Chàng trai nói xong, chân trái còn đang bó bột, hai tay chống nạng lao về phía Hạ Uyển như thể sắp đánh cô.
Nhưng cậu ta bước đi quá vội, chiếc nạng đạp lên vỏ chuối trên mặt đất, té nhào về trước, khuôn mặt đã được hôn đất mẹ.
Lần này là Hạ Uyển đang nằm trên mặt đất, đã quá muộn để ôm cậu ta kiểu công chúa nên chỉ biết nhìn cậu ta ngã như tư thế chó ăn shit.
Hạ Uyển: “...”
Sao lại có nhiều vỏ chuối trước nhà hàng này vậy? Có thể thay đổi cách tiếp cận khác không?
Hứa Dao Dao đứng cách đó không xa, vẻ mặt có chút do dự, cuối cùng vẫn nói: “Dùng khổ nhục kế bao nhiêu lần cũng vô dụng thôi, đừng tự làm những chuyện tổn thương bản thân mình, tôi đã nói tôi không thích cậu thì vĩnh viễn sẽ không thích cậu. Dù cậu có té trên đất thì cũng vậy thôi!”
Hạ Uyển nằm trên đất: “...”
Có chuyện gì với cô ấy vậy?
Nói xong, Hứa Dao Dao nhanh chóng bỏ đi như đang chạy trốn.
Chàng trai nằm trên mặt đất dường như không có ý định đứng dậy, thế nhưng ngay lập tức nghẹn ngào.
“Huhuhu… Dao Dao… Dao Dao…”
Hạ Uyển đứng dậy phủi bụi bẩn trên người mình, sau đó tốt bụng bước đến giúp cậu ta, ân cần khuyên nhủ: “Hứa Dao Dao đã đi rồi, mau đứng dậy đi, tuổi còn trẻ không cần sống chết vì tình yêu như vậy, tự làm khổ mình, như vậy không đáng.”
Mặc dù cậu ta đã được đỡ đứng dậy, nhưng đôi mắt vẫn đỏ hoe hỏi Hạ Uyển: “Cậu hiểu cái gì? Cậu có biết tình yêu là gì không? Tình yêu của cậu dành cho Dao Dao không sâu đậm bằng một nửa của tôi! Người như cậu không xứng đáng thích Dao Dao! Còn tôi thì khác, tôi đã yêu Dao Dao ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng cô ấy lại chán ghét tôi, vậy tôi sống trên đời này còn ý nghĩa gì nữa chứ?”
Chàng trai vừa nói vừa khóc càng thương tâm, cậu ta đã quên người đứng trước mặt mình là “tình địch” vừa rồi còn định đánh nhau, giờ cậu ta lại giang hai tay ôm lấy Hạ Uyển để an ủi.
Theo bản năng, Hạ Uyển lùi về phía sau mấy bước, tránh cái ôm đột ngột và không thể giải thích được này.
Chàng trai không nghĩ tới Hạ Uyển sẽ né tránh nên trọng tâm không ổn định, một lần nữa ngã trên mặt đất, bó bột thạch cao trên chân va đập trên mặt đất phát ra tiếng động lớn, còn nặng hơn cả lần ngã trước.
Hạ Uyển ngay lập tức chạy đến cầm lấy cây nạng, vừa xin lỗi vừa cố gắng đỡ cậu ta đứng dậy: “Chân cậu vẫn ổn chứ? Cậu có muốn đến bệnh viện không?”
Chàng trai hất tay Hạ Uyển ra, cầm lấy nạng ném sang một bên, sau đó trước ánh mắt kinh ngạc của Hạ Uyển tháo lớp bột thạch cao trên chân… Hả?
Hả? Hành động này là sao?
Trước khi Hạ Uyển kịp phản ứng, cô nhìn thấy chàng trai ném tất cả những thứ này vào thùng rác, sau đó vừa khóc vừa lẩm bẩm “mối tình đầu của tôi đã chết” rồi bỏ đi, bước đi nhanh như bay.
Hạ Uyển rơi vào trầm tư, thì ra là cậu ta giả vờ à?
Mà hiện tại, hệ thống cũng đang khóc lóc giống như chàng trai, khiến Hạ Uyển rất khó chịu: [Huhuhu ký chủ, Hứa Dao Dao đã đi rồi, tôi phải làm sao với cốt truyện này đây huhuhu…]
Hạ Uyển: “...”
Nói nhiều, mệt quá thì phá hủy đi.
Giờ nghỉ trưa, Hội học sinh.
Hạ Uyển đưa tay gõ cửa, sau khi bên trong có tiếng trả lời thì đẩy cửa bước vào.
Thiếu niên tóc đen với khuôn mặt tuấn tú ngồi trước bàn, trên mặt hằn lên dấu vết của sự mệt mỏi, nhưng lúc nhìn thấy Hạ Uyển, anh ấy vẫn nhẹ nhàng cười: “Bạn học Hạ Mộ phải không? Tôi là Tống Chi Lễ - chủ tịch Hội học sinh, chủ nhiệm có dặn dò, hành lý của cậu đã được gửi đến ký túc xá, số phòng và mật mã sẽ được gửi qua WeChat cho cậu sau.”
“Vâng.” Hạ Uyển gật đầu, lịch sự tỏ lòng biết ơn với người bên kia.
Một lúc sau, Tống Chi Lễ đưa Hạ Uyển đi lấy sách, sau đó cùng nhau quay về lớp A, trên đường đi giải thích chi tiết cho cô về sự phân bố của khu nhà và nội quy của Học viện Thánh Anh.
Cái tên Tống Chi Lễ này đúng như con người của anh ấy, hiền lành, đẹp trai, ngay cả cách cư xử cũng không chê vào đâu được.
Đẹp trai, hoàn mỹ như vậy, vừa nghe đã biết không phải người qua đường trong truyện, không sai! Anh ấy chắc là nam phụ trong sách, là chiếc lốp dự phòng, người âm thầm bảo vệ phía sau lưng nữ chính… Ôi, bạch mã hoàng tử.
Tống Chi Lễ không giống với con cháu nhà tài phiệt khác, anh ấy sẽ không coi thường bất kỳ học sinh xuất sắc nhận học bổng nào, anh ấy đã ngăn chặn hầu hết các cuộc bắt nạt trong trường, có thể nói anh ấy là hiện thân của công lý trong lòng tất cả học sinh của Thánh Anh, hầu hết mọi người đều tin tưởng và thích anh ấy, nên anh ấy đã tái đắc cử chức chủ tịch Hội học sinh với tỷ lệ ủng hộ đến chín mươi lăm phần trăm.
Ngay cả trong cốt truyện ban đầu, sau những việc làm tồi tệ thì nguyên chủ đã bị nhốt vào trong bệnh viện tâm thần, cả nhà họ Hạ cũng thấy xấu hổ với đứa con gái này nên cắt đứt quan hệ, cũng chỉ có Tống Chi Lễ thương hại cô, luôn sắp xếp người chăm sóc cô, ít nhất là để đảm bảo thể diện cuối cùng của cô.
Trong lòng cô thầm cảm ơn anh ấy.
Tống Chi Lễ bối rối trước ánh mắt như sao của Hạ Uyển, anh ấy dừng việc giới thiệu lại, hỏi: “Bạn Hạ Mộ, có vấn đề gì không?”
“Không… không có… À không, tôi có chuyện muốn hỏi.” Hạ Uyển mím môi, xấu hổ: “Cậu biết đó, người muốn quay trở về là chị gái của tôi, mà Uất Trì Diễn lại rất ghét chị gái của tôi, tôi còn học cùng lớp với cậu ấy, vậy cậu ấy có…”
Hạ Uyển cũng không nói hết câu, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.
“Yên tâm đi.” Tống Chi Lễ vẫn hiền hòa như trước, an ủi nói: “Theo hiểu biết của tôi về Uất Trì, cậu ấy sẽ không cố ý làm bất cứ điều gì có hại cho cậu đâu.”
Tống Chi Lễ nói không sai, tuy Uất Trì Diễn là tiểu bá vương của Học viện Thánh Anh, nhưng tính cách của anh hiếm khi chọc phá ai, đều là người khác khiêu khích trước.
Nếu mục tiêu của cô là trở thành một người vô hình thì rất đơn giản, nhưng cô phải thiết lập quan hệ hữu nghị với Uất Trì Diễn…
Trên mặt Hạ Uyển lộ ra biểu cảm xấu hổ, còn chưa kịp nghĩ cách giải quyết vấn đề như thế nào thì đã đi tới trước cửa lớp 12A cùng với Tống Chi Lễ.
Lớp học đang ồn ào bỗng nhiên trở nên yên lặng khi Tống Chi Lễ bước vào, mà nhóm học sinh ở dãy cuối cùng của lớp học đang ngủ gục trên bàn, có vẻ không thích sự ồn ào trong lớp học, điều chỉnh cho mình tư thế ngủ thoải mái hơn.
Tống Chi Lễ đi lên mục giảng trước, giọng nói nhẹ nhàng: “Chắc mọi người đã nghe nói rồi, hôm nay lớp chúng ta có một học sinh mới.”
Lập tức, tiếng hò reo của học sinh bên dưới lớp học vang lên.
“Hạ Uyển đã trở lại ư?”
“Anh Tống đừng xằng bậy, cũng đâu phải lần đầu gặp mặt đâu!”
“Đúng vậy, đã lâu không gặp Hạ Uyển!”
Có người hò hét, cũng có người quay xuống bàn cuối xem phản ứng của Uất Trì Diễn.
Tống Chi Lễ không phủ nhận điều đó, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu cho Hạ Uyển đi vào, có một số việc phải để cô tự giải thích với mọi người.
Hạ Uyển ôm sách đi lên bục giảng, lịch sự cúi chào mọi người, nói: “Chào mọi người.”
Toàn bộ học sinh lớp 12A đã chuẩn bị sẵn sàng chào đón sự trở lại của Hạ Uyển, nhưng lúc này tất cả đều thất thần nhìn nhau, nhất thời không nhận ra được người trên bục giảng là ai.
Nhìn kỹ hơn, rõ ràng là một khuôn mặt quen thuộc, nhưng lại là mái tóc ngắn gọn gàng chưa từng thấy, trên người cũng mặc đồng phục nam của Thánh Anh.
Hạ Uyển hào phóng giới thiệu bản thân: “Chào mọi người, tôi là em trai sinh đôi của Hạ Uyển, chắc tất cả mọi người đều là bạn học của chị tôi phải không? Tôi là Hạ Mộ, hy vọng những ngày tới sẽ được làm bạn với mọi người.”
Tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên, đám học sinh bên dưới mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Không phải nói Hạ Uyển trở về sao? Giờ sao lại là em trai sinh đôi của Hạ Uyển thế?
Hơn nữa, không phải cậu chủ nhà họ Hạ vì thân thể ốm yếu nên đã ra nước ngoài trị bệnh từ nhỏ rồi sao? Sau nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên bọn họ có thể gặp người thật đấy, sao đột nhiên lại quay trở về?
Ngay lúc này, ở dãy bàn cuối của lớp học.
Cuối cùng thiếu niên tóc bạch kim mất kiên nhẫn ngẩng đầu lên, ánh mắt mệt mỏi ngái ngủ, khi ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu lên khuôn mặt tuấn tú, hoàn hảo không giống người thật của anh, nhưng lúc này trên khuôn mặt chỉ có sự khó chịu.
Không biết ai dám ăn gan hùm mật gấu quấy rầy giấc ngủ của anh, loáng thoáng nghe được cái tên khiến anh khó chịu, tuy nhiên đôi mắt đang híp lại của anh đột nhiên mở to sau khi nhìn thấy người đứng trên bục giảng. Giang Ngộ Thời quay đầu lại nhìn anh, ngạc nhiên hỏi: “Uất Trì Diễn, đây là sao? Không phải nói vị hôn thê của cậu trở về sao?”
“Không biết.”
Tuy nói như vậy, nhưng sắc mặt của Uất Trì Diễn lại dịu đi vài phần.
Mấy ngày trước Uất Trì Diễn nhận được tin Hạ Uyển trở về, bố anh lại nhắc đến chuyện hôn ước, còn bảo anh chăm sóc Hạ Uyển thật tốt, nên hai người đã cãi nhau một trận rồi anh bỏ đi.
Cũng không biết nhà họ Hạ đã xảy ra chuyện gì, mà khiến hôm nay người quay về từ Hạ Uyển biến thành Hạ Mộ.
Nhưng mà đối với anh, đây cũng xem như là một chuyện tốt.
Hạ Uyển không để ý đến phản ứng của các bạn học, sau khi giới thiệu xong cô nhìn Tống Chi Lễ hỏi: “Tôi ngồi ở đâu vậy?”
Ánh mắt Tống Chi Lễ nhìn quanh lớp học, có chút khó khăn nhưng anh ấy vẫn nói: “Trước tiên cậu đến ngồi cạnh Giang Ngộ Thời đi, đợi đến lúc làm bài kiểm tra hàng tháng, tôi sẽ sắp xếp lại chỗ ngồi sau.”
Bên cạnh Giang Ngộ Thời chính là trước mặt Uất Trì Diễn, khoảng cách rất gần.
Điều này cũng không còn cách nào khác, bởi vì trong lớp chỉ còn hai chỗ trống bên cạnh Giang Ngộ Thời và Uất Trì Diễn.
Hiển nhiên, Uất Trì Diễn không hài lòng với sự sắp xếp của Tống Chi Lễ, anh kéo chiếc ghế bên cạnh đẩy xuống gầm bàn, phát ra âm thanh chói tai.
Tống Chi Lễ vẫn nở nụ cười trên môi, nhưng lời nói ra rõ ràng mang theo ý cảnh cáo: “Uất Trì, cậu muốn bạn học mới ngồi bên cạnh cậu à?”
Lời nói của Tống Chi Lễ thành công khiến khuôn mặt của Uất Trì Diễn càng thêm khó coi, Giang Ngộ Thời nhanh chóng đứng dậy hòa giải: “Không được, tôi đang thiếu một người bạn cùng bàn.”
Hạ Uyển dường như không cảm nhận được bầu không khí căng thẳng phảng phất, cô ôm sách đi đến bên cạnh Giang Ngộ Thời ngồi xuống, thoải mái nhìn về phía Uất Trì Diễn, hô to: “Anh rể?”
“Ha ha…”
Giang Ngộ Thời bật cười to, ngả người ra sau, giơ ngón cái lên với Hạ Uyển: “Gọi đúng lắm, nhưng lần sau đừng hét lên như vậy nữa.”
Uất Trì Diễn lạnh lùng nhìn lên, gọi tên cậu ấy cảnh cáo: “Giang Ngộ Thời.”
Giang Ngộ Thời lập tức đưa tay che miệng, giương ánh mắt “tự tìm phúc” nhìn Hạ Uyển.
Lời của Hạ Uyển như một quả bom dội lên đầu Uất Trì Diễn, anh lạnh lùng hỏi: “Ai cho cậu lá gan hét lên như vậy?”
Hạ Uyển hỏi: “Cậu không thích sao?”
Sự thiếu kiên nhẫn của Uất Trì Diễn hiện rõ trên mặt giống như viết rõ hai chữ lớn…
Xàm l*.
Hạ Uyển trầm ngâm nhìn Uất Trì Diễn, không hề tức giận nói: “Cậu có ghét chị gái tôi không?”
Thậm chí, Uất Trì Diễn không thèm liếc mắt nhìn, hỏi cô: “Nếu có thì sao?”
Ngay lập tức, nụ cười Hạ Uyển trở nên chân thành, cô nghiêm túc nói: “Thật tuyệt, tôi cũng không thích chị ấy, có vẻ như chúng ta rất thích hợp để làm bạn đấy!”
Như câu nói, kẻ thù của kẻ thù là bạn.
Vì vậy, nếu cô muốn làm bạn với Uất Trì Diễn, điều quan trọng nhất là phải có kẻ thù chung, nên Hạ Uyển đã quyết định hy sinh “bản thân”.
Uất Trì Diễn ngước mắt nhìn cô, ánh mắt giễu cợt: “Tôi có thể suy nghĩ nếu cậu thay đổi khuôn mặt của mình.”
Ngay khi Uất Trì Diễn nói xong thì đứng dậy rời đi, hiển nhiên là không muốn nói chuyện với Hạ Uyển, ngay cả khi ở cùng một chỗ với cô anh cũng cảm thấy khó chịu.
Giang Ngộ Thời do dự vài giây rồi cũng đứng dậy đuổi theo Uất Trì Diễn.
Sự việc bất lợi, nhưng cũng nằm trong dự liệu.
Đối với Uất Trì Diễn, điều quan trọng nhất của cuộc đời là tự do, nhưng nguyên chủ lại quấn lấy anh hơn mười mấy năm, thậm chí còn thuyết phục hai nhà định ra hôn ước, có thể nói là trói buộc anh hoàn toàn.
Uất Trì Diễn không hề có tình yêu sâu đậm với nguyên chủ, anh chỉ có sự căm ghét sâu sắc, đến mức nhìn thấy khuôn mặt của em trai “song sinh” với nguyên chủ anh cũng thấy chán ghét.
Tất nhiên, điều này cũng rất bình thường, đều nằm trong dự liệu của Hạ Uyển.
Dù sao cũng không vội, cứ từ từ.
Buổi tối, tại sân bóng rổ.
Để tránh sự chú ý của người khác, Hạ Uyển cố tình tìm một chỗ trong góc.
Theo như cốt truyện ban đầu, sở thích lớn nhất của Uất Trì Diễn là bóng rổ.
Mặc dù Hạ Uyển không hiểu về bóng rổ mấy nhưng cô vẫn quyết định đến xem, dù sao cũng biết thêm về Uất Trì Diễn và phải giả vờ thích chơi bóng rổ.
Plan A: Kẻ thù chung = Thất bại.
Plan B: Sở thích chung = Khả thi.
Tuy trận bóng đã được lên lịch vào giờ tan học, nhưng lúc này hơn bảy mươi phần trăm số chỗ ngồi trên sân đã được lấp đầy, hầu hết tất cả đều là con gái, hiển nhiên là đến vì Uất Trì Diễn.
Hạ Uyển không thể hiểu được cảnh tượng khoa trương này, tạm thời gọi là “sức hút từ vầng hào quang của nam chính”.
Cùng lúc đó, một giọng nói vang lên: “Thật trùng hợp, Hạ Mộ, cậu cũng đến xem Uất Trì Diễn chơi bóng à?”
Hạ Uyển ngẩng đầu, nhìn thấy Giang Ngộ Thời đang đứng một bên chân thành cười với cô.
Thiếu niên đẹp trai, đôi mắt đào hoa trời sinh vô cùng tự nhiên mà ngồi bên cạnh Hạ Uyển như hai người rất thân thiết vậy, thậm chí còn vươn tay khoác lên vai cô.
Vì sự xuất hiện của Giang Ngộ Thời, sân bóng rổ đang xôn xao lại càng có nhiều cô gái hướng ánh mắt nhìn về phía họ, thậm chí còn có người lén lút cầm điện thoại lên chụp ảnh.
Mà đối với việc này, Giang Ngộ Thời rất phối hợp nhìn vào ống kính tạo dáng, hiển nhiên là cậu ấy đã quá quen với sự hâm mộ của những cô gái này.
Cũng đúng, trong những nhân vật nam của nguyên tác, người này là phong lưu nhất.
Người ta nói cậu ấy thường xuyên đổi bạn gái, ngắn thì một ngày, dài thì một tuần.
Nhưng dù vậy, cũng có vô số cô gái đổ rạp trước gương mặt xinh đẹp không chê vào đâu được, còn có gia cảnh và hào quang của cái tên F4.
“Ừ.” Hạ Uyển gật đầu, bình tĩnh gỡ tay Giang Ngộ Thời ra, chuyển chủ đề: “Nghe nói cậu cũng trong đội bóng của trường, sao không ra sân cùng với Uất Trì Diễn?”
Không biết có phải là ảo giác của Hạ Uyển hay không, nhất thời vẻ mặt của Giang Ngộ Thời cứng đơ, cậu ấy cũng không trả lời câu hỏi này.
Rất nhanh sau đó, Hạ Uyển đã hiểu được nguyên nhân.
Nhìn Uất Trì Diễn đang tung hoành trên sân, anh lấy một chọi năm… à không, chọi chín.
Khi đối phương chuyền bóng, anh xoạc chân gạt đối thủ, đồng thời chặn đường chuyền của đồng đội, ngay cả khi đồng đội đang đứng trước rổ, anh cũng mạnh mẽ cướp lấy, sút bóng một mình.
Cái này cũng không sao, nhưng mấu chốt là anh sút trượt.
Vất vả lắm mới sút vào một lần, nhưng lại sai hướng, sút vào rổ nhà mình.
Hạ Uyển: “...”
Mặc dù cô không biết chơi bóng rổ, nhưng khi cô nhìn thấy Uất Trì Diễn chơi bóng rổ bằng chân, cô vẫn có thể hiểu rõ…
Bóng rổ chắc chắn không phải chơi như vậy!
Hào quang nam chính gì đó có thể tôn trọng thể thao một chút được không!
Giữa tiếng hò hét và cổ vũ điên cuồng của mấy cô gái xung quanh, Hạ Uyển cứng đờ quay đầu nhìn Giang Ngộ Thời, ánh mắt ba phần khó hiểu, ba phần hoang mang, bốn phần không thể tin.
Hạ Uyển: “... Cậu ấy vừa phạm luật à?”
Tuy nhiên, nhìn biểu cảm của Giang Ngộ Thời dường như đã quen từ lâu, cậu ấy nói một câu rất Mary Sue: “Ở trường này, F4 chính là quy tắc.”
Mà Uất Trì Diễn lại đứng đầu F4, anh chính là quy tắc.
Nguồn gốc của F4 thực chất là một cuộc bình chọn truyền thống của Học viện Thánh Anh, vào cuối học kỳ một của mỗi năm học, toàn trường sẽ bình chọn ra bốn nam sinh nổi tiếng nhất và để họ quay một video quảng cáo cho trường, bốn người này sẽ được gọi là F4 của năm sau.
Mặc dù theo quy định F4 sẽ bình chọn người thay thế hàng năm, nhưng từ khi nhóm nam chính vào trường thì kết quả bình chọn mỗi lần đều không có gì bất ngờ.
Theo kết quả bình chọn, F1 được yêu thích nhất đương nhiên là nam chính độc đoán của trường Uất Trì Diễn, F2 là chủ tịch Hội học sinh hiền lành Tống Chi Lễ, còn F3 chính là Giang Ngộ Thời nổi tiếng với hình tượng ăn chơi trác táng trước mặt cô, F4 thì… người này còn đang ở nước ngoài theo diện sinh viên trao đổi, chắc sẽ không về được trong một thời gian nên tạm thời bỏ qua.
Mặc dù quan hệ giữa F4 rất thân thiết, bốn người là bạn thân từ nhỏ đến lớn, suy cho vẫn sẽ có chuyện thân với người này hơn, mối quan hệ thân nhất là giữa Uất Trì Diễn và Giang Ngộ Thời.
Hạ Uyển không chấp nhận được, tiếp tục hỏi: “Nhưng cậu không cảm thấy kỹ thuật của cậu ấy rất tệ sao?”
Đối mặt với vấn đề này, lương tâm của Giang Ngộ Thời bị giày vò.
Nếu thừa nhận Uất Trì Diễn phạm lỗi thì rất có lỗi với tình anh em của bọn họ.
Nhưng nếu cậu ấy phủ nhận thì sẽ có lỗi với lương tâm của mình.
Chờ một lúc lâu, cũng không biết là qua bao lâu.
Hai mắt Giang Ngộ Thời rưng rưng, bất ngờ nắm lấy tay Hạ Uyển run run nói ra ba chữ: “Bạn thân mà!”
Vậy mới nói! Cậu ấy chưa bao giờ chơi bóng rổ với Uất Trì Diễn! Chơi dở thì thôi! Còn toàn chơi một cách vô lại!
Vấn đề là… chơi như vậy mà Uất Trì Diễn vẫn được khen! Những bạn nữ cùng lớp đều mù quáng nghĩ rằng anh rất đẹp trai!
Rốt cuộc là vì sao chứ? Ông trời thật bất công!
Sau bao nhiêu năm, cuối cùng Giang Ngộ Thời cũng tìm được một người có cùng suy nghĩ với mình, tìm được chỗ trút bỏ nỗi oan ức mà bấy lâu nay đè nén.
Cậu ấy tiếp tục chỉ trích kỹ năng đánh bóng kém cỏi của Uất Trì Diễn, càng nói càng hào hứng, hận không thể trực tiếp kéo Hạ Uyển đi bái một cái, xem ra sự bất mãn bấy lâu nay thật sự khiến cậu ấy ngạt thở.
Đúng lúc này, Hạ Uyển lại nhíu đôi mày thanh tú, nháy mắt với Giang Ngộ Thời đầy tuyệt vọng: “Rõ ràng kỹ năng chơi bóng của Uất Trì Diễn rất tốt, cái đó không vi phạm quy tắc, là không bị gò bó trên sân, chiến thắng theo cách bất ngờ, mỗi lần đều cho chúng tôi những bất ngờ mới.”
Vẻ mặt của Giang Ngộ Thời cứng đờ, cậu ấy dường như không hiểu tại sao đột nhiên Hạ Uyển lại thay đổi lời nói, còn cố gắng thuyết phục cô: “Nhưng cũng không thể chơi bóng rổ bằng chân chứ? Đây không phải bị bệnh sao? Cậu nháy mắt cái gì? Có cần tôi đưa cậu đi bệnh viện không?”
Nụ cười của Hạ Uyển càng ngày càng gượng gạo: “Các quy tắc cũng không nên cố định, chúng ta không nên ràng buộc bản thân, thể thao là không biên giới, cũng không nên bó buộc.”
Giang Ngộ Thời vẫn không hiểu tại sao, còn muốn đấu tranh cho lẽ phải: “Nhưng…”
Ngay lúc này, tiếng cười lạnh của Uất Trì Diễn vang lên sau lưng cậu ấy…
“Nhưng cái gì?”
“Giang Ngộ Thời, cậu có ý kiến về cách chơi bóng rổ của tôi từ lâu rồi phải không?”