Tôi Bị Bạn Thân Của Bạn Gái Liên Lụy

Chương 6


1 năm


[SÊ-RI NGUY HIỂM RÌNH RẬP]
TÔI BỊ BẠN THÂN CỦA BẠN GÁI LIÊN LỤY (phần 6)

Tác giả: Trang Tiểu Bạch
Dịch: Khắp xó xỉnhh
---------
“Anh là cái người ở khoa nội trú lúc sáng nay phải không. “

Giọng nói quen thuộc, tôi cũng ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái.

Trong khung cửa là một khuôn mặt tươi cười quen thuộc.

Đó là cô y tá nhỏ sáng nay.

Thấy tôi nhìn cổ, cô trực tiếp đi ra khỏi phòng đăng ký.

 “Thật xin lỗi, bạn anh đã lén rời đi sáng nay, tôi đã không trông cô ấy cẩn thận.”

Lông mi cong lên, đôi môi đỏ mọng nước, xinh xắn đến mức khác hoàn toàn với người mặc chiếc áo blue lúc trước.

Nhân viên y tế được trang điểm khi đi làm à?

Trước tiên, chỉ có câu hỏi này hiện lên trong đầu tôi, sau đó mới nhớ ra người bạn mà cô ấy đang nói đến là Tiếu Nhiên.

 “Không sao, không liên quan gì đến phía bệnh viện các cô.”

 “Anh định đến khoa nào, tôi đưa anh đến đó.”

Cô ấy muốn xem phiếu đăng ký của tôi, chợt ghé sát đầu lại, mang đến một mùi thơm thoang thoảng.

Tôi cau mày, vô thức kéo ra khoảng cách.

 “Thật sự không cần đâu.”

Cô ấy có vẻ hơi thất vọng, bĩu môi quay lại phòng đăng ký “Được rồi.”

Cuối cùng cũng tìm được khoa tương ứng rồi xếp hàng trên hành lang.

Tôi chưa kịp thở phào nhẹ nhõm.

Thì bà cụ đột nhiên thay đổi sắc mặt, “Ai da, bác sĩ này sẽ châm cứu khám bệnh, quên mất, tôi không nhìn thấy.”

Nói xong, xoay người định đi.

Nhưng số đã đăng kí, giờ bà ấy đi rồi, lỡ sau lại phải bồi thường thì phải làm sao.

Tôi nén giận nói: "Đã đến đây rồi. Bà vào xem thử một chút. Nếu có vấn đề gì thì cháu sẽ xử lý cho. Nếu không có vấn đề gì thì cháu cũng yên tâm." 

“Vậy cũng không, tôi không khám đâu.”

Ầm ĩ đến bệnh viện rồi, đòi đến bệnh viện bằng được nhưng lại không khám bệnh.

Có vẻ như thực sự đang bày trò với tôi đây mà.

Cơn tức giận bùng lên, nhất thời không thèm để ý đối phương là một bà lão, liền tăng âm lượng lên, “Cháu đã bảo khám thì cứ khám đi!”

 “Ai da, cậu mắng tôi làm gì?”

Bà cụ nắm lấy tay tôi, mặt ngó nhìn đám người, khóc kêu thảm thiết, "Cậu bắt nạt người già, có còn là người nữa không thế, rõ ràng là cậu đâm phải tôi ..."

Trong lúc nhất thời, bên ngoài khoa đã hỗn loạn.

Động tĩnh bên này quá lớn, các bác sĩ và y tá cũng tụ tập tới đây.

Xung quanh ồn ào đến mức đầu tôi căng lên, tôi nhức đầu đến mức suýt nữa không thể đứng vững được nữa.

Có người đến kéo tôi, tôi xua tay theo bản năng.

Không tốn nhiều công sức, bà cụ thuận thế nằm vật ra đất, vừa khóc vừa tố cáo tôi ra tay đánh người.

Những người trực ban, bác sĩ, y tá, và thậm chí người nhà của bệnh nhân đang vây xem thấy vậy cũng chỉ trích tôi không nên ra tay.

Tôi siết chặt nắm đấm, không thể hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này.

 “Trang Khâm!” Trong lúc hỗn loạn, có người gọi tên tôi.

Tôi ngơ ngác nhìn lên.

Đó là Trần Uy.

Cậu ta rõ ràng là sửng sốt trước sự chật vật của tôi, kéo tôi ra khỏi đám đông, đưa vào nhà vệ sinh.

 “Cậu bị sao vậy?”

 “Không có gì đâu.”

Tôi lắc đầu, nhưng lời này rõ ràng là không thể tin được.

Trần Uy nghi ngờ nhìn đám đông trên hành lang.

Tôi chỉ biết cười gượng giải thích: “Tớ vô tình đụng phải một bà cụ, giờ lại bị dây dưa vướng víu.”

Cậu ta “à” một tiếng rồi ném cho tôi một bao thuốc lá, “Cậu ở đây nghỉ một lát đi. Tớ đi xem sao. "

"Được. "

Tôi đáp lại, sau khi nhìn thấy biển báo khu vực hút thuốc, thì lấy ra một điếu trong bao thuốc, châm lửa một cách thuần thục, đưa lên miệng.

Thần kỳ là, lần đầu tiên tôi hút thuốc, lại không cảm thấy bị sặc.

Chờ nửa giờ, Trần Uy mới trở lại.

Mỉm cười với tôi.

"Giải quyết xong rồi. Đưa cho bà cụ năm trăm đồng liền rời đi, nói sau này sẽ không truy cứu nữa. Nhiều người làm chứng như vậy, bà ấy không dám đổi ý nữa đâu. "

Vậy là xong?

Tôi hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn cậu ta.

“Cảm ơn cậu, người anh em.”

 “Này, cảm ơn cái gì, lúc mới đến Thâm Quyến cậu đã giúp đỡ tớ bao nhiêu, cậu quên chứ tớ không quên. Đúng rồi, có phải cậu còn chưa ăn không, chúng ta tìm chỗ nào uống chút đi? "

Tôi lắc đầu," Không cần, tớ cả đêm không ngủ, đầu óc có chút tê dại, tớ về ngủ một lát đã. "

Ngủ dậy còn phải đi tìm Thẩm Điềm tiếp, đúng rồi, còn phải đi tìm việc nữa.

Trần Uy nhìn tôi chằm chằm một hồi, thấy tình hình của tôi tệ thật, liền gật đầu nói: “Được rồi, vậy tớ đưa cậu về nhà trước.”

Lên xe, tôi vẫn không khỏi suy nghĩ về mọi chuyện đã xảy ra hôm nay. .

Nhưng càng nghĩ về nó, nó càng trở nên khó tin.

Làm sao mọi thứ lại có thể trùng hợp đến vậy?

 “Đang nghĩ gì vậy?” Trần Uy lạnh lùng nói.

Tôi do dự một chút, nhưng vẫn mở miệng nói.

"Vừa rồi ở trên đường tớ nhìn thấy bạn gái tớ, đến gần mới phát hiện mình nhận lầm người, nhưng mà trước đó tớ đã nhìn rất rõ mà.”

“Người anh em, cậu đây là ngày có chút nhớ, đêm sẽ mộng. Cậu nhớ cô ấy quá, nhìn ai cũng thành cổ, cậu nhìn kĩ đi "

Tôi nhíu mày," Nhưng không phải chỉ có một chuyện này, tớ luôn cảm thấy từ tối hôm qua đến giờ, mọi thứ đều không đúng, giống như có một bàn tay vô hình, đẩy tớ từ đằng sau, buộc phải làm như vậy. "

Trần Uy bật cười một tiếng.     

"Cậu phóng đại quá rồi đấy. Cái gì mà bàn tay vô hình, tớ nghĩ là do cậu thiếu ngủ nên mới nghi đông nghi tây như vậy.”

“Đúng không?”

Trần Uy gõ tay lái, “Phải, giờ cậu về ngủ một giấc, nghỉ ngơi một chút rồi mọi thứ sẽ ổn. "

“Có lẽ vậy. "

Khi đèn chỗ đèn giao thông, tôi liền nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trần Uy liếc nhìn tôi một cái, nhưng lại nói, "Này, đúng rồi, suýt nữa thì tờ quên mất, sáng nay cô y tá nhỏ hỏi xin tớ WeChat của cậu, nói muốn gửi lời xin lỗi vì đã không trông được người cẩn thận nên muốn mời cậu ăn cơm đấy? "

Tôi cau mày nhìn cậu ta," Cậu cho rồi? "

“Sao lại không chứ." Cậu ta nháy mắt với tôi," Cô y tá nhỏ xinh như vậy, cậu đây là diễm phúc bất tận. "

“Nhưng tớ có bạn gái rồi.” Tôi đặc biệt nhấn mạnh từ “bạn gái ”.

Trần Uy “Aiz" một tiếng, "Không phải đã ngoại tình sao, người ta cũng đã quay lại với người yêu cũ rồi, tại sao cậu không bỏ đi, không thể quá cố chấp. Thất tình thì phải thoát ra mới được, tớ thấy cô y tá nhỏ đó rất được đấy.”

Đèn xanh, cậu ta đạp ga lao thẳng trên đường.

Nhưng tôi cảm thấy có gì đó không đúng, liền quay đầu lại hỏi cậu ta: “Sao cậu biết Thẩm Điềm quay lại với người yêu cũ.”

  
“Không phải cậu nói sao?”

“Nhưng tớ chỉ bảo cô ấy ngoại tình, chứ không nói cổ quay lại với người yêu cũ?    

Trần Uy hồi lâu không lên tiếng đáp lại. 

Nhưng đường lái quanh co vẫn có thể tố cáo rõ sự hốt hoảng của cậu ta.     

Nhưng sau một vài giây, cậu ta lại nở một nụ cười, nói trong bất lực, “Aizz, tớ cũng chỉ đoán mò thôi, hơn nữa trước đây cậu cũng từng nói với tớ một lần trên WeChat rồi.”     

Tôi không nói gì cả.     

Nhưng tôi nhớ rất rõ, trong khoảng thời gian cậu ta dọn ra ngoài, tôi chưa từng nhắc đến người yêu cũ của Thẩm Điềm, nhưng tại sao cậu ta lại biết?     

Không có gì đúng cả.     

Bề ngoài, Trần Uy đang chăm chú quan sát đường đi, nhưng trong khóe mắt cậu ta thỉnh thoảng lại lén nhìn tôi, như thể đang quan sát phản ứng của tôi.     

Chắc chắn cậu ta biết điều gì đó.     

Vì vậy, sau khi đưa tôi về nhà, tôi đã cố tình tìm cớ để lừa cậu ta lên lầu.

Sau đó, thừa dịp cậu ta không để ý, liền đè người lên giường.

 “Trang Khâm, cậu làm gì vậy?”

Tôi không lên tiếng, chẳng qua là đang nghĩ cách kiềm chế cậu ta.

Cậu ta liều mạng vùng vẫy, nhưng vẫn bị tôi trói tay chân bằng dây thừng.

Căn nhà cho thuê chật chội, cả hai chúng tôi mồ hôi nhễ nhại.

"Cậu bị bệnh à, trói tớ làm gì? Nếu có ý kiến gì thì cứ nói thẳng, đừng làm trò này với tớ ... Cậu đang phạm pháp đấy!"

"Nói cho tôi biết, chuyện gì đang xảy ra.”

"Nói vớ vẩn gì vậy, có phải cậu mất việc xong chịu đả kích lớn quá nên khùng rồi hả. Mau thả tớ ra, nhanh lên, nếu không tớ sẽ gọi cảnh sát. ”

Giọng điệu và phong thái của cậu ta không có một chút sơ hở nào.

Nhưng tôi căn bản chưa từng đề cập đến chuyện mất việc, làm sao cậu ta biết được?

Chắc chắn cậu ta có vấn đề.

Tôi phớt lờ sự tức giận của cậu ta, vào bếp lấy một con dao làm bếp.

Nó không lớn nhưng cũng đủ chém được người.

Tôi cố tình không giải thích, không đe dọa, chỉ vung dao trước mặt cậu ta với vẻ mặt tỉnh bơ.

Sau đó quan sát biểu hiện trên khuôn mặt cậu ta, từ tức giận, do dự, ngạc nhiên, và cuối cùng là sợ hãi.

 “Chết tiệt, cậu làm thật đấy hả.”

Vẻ mặt bình tĩnh của cậu ta tan vỡ ngay lập tức, cậu ta tuyệt vọng cọ vào góc tường, mất kiểm soát hét lên, “Đạo diễn, tôi không quay nữa, tôi không quay nữa. Trong kịch bản không có chuyện này, đây là một kẻ mất trí! ”

So với vẻ bình tĩnh trước đó của cậu ta, khác hoàn toàn.

Theo dõi đường nhìn của cậu ta.

Góc tường có một lỗ nhỏ.

Là chỗ treo khung ảnh trước đây của Thẩm Điềm, vô tình làm lộ ra.

Trước đây tôi không để ý đến nó, nhưng bây giờ nhìn kỹ lại thì thấy cái lỗ đã trở nên lớn hơn rất nhiều, vẫn còn một mảnh thủy tinh nhỏ được khảm vào trong đó.

Lỗ kim máy thu hình.

Lòng tôi chùng xuống, nâng con dao làm bếp lên đập nó về phía máy quay.

Nhưng gần như cùng lúc đó, cánh cửa bị đẩy ra.

"Dừng lại! Trang Khâm."

Một người đàn ông trung niên đội mũ và khoác áo khoác chạy vào nhà, cửa bị chặn lại bởi một nhóm người với vẻ mặt khác nhau.

Nhưng rõ ràng là tôi đã khóa cửa.

"Các người là ai? Vào bằng cách nào?"

Người đàn ông không trả lời, ngược lại cầm cuộn giấy hung hang gõ xuống đầu Trần Uy.

 “Cậu không nghe thấy tôi nói gì trong tai nghe à, cậu ta thật sự sẽ không làm gì đâu, chẳng qua là nghi ngờ nên mới thử thăm dò cậu thôi.”

Trần Uy sững sờ co người xuống đất, nước mắt đầm đìa, “Nhưng đó là dao làm bếp mà đạo diễn, cậu ta điên rồi, cậu ta thực sự điên rồi. Hơn nữa ban đầu lúc anh tìm tôi thì có nói tình tiết này đâu. "

Họ đang nói gì vậy?

Tôi đứng đó nhìn chằm chằm vào họ, như thể đang xem một trò hề vô lý, và không thể tìm ra cốt truyện.

Trong lòng chợt nảy ra một suy nghĩ.

Tôi đẩy đám đông ra.

Quả nhiên cửa phòng bên cạnh đang mở.

Vốn trong ấn tượng của tôi đây chỉ là phòng đơn của một nam sinh, nhưng sự thật thì nó lại rộng đến khủng khiếp.

Căn bản không phải căn phòng cho thuê vỏn vẹn chục mét vuông như tôi tưởng tượng trước đây.

Máy tính, máy ảnh, bàn trang điểm ... và đủ thứ đạo cụ chụp hình không thể gọi tên.

Bạn gái của tôi "Thẩm Điềm" đang ngồi trước bàn trang điểm với chiếc điện thoại trên tay.

Nhìn thấy tôi bước vào, cô ấy sững người tại chỗ, vẻ mặt tựa như thấy quỷ.

Một màn hình lớn treo ở giữa phòng chiếu lại cảnh tôi va vào ai đó trên đường sáng nay.

Có vô số màn hình chiếu sáng rực rỡ, nhưng những cảnh trên màn hình đều quá quen thuộc với tôi.

Phòng của tôi, văn phòng công ty tôi, đường đi làm, quán cà phê và nhà hàng yêu thích của tôi ...

......
Còn 1 phần cuối nữa thôi các cậu ạ, cùng hóng nhé 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play