Tôi Bị Bạn Thân Của Bạn Gái Liên Lụy

Chương 4


1 năm


[SÊ-RI NGUY HIỂM RÌNH RẬP]
TÔI BỊ BẠN THÂN CỦA BẠN GÁI LIÊN LỤY (phần 4)

Tác giả: Trang Tiểu Bạch
Dịch: Khắp xó xỉnhh
---------
Dù đã hạ giọng nhưng không giấu được sự phấn khích.

"Màu đen, giống hệt cái mà người đàn ông trong camera giám sát mặc. Sau khi móc túi áo ra, tớ thấy bên trong có một chiếc ví!"

Trong ví sẽ có giấy tờ chứng minh.

Nếu may mắn, có thể xác định ngay thân phận của người đàn ông mặc áo đen.

 “Có gì trong đó!” Tôi hỏi.

Sau mới nhận ra nói chuyện qua điện thoại thật sự rất bất tiện, vẫn phải tận mắt nhìn một chút mới được.

Vội vàng đổi ý, “Chờ tớ ở quán bar, tớ sẽ qua ngay.”

Tiếu Nhiên lúc trước nói chuyện điên cuồng, bây giờ đã bình tĩnh trở lại, tạm thời tôi không thể xuất hiện trước mặt cô ấy, có ở lại bệnh viện cũng vô ích.

Nhảy xuống taxi.

Lúc này mới phát hiện ban ngày quán bar thực sự rất vắng vẻ.

Nhiều quán còn hoàn toàn đóng cửa, giống như một thành phố bỏ hoang.

Trần Uy đứng ở cửa chờ, trên tay kẹp điếu thuốc đang hút dở.

 “Cậu đến rồi.”

 “Đường đi hơi tắc, ví tiền đâu?”

 “Cái này, cái này.” Trần Uy bước vào trong, lục lọi quanh quầy vài lần, rồi ném một thứ đồ màu đen sang.

"Vừa rồi tớ có mở ra xem, nhưng không có gì trong đó ..."

Tôi cúi đầu mở ví, nhìn thoáng qua liền biết cậu ta không nói láo.

Ngoài tờ tiền vài trăm tệ, chỉ có một tấm danh thiếp trong ngăn lửng.

CMT, thẻ, biên lai mua sắm ... không có cái nào cả.

Không thể tìm thấy một manh mối nào về danh tính của chủ sở hữu.

Trần Uy hít một hơi thuốc lá, "Xin lỗi, tớ nên kiểm tra trước khi gọi cậu đến đây. Không có gì trong ví này, khó mà tìm được người đó ... Hay là báo cảnh sát đi?”

Tôi lắc đầu.

Sau đó tôi lấy danh thiếp ra.

Nội dung trên đó đơn giản.     

"Cố vấn Trung tâm tư vấn tâm lý Hằng Vũ: Triệu Hằng Vũ"

Mặt sạu in Số điện thoại liên lạc và địa điểm của trung tâm tư vấn.

Thấy tôi nhìn chằm chằm vào danh thiếp, Trần Uy lên tiếng: "Tư vấn tâm lý à? Nghe nói mấy chuyện này chỉ là lừa người. Chính là bảo người ta qua tâm sự một chút, rồi đưa người đó vào giấc ngủ, làm bộ như biết thôi miên. Tốt nhất là đừng có đi.”     

Tôi không lên tiếng, chỉ hơi xoay người chặn lại tầm mắt của Trần Uy.     

Mặt sau của chiếc ví có một thẻ giá chưa kịp xé đi.     

Ký tên bằng bút mực xanh da trời, có viết dòng chữ ba mươi nhân dân tệ.     

Vì vậy, đây là một chiếc ví mới, chiếc ví còn chưa xé thẻ giá, đã bị đánh rơi ở tầm hầm.

Bên trong ngoại trừ tấm danh thiếp kia, thì chỉ còn tiền mặt.     

Bỏ tiền vào ví là chuyện vốn rất bình thường, nhưng ở thời đại này, việc thanh toán trực tuyến đã trở nên vô cùng phổ biến, nên việc mang theo tiền mặt đã trở thành một điều bất thường.     

Hơn nữa, trung tâm tư vấn trên danh thiếp kia nằm đối diện công ty tôi, ở phía bên kia đường, thỉnh thoảng lúc chờ xe tôi vẫn hay nhìn thấy biển hiệu.     

Tất cả những điều này thực sự chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, hay là... 

Tôi vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp tầm mắt của Trần Uy, tâm trạng tôi trùng xuống.     

Hay đây là một cái bẫy mà ai đó đã lên kế hoạch cẩn thận nhằm vào tôi?     

“Tớ sẽ xem qua trung tâm tư vấn này.”     

“Cậu đi làm gì?” Trần Uy cau mày, gạt tàn thuốc vào gạt tàn, “Không phải tớ đã nói với cậu, tất cả chỉ là gạt người à.”     

“Chỉ là muốn đi xem một chút thôi. "    

Cậu ta rít lên một tiếng, nhưng thay vào đó lại nhìn tôi chằm chằm," Người anh em, có phải xảy ra chuyện gì không, sao tớ lại thấy trạng thái của cậu không đúng lắm. "    

 "Tại sao không đúng. "

"Sao cái gì? Kể từ lúc chúng ta gặp nhau đêm qua, mặt mũi cậu có thấy bóng dáng nụ cười nào đâu, hơn nữa còn cố chấp tìm người như vậy. Gần đây cậu có gặp khó khăn gì không, công việc không suôn sẻ? Thiếu tiền? Hay là bị lừa... "

“Bạn gái tớ ngoại tình."

Tôi bình tĩnh nói, đồng thời quan sát phản ứng của cậu ta, "Đêm qua, một đêm không về. Ảnh đăng trên vòng bạn bè có hình bóng một người đàn ông phản chiếu trong tấm kính. Người vào viện là bạn thân của cô ấy. Liên tục gọi điện thoại cho tôi bảo cứu cô ấy với. Tớ tìm tới đây mới biết được đây là quán bar của cậu, những chuyện về sau thì cậu đều biết cả rồi. "

 "Cái này ... "

Trần Uy nhìn đi chỗ khác, một lúc sau mới mở miệng, "Chuyện đó quả thật ... hừ, nếu có gì cần tớ giúp một tay thì cứ nói, đừng khách khí.”

Ánh mắt né tránh, sự ngạc nhiên và bối rối trong giọng điệu của cậu ta cũng vừa phải.

Không có một chút sơ hở.

Tôi hơi ngạc nhiên.

Chẳng lẽ chuyện này không liên quan gì đến cậu ta sao?

Vốn định từ chối sự hỗ trợ từ cậu ta, nhưng chợt nghĩ đến Tiếu Nhiên vẫn đang nằm trong bệnh viện.

Tôi đi gấp nên quên thanh toán hóa đơn viện phí.

"Nếu không phiền cậu đến giúp tớ một chuyến, cũng không cần làm gì, chẳng qua báo là người nhà, tạm thời trông nom một chút là được. Nhân tiện giúp thanh toán viện phí."

 “Được thôi.”

Trần Uy gật đầu đồng ý, dứt khoát xoay người cầm áo khoác, bước đi nhanh nhẹn.

Nhìn có vẻ... rất vui?

Tôi không ăn sáng, đói đến mức chóng mặt, nên chỉ đành đơn giản mua hai cái bánh ở tầng dưới công ty, sau khi ăn xong liền đi về phía trung tâm tư vấn tâm lý.

Biển hiệu khá đơn giản, với các ký tự màu đen trên nền trắng.

Ngoài ra, không có gì khác để giới thiệu.

Tôi nhìn chằm chằm vào bảng hiệu một lúc rồi đẩy cửa ra.

Nhân viên lễ tân là một cô gái, nụ cười dịu dàng, "Xin chào anh, anh hẹn trước lúc mấy giờ?"

"Đặt lịch hẹn?"

"Anh đến đây lần đầu đúng không. Trung tâm tư vấn của chúng tôi tương đối bận nên cần phải đặt lịch hẹn."

"Nếu không hẹn trước, thì không được tư vấn?"

 “Về mặt lý thuyết thì là như vậy.”

Nghe ra đối phương có lời, tôi hợp tác hỏi, “Vậy thực tế thì sao?”

 “Hôm nay tương đối đúng lúc, vị khách hẹn lúc 10 rưỡi có việc đột xuất, tạm thời không đến được. Nếu như anh cần, tôi có thể giúp anh đăng kí.”

Lại là trùng hợp.

Ánh mắt tôi sâu thêm mấy phần, nhưng lại không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ nói: “Vậy làm phiền rồi.”

“Không phiền gì đâu ạ, đã đăng kí xong rồi. Anh lên lầu hai chờ một lát là được.”

Tầng hai có phòng chờ, cũng không khó tìm.

Đẩy cửa bước vào, có trà tự phục vụ và đồ ăn nhẹ được đóng gói nhỏ, báo tạp chí cũng luôn sẵn sàng.    

Tôi khát đến mức lấy một cái cốc dùng một lần để lấy nước.     

Nhưng lại phát hiện thùng rác đã đầy. Chất đầy cốc dùng một lần, và ... hộp bento.     

Trên bàn là một tài liệu đang mở.     

"Vợ và bố ngoại tình, còn con trai thực chất là anh em. Tôi không thể ly hôn do áp lực của bố và thể diện của bản thân, nhưng lo lắng kéo dài dẫn tới kích động, chấn thương tâm lý nặng nề, thậm chí có khuynh hướng tự sát...”    

Là một phần bệnh án.     

Có vẻ như người đăng kí thông tin tư vấn trước đó đã quên mang nó đi.     

Tôi không thích xoi mói đời tư của người khác, vì vậy nhanh chóng thu hồi tầm mắt.     

Nhưng vẫn không khỏi cảm khái.    

Tôi không biết người này là ai, nhưng mà cũng quá thảm đi.     

Vừa đặt cốc giấy lên bàn, định lấy điện thoại ra đọc tin tức thì ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện.     

"Hồ sơ bệnh án của tôi đang ở trong phòng chờ. Tôi lấy xong rồi đi. Bác sĩ Triệu, cảm ơn rất nhiều."     

Ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy người đang đẩy cửa vào.     

Bốn mắt nhìn nhau, tôi ngây ngẩn.

Hơi mập, mắt nhỏ, cạnh mép có một nốt ruồi. Đó là sếp trực tiếp của tôi, Giám đốc Tôn – Tôn Quốc Khánh.

Anh ta cũng sững sờ, ánh mắt chuyển qua hồ sơ bệnh án trên bàn, rồi quay lại nhìn tôi, hồi lâu cũng không lên tiếng.

Ngoài cửa truyền đến tiếng hỏi, đó là của cô gái ở quầy lễ tân, “Ông Tôn, ông đã tìm thấy hồ sơ của mình chưa?”

Anh ta mới như tỉnh lại.

Tôi nhanh chóng nhìn xuống điện thoại của mình, giả vờ như không biết anh ta.

 “Ồ, tìm được rồi.”

Anh ta nhanh chóng thu dọn bệnh án trên bàn, xoay người rời đi, trước khi rời đi còn nhìn tôi đầy ẩn ý, khiến tôi rợn cả tóc gáy.

Chờ anh ta đi, cô gái nhỏ đẩy cửa bước vào.

"Anh Trang, buổi tư vấn trước đã kết thúc, nhưng bác sĩ Triệu cần uống nước nghỉ ngơi một chút. Phiền anh chờ một chút."

"Không sao đâu." 

“Vậy anh đi cùng tôi tới phòng tư vấn chờ trước.”

Người tư vấn ở phòng bên cạnh.

Mặt tường sơn màu trắng, không trang trí gì, chỉ có một chiếc bàn làm việc, hai cái ghế, ngoài chiếc máy vi tính trên bàn thì không còn gì cả.

Máy tính để bàn cũng là một màu trắng tinh khiết, cảm giác trống trải mạnh mẽ đến mức vừa bước vào cửa, người ta không cảm thấy thư thái, mà là cảm giác áp bách ngột ngạt.

 “Anh có thể ngồi đây đợi một chút.”

Ai đó nói từ phía sau, tôi quay đầu lại theo bản năng.

Đó là một người đàn ông mặc áo khoác trắng, ngoài bốn mươi tuổi, đeo một cặp kính gọng đen, nụ cười hiền hậu và một cảm giác thân quen khó tả.

Tôi vô thức hỏi: “Chúng ta đã từng gặp nhau chưa?”

Anh ta không trả lời, chỉ ngồi xuống trước máy tính, rồi nói: “Mời anh ngồi.” 

Sự coi nhẹ làm người ta khó chịu, tôi kéo ghế ngồi xuống, nâng giọng lên mấy phần.

 “Tôi hỏi, chúng ta đã gặp nhau chưa?”

Anh ta lắc đầu, “Rất nhiều người từng hỏi câu này, có lẽ mặt tôi khá là phổ thông nhỉ.”

Sau đó, anh ta tháo chiếc bút trên ngực xuống, ôn tồn mở miệng, “Hôm nay có phải không ổn? Rất khó kiểm soát bản thân.”

Giọng điệu đối đãi với bệnh nhân.

Tôi cố nén khó chịu trong lòng giải thích, “Anh hiểu lầm rồi, tôi không đến đây để tư vấn tâm lý, tôi muốn tìm một người.”

Sau đó, tôi đưa danh thiếp kia ra, “Người đó làm rơi tấm danh thiếp này.”

  Trên mặt anh ta lộ chút ngạc nhiên, anh ấy cười nhẹ đẩy danh thiếp lại cho tôi, “Có thể anh đã hiểu lầm rồi. Để quảng cáo cho trung tâm tư vấn, mỗi tháng đều phát ra ngoài rất nhiều, cũng không phải tự tôi đi phát, cho nên…”

Anh ta nói không sai.

Nhưng tới cũng đã tới rồi, cứ như vậy mà bỏ qua thì thật không cam lòng, vì vậy tôi nhìn chằm chằm anh ta rồi hỏi, “Vậy anh có biết Tiếu Nhiên không?”

 “Không biết.”

    Tôi lặp lại, “Không biết?”

Anh ta lắc đầu, vẻ bất lực, không biết phải làm sao, "Không tin thì anh có thể tự xem qua. Tập tài liệu này ghi lại tất cả những bệnh nhân đã được tư vấn."

Anh ta rút ra một quyển sổ màu nâu từ trong ngăn kéo.

Mở trang đầu tiên, là ngày hôm nay.

Chỉ có hai cái tên, viết trước tôi, là Tôn Quốc Khánh.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, “Bác sĩ Triệu, bảo vệ quyền riêng tư khách hàng lẽ ra là yêu cầu cơ bản nhất của trung tâm tư vấn, anh cho tôi xem mẫu đăng ký bệnh nhân một cách công khai như vậy là có ý gì?”

Anh ta sửng sốt. Nụ cười trên gương mặt cứng đờ.

Một lúc lâu sau mới lên tiếng, "Chẳng qua là đùa một chút thôi, tôi thấy anh quá căng thẳng. Anh bạn trẻ, đừng cố quá, nếu không dây sẽ đứt."

"Để nối lại dây sẽ tốn rất nhiều sức, vì vậy đừng quá hao phí tâm lực. Những thứ không nên cố chấp thì đừng cố chấp, nên buông  tay thì liền buông tay đi.”

Lời anh ta có ý ám chỉ, khiến người không hiểu càng cảm thấy khó chịu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play