Tôi Bị Bạn Thân Của Bạn Gái Liên Lụy

Chương 1


1 năm


[SÊ-RI NGUY HIỂM RÌNH RẬP]
TÔI BỊ BẠN THÂN CỦA BẠN GÁI LIÊN LỤY (phần 1)

Tác giả: Trang Tiểu Bạch
Dịch: Khắp xó xỉnhh
---------
Đó là chuyện xảy ra tối qua.

Sếp tôi không phải người, ổng yêu cầu hoàn thành kế hoạch cho tuần tới trước thời hạn.

Vì vậy, tôi phải tăng ca, lúc về đến nhà thì đã là một giờ sáng.

Sợ đánh thức bạn gái, tôi không dám bật đèn mà chỉ đành rửa ráy trong bóng tối.

Nhưng vì không nhìn thấy gì, cho nên tay chân luống cuống, chỉ có thể bật màn hình liên tục để làm nguồn sáng.

Vọt vào tắm rửa qua loa.

Nhưng phải đến khi lau khô người và leo lên giường, tôi mới nhận ra có điều gì đó bất thường.

Người đâu rồi?

Tôi sửng sốt, theo bản năng lần mò vào trong giường.

Vẫn là trống rỗng, chăn ga gối đệm lạnh lẽo.

Chuyện gì đã xảy ra.

Vốn là vì thức khuya mà đầu óc mơ hồ, nhưng bây giờ tôi tỉnh táo ngay lập tức.

Tôi bò dậy bật đèn, ánh sáng quá mạnh khiến người ta không thể mở mắt.

Sau một hồi thích nghi, cuối cùng tôi cũng thấy rõ trên giường trống không, không có ai cả.

Thẩm Điềm không có ở nhà, cô ấy đã đi đâu?

Rõ ràng chiều nay mới vừa gọi điện.

Tôi bất ngờ bị bắt tăng ca, nên đành phải hủy lịch đi xem phim cùng nhau.

Cô ấy tỏ ý thông cảm, ngược lại còn an ủi tôi rằng không sao cả, bảo sẽ đi cùng Tiếu Nhiên, rồi sau đó cùng đi uống trà sữa.

Tiếu Nhiên là bạn thân nhất của cô ấy, vì vậy lúc ấy tôi rất yên tâm để cổ đi.

Nhưng bây giờ đã một giờ sáng rồi mà vẫn chưa uống hết ly trà sữa đó?

Tôi xuống giường đi lấy điện thoại.

Khi mở lịch sử trò chuyện của chúng tôi, mới phát hiện lúc đó là 9h, cô ấy nói rằng bộ phim đã kết thúc, không hay lắm, muốn đi đến quán trà sữa với Tiếu Nhiên.

Như thường lệ, không có gì khác thường.

Nhưng vấn đề là, người đâu?

Sao đã muộn vậy rồi mà còn chưa về.

Tôi nhắn tin hỏi cô ấy đang ở đâu, nhưng không có phản hồi.

Đến khi hết kiên nhẫn, tôi dứt khoát gọi điện qua.

Nhưng vẫn không có ai nhấc máy.

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình hội thoại chưa được trả lời, suy nghĩ mù mịt.

 Ba cuộc điện thoại, cô ấy đều không nhận cuộc nào.

Ma xui quỷ khiến, tôi nhấp vào ảnh đại diện của cô ấy, trực tiếp âm thầm vào vòng kết nối bạn bè.

Lúc này mới phát hiện, cô ấy đã đăng một bức ảnh nhóm vào khoảng mười một giờ.

Cô ấy ngồi đối diện với Tiếu Nhiên, tay cầm ly trà sữa tạo dáng như đang uống rượu giao bôi, nụ cười thoải mái.

Thoạt nhìn không có vấn đề gì.

Nhưng khi tôi phóng to bức ảnh, thì lại nhận thấy có điều gì đó không ổn.

Nền bức ảnh là tấm kính, vì bên ngoài cửa kính trời tối nên dễ bị phản xạ ánh sáng.

Dù hình ảnh phản chiếu trên kính bị mờ nhưng không khó để nhận ra người chụp ảnh hai người họ là một người đàn ông đang ngồi xổm.

Bàn tay cầm điện thoại vô thức siết chặt.

Mặc dù không nguyện ý tiếp nhận thực tế, nhưng phải thừa nhận rằng kiểu tóc và trang phục của người đàn ông đó giống hệt người yêu cũ của cô ấy.

Cô ấy nói đi xem phim cùng bạn thân, nhưng tại sao người yêu cũ của cô ấy lại ở đó?

Tôi cắn răng tìm kiếm WeChat của Tiếu Nhiên, muốn hỏi một chút rột cuộc chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng tin nhắn gửi đi lại hiển thị bị từ chối.

Nhìn chằm chằm vào dấu chấm than đỏ một lúc lâu, tôi nhận ra cô ấy đã chặn tôi.

Tôi không phải đồ ngốc, chuyện cho tới bây giờ đã dễ dàng đoán được.

Thẩm Điềm, sợ rằng cô ấy đã tặng tôi một chiếc mũ xanh coi như đại lễ!

Kìm nén thở dài, tất cả suy nghĩ trong đầu tôi đều là bắt gian.

Nhưng đến khi mặc quần áo tử tế xong xuôi, mới phát hiện ra căn bản tôi không biết phải đi đâu tìm người.

Mở rèm cửa ra, rạng sáng ở Thâm Quyến luôn rực rỡ ánh đèn, nhưng tôi chỉ có thể ngẩn người nhìn bức tường của tòa nhà đối diện.

Những ấm áp và cãi vã trong thời gian chung sống, tất cả những chuyện trong quá khứ cùng nhau hiện về trong tâm trí tôi.

Không khỏi cười khổ. Vậy đó, sớm tụ sớm tan.

Đi ngủ, mai còn phải đi làm.

Tôi không còn tâm trạng thay quần áo, trực tiếp lên giường.

Nhưng đột nhiên, điện thoại reo lên.

Tiếng điện thoại đột ngột vang lên, đặc biệt rõ ràng trong không gian tĩnh lặng, khiến tôi giật mình.

Hơn nửa đêm, là ai gọi tới?

Kiểm tra điện thoại thì thấy đó là số lạ.

Tôi cau mày đợi chuông ngừng rồi tự động cúp máy.

Cứ tưởng rằng như thế là xong.

Nhưng vẫn là số điện thoại đó, lập tức gọi lại.

Kiên trì như vậy ...

Cuối cùng tôi cũng bấm nghe.

Dường như là trong nháy mắt lúc kết nối, một giọng nữ sắc bén lập tức vọt ra từ trong điện thoại, “Trang Khâm, mau tới đây, mau cứu Thẩm Điềm, làm ơn!”

Tôi vô thức đưa điện thoại ra khỏi tai.

Nhưng giọng nói quen thuộc ở đầu dây bên kia khiến tôi sững sờ một lúc, “Tiếu Nhiên?”

Cô ấy không trả lời mà chỉ lộn xộn lặp lại mấy câu kia, “Trang Khâm, làm ơn, cứu Thẩm Điềm, làm ơn! ”

Bối cảnh ồn ào, tôi cau mày vốn định bảo cô ấy nói cho rõ.

Nhưng âm thanh đột ngột dừng lại.

Sau khi tỉnh táo lại, mới phát hiện bên kia đã cúp máy.

Không thể giải thích được, nhưng không giống như một trò đùa.

Tôi nhìn chằm chằm vào nhật ký cuộc gọi một lúc, rồi nhanh chóng gọi lại, muốn biết rõ chuyện gì đang xảy ra.

Điện thoại bắt đầu đổ chuông.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play