Hôm nay là một ngày rất bình thường, nhưng bầu không khí ở Học viện Thánh Anh lại không được bình thường cho lắm.

Bên ngoài cửa sổ, bầu trời trong xanh, nhưng lớp 12A như bị một đám mây đen bao phủ, các học sinh thì thầm với nhau, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cuối lớp học, nơi tỏa ra bầu không khí đầy áp lực.

Toàn bộ lớp 12A… À không, có thể nói là toàn bộ học sinh trong trường đều đang sôi nổi bàn tán cùng một chuyện…

"Nghe gì chưa? Hôm nay đàn chị Hạ Uyển sẽ trở về trường học đấy!"

Có người bị sốc.

"Chết tiệt! Có phải là Hạ Uyển mà tao đang nghĩ tới không? Chẳng phải chị ta đang học với bậc thầy dương cầm Mr. Jont sao? Tại sao lại đột ngột trở về Trung Quốc vậy?"

"Ai mà biết được, từ ngày mai chú ý lại hành động của mình đi, còn dám để quà với thư tình vào ngăn bàn Uất Trì Diễn thì cứ chờ Hạ Uyển tới tìm chúng mày uống trà nói chuyện!"

Có người mờ mịt không hiểu.

“Chờ một chút, sao tôi không hiểu các cậu đang nói gì vậy? Hạ Uyển là ai?"

Có người tốt bụng trả lời cô ấy.

"Cậu không biết Hạ Uyển à? Nhìn sơ qua cũng biết cậu là học sinh lớp 10, cậu có biết Uất Trì Diễn - trưởng nhóm F4 của trường chúng ta trong hai năm liền không, Hạ Uyển chính là vị hôn thê của Uất Trì Diễn đấy! Vị! Hôn! Thê!"

Vào lúc này, nhân vật trung tâm của cuộc thảo luận, nữ chính của câu chuyện - Hạ Uyển - bước vào tiệm cắt tóc cũ nát ven đường có dán bảng "Gội, cắt, sấy mười tệ".

Một tiếng sau.

Người bước vào tiệm cắt tóc là một cô gái dịu dàng với mái tóc dài, nhưng người bước ra lại là một thiếu niên đẹp trai với mái tóc ngắn.

Anh... ồ không, là cô mới đúng.

Sau khi liên tiếp từ chối lời mời add WeChat của ba cô gái, Hạ Uyển đứng trước cửa tiệm cắt tóc, ngẩng đầu một góc bốn mươi lăm độ nhìn lên bầu trời, chớp chớp đôi mắt xinh đẹp rồi nói ra lời thoại kinh điển: "Vừa xinh đẹp vừa có tiền là lỗi của mình sao?"

Hai ngày trước, Hạ Uyển đã thức khuya đọc một quyển Mary Sue F4 thể loại thanh xuân vườn trường, ai ngờ buổi sáng vừa thức dậy cô đã xuyên vào đúng quyển sách này.

Quyển sách kể về câu chuyện của nữ anh hùng thường dân ngoan cường - Hứa Dao Dao, cô ấy là một người ngoan cường như cỏ dại và một loạt những xích mích giữa cô ấy và F4 sau khi cô ấy vào học viện quý tộc. Cuối cùng, cô ấy và nam chính F1 - Uất Trì Diễn, không quan tâm đến việc môn đăng hộ đối mà sống hạnh phúc bên nhau.

Còn Hạ Uyển trở thành nữ phụ độc ác có hôn ước với Uất Trì Diễn trong truyện, cô liên tục làm những điều xấu xa để chia cắt tình cảm giữa nam nữ chính, cuối cùng cô bị mất trí và phải sống trong bệnh viện tâm thần đến hết đời.

Sau khi nhận được cốt truyện, một thứ gì đó tự xưng là hệ thống không thể giải thích được xuất hiện trong não cô và cho cô hai con đường. Chỉ khi có được tình yêu hoặc tình bạn từ F4, cô mới có thể sống sót.

Thật vô lý, nhờ miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống mà cô đã được trở thành một tiểu thư nhà giàu, tại sao cô lại phải liều mình từ bỏ cuộc sống của cô chiêu vừa giàu vừa xinh đẹp trong mơ chỉ vì một người đàn ông? Nhìn cô giống kẻ si tình ngốc nghếch lắm sao?

Mà lúc này hệ thống đã bắt đầu nổi điên.

[Ký chủ, sao cô lại trở thành đàn ông rồi? Đừng quên cô là một nữ phụ độc ác đấy!]

Hạ Uyển: “Thì sao nào?”

[Nữ phụ độc ác ít nhất cũng phải là một cô gái, không phải sao?]

Hạ Uyển nói: "Hạn hẹp (*), mày còn nhớ nhiệm vụ tao chọn là gì không?"

(*) Nguyên văn là 格局打开 (Cách cục đả khai): Ý chỉ một người có tầm nhìn hạn hẹp, chỉ nhìn những thứ trước mắt chứ không nhìn xa trông rộng.

[Thu hoạch tình bạn từ F4.]

"Tình bạn thuần khiết giữa nam và nữ là rất khó. Để hoàn thành nhiệm vụ tốt hơn, tao sẽ cải trang thành đàn ông, giải quyết vấn đề từ gốc rễ để tránh chuyện ngoài ý muốn xảy ra, tao thông minh quá phải không nào?"

Bố của nguyên chủ là người vô cùng chiều chuộng con gái, mặc dù yêu cầu này rất vô lý nhưng ông đã đồng ý và xử lý tốt mọi việc, cho Hạ Uyển đến trường với danh nghĩa là em trai sinh đôi của cô, Hạ Mộ.

Chỉ cần không có ai nhìn thấy Hạ Mộ và Hạ Uyển trong một thời gian ngắn thì chuyện này sẽ không bị lộ.

Mặc dù lời của Hạ Uyển không được lôgic cho lắm, nhưng cô không quan tâm.

[... Hình như là vậy thật.]

Hệ thống bị lời nhận xét của Hạ Uyển tẩy não thành công, cho nên nó chỉ có thể thúc giục: [Vậy ký chủ mau đi học đi! Hôm nay là ngày chuyển trường đấy! Cô đã đi muộn lắm rồi!]

Hạ Uyển nghiêm mặt: "Từ từ, trước tiên tao còn có một việc quan trọng cần phải làm."

[?]

Nửa giờ sau, Hạ Uyển đứng ở trước cửa nhà hàng.

Hệ thống đã thực sự phát điên mất rồi.

[Việc quan trọng mà cô nói là đây sao?]

Hạ Uyển nghiêm nghị trả lời: "Không đi học sẽ không chết nhưng không ăn thì sẽ chết, cho nên ăn còn quan trọng hơn đi học."

[...]

Rốt cuộc lời ngụy biện này từ đâu ra vậy? Đây thực sự là ký chủ của nó sao!

Hạ Uyển nói xong, đang định đi vào nhà hàng thì một ông cụ đột nhiên đi ra từ phía sau cô, mái tóc hoa râm chống gậy mà đi như bay, trực tiếp vượt qua cô.

Ngay giây tiếp theo thì xảy ra tai nạn, có lẽ do đi quá nhanh nên chiếc nạng của ông cụ vướng vào vỏ chuối mà bị ngã.

Hạ Uyển: “!” 

Cô đi như bay, bước một bước đã tới, vươn hai tay ra đỡ lấy ông cụ.

Cây gậy của ông vẽ một vòng tròn trên vỏ chuối, thân thể ông cụ cũng xoay một vòng, cuối cùng ngã vào lòng Hạ Uyển.

Hạ Uyển: "..."

Ông cụ: "..."

Cô nhìn xuống ông cụ.

Ông khó khăn quay đầu nhìn cô.

Hạ Uyển nhìn ông cụ.

Ông cụ nhìn Hạ Uyển.

Bầu không khí xấu hổ đến mức gần như đông cứng lại.

Lúc này, tiếng vỗ tay như sấm vang lên…

"Cậu thiếu niên này khỏe thật đấy!”

"Lực cánh tay thật tốt!”

“Chàng trai này thật đẹp trai và ấm áp!”

“Được rồi!”

Ông cụ: “Này chàng trai, cháu có thể giúp ông đứng lên được không? Eo ông sắp gãy rồi."

Hạ Uyển: “Ồ, vâng."

Cô nhanh chóng đỡ ông cụ đứng dậy, giúp ông ném vỏ chuối mắc kẹt dưới nạng vào thùng rác.

Ông chú qua đường tốt bụng dặn dò: “Ông ơi, ông phải cẩn thận, đừng đi vội như vậy chứ.”

Ông cụ thở dài nói: “Nếu không phải vì món canh sườn ngô ở cửa hàng này mỗi ngày đều có hạn thì tôi đâu cần phải vội như vậy. À quên mất... Dù sao hôm nay cũng muộn rồi, cậu bạn trẻ à, cháu chưa ăn phải không? Ông biết gần đây có một quán lẩu rất ngon. Không phải người trẻ tuổi các cháu đều thích ăn những món này sao? Ông mời cháu ăn lẩu coi như là lời cảm ơn nhé?"

Hạ Uyển không chút khách sáo nói: "Dạ được."

Hai người đến nhà hàng lẩu.

Rõ ràng ông cụ là một người sành ăn, hiểu biết rất nhiều về lĩnh vực ẩm thực, ông có thể biết chính xác thời gian nấu từng loại thức ăn. Nước sốt được pha chế bí mật khiến Hạ Uyển cảm thấy mấy nồi lẩu cô ăn bao năm qua chẳng thể sánh bằng, từng miếng thức ăn đều rất mềm khiến cô không thể ngừng ăn được.

Còn ông cụ thấy Hạ Uyển ăn vui vẻ như vậy thì cũng cười hớn hở đặt đũa xuống, trên mặt lộ vẻ ân cần nói: “Này chàng trai, hôm nay cháu đã giúp ông, vậy nên ông quyết định sẽ tặng cho cháu một món quà."

"Quà ạ?"

Hạ Uyển đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy chờ mong.

Ông cụ nở một nụ cười thần bí, đưa tay giả bộ vuốt vuốt chòm râu vô hình dưới cằm, khá giống một cao thủ trong tiểu thuyết võ hiệp từ trong núi đi ra, nói: "Cháu có bao giờ nghe nói đến Học viện Thánh Anh chưa? Thật ra, ông là hiệu trưởng ở đó."

“Khụ… khụ khụ!”

Hạ Uyển ho khan một tiếng, suýt nữa thì bị sặc.

Ông cụ già nhìn cô: "Này chàng trai, đừng kích động như vậy chứ, cháu đã cứu ông thì tất nhiên cháu có thể đến Thánh Anh học."

Thánh Anh là học viện tư thục quý tộc nổi tiếng nhất ở thủ đô, sự nổi tiếng của nó không chỉ bởi vì sự giàu có của cả học sinh lẫn trường học, hấp dẫn hơn hết là bởi trị giá học bổng hàng năm cực cao và tỷ lệ đứng top của các lớp chọn có thể miêu tả là kinh khủng. Dù là con nhà giàu hay sinh viên nghèo đều có thể vì một tờ giấy nhập học mà tranh nhau sứt đầu mẻ trán.

Nếu là những người khác, có thể nhận được thư nhập học của Thánh Anh một cách dễ dàng như vậy, họ sẽ vui mừng khôn xiết, nhưng Hạ Uyển lại trầm mặc vài giây rồi nói: "Cháu đang theo học ở trường này."

Ông cụ hơi sửng sốt nói: "Bảo sao, cháu ưu tú thế này nhất định là đang theo học ở trường… Chờ đã, cháu là học sinh trường ông ư?"

Hạ Uyển thành thật gật đầu: "Dạ vâng."

Ông cụ nhíu mày: "Vậy sao giờ này cháu lại ở đây? Bây giờ không phải đang trong giờ học sao?"

Hạ Uyển: "!"

Tình huống bây giờ chính là cô trốn học rồi bị chính hiệu trưởng trường mình bắt gặp.

Hạ Uyển chỉ có thể giải thích: “Cháu là học sinh chuyển trường, ăn cơm xong cháu mới đi nhận lớp.”

Vị hiệu trưởng chấp nhận lý do này, hai người tiếp tục cùng nhau dùng bữa rất vui vẻ.

Vào lúc này, hệ thống đột nhiên gào thét điên cuồng trong đầu cô.

[Ký chủ! Cô toang rồi!]

Hạ Uyển: “?”

[Cô không thấy cốt truyện vừa rồi rất quen sao?]

Hạ Uyển: "?"

[Đó là cơ hội của nữ chính Hứa Dao Dao! Vì tình cờ cứu được hiệu trưởng của Học viện Thánh Anh, cô ấy đã được đặc ân làm học sinh của học viện! Bây giờ tại cô đảo lộn hết mọi việc mà chuyện này không xảy ra nữa đấy!]

[Huhuhu, ký chủ, tôi phải làm gì đây, huhuhu!]

Hệ thống bắt đầu kêu rên, như thể có tám mươi con vẹt vây quanh đầu cô vậy.

Hạ Uyển: “Tao gọi cho bố tao không phải là được rồi sao.”

Làm ơn đi, cô chính là một con nhà giàu đấy, đến chuyện này mà còn không giải quyết được thì còn gọi gì là cô chiêu nhà giàu nữa?

[Không, nữ chính sẽ không nhận món quà vô cớ kiểu này đâu, huhuhu.]

Hạ Uyển: "Im đi, tao sẽ nghĩ cách."

[Cách gì? QAQ]

Hệ thống khóc lên khóc xuống, khuôn mặt Hạ Uyển trở nên vô cùng đau khổ.

Sau khi ăn xong, cô tiễn ông cụ đi rồi quay lại trước cửa nhà hàng.

[Nữ chính đến rồi! Cô ấy đến thật kìa!]

Hệ thống hét lên, cửa nhà hàng bị đẩy ra, một cô gái trong sáng đáng yêu buộc tóc đuôi ngựa, trông giống như một cô học sinh bước ra.

Bốn mắt chạm nhau.

Khi Hứa Dao Dao đi tới trước mặt cô, Hạ Uyển lập tức lăn ra nằm trên mặt đất, động tác vô cùng nhanh nhẹn.

Hạ Uyển đỡ lấy eo mình, kiêu ngạo nói: "Ôi chao, tôi đứng không nổi nữa rồi! Có người nào tốt bụng giúp tôi được không?"

Hệ thống: [?]

Hứa Dao Dao: “?”

Hệ thống khó hiểu: [Ký chủ, cô làm sao vậy?]

Hạ Uyển bình tĩnh đáp: "Không phải nữ chính không nhận quà vô cớ sao? Vậy tao cho cô ấy một lý do."

Chỉ cần Hứa Dao Dao đến đỡ cô dậy, cô cũng có thể bắt chước ông cụ bày tỏ lòng biết ơn và thưởng cho đối phương một lời mời đến Thánh Anh nhập học là được rồi, cô đã trực tiếp vấn đề đã xảy ra rồi.

Hệ thống vô cùng ngạc nhiên: [Ôi chúa ơi! Ký chủ, cô thật thông minh! Một cô gái tốt bụng như Hứa Dao Dao nhất định sẽ giúp đỡ...] Trước khi hệ thống nói xong, cô đã nhìn Hứa Dao Dao bước qua người Hạ Uyển.

Hệ thống: [?]

Hạ Uyển: "?"

Hệ thống: [Tôi có thể làm gì, thưa ký chủ?]

Hạ Uyển: "Tao có thể làm gì đây hệ thống?"

Hệ thống: [...]

Hạ Uyển: “Người phụ nữ thú vị, cô đã thành công thu hút sự chú ý của tôi.”

Hệ thống hét lên: [Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa ký chủ! Đừng nói những chuyện kỳ quặc như vậy vào lúc này!]

Lúc này, Hứa Dao Dao quay lại nhìn Hạ Uyển với ánh mắt phức tạp: “Mặc dù anh thực sự rất đẹp trai, nhưng tôi cũng sẽ không cho anh thông tin liên lạc đâu.”

Hạ Uyển: “?”

Cô ấy đang nói cái gì vậy?

Chờ đã, tại sao lại có từ "cũng"?

Đúng lúc này, một chàng trai bị bó bột ở chân đuổi theo ra khỏi nhà hàng: "Dao Dao! Em có thể viết WeChat của mình lên miếng thạch cao bó chân tôi không? Với sức mạnh tình yêu của em, tôi sẽ sớm khỏe lại... "

Chàng trai chưa kịp nói hết lời đã thấy Hạ Uyển nằm trên mặt đất.

Chàng trai: "?"

Chàng trai: "Quyết đấu đi tình địch!"

Hạ Uyển: "...?"

Con mẹ nó anh là ai? Ai là tình địch của anh… Có chuyện gì thì từ từ nói, anh đừng tới đây!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play