay người nhìn Ron nói:" Lớp độc dược ở cuối hành lang, các bồ không cần gấp gáp, đi từ từ là được."
"Giáo sưu Snape!" Harry chạy vào phòng học, lúc ấy trong lớp không có một học sinh nào, chỉ cáo giáo sư Snape da mặt vàng như bôi nghệ(*) đang chấm bài.
"A, là cậu Potter." Snape buông bút lông chim trong tay xuống nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh lục của Harry cất giọng, "Có chuyện gì sao?"
Harry thi triển một bùa cách âm do giáo sư Snape phát minh đảm bảo không một ai có thể nghe lén cuộc trò chuyện của bọn họ.
"Làm sao có thể........" Snape đứng lên, chiếc áo choàng màu đen của hắn khiến cho ánh nắng mặt trời không thể lọt qua, nhìn càng giống một con dơi già.
"Severus hay giáo sư Snape, Hoàng tử lai," Harry nhìn chằm chằm vào Snape, thập phần nghiêm túc cũng có chút thần bí nói, "Con biết thầy đối với cái chết của mẹ luôn cảm thấy áy náy, nhưng thật sự thầy không cần vì việc này cảm thấy có lỗi."
Mặt giáo sư Snape trầm đi, suy nghĩ đứa nhỏ này vì sao lại biết nhiều như vậy.
"Ngoài ra con biết thầy thích mẹ con, khi còn nhỏ đã thích. Đặc biệt là đôi mắt xanh lục kia, con thực may mắn vì giống mẹ con ở điểm này. Nhưng đồng thời vì con giống cha người đã từng là tình địch của thầy, đương nhiên cho dù hiện tại người đã qua đời, cho nên nói thầy cũng rất hận con. Nhưng việc này không phải nguyên nhân thầy gây khó dễ cho con. Con hy vọng chúng ta về sau có thể hoài thuận ở chung, đặc biệt hiện tại thầy đã trở thành viện trưởng của con."
Trên mặt giáo sư Snape lộ ra một loại biểu tình mà Harry trước nay chưa từng thấy, ngạc nhiên, nghi hoặc, phẫn nộ vân vân cùng nhau xuất hiện. Làm người ta cảm giác âm trầm khủng bố.
"Mặt khác, con cũng biết thầy là gián điệp hai mang, trong đó nhiệm vụ chính là bảo vệ con. Cho nên hy vọng thầy có thể tận lực bảo hộ con và bạn của con, đảm bảo chúng con sẽ không chịu nguy hiểm."
"Còn có, sự dũng cảm của thầy thật sự con không thể sánh nổi." Harry nhịn không được đối với giáo sư Snape bày ra vẻ kính nể, sự tích vĩ đại của người trước mắt không có người nào biết, cũng không ai biết hắn vĩ đại như thế nào, tất cả mọi người đều chán ghét hắn, bao gồm cả chính cậu đời trước. Chỉ là Harry hy vọng đời này thầy sẽ đối xử với cậu tốt hơn một chút, mặc kệ Snape có nguyện ý hay không, cậu đã xem thầy Snape như một người thân trong gia đình.
"Potter, trò thật là..." Snape tựa hồ muốn nói cái gì đó, nhưng lại không nói mà chậm rãi ngồi xuống, "Được rồi, ngồi xuống đi trò Potter. Đã tới giờ học, trò mau lấy sách giáo khoa ra."
Snape thi triển một câu thần chú không tiếng động, Harry nhìn ra được hắn đã giải trừ bùa cách âm
Sau khi học xong tiết Độc dược. Việc Snape không thể ngờ tới chính là trong đám học sinh năm nhất này có ba người có thể hoàn thành bài học một cách xuất sắc: Granger, Potter và Malfoy. "Kỳ lạ, thật kỳ lạ." Snape vừa thu dọn đồ đạc lẩm bẩm.
Cơm trưa
Harry ngồi song song với Draco một bên cắt nhỏ dĩa bò bít tết một bên hỏi: "Draco, cậu đối với tôi có bao nhiêu hiếu biết?"
"Lớn thì biết cậu chống lại Voldemort như thế nào, nhỏ thì biết dáng ngủ của cậu." Draco lười biếng mà trả lời Harry, lấy một miếng thịt bò cậu vừa cắt bỏ vào miệng.
"Hả, cậu, chuyện này lại như thế nào vậy!" Harry nghe Draco nói đến đây, bỗng nhớ lại chuyện hồi sáng, bằng mắt thường có thể nhìn thấy mặt cậu đang dần đỏ ửng lên, "Cậu là vì chuyện này mà tức giận?"
"Vì sao lại giận?"
"Tôi buổi sáng đã mắng cậu."
"Nga, cứu thế chủ thân ái của tôi ơi" Draco đoạt lấy dĩa của Harry giúp cậu cắt nhỏ thịt bò, "Tôi là một người có tính bao dung. Tôi có thể tiếp thu mọi thứ của cậu, tính tình hung dữ này của cậu cũng không phải vấn đề gì lớn." Cắt xong, lại đem dĩa trả về
"Cám ơn." Harry nói, "Draco, tôi đang có một kế hoạch. Cậu nguyện ý cùng tôi hoàn thành nó chứ?"
"Tôi sẽ vĩnh viễn làm bạn đồng hành của cậu, cứu thế chủ của tôi."
"Tôi muốn bắt đầu thu thập Trường sinh linh giá."
"Được, còn sau đó?"
"Đầu tiên cần tìm được Tử Xà sau đó thu phục nó, tiếp theo tìm thú cưng của Ron, chính là lão chuột Peter giả thành, đem cha đỡ đầu của tôi ra khỏi Azkaban. Ngay sau đó tôi muốn cậu tìm nhật ký của Tom Riddle, nó đang được bảo quản ở phủ Malfoy, đó là trường sinh linh giá đầu tiên. Sau đó tìm được vương miện Ravenclaw nó ở phòng yêu cầu, tôi nghĩ cậu biết những chuyện này."
"Đúng vậy."
"Tiếp theo chính là mề đay của Slytherin, cúp của Hufflepuff. Cuối cùng là con rắn của Voldemort, Nagini."
"Cứu thế chủ của tôi thật thông minh."
"Đó là đươ- khoan đã, từ khi nào tôi trở thành của cậu?!"
"Được rồi, như vậy hiện tại có một vấn đề, Draco rót cho mình và Harry mỗi người một ly nước bí đỏ, sau lần uống say trước kia hắn hiện tại không dám động vào rượu. "Khi nào bắt đầu?"
"Lễ Giáng Sinh."
"Vì sao?"
"Bởi vì tới Giáng Sinh tôi mới có áo choàng tàng hình."
"Cậu suy xét rất chu đáo." Draco dùng khăn lau miệng nói, "Chuẩn bị học thôi, tiết tiếp theo là tiết bay, sau đó là tiết thiên văn. Hai người chúng ta đều là tầm thủ, chẳng lẽ phải bọc lộ tài năng cùng nhau?"
"Đã 17 rồi vẫn muốn gây chú ý sao?"
"..........."
"Đi thôi, cùng đi thể hiện tài năng." Harry đứng dậy chuẩn bị rời khỏi lễ đường, thấy Draco vẫn đứng bất động liền nói, "Thế nào? Cậu không muốn?"
"Gì chứ, đi thôi!" Draco vội vàng đuổi theo Harry, hai vị thiếu niên sánh vai nhau đi ra lễ đường.
Ánh mặt trời chiếu lên đồng phục của họ, lưu lại thanh xuân của bọn họ, đẹp đẽ vô cùng.