Tình huống dù xảy ra chỉ một lần nhưng lại hết sức khó xử.
Bởi vì quá kích động muốn giải tỏa nên không chú ý đến giờ nghỉ giải lao, sắc mặt Giang Ngộ Thời cứng đờ nói: "Uất Trì, cậu nghe tôi giải thích, tôi... tôi..."
Lại một lần nữa im lặng.
Sắc mặt Uất Trì Diễn không đổi nhìn Giang Ngộ Thời, nói: “Cậu giải thích đi, tôi nghe đây.”
Giang Ngộ Thời đưa tay ra che mặt.
Hạ Uyển im lặng vài giây rồi nói: "Cậu cứ ngắt lời và khỏi cần cậu ấy giải thích gì nữa, bởi vì cậu ấy không biết nói gì hết."
Giang Ngộ Thời: "... Đúng vậy."
Hạ Uyển nói không sai, bởi vì đó thực sự là những lời Giang Ngộ Thời muốn nói.
Ngay cả khi cậu ấy và Uất Trì Diễn là bạn thân của nhau... thì cậu ấy cũng không thể nói dối anh cả đời!
Thuốc đắng dã tật, lời thật lòng thì khó nghe, cậu ấy không thể tự lừa dối chính mình, biến Uất Trì Diễn trở thành vị hoàng đế ngốc nghếch trong truyện Bộ quần áo mới của Hoàng đế (*).
(*) "Bộ quần áo mới của Hoàng đế" (tiếng Đan Mạch: Kejserens nye Klæder) là một truyện ngắn của nhà văn Hans Christian Andersen về việc hai người thợ dệt hứa với vị Hoàng đế là sẽ dệt cho ông một bộ y phục mà khi ông mặc vào thì những kẻ ngu ngốc, bất tài hoặc bất xứng với địa vị của họ sẽ không thể nhìn thấy.
Khi Hoàng đế mặc bộ y phục mới này đi diễu hành trước đám quần thần thì không ai dám nói rằng họ chẳng nhìn thấy bộ quần áo nào, cho tới khi một đứa bé kêu lên: "Nhưng ông ấy có mặc quần áo nào đâu".
Sau khi "suy nghĩ kỹ", Giang Ngộ Thời quyết định nói thẳng với Uất Trì Diễn, cậu ấy nói: "Vậy thì tôi sẽ nói sự thật..."
"Im đi."
Lần này Uất Trì Diễn lại không đúng lúc mà ngắt lời Giang Ngộ Thời, anh lạnh lùng nhìn về phía Hạ Uyển nói: “Cậu, đi theo tôi.”
Nói xong, Uất Trì Diễn lập tức xoay người rời đi, chỉ để lại một bóng lưng cao lớn.
Hạ Uyển nhìn về phía Giang Ngộ Thời, đáy mắt mang theo tia nghi vấn.
Giang Ngộ Thời hạ giọng nói: “Đi đi, yên tâm, bây giờ cậu ấy đang giận tôi nên sẽ không làm gì cậu đâu.”
Cũng đúng.
Từ lúc Uất Trì Diễn đến, cô cũng im lặng, không nói gì cả.
Vì vậy, Hạ Uyển đi theo anh.
Sau khi Uất Trì Diễn rời đi, sân thi đấu yên lặng một lúc, sau đó có một tuyển thủ trên sân hét lên: "Anh Giang! Sao anh không lên chơi?"
Đám người ồn ào kêu tên Giang Ngộ Thời.
Giang Ngộ Thời một mình chống lên ghế dựa đứng dậy, từ trên lan can nhảy xuống sân bóng rổ, động tác nhanh nhẹn dứt khoát khiến cho đám người bên dưới gào thét chói tai.
Mà lúc này, ở bên ngoài sân vận động.
Sắc trời hơi tối, thời tiết đầu tháng mười vẫn còn hơi nóng, nhưng gió buổi đêm lại mang theo một chút lạnh lẽo.
Uất Trì Diễn nhìn Hạ Uyển một lượt từ trên xuống dưới.
Thiếu niên trước mặt gầy gò, cao khoảng 1m7, nhưng con trai tuổi này như vậy cũng hơi lùn, khuôn mặt vô cùng trắng trẻo, trông rất giống một người dễ bị bắt nạt.
Tuy là anh em sinh đôi nhưng trông cậu hoàn toàn khác với cô chủ kiêu ngạo Hạ Uyển, không hề khiến người khác cảm thấy khó chịu.
Uất Trì Diễn cau mày hỏi: “Người nhà họ Hạ đối xử với cậu không tốt sao?”
Câu hỏi đột ngột này của Uất Trì Diễn khiến Hạ Uyển hơi sững sờ.
Bởi vì cô không biết Uất Trì Diễn muốn hỏi cái gì, nên không trả lời ngay mà nói: “Cậu nghĩ sao?"
Uất Trì Diễn khoanh tay trước ngực, vẻ mặt có thể nhìn thấu tất cả: "Nhiều năm như vậy mà tôi chưa từng nghe mấy lão già đó nhắc đến cậu. Nếu cậu mà không quay lại, tôi thậm chí còn không nhớ rằng trên thế gian còn có người này, có thể thấy rằng cậu ở nhà họ Hạ không được coi trọng. Chưa nói đến bộ dạng gầy yếu này của cậu nữa, chẳng lẽ bình thường cậu đều không được ăn no à?"
Hạ Uyển: "..."
Bởi vì Hạ Mộ trong tiểu thuyết chỉ là một nhân vật qua đường, không có vai trò gì. Cho nên đúng thật là không hề có cảm giác tồn tại, Uất Trì Diễn nghĩ như vậy cũng là chuyện bình thường.
Nhưng đến mức không đủ cơm ăn có phải là hơi quá rồi không? Dù gì thì nhà họ Hạ cũng là giới siêu giàu! Không đến mức đó chứ!
Mặc dù trong lòng Hạ Uyển phàn nàn rằng Uất Trì Diễn không biết suy nghĩ, nhưng khi cô nghĩ đến việc anh vừa bị xúc phạm đến lòng tự trọng ở sân vận động, lúc này chắc hẳn là đang cần được bù đắp, cô vẫn giả vờ thất vọng, khẳng định suy đoán của anh: “Không đến mức đối xử với tôi không tốt, chẳng qua là so với chị tôi thì không bằng.”
Thấy Hạ Uyển nhìn xuống đất, lông mi dài che đi cảm xúc nơi đáy mắt, khuôn mặt nhợt nhạt không giấu nổi sự cô đơn.
Uất Trì Diễn nghĩ về những lời hôm nay cô nói với mình.
“Cậu cũng ghét chị gái tôi sao?”
“Thật tuyệt, tôi cũng không thích chị ấy, xem ra chúng ta rất thích hợp làm bạn!”
Vốn dĩ cô nói không sai.
Có hơi đáng thương.
Đây là suy nghĩ lúc này của Uất Trì Diễn, nhưng ngay sau đó đã bị anh ném ra khỏi đầu.
Đồng cảm với Hạ Mộ? Đó không phải là chuyện mà anh cần phải làm, anh gọi cô ra cũng không phải để nói về chuyện này.
Uất Trì Diễn nhìn cô, ánh mắt lại lạnh như băng hỏi: "Vừa rồi khi gặp Giang Ngộ Thời, cậu nói thật à? Hay là thật ra cậu cũng cảm thấy năng lực của tôi rất tệ?”
Đây là một câu hỏi mang tính thử thách lương tâm rất cao, bây giờ Hạ Uyển cũng đang chịu sự dằn vặt giống như Giang Ngộ Thời vừa rồi.
Uất Trì Diễn có lòng tự tôn cao và rất thích cảm giác được người khác săn đón, nhưng giờ đây kỹ năng đáng tự hào của anh lại bị người anh em tốt chê bai một cách tàn nhẫn.
Đương nhiên Giang Ngộ Thời sẽ không nói dối nên Uất Trì Diễn rất tức giận, nếu nói kỹ năng của anh không tệ thì cũng quá giả tạo.
Nhưng nếu cô khen... ờm, điều đó có khi còn giả tạo hơn.
Nếu Uất Trì Diễn thật sự chưa nhận ra rằng kỹ năng của mình thực sự rất tệ thì lẽ ra anh nên đấu với Giang Ngộ Thời trên sân chứ không phải chọn cách trốn tránh mà gọi cô ra ngoài.
Vì vậy Hạ Uyển mím môi, suy nghĩ một chút rồi đưa ra một câu trả lời nửa thật nửa giả.
"Thật ra, tôi không am hiểu về bóng rổ, cũng không biết luật chơi như thế nào. Tôi chỉ muốn đến xem cậu thôi."
Sau khi Hạ Uyển nói xong, cô ngẩng đầu lên nhìn Uất Trì Diễn đang đứng trước mặt, cố gắng chân thành hết mức.
Lúc bắt gặp ánh mắt của Hạ Uyển, Uất Trì Diễn né đi như bị điện giật, lúng túng hỏi: "Xem tôi à? Xem tôi làm gì?"
Hạ Uyển suy nghĩ vài giây rồi nói: "Dáng vẻ của cậu khi chơi bóng rổ thực sự rất đẹp, lúc cậu ném bóng vào rổ cũng rất tự tin, cậu đứng trên sân... làm tôi nghĩ đến một sân khấu mờ tối, nhưng dường như tất cả ánh sáng đều chiếu lên người cậu, khiến tôi cảm thấy cậu là người rất ưu tú, đặc biệt."
"Nhưng…"
Uất Trì Diễn rũ mi, cuối cùng cũng vượt qua ngăn cách trong lòng mà nói: “Thật ra, tôi không biết chơi bóng rổ.”
Hạ Uyển: “…”
Cô không mù, tất nhiên là cô có thể nhìn ra được.
Cảm ơn Chúa, cảm ơn Chúa, hóa ra Uất Trì Diễn thực sự vẫn biết chút ít về năng lực của bản thân.
Vì vậy Hạ Uyển nói tiếp: "Nhưng kỹ năng của cậu có tốt hay không đối với những người xem trên sân thực sự quan trọng sao? Cậu thích bóng rổ, còn mọi người thích xem cậu chơi bóng rổ. Vậy là đủ rồi."
Nói xong, nhìn mồ hôi trên trán Uất Trì Diễn, Hạ Uyển đi đến chỗ máy bán hàng tự động bên cạnh.
Ngay sau đó, một chai nước khoáng đưa tới trước mặt Uất Trì Diễn.
“Đúng hay sai không quan trọng, quan trọng là cậu có thích hay không.”
Câu này là cô nói thật lòng.
Một lúc lâu sau, Uất Trì Diễn cầm lấy chai nước khoáng, thay vì nói chuyện với Hạ Uyển, anh lại xoay người bước tới phòng tập thể dục.
Trong trận đấu bóng rổ tiếp theo, Uất Trì Diễn đã ngáng chân Giang Ngộ Thời mấy lần, Giang Ngộ Thời cũng biết Uất Trì Diễn đang trả thù mình vì đã nói những điều không hay nên Giang Ngộ Thời chỉ có thể im lặng chịu đựng để anh trút giận.
May mắn thay, ưu điểm lớn nhất của Uất Trì Diễn là không thù dai, sau khi trút bỏ được chuyện gì thì có nghĩa chuyện đó đã là quá khứ.
Sau khi mọi người giải tán, toàn bộ sân vận động trống không, hai người cùng nhau ngồi xuống ghế.
Giang Ngộ Thời nhìn Uất Trì Diễn, mắt trái vẫn còn hơi tím, sau trận đấu bóng rổ, hai người đấu với nhau, Uất Trì Diễn đã ném vào mặt cậu một trái.
Nhưng cậu ấy chỉ mỉm cười nói: “Tôi xin lỗi.”
Dù sự thật có thế nào đi chăng nữa thì cậu ấy cũng không nên nói những điều không hay như vậy về Uất Trì Diễn với bạn học vừa chuyển đến, đặc biệt là còn là người mà anh không thích.
Miệng cậu ấy quả thực có chút mất kiểm soát, cũng không phải lần đầu tiên.
Tuy nhiên, Uất Trì Diễn mở chai nước trước mặt cậu ấy, uống một hớp gần nửa chai rồi nói: “Không quan trọng là cậu đúng hay sai, dù sao, trận bóng rổ lần sau tôi vẫn sẽ đánh bại cậu.”
Giang Ngộ Thời: "..."
Cậu ấy và Uất Trì Diễn chơi bóng rổ cùng nhau à?
Tốt hơn hết là đừng có lần sau.
Thấy Giang Ngộ Thời đăng một bức ảnh chụp chung với Uất Trì Diễn lên vòng bạn bè, Giang Ngộ Thời bị bầm tím mặt mày nhưng vẫn cười rạng rỡ, còn vẻ mặt của Uất Trì Diễn cũng khá hòa hoãn, Hạ Uyển biết mối quan hệ giữa hai người đã dịu trở lại.
Đúng vậy, bốn người trong F4 đều là bạn bè lớn lên cùng nhau từ nhỏ, đây quả thực chỉ là chuyện nhỏ, rồi sẽ qua mà thôi.
Hôm nay cô cũng cố gắng hết sức nhắc nhở Giang Ngộ Thời, là do cậu ấy quá kích động mà không phản ứng kịp, cho nên không thể trách cô được.
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng dù sao để đạt được mục đích là muốn làm bạn với đám người này, cô vẫn phải tỏ rõ thái độ.
Vì vậy Hạ Uyển lấy từ trong hộp thuốc của mình ra một lọ thuốc mỡ, đặt ở cửa phòng của Giang Ngộ Thời.
Toàn bộ học sinh ở Thánh Anh đều được đối xử rất tốt, có thể chọn ở phòng đơn hoặc phòng đôi, trong phòng có nhà tắm riêng, đặc biệt là mọi thứ đều miễn phí.
Vì vậy, cô không phải lo lắng về việc sống cùng người khác có thể sẽ bị lộ danh tính của mình,... Điều không tốt duy nhất là cô ở ngay cạnh Uất Trì Diễn, đối diện Tống Chi Lễ, mà bên cạnh Tống Chi Lễ là Giang Ngộ Thời.
Ở quá gần những người này, cô luôn cảm thấy có chút sợ hãi, như thể sẽ có chuyện gì đó xảy ra...
"Rầm…"
Một tiếng va chạm dữ dội vang lên, Hạ Uyển, người đang dựa vào đầu giường, cảm thấy bức tường dường như rung lên.
Hạ Uyển: "?"
Động đất ư?
Đúng lúc này, giọng của hệ thống đột nhiên vang lên.
[Đang kiểm tra đo lường… Đã kiểm tra xong, là cảm xúc của nam chính Uất Trì Diễn đang cực kỳ không ổn định.]
Hệ thống hưng phấn.
[Ký chủ! Hình như nam chính đã xảy ra chuyện rồi!]
Hạ Uyển có chút khó hiểu: “Nam chính xảy ra chuyện, sao nhìn mày vui vẻ vậy?”
[Tôi đang mừng cho cô đấy! Bây giờ là lúc nam chính Uất Trì Diễn dễ bị tổn thương nhất! Chỉ cần cô đi chăm sóc an ủi anh ấy, chắc chắn sẽ kết bạn được!]
Hạ Uyển: "!"
Thật sao? Còn có loại chuyện tốt này à?
Vì vậy Hạ Uyển liền xỏ dép lê bước ra ngoài, gõ cửa phòng bên cạnh, hét lớn: “Có ai không?”
Vào lúc giọng nói của Hạ Uyển vang lên, trong phòng trở nên vô cùng yên tĩnh.
Hạ Uyển hỏi lại: "Có ai không? Có chuyện gì vậy?"
Vẫn không có ai trả lời.
Hạ Uyển vươn tay gõ cửa, hét lên: "Thỏ con ngoan ngoãn, mở cửa nào…"
Hệ thống [...]
Hiển nhiên, Uất Trì Diễn đang ở bên trong cũng không nói nên lời.
Vì vậy cửa từ bên trong mở ra, Uất Trì Diễn chống tay vào tường, dùng thân thể chắn trước cửa phòng, sắc mặt không được tốt lắm: "Cậu làm sao vậy?"
Hạ Uyển nói: "Tôi nghe thấy tiếng của vật nặng rơi xuống đất nên muốn qua xem coi có chuyện gì."
"Không liên quan đến cậu, cậu đi về đi."
Uất Trì Diễn nói xong, chuẩn bị đóng cửa lại.
Lúc này, Hạ Uyển đã đánh hơi được có chuyện gì đó, cô vươn tay ngăn Uất Trì Diễn đóng cửa lại: "Phòng cậu có mùi rất hăng. Có phải là… mùi thuốc diệt côn trùng không?"
Sắc mặt Uất Trì Diễn vô cùng xấu, anh nghiến răng nói: "Không phải việc của cậu, rốt cuộc là cậu muốn làm gì?"
Anh gỡ tay Hạ Uyển ra khỏi cánh cửa, chuẩn bị đóng cửa lại.
Hạ Uyển không nói gì, chỉ chậm rãi cúi đầu nhìn chân Uất Trì Diễn.
Một con gián to lớn đang đứng đó, ngạo nghễ bò lên giày anh.
Hạ Uyển tự hỏi: “Cậu sợ gián ư?”
Uất Trì Diễn khinh thường nói: “Sao tôi phải sợ?”
Hạ Uyển: “Thật không?"
Uất Trì Diễn nóng nảy: "Cậu xàm quá."
Hạ Uyển: "..."
Uất Trì Diễn: "..."
Hạ Uyển không chịu được nữa: "Cậu xuống khỏi người tôi trước đã!"
Uất Trì Diễn: "..."
Vốn dĩ là một chàng trai kiêu ngạo, mà giờ phút này sắc mặt tái nhợt nhìn chằm chằm con gián trên mặt đất, nhân lúc Hạ Uyển cúi đầu nhìn xuống đã ngay lập tức leo lên người cô, quấn lấy tay chân cô, giống như một con gấu túi lớn.
Hạ Uyển loạng choạng đứng tại chỗ để giữ thăng bằng, vẻ mặt vô cùng đau khổ, cô vươn tay kéo chặt cổ Uất Trì Diễn, cố gắng kéo anh xuống khỏi người mình.
Giọng nói của Uất Trì Diễn run lên: “Cậu đã biết bí mật của tôi, hôm nay cậu và con gián nhất định sẽ phải chết.”
Hạ Uyển: “…”
Nghiêm trọng như vậy sao? Đó là một con gián... chỉ là một con gián thôi mà!
Vì vậy Hạ Uyển duỗi chân trái ra, định giẫm lên con gián để cho nó về chầu trời, nhưng Uất Trì Diễn đột nhiên buông tay cô ngã xuống đất, dùng hai tay ôm chặt bắp chân của Hạ Uyển, ngăn cô đi về phía trước.
Hạ Uyển: "?"
Uất Trì Diễn nhìn lên Hạ Uyển, nghiêm nghị nói: "Cậu không được giẫm chết nó, nó có thể sẽ nhân đôi lên đấy."