Tôi Bị Bạn Thân Của Bạn Gái Liên Lụy

Chương 5


1 năm


[SÊ-RI NGUY HIỂM RÌNH RẬP]
TÔI BỊ BẠN THÂN CỦA BẠN GÁI LIÊN LỤY (phần 5)

Tác giả: Trang Tiểu Bạch
Dịch: Khắp xó xỉnhh
---------
Căn phòng ngột ngạt đến mức tôi không thể ở lại thêm một giây nào nữa, vì vậy liền đứng dậy đi ra ngoài.

Người phía sau cũng không ngăn cản.

Mới vừa bước ra khỏi cửa trung tâm tư vấn, chuông điện thoại liền vang lên.

Đó là Trần Uy.

Tôi nhận máy.

 “Alo?”

 “Xin lỗi cậu, đều tại tớ không trông coi kỹ. Không phải tớ cố ý đâu. Chỉ vì nghiện thuốc lá thôi. Ai mà biết được cô ấy sẽ bỏ chạy. Thật sự không biết bây giờ cô ấy đã đi đâu.”

  Dồn dập những câu xin lỗi và giải thích vội vã vang lên.

Tôi nghe mà cứ ù ù cạc cạc, xen vào một cách khó khăn, “Bình tĩnh đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

Tiếu Nhiên bỏ trốn.

Trần Uy ra hành lang hút thuốc, khi quay lại thì cô ấy đã biến mất.

Để biết rõ chuyện gì đã xảy ra, tôi quay đầu chạy đến bệnh viện, đen là không bắt kịp chuyến xe buýt nên chỉ kịp quét lấy một chiếc xe đạp công cộng dùng tạm.

Cả đường đi suy nghĩ của tôi rất hỗn loạn, luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng không thể nói ra được đó là gì.

Giống như ... tôi vẫn luôn bị ai đó dắt mũi dẫn đi.

Ý nghĩ này nổi lên, giống như một chậu nước lạnh dội xuống đầu, nhưng lại khiến tôi bình tĩnh lại rất nhiều.

Dù sao Tiếu Nhiên cũng đã đi rồi, bây giờ có đến bệnh viện cũng vô ích.

Không bằng trực tiếp đến chỗ ở của cô ấy để tìm.

Tiếu Nhiên quê ở Hồ Bắc, cô ấy không có người thân hay bạn bè ở Thâm Quyến. Nếu không ở bệnh viện, chắc có lẽ sẽ trở về chỗ ở, hơn nữa cô ấy cũng sống ở gần đây.

Nghĩ đến đây, tôi liền đổi hướng.

Còn không cách bao xa, liền phát hiện phía trước có công trình đang thi công, chắn ngang con đường thường đi.

Tôi thầm nói xui xẻo, nhưng cũng biết mỗi tấc đất ở Thâm Quyến đều đắt đỏ, việc xây dựng và cải tạo gần như diễn ra liên tục.

Chỉ có thể đổi hướng, muốn đi vòng từ một con đường khác xa hơn một chút.

Nhưng không ngờ rằng khúc cua quá gấp, không nhìn thấy có một bà cụ ở ngã tư.

Bà đột ngột lao ra, tôi không kịp giảm tốc độ.

Dù đã cố gắng hết sức để quay đầu xe, nhưng bởi khoảng cách quá gần nên vẫn đụng ngã bà ấy.

Xe đạp đập xuống đất, tôi cũng không để ý đến việc bị đập vào chân.

Tiến tới xem tình hình của bà cụ.

 “Bà ơi, bà không sao chứ?”

Bà lão đầu tóc bạc trắng che tay kinh hãi hét lên, nhưng trong lòng tràn đầy lửa giận mở miệng, “Sao có thể không sao, cậu đâm phải tôi, tay tôi chắc chắn gãy rồi, đưa tôi đi bệnh viện đi! "

Tôi bị phun nước miếng đầy mặt, dù sao cũng đã làm người khác bị thương, nên vẫn nhẫn nhịn hỏi: “Bà đau ở đâu? "

  "Tôi, tôi đau toàn thân. Phải đi chữa trị, ai da ai da."

“Cậu kia, đưa bà cụ đến bệnh viện đi." Một người phụ nữ lên tiếng.

 “Phải đó, cũng không đươc bỏ trốn đâu, nhiều người nhìn thấy rồi đấy.”

 “Tôi thấy phải nhanh đi khám xem.”

Tôi quay đầu lại, lúc này mới phát hiện, không biết từ lúc nào đã vây quanh một đám người, chen chúc chật ních ở đầu hẻm.

Mọi lời bàn tán, tất cả đều cố gắng thuyết phục tôi đưa bà cụ đi chữa trị.

Bà cụ ngồi bệt xuống đất nhe răng chợn mắt.

Ngộ nhỡ mà bị thương nặng thật, thật sự không được chậm trễ ...

Vì vậy, tôi cắn răng đỡ người dậy nói: "Bà ơi, để cháu đưa bà đi khám trước."

Thấy tôi không có ý định trốn tránh, đám đông lúc này mới giải tán.

Tôi nhớ có một phòng khám gần đây, cần phải thực hiện một số biện pháp sơ cứu kịp thời hơn là đến bệnh viện.

Bà cụ được tôi dắt đi, rên rỉ than thở, còn không quên hỏi tôi: “Sao không đi taxi”.

“Bà ơi, không bắt taxi mà đến phòng khám kiểm tra sức khỏe trước, nếu nghiêm trọng sẽ đến bệnh viện.”

Lại không ngờ.

Nghe tôi nói xong, bà cụ bùng nổ, “Không, không đến phòng khám, đến bệnh viện lớn, đừng có mà lừa tôi vào phòng khám đen!”

Bà hất tôi ra đứng tại chỗ, quắc mắt nhíu mày lạnh lùng.

Sức lực trên cánh tay cũng không nhỏ, nhìn không ra bả bị thương nặng chút nào.

Đáy lòng tôi chợt lạnh.

Xong rồi, gặp phải kẻ lừa đảo rồi.

Nhưng không có cách nào, dù sao cũng do mình đụng phải người ta, đối phương muốn lừa tiền thì cũng chỉ đành hợp tác.

Tôi thở dài, nhưng đành phải thỏa hiệp, “Được rồi, bà có thể đến bệnh viện.”

Theo yêu cầu của bà cụ, tôi lấy điện thoại di động ra, gọi taxi.

Tôi mệt đến mức không nghĩ tới chuyện tranh cãi nữa, chỉ cảm thấy đoạn đường này vừa bị chặn lại đâm vào người ta, có chút buồn cười.

Mãi cho đến khi tôi hỏi bà cụ đi bệnh viện nào, bà ấy báo chính xác tên bệnh viện Thâm Quyến của Đại học Bắc Kinh, lúc này tôi mới cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Bệnh viện này là nơi tôi đã đưa Tiếu Nhiên đến trước đó.

Cũng là điểm đến ban đầu của tôi.

Tôi dừng động tác trên tay, nhìn chằm chằm vào bà cụ bên cạnh với nhiều cảm xúc lẫn lộn.

Nhưng lại luôn có cảm giác như có ai đó đang quan sát từ phía sau.

Cảm giác khó chịu mạnh mẽ đến nỗi tôi quay đầu lại trong vô thức.

Lại phát hiện một người đang đứng bên cửa sổ trong quán trà sữa bên kia đường.

Áo sơ mi màu be, quần đùi đen và mái tóc dài buông xõa, đó là sự kết hợp yêu thích của Thẩm Điềm.

Tôi nhìn chằm chằm phía bên kia đường cho đến khi người kia quay đầu, lộ ra một khuôn mặt quen thuộc.

 Thực sự là Thẩm Điềm!

Tiếu Nhiên nói không thể liên lạc được với cô ấy, cầu xin tôi đừng buông bỏ, nhưng cô ấy không trả lời cuộc gọi hay trên WeChat, vậy tại sao lại xuất hiện ở đây để mua trà sữa?

Đầu óc tôi trở nên trống rỗng, chỉ muốn chạy qua bên đó.

Tóm lấy Thẩm Điểm và hỏi rõ tất cả mọi chuyện đang xảy ra.

Nhưng lại bị người bên cạnh nắm lấy tay áo nói: “Thằng nhóc này, cậu đi đâu vậy.”

Trong lòng gấp gáp, một lòng muốn đi tìm người, “Bà chờ cháu một lát.”

 “Vậy không được, tôi thấy là cậu đang muốn bỏ trốn."

"Không phải." 

Không thể giải thích được.

Không quan tâm đến bà cụ bên cạnh, vì vậy tôi thoát khỏi sự kiềm chế của bà và lao qua đường.

Lại không để ý mà chạy quá nhanh và đụng phải một đôi trẻ đang nắm tay nhau.

 Hai người mỗi người một cốc trà sữa đổ hết lên người tôi.

Hoặc có lẽ là sợ hãi trước vẻ nôn nóng của tôi.

 “Ấy, thực xin lỗi, anh trai.” Cô gái nhỏ lắp bắp.

Thằng bé cũng liên tục nói xin lỗi rồi vội vàng lấy khăn giấy ra lau quần áo cho tôi.

Tôi nhìn chằm chằm vào những vết bẩn trên quần áo mình, phiền não một cách khó hiểu.

Mơ hồ có một cảm giác, nếu chậm lại nữa, Thẩm Điềm sẽ lại biến mất một cách khó hiểu.

 “Nếu không bọn em bồi thường cho anh nhé.”

 “Hay là giúp anh giặt quần áo.”

 “Không sao, không sao đâu.”

Tôi nhận lấy khăn giấy qua loa lau quần áo một chút, sốt sắng đẩy đôi trẻ trước mặt ra.

 Chạy một mạch qua đường, bắt lấy cổ tay Thẩm Điềm, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

 Nhưng khi người trước mắt quay lại, trợn tròn mắt nhìn tôi hét lên: "Anh là ai! Đồ lưu manh!" 

Rõ rang đã nhìn thấy kiểu trang phục này vô số lần, nhưng lúc này lại là một gương mặt hoàn toàn khác.

Nhận nhầm người.

Tôi cũng sứng sốt, buông tay ra theo bản năng.

Cô gái kinh hãi lùi lại phía sau, những người nhìn thấy đều ném tới những ánh nhìn kỳ lạ, nhưng tôi thì sững sờ tại chỗ, hồi lâu mới định thần lại được.

Không thể nào nhận nhầm được.

Rõ rang tôi đã thấy rất rõ…

 “Sao thế, bắt nạt bạn gái tôi làm gì?” Chàng trai đầu đinh đấm vào ngực tôi một quyền, vẻ mặt đầy tức giận, tay còn lại ôm cô gái vừa rồi.

Lúc này tôi mới định thần lại, chết lặng nói xin lỗi, "Xin lỗi, tôi nhận nhầm người, thật sự là nhận nhầm, xin lỗi."     

“Thần kinh.”

Đối phương nguýt tôi một cái, dắt bạn gái đi, đám người vay quanh cũng dần dần tản ra.

Tôi chỉ biết đứng đó, tâm loạn như ma.     

Cho đến khi có người nói chuyện với tôi.     

“Thằng nhóc này có chuyện gì, mau đưa tôi đi bệnh viện!” 

Chính là lão bà vừa đụng phải ban nãy.    

 “Đi, đi bệnh viện, đi ngay bây giờ.”     

Như không ngờ tôi sẽ dễ nói chuyện như vậy, bà cụ lầm bầm không nói nữa.     

Trong xe taxi, tôi cẩn thận nhớ lại cảnh tượng vừa rồi nhìn thấy Thẩm Điềm.     

Cách đường xe chạy, người đến người đi tấp nập trên đường.     

Chẳng lẽ tôi thật sự nhận nhầm người?    

 "Ungg ..." Điện thoại rung lên.     

Tôi lấy ra thì thấy là số điện thoại của giám đốc Tôn.     

Rõ rang đã xin nghỉ phép rồi mà sao còn gọi nhỉ?     

Tôi cau mày, nhưng cũng không dám tỏ ra bất mãn.     

“Chào anh, giám đốc Tôn.”     

“Tiểu Trang à, hôm nay cậu xin nghỉ phép đúng không?”    

 “Dạ, hôm nay em thấy hơi mệt.”

 “Được được, cậu nghỉ ngơi cho khỏe. Tôi gọi là muốn nói cho cậu một chuyện. Cậu là một trong những người gia nhập công ty từ sớm. Có năng lực và trình độ. Hơn nữa việc làm kế hoạch nội dung rất có triển vọng mà chưa được trọng dụng. "     

"Không, không, đều là do lãnh đạo bồi dưỡng cả. "

"Đó cũng là sự cố gắng của bản thân cậu, nên sau khi tham khảo ý kiến của lãnh đạo công ty, triển lãm ở Thiên Tân vào tháng sau sẽ do cậu chịu trách nhiệm. Tạm thời sẽ được điều tới đó hỗ trợ. Sau khi trở lại công ty, cậu sẽ tiếp quản công việc rồi tuần sau thì đi tới đó luôn. "

Thiên Tân?

Lòng tôi trầm xuống.

Việc mở chi nhánh Thiên Tân không phải là một bí mật, nhưng quy mô khởi nghiệp và số vốn của công ty mới là rất ít ỏi.

Trước đây tôi được yêu cầu làm người phụ trách, rõ ràng là thăng chức, nhưng thực tế, hai tháng nữa, là tôi làm ở công ty được ba năm, có thể nói tôi cũng có thể được thăng chức, lên vị trí trợ lý tổng hợp.

"Nhưng giám đốc Tôn, tôi không định rời khỏi Thâm ..."

Chưa kịp nói xong thì đã bị đầu dây bên kia cắt ngang, "Quyết định thuyên chuyển đã được đưa ra. Nếu cậu không muốn thì hãy tìm người khác nhận việc đi. "

Bên kia cúp máy. Chỉ có một âm báo bận trong điện thoại.

Tôi nắm chặt điện thoại trong tay, chậm chạp không buông xuống.

Phải tiếp nhận thuyên chuyển.

Chỉ có thời gian một tuần.

Bàn giao công việc, tìm nhà cho thuê, thậm chí còn không tính đến việc tôi và Thẩm Điềm ở hai nơi khác nhau, thời gian này quá là gấp.

Hơn nữa tôi chăm chỉ cày cuốc ở Thâm Quyến năm năm, bạn bè, các mối quan hệ, tích lũy, làm sao có thể nói đi là đi.

Đây là đang ép tôi nghỉ việc.

Điện thoại bị nắm chặt đến nỗi lòng bàn tay đau nhức.

Nhưng tôi nghĩ ngay đến phần bệnh án kia, trên đó ghi lại cuộc sống riêng mà Tôn Quốc Khánh không muốn ai biết đến.

Chẳng trách.

Không có bạn gái, không có việc làm, cuộc sống là một mớ hỗn độn.

Che đầu tựa lưng vào thành xe, tôi cảm thấy tất cả những gì mình trải qua trong hai ngày qua cứ như một giấc mơ.

Bà cụ ngồi một bên, thấy vậy lên tiếng: "Ôi chao, người trẻ thật không đáng tin. Đưa người già đi bệnh viện mà khó chịu đến thế cơ à."

Tôi phớt lờ những lời nói lạnh lùng của bả, kìm nén cảm xúc nhìn bà một cái.

Trần Uy gọi điện tới, nhưng tôi không trả lời.

Thâm Quyến kẹt xe, đúng vào giờ tan tầm, đường tắc nước chảy không lọt.

Rất khó để cản mọi người.

Lấy số, xếp hàng khám bệnh.

Cô y tá nhỏ đưa cho tôi phiếu đăng ký, nhưng lại "Ủa" một tiếng.
.......

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play