Tôi Bị Bạn Thân Của Bạn Gái Liên Lụy

Chương 2


1 năm


[SÊ-RI NGUY HIỂM RÌNH RẬP]
TÔI BỊ BẠN THÂN CỦA BẠN GÁI LIÊN LỤY (phần 2)

Tác giả: Trang Tiểu Bạch
Dịch: Khắp xó xỉnhh
---------
Tôi thậm chí còn chuẩn bị trước tình huống không có phản hồi, nhưng bất ngờ là, điện thoại đã được kết nối ngay lập tức.

Tôi trầm giọng nói: “Tiếu Nhiên, cô nói cho rõ đi, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Nhưng trả lời đầu dây bên kia lại là một người đàn ông, “Tiếu Nhiên cái gì, tôi không phải Tiếu Nhiên!”

Tôi sững sỡ một chút, sau đó mới nhớ ra, đây là số điện thoại lạ, có lẽ không phải là điện thoại di động của chính Tiếu Nhiên.

Tôi nói chậm lại, “Làm phiền anh gọi Tiếu Nhiên nghe máy.”

Nhưng đầu dây bên kia lại văng tục, “Mẹ kiếp, phục thật đấy.”

 “Tôi không biết cái người Nhiên gì đó mà câu nói. Vừa rồi có một cô gái uống say, giật lấy điện thoại di động của tôi để gọi điện, cô đó bây giờ đã được bạn trai đưa đi rồi, có chuyện gì cũng đừng gọi tôi, cúp máy đây." 

Những lời anh trai này vừa nói giống như một loạt đại bác, khó khăn lắm mới hiểu ý anh ta thì lại bị ngắt kết nối một lần nữa.

Trước khi cúp điện thoại, còn nghe thấy tiếng mắng mỏ và than thở mình xui xẻo ở đầu bên kia.

Nhưng mà, bạn trai.

Tiếu Nhiên đã có bạn trai?

Cô ấy mới chia tay một tên cặn bã lừa dối ba ngày trước, suốt ngày rủ Thẩm Điềm đi bar, nói muốn giải sầu, có thể giải hòa nhanh như vậy sao.

Tôi nắm chặt điện thoại, vô thức nhớ đến người đàn ông phản chiếu trên tấm kính trong bức ảnh chụp ở quán trà sữa.

Chẳng lẽ thật sự đã xảy ra chuyện gì đó ... 

Sau một hồi lộn xộn, tôi đã không còn buồn ngủ nữa.

Tìm số điện thoại vừa rồi, gọi lại.

Lần này, không đợi đối phương lên tiếng, tôi đã cướp lời nói trước: "Anh ơi, anh đừng cúp máy, em thật sự có việc. Bây giờ anh ở đâu có thể cho em xin địa chỉ được không. Cô gái uống say đó là bạn gái em, cô ấy bảo với em hôm nay sẽ đi xem phim với bạn thân nhưng đến giờ còn chưa về. Nếu cô ấy uống nhiều quá, em phải tới đón cô ấy, sợ xảy ra chuyện gì. “

Cách này cũng coi như một nửa sự thật.

Anh trai sửng sốt một hồi, hồi lâu mới lắp bắp hỏi: “Nhưng cô đó bị một người đàn ông đưa đi rồi, đó không phải cậu hả?”

Tôi sững sốt một chút, nhưng chỉ có thể nhắm mắt nói tiếp, “Không phải em, anh cho em địa chỉ, em qua đó tìm họ. "

" Ồ, ồ, được. "

"Ở Pub đường số 43, quán bar Jazz." Không biết từ sự im lặng của tôi, vị đại ca kia đã suy đoán những gì, giọng điệu liền tỏ ra thông cảm," Nhưng mà người anh em, tôi khuyên cậu một câu, người trẻ tuổi đừng bốc đồng, cố gắng đừng động thủ.”

Sợ là lầm tưởng, tôi muốn bắt gian trả thù.

Tôi cười khổ, dứt khoát không giải thích gì thêm, “Được, cảm ơn anh.” 

Tôi cầm áo ra khỏi cửa bắt taxi.

Hai giờ sáng, quán bar bên đường vẫn sáng đèn rực rỡ, đầy những thanh niên đang ngồi cầm ly rượu.

Quán bar đó không xa nơi tôi ở, nhanh chóng đến nơi.

Nhưng sau khi xuống xe, mới để ý thấy quán đang tụ tập cả đống người.

Nhân viên bảo vệ mặc đồ đen đẩy mọi người ra ngoài.

Có không ít người vẫn đang cầm ly rượu, hiển nhiên không biết tình hình, thậm chí có người đã uống quá nhiều, ngủ gục bên vệ đường.

Những tiếng chất vấn bất mãn từ trong đám người truyền tới: “Có chuyện gì vậy, sao tự nhiên lại đuổi người ra vậy.”

Tôi chưa kịp bước tới hỏi rõ sự tình thì tiếng còi xe cảnh sát chói tai đã vang lên từ xa.

Một chiếc xe cảnh sát nhấp nháy đèn dừng lại trước cửa quán bar.

Chuyện gì đã xảy ra.

Tôi xuống xe bước đến gần. Tìm một người trong số những người đang vây xem ở vòng ngoài hỏi, "Em trai, cho tôi hỏi, đang xảy ra chuyện gì vậy?"

"Không biết." Cậu ta thuận miệng đáp lại, "Tôi cũng chỉ vừa mới tới. "

So với tôi, cậu ta có vẻ còn vội vàng hơn. Động tác luống cuống gạt những người đang xem trước mặt sang một bên, định chen vào cửa quán bar.

Bóng đêm mờ tối, tôi không thể thấy rõ khuôn mặt người đàn ông này trông như thế nào.

Nhưng giọng nói lại quen thuộc đến không ngờ.

Tôi cẩn thận quan sát cử động và dáng vóc của cậu ta, càng nhìn, càng thấy quen thuộc.

Không nhịn được mở miệng, “Trần Uy.”

 “Hả?”

Nghe thấy vậy người phía trước sững người, quay lại nhìn tôi.

Vẻ mặt ngạc nhiên, nhưng vẫn gọi ra tên tôi, “Trang Khâm?”

 “Sao cậu lại ở đây.”

Cả hai chúng tôi đồng thanh hỏi câu này.

Trần Uy là bạn học cấp 3 và cũng là đồng hương của tôi. Ban đầu khi cùng nhau đến Thâm Quyến, vì nơi làm việc không xa nên chúng tôi đã thuê nhà cùng nhau một thời gian.

Lúc đó, lương của cậu ta không thấp nhưng cũng mệt mỏi, mỗi ngày không tới 1 2h, công ty không thả người, nhiều lần phải tăng ca khi trở về nhà.

Sau đó, cậu ta không chịu được áp lực của ông chủ nên đã nghỉ việc, nói muốn lập nghiệp riêng nên đã dọn ra khỏi căn nhà mà chúng tôi thuê cùng nhau.

Tỉ mỉ tính lại, chúng tôi đã hơn nửa năm không gặp nhau.

Tình cờ gặp lại người quen, tôi bất ngờ hơn là vui mừng. Tôi mơ hồ giải thích “Tìm người, còn cậu thì sao.”

Mà cậu ta thì bực bội than thở, “Đừng nhắc tới, ban đầu tớ nghỉ việc không phải để mở quán bar sao. Vừa mới có khởi sắc, liền xảy ra chuyện. Không biết là tên thần kinh nào gọi cảnh sát, liền dây đến cả cảnh sát.”

Gọi cảnh sát?
 
Có thể liên quan đến cuộc điện thoại của Tiếu Nhiên gọi cho tôi không? Nghiêm túc suy nghĩ về việc này, sau một lát mới phát hiện ra.

Quán bar này hóa ra là do Trần Uy mở?

Thật là trùng hợp.

 “Đã lâu không gặp, tớ đi xem xét tình hình như nào trước đã, sau này chúng ta cùng nhau uống một ly.”

Môi trường ồn ào, Trần Uy nâng giọng nói chuyện với tôi, sau đó tiếp tục luồn vào trong đám người.

Tôi nghĩ đến Thẩm Điềm không rõ tung tích, nghiến răng nghiến lợi, đi theo cậu ta mà chen lấn về phía trước.

"Ngài có nhầm không vậy, quán bar chúng tôi buôn bán nghiêm túc, kinh doanh lành mạnh. Làm sao có thể giam giữ phi pháp chứ?"

Tôi đi tới bên cạnh Trần Uy, đúng lúc nghe được câu này.

Giam giữ phi pháp?

Đây không phải là vấn đề nhỏ.

Người phục vụ trẻ tuổi vẻ mặt hốt hoảng, người pha chế với mái tóc rực rỡ cũng không dám nói một lời.

Có tiếng xì xào bàn tán từ đám đông.

Cảnh sát nghiêm nghị, hiển nhiên không muốn gây ra khủng hoảng trên diện rộng, "Chúng tôi nhận được báo án, địa chỉ cung cấp trên điện thoại chính là nơi này. Người phụ trách là ai, mời hợp tác điều tra."

"Đây, người phụ trách ở đây. ”Trần Uy vội vàng lên tiếng. "Hợp tác, nhất định hợp tác điều tra. Nhưng chúng tôi chỉ là một quán bar nhỏ, mới mở chưa được bao lâu. Ngài nói giam giữ bất hợp pháp gì đó, thật sự là không có đâu."

Thấy Trần Uy sẵn lòng hợp tác, sắc mặt vị cảnh sát dẫn đội hòa hoãn lại một chút.

Sau đó sắp xếp đội viên sơ tán đám đông, rồi tiến vào quán bar tiến hành khám xét cẩn thận.

Cũng có những người can đảm, sống chết không đi, không xa không gần đứng sang một bên, giơ điện thoại di động để quay video.

Người phục vụ và người pha chế bị dọa sợ, luôn miệng bảo đảm, “Ông chủ, thật sự không có chuyện đó. Giống như thường ngày, bọn em đều dán mắt ở đây, chắc là có người uống quá chén rồi mới gọi cảnh sát.”

Trần Uy thở dài, “Được rồi, hai người cầu cho không có chuyện gì xảy ra đi.”

Trong quá trình lục soát, những người không có nhiệm vụ không được tùy ý đi lại, đám chúng tôi đứng ở bên trong cửa có hai cảnh sát trông chừng.

Trần Uy đứng cạnh bức tường, nóng ruột đến độ cắn chặt răng.

Tôi vỗ vai cậu ta, không biết nên khuyên thế nào, cậu ta nhìn tôi lắc đầu một cái.

Tầm mắt dõi theo bóng dáng của cảnh sát, họ đang phân đội lục soát một cách có trật tự.

May mắn thay, thử thách này không kéo dài quá lâu.

Sau mười mấy phút, cảnh sát đã thu đội.

"Xin lỗi, trong quán không có gì bất thường. Chúng tôi sẽ tiếp tục xác minh tình hình cụ thể. Xin lỗi đã gây ra bất tiện cho anh."

Trần Uy thở phào một cái, “Không sao, không có chuyện gì.”

Dường như cảnh sát định thu đội.

Nhưng tôi không tự chủ được, nghĩ đến cú điện thoại kỳ lạ của Tiếu Nhiên, mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.

Chặn vị cảnh sát trẻ tuổi đi sau cùng lại, “Đồng chí cảnh sát, tôi muốn hỏi tình hình cụ thể một chút.”

 “Dù sao cũng kinh động đến các anh, đối với quán bar chúng tôi cũng là một tổn thất. Nếu đó là một trò đùa, thì không thể bỏ qua như vậy. Dù sao cũng phải biết chuyện gì đã xảy ra?

Trần Uy sửng sốt một chút, liếc nhìn quầy bar đèn đuốc sáng choang nhưng vắng tanh, cũng ý thức được tối nay chẳng thể tiếp tục buôn bán được nữa, phụ họa nói: “Đúng vậy, anh Cảnh sát, không bằng nói cho chúng tôi biết tình huống cụ thể một chút.”

Ông chủ đích thân lên tiếng, cộng thêm yêu cầu cũng không quá đáng.

Viên cảnh sát trẻ được cho phép, kiên nhẫn giải thích: "Chúng tôi nhận được tin báo lúc 3h40 sáng. Người báo tin là một phụ nữ nói rằng cô ấy bị nhốt dưới tầng hầm của quán bar này. Đánh giá qua điện thoại, thì thấy người báo án đang rất kích động. Hơn nữa còn bị động cúp điện thoại. Để giải cứu kịp thời chúng tôi liền lập tức xuất cảnh, nhưng mà... Trong cuộc khám xét toàn diện vừa rồi, không thấy dấu hiệu giam giữ phi pháp nào, và cũng đã xác nhận giám sát tầng hầm của quán bar, cũng không có tình huống bất thường, nhưng chúng tôi sẽ tiếp tục thẩm tra.”

Bởi vì không gọi được cho số điện thoại báo cảnh sát, kết quả lục soát cũng không có khác thường, cảnh sát liền nhanh chóng rút quân.

Trần Uy đóng cửa tiệm.

Rót cho tôi một ly rượu, nhìn chằm chằm vào người phục vụ đang dọn dẹp đống hỗn độn, hiện trường tan hoang.

"Chắc cô này uống nhiều quá rồi. Gọi 110 cho kích thích đây mà. Cậu nói xem đây không phải là có bệnh sao? Hay là đi làm thuê cho xong. Cậu không biết mở quán rượu khó thế nào đâu. Những chuyện hủy hoại tam quan tớ thấy đã không đếm nổi. Có người đến đây để làm bài tập, còn có một số người đến đây với ba  kiểu khác nhau ... Đúng rồi, cậu đến đây tìm người, là tìm ai vậy? "

"Tớ đang tìm ..." Nghĩ đến tình huống phức tạp, không khỏi cứng họng, nhưng vẫn không kìm được mà hỏi Trần Uy, "Quán này của cậu thật sự không có tầng hầm có thể giấu người à? "

" Không có. " Trần Uy “cạch” một tiếng buông ly xuống. “Sao cậu còn không tin chứ, vừa rồi cảnh sát cũng đã điều tra rồi. Tớ là loại người đó sao, aizz, đệch, không đúng?”

Cậu ta đột nhiên trợn to mắt, giống như chợt nhớ tới điều gì, nhìn tôi chằm chằm, "Không thể là thật được.”

“Có ý gì.” Tôi cũng nghiêm túc, ngồi thẳng người nhìn cậu ta.

Cậu ta liếc nhìn nhân viên phục vụ và người pha chế, thấy không ai để ý bên này, dứt khoát kéo tôi đứng dậy, nói: “Đi với tớ.”

Đi qua hành lang và nhà vệ sinh mà không dừng lại.

Đi một mạch cho đến cánh cửa nhỏ ở cuối cùng mới dừng lại.

Cửa đẩy một cái liền mở ra, đó là một phòng chứa đồ chất đầy những hộp lớn hộp nhỏ, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có.

Cảnh sát mới vừa lục soát qua, xác nhận không có ai ở bên trong.

Nhưng lúc này, Trần Vĩ lại do dự đứng ở cửa, không dám đi vào.

 “Thực ra có một tầng hầm trong này.”

Tôi cau mày nhìn cậu ta, “Sao vừa rồi cậu không nói.”

 “Trước khi nhận nhà, chủ nhà đã từng mở một quán trà sữa, nhưng việc kinh doanh không được tốt nên mới cho tớ thuê. Lúc ấy bả chê cái kho quá nhỏ nên đã bí mật đào thêm hai mét dưới lòng đất và làm một cái hầm nhỏ, nhưng thứ này cũng không hợp pháp nên tớ không dám sử dụng. Lâu rồi nên tớ cũng quên mất. Thực sự không có ai ở đây, đúng chứ?"

Cậu ta vẻ mặt đưa đám hỏi tôi.

Có thể khó khăn đây.

Tôi hừ một tiếng, nhưng vẫn hỏi cậu ta: “Trước tiên hãy xem chuyện gì đang xảy ra, làm sao vào đây?”

Trần Uy nghe vậy, cắn răng chuyển cái hộp đi.

Không quen tay đẩy hai két bia ở giữa ra, nâng tấm thảm lên, lúc này mới lộ ra một cánh cửa gỗ được khảm trên mặt đất.

Cánh cửa gỗ nặng nề, hai chúng tôi hợp sức mới đẩy nó ra được.

Theo ánh sáng của hành lang, mới nhìn rõ có một cầu thang hẹp dẫn xuống phía dưới.

Tôi và Trần Uy bốn mắt nhìn nhau một cái rồi lần lượt bước xuống cầu thang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play