Tôi Bị Bạn Thân Của Bạn Gái Liên Lụy

Chương 3


1 năm


[SÊ-RI NGUY HIỂM RÌNH RẬP]
TÔI BỊ BẠN THÂN CỦA BẠN GÁI LIÊN LỤY (phần 3)

Tác giả: Trang Tiểu Bạch
Dịch: Khắp xó xỉnhh
---------

Trần Uy thuận tay bật đèn chiếu sáng phòng ngầm dưới đất. Lúc này tôi mới thấy rõ không gian phía dưới không nhỏ, với giấy dán tường màu sắc nhẹ nhàng, tủ kệ gọn gàng, và một tấm thảm ở cuối cầu thang.

Thực sự khác với một hang động.

Vẻ mặt Trần Uy càng thêm suy sụp, "Tớ đã nói thứ này bất hợp pháp mà. Sớm biết thế này đã không tiết kiệm mấy trăm đô tiền thuê nhà."

Không đúng.

“Ai đó!”

Mắt tôi nheo lại.

Giá sách trống không, phản chiếu đến mức khó nhìn, nhưng rõ ràng trong góc có một bóng người.

Trần Uy giật mình sửng sốt một chút.

Tôi cũng chẳng đoái hoài đến cậu ta, bước vội tới góc tường.

Quả nhiên.

Một cô gái tay chân bị trói dựa vào tường nhắm mắt bất động, hình như đã hôn mê.

Tóc ngắn, đeo kính gọng vàng, không phải Tiếu Nhiên thì còn là ai.

 “Fuck, đây là cái chuyện gì đây!”

Trần Uy cũng chạy theo tới.

Hiển nhiên là không ngờ tới tình huống này, theo bản năng chửi bậy một câu.

Tôi vắt óc cố gắng tìm cách giải thích cho cậu ta, nhưng lại cảm thấy có gì đó dưới chân.

Lúc này mới phát hiện Tiếu Nhiên đã ném chiếc điện thoại trong tay, màn hình vỡ tan tành, những mảnh vỡ rơi xuống đất văng về phía chỗ tôi. Có thể tượng tượng được lúc rơi xuống lực mạnh như thế nào.

Tôi chợt nghĩ đến cuộc gọi báo cảnh sát.

Cảnh sát nói người cung cấp thông tin đã bị ai đó ngắt cuộc gọi ...

Tôi nghiêng đầu hỏi Trần Uy, "Lần cuối cùng cậu vào căn hầm này là khi nào." 

“Lần trước? Phải bốn năm tháng rồi, sau khi xem nhà xong thì cũng không vào đây nữa. Cái chính là tớ sợ bị phát hiện rồi bị phạt. "

Đã bốn năm tháng không vào, lẽ ra phải mọc ra rất nhiều mạng nhện, nhưng vừa rồi chúng tôi nhấc tấm thảm lên, lại không hề có một hạt bụi nào ...

Chỉ có thể là có người đã tới trước chúng tôi.

Lòng tôi chùng xuống, chợt nhào đến đẩy Trần Uy vào tường.

"Cậu bị làm sao vậy, làm sao..."

Động tác đột ngột, Trần Uy bị tôi đẩy cho lảo đảo.

Hai chúng tôi cùng ngã nhào xuống đất.

Giây tiếp theo, thùng rượu đập từ cửa hầm xuống phía đầu cậu ta.

Liên tiếp hai tiếng vang lớn.

Các thùng các tông bị xé toạc, xỉ thủy tinh lẫn với rượu bắn tung tóe khắp nơi.

May mà hai đứa lăn được xa, nếu không thì hai cái thùng này rơi xuống, sợ không chết thì cũng tàn phế.

Bên trên căn hầm truyền đến tiếng động.

Tôi trợn mắt nhìn chằm chằm lên trên, xem ra người đó, căn bản là chưa rời đi.

Bất chấp bị rượu ngấm ướt đến chật vật, tôi bò dậy đuổi theo hắn ta.

Cầu thang vừa hẹp vừa khó lên.

Đợi đến khi tôi đuổi theo ra đến nơi, thì chỉ thấy cửa mở, gió đêm mát rượi theo đó mà lùa vào.

Không còn ai cả.

Chỉ có người phục vụ đang sắp xếp bàn ghế là đứng ngây người nhìn ra cửa.

Tôi không có thời gian để hỏi cậu ta nên vội vàng đẩy cửa chạy ra ngoài.

Nhưng bây giờ đã là nửa đêm, ngoại trừ quán bar của Trần Uy, các tiệm khác vẫn hoạt động bình thường.

Ánh đèn rực rỡ, dòng người tấp nập hơn ban ngày.

Tìm người, nói sao có dễ như vậy.

Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể quay lại quầy bar và hỏi người phục vụ, “Cậu có thấy, người đó trông như thế nào không?”

Cậu ta sửng sốt một chút, nhưng nhanh chóng hoàn hồn, “À? Ồ, tôi nhìn thấy, đó là một người đàn ông, đội mũ và đeo khẩu trang. Không, không nhìn thấy khuôn mặt.”

Đội mũ và đeo khẩu trang…

Tôi cau mày, vậy thì làm sao mà tìm được.

Trần Uy cũng từ tầng hầm đi ra, dáng vẻ chật vật.

Trước khi rượu bị đổ, cậu ta đứng ở gần đó, bây giờ cả người đều là mùi rượu.

Người phục vụ thấy vậy thì sửng sốt một chút, liền chuẩn bị đi dọn dẹp tầng hầm, "Có chuyện gì vậy anh, rượu trong nhà kho bị đổ à?"

Trần Uy nghĩ đến Tiếu Nhiên ở dưới tầng hầm, bị dọa cho lắc đầu liên tục, "Không, cậu đừng có động vào, chỉ cần dọn dẹp bàn ghế xong thì tan làm đi. Hôm nay cho hai cậu nghỉ đấy."

“Vâng anh.”

Sau khi đám người rời đi, Trần Uy mới tiến tới trước mặt tôi, vẻ mặt phức tạp hỏi, “Người anh em, chuyện gì đang xảy ra vậy?”

 “Cũng không có gì.”

 “Cô gái ở tầng hầm đó… cậu có biết không?”

Tôi sững sờ một lúc, cái chuyện tới quán bar bắt gian này, nói thế nào cũng không vẻ vang tí nào, "Biết thì có biết, nhưng chuyện này nhắc tới cũng khá là ... phức tạp."

Nhưng Trần Uy mặt đầy lo âu nhìn chằm chằm vào tôi, khiến tôi không thể không nói.

Tôi chỉ có thể bỏ bớt phần liên quan đến Thẩm Điềm rồi giải thích sơ sài, "Nói đơn giản thì cô gái đó là bạn tớ, gọi cho tớ bảo có chuyện xảy ra ở quán bar, nhưng cụ thể là chuyện gì còn chưa có nói."

Cũng may là cậu ta liền tin.

"Vậy phải làm sao bây giờ? Cậu có muốn gọi cảnh sát không?"

Thẩm Điềm hiện không rõ tung tích, tạm thời tôi cũng không muốn bứt giây động rừng.

 “Đừng nha,” Trần Uy cũng phản bác, “Bây giờ báo cảnh sát, chủ nhà sẽ không ăn thịt tớ đi chứ.”

Tôi sững sờ một lúc… Nhớ đến tòa nhà đào hầm phi pháp.

Thở phào một hơi, "Nếu không, tớ đưa Tiếu Nhiên đến bệnh viện trước. Cậu có thể thương lượng với chủ nhà. Chờ Tiếu Nhiên tỉnh lại, mọi người cùng nhau thảo luận xem có nên gọi cảnh sát không. Tiếu Nhiên là cô gái ở tầng hầm. "

Trần Uy gật đầu, “Được! "

Sau khi xác định phương thức giải quyết, tôi mới cùng Trần Uy khiêng người từ dưới tầng hầm lên.

Tiếu Nhiên tạm thời được đặt trên ghế sô pha, hô hấp đều đặn, nhưng bị bất tỉnh.

Trần Uy than thở, "Chắc là bị bỏ thuốc rồi. Mấy cô gái trẻ đến chơi liều thật, không có ý thức bảo vệ bản thân gì cả."

"Nhất định phải nhớ, dù là đi bar hay đi chơi một mình, nhất định phải bảo vệ bản thân, đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn. ”

Giọng điệu cậu ta đột nhiên trở nên nghiêm túc, ánh mắt nhìn vào khoảng không. Nếu không phải chỉ có hai chúng tôi ở trong phòng này, tôi còn tưởng cậu ta đang nói chuyện với người khác.

“Cậu làm gì đấy?”

Cậu ta cười cười tỉnh lại, đưa tới một điếu thuốc. "Haizz, chủ yếu là do đã thấy tình huống này quá nhiều, nên có chút cảm khái ấy mà."

Tôi xua tay từ chối điếu thuốc của cậu ta, "Cai rồi."     

Nhìn theo tầm mắt vừa rồi của cậu ta, sửng sốt một chút.

Cái đó hình như là… camera?     

Tôi bất giác cau mày, sau nhiều lần quan sát mới chắc chắn, đó thực sự là một chiếc máy quay phim, hơn nữa góc quay hướng ra hành lang.     

Người đàn ông đưa Tiếu Nhiên vào tầng hầm chắc chắn đã bị quay lại!     

Tôi kìm nén sự phấn khích hỏi, “Camera giám sát chỗ cậu, bình thường có bật không.”

“Bật chứ, quán bar đông người phức tạp mà, sợ xảy ra chuyện không nói rõ ràng phải mở quanh năm ấy. Nhưng chỉ quay góc ở hành lang với nhà vệ sinh thôi. Đúng rồi, ta có thể kiểm tra camera giám sát!”

Trần Uy mắt sáng lên, bật người khỏi ghế sô pha, vội vàng đi đến chỗ sân khấu, “Thiếu chút nữa thì quên mất có camera giám sát.”     

Tôi cũng đi theo.    

Từ lúc mở màn hình, xem một mạch cho đến khi chiếc váy màu hồng nhạt của Tiếu Nhiên xuất hiện trong hình, tôi mới giảm tốc độ.     

Nhưng ánh sáng mơ hồ, chỉ ghi lại một người đàn ông ôm Tiếu Nhiên đi trong hành lang, chứ không có cảnh chi tiết nào được quay lại.     

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, lại phát hiện ra người đàn ông đó cao hơn người yêu cũ của Thẩm Điềm nhiều, bóng lưng và dáng người cũng hoàn toàn khác.     

Câu hỏi đặt ra vậy hắn ta là ai?    

Đang suy nghĩ miên man, Trần Uy đột nhiên rít lên, “Không đúng, bạn cậu hình như vẫn còn tỉnh táo.”    

Được cậu ta nhắc nhở, lúc này tôi mới để ý thấy.

Trong màn hình giám sát, không chỉ có người đàn ông đang ôm vai Tiếu Nhiên mà tay Tiếu Nhiên cũng đang đặt trên eo hắn ta. Nếu như đang ở trạng thái hôn mê thì sao có thể chủ động quàng eo hắn ta được.    

Vậy nếu hai người đó quen biết, tại sao Tiếu Nhiên lại bị đối phương đánh thuốc?

Cho đến khi taxi đến, tôi vẫn chưa nghĩ thông được những vấn đề này.

Kết quả kiểm tra không khác mấy so với những suy đoán của Trần Uy.

Trong cơ thể của Tiếu Nhiên có thành phần thuốc ngủ, lượng uống vào cũng không nhỏ khiến cô ấy rơi vào trạng thái mê man.

Nhưng may mắn là không nguy hiểm đến tính mạng.

Tôi thủ ở ngoài phòng bệnh.

Lấy điện thoại ra gọi cho Thẩm Điềm, nhưng không ngoài dự đoán, không có ai trả lời.

Sáu giờ sáng, ngoài cửa sổ trời vẫn còn tối.

Nhưng vẫn có thể nhận ra vạt trắng lay động từ trên trời rơi xuống là tuyết.

Tôi chết sững tại chỗ.

Thâm Quyến, tuyết?

Tôi lấy điện thoại ra trong vô thức, nhưng thấy bạn bè trong vòng kết nối đều yên ắng, không phù hợp với dự liệu.

Vuốt màn hình để làm mới.

Hàng chục bức ảnh xuất hiện ngay lập tức, ngay cả những người đồng hương đã lâu không đăng tải cũng cảm khái rằng hôm nay tuyết rơi.

Geez, không hổ là miền Nam.

Thẩm Điềm không rõ tung tích, Tiếu Nhiên cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.

Tôi không có tâm trạng tiếp tục ngắm tuyết, nên quay đầu rời mắt khỏi cửa sổ, gửi WeChat cho sếp để xin nghỉ ốm.

Sau khi chụp ảnh hành lang bệnh viện, đối phương đồng ý ngay, thậm chí còn không hỏi cặn kẽ bệnh tình.

Bất ngờ trước sự hào phóng của ông chủ, hồi lâu sau mới cười khổ.

Cũng phải, với cường độ công việc như thế này, có chết đột ngột cũng không kỳ quái.

Trằn trọc một đêm, tôi không chịu được nữa liền lăn ra ngủ trên ghế ngoài hành lang.

Khi tỉnh dậy, trời đã rạng sáng.

Cô y tá nhỏ đang cầm trên tay cuốn sổ y bạ, trang điểm tinh tế, “Thưa anh, bạn anh đã tỉnh rồi.”

Tôi bị nụ cười của cô ấy làm cho rung động, không rõ người này đang cười cái gì.

Tôi chỉ biết nói lời cảm ơn rồi đi vào phòng bệnh.

Giường bệnh được nâng lên một nửa, Tiếu Nhiên nằm yên lặng, sắc mặt tái nhợt.

Nhưng khi nhìn thấy tôi, cô ấy vội quay đầu đi, ánh mắt né tránh.

Đây là ý gì?

Tôi cau mày tiến lại gần, “Tiếu Nhiên?”

Cô ấy đột nhiên nắm lấy góc áo của tôi, nói: “Mau cứu Thẩm Điềm, anh không thể bỏ cô ấy, nhất định không được!”

Tôi vừa định hỏi cô ấy tình hình cụ thể tối qua, thì cô ấy đột ngột thay đổi sắc mặt rồi hét lên, “Biến đi, biến đi!” 

Sự thay đổi đột ngột khiến tôi giật cả mình.

 “Anh bảo em đi đâu?”

 Cô sững sờ một lúc, sau đó tựa như hạ quyết tâm nói: “Đi đâu cũng được, nhưng đừng nói ra, đừng để họ phát hiện, anh đi đi, mau đi đi! ”

Cô mặc quần áo bệnh nhân, nhưng sức mạnh thật đáng kinh ngạc.

Liên tục đẩy tôi về phía cửa phòng.

Vẫn là nhân viên y tế phát hiện ra động tĩnh ở đây liền tiến vào khống chế.

Cô y tá nhỏ mà tôi gặp trước đó giải thích cho tôi.

 “Thưa anh, bệnh nhân lúc trước bị kích thích quá nhiều, hiện tại cực kỳ không ổn định, anh tạm thời rời đi thì tốt hơn.”

Tôi hợp tác đi ra khỏi phòng bệnh, nhìn qua cửa kính cũng không khó nhìn.

Một số bác sĩ đang tiêm thuốc cho Tiếu Nhiên, chắc là thuốc có tác dụng an thần, cô ấy lúc đầu còn dãy dụa sau dần bình tĩnh lại.

Nghĩ đi nghĩ lại những lời cô y tá nói, tôi nắm chặt tay trong vô thức.

Cô ấy bị kích thích quá mức, trước khi tôi vào phòng cô ấy vẫn ở trạng thái ổn định, nhưng vì sự hiện diện của tôi lại khiến cô ấy không ổn định về mặt cảm xúc.

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra đêm qua?

Thẩm Điềm đã xảy ra chuyện gì, tại sao Tiếu Nhiên cứ một mực cho rằng tôi không thể từ bỏ cô ấy?

"Reng reng reng reng ..." 

Chuông điện thoại vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

Lấy điện thoại ra.

Hiển thị người gọi là: Trần Uy.

Điện thoại vừa được kết nối, liền truyền đến giọng nói của Trần Uy từ phía bên kia, "Trang Tử, vừa rồi tớ dọn dẹp tầng hầm, kết quả lại tìm thấy một chiếc áo khoác ở trong góc kệ hàng!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play