Có lẽ là vì suy nghĩ chuyện tại sao Hứa Dao Dao không tới Thánh Anh quá muộn thế nên sáng ngày hôm sau khi chuông vào lớp vang lên Hạ Uyển mới vào lớp.
Thật là trùng hợp, Hạ Uyển đã vội rồi mà lúc đi qua bên người Tô Khải còn đụng vào một quyển sách của cậu ta.
“Xin lỗi nhé.” Hạ Uyển vội vàng dừng lại khom người xuống định nhặt sách lên cho Tô Khải.
Mà giọng nói của Tô Khải lại mang theo chút gay gắt, thậm chí là chán ghét, cậu ta nói: “Không cần! Đừng động vào đồ của tôi!”
Lúc này bầu không khí trong lớp lập tức yên tĩnh, các bạn học còn đang trêu nhau trong phút chốc đều không dám phát ra bất cứ tiếng động nào.
Hạ Uyển duy trì tư thế khom người xuống được một lúc, nghe thấy câu nói này của Tô Khải trong phút chốc cứng đờ cả người.
Hạ Uyển vẫn còn chưa phản ứng gì thì đằng sau đã vang lên tiếng bước chân.
Chẳng biết Uất Trì Diễn đã đi vào cửa từ lúc nào, một chân đá bay cuốn sách trên mặt đất, sau đó đưa tay ra nắm lấy cổ áo Hạ Uyển, kéo cô đứng dậy rồi nói: “Ngây người ra đấy làm gì? Vào lớp rồi.”
Uất Trì Diễn nói xong thì nhìn về phía Tô Khải, rất rõ ràng là anh cố ý.
Tô Khải đứng bật dậy nói: “Uất Trì Diễn cậu muốn làm gì?”
Nhìn thấy hai người sắp cãi nhau tới nơi rồi Hạ Uyển lập tức đi tới phía trước nhặt quyển sách mà Uất Trì Diễn đá đi, cô đưa tay ra lau lau bụi phía trên cuốn sách rồi đặt lên bàn của Tô Khải rồi nói lần nữa: “Xin lỗi cậu.”
Tô Khải nhìn về phía Hạ Uyển trong ánh mắt lộ ra vài phần thảng thốt, sau đó lại vội vàng thu lại: “Không cần, tôi chỉ cần các cậu tránh xa tôi ra là được.”
Uất Trì Diễn cũng không thể tin được mà nhìn Hạ Uyển rồi nói: “Cậu đang làm gì thế? Có nhầm thái độ vừa rồi của cậu ta với cậu không vậy? Rõ ràng là tôi đang giúp cậu…”
Hạ Uyển nhìn Uất Trì Diễn cắt ngang lời anh: “Vào lớp rồi, các cậu ngồi vào chỗ ngồi trước đi.”
Uất Trì Diễn lạnh mặt, tức tới nỗi tăng tốc độ vượt qua Hạ Uyển rồi về chỗ trước, còn cố ý đụng vào vai cô nữa.
Giang Ngộ Thời có chút bất lực đưa tay ra xoa xoa trán mình, rồi dùng khẩu hình nói với Hạ Uyển: “Cậu nhường cậu ấy chút đi.”
Hạ Uyển gật đầu ra hiệu đã rõ sau đó quay đầu nhìn về phía Uất Trì Diễn rồi hỏi: “Cậu giận à?”
Uất Trì Diễn phát ra ba chữ từ dưới cổ họng: “Không đáng giận.”
Ừm, như này là giận rồi.
Hạ Uyển thấp giọng nói: “Thái độ của cậu ấy đối với tôi không tốt, rõ ràng là cậu đang giúp tôi nhưng tôi còn không cảm kích. Tôi biết cậu đang tức giận vì chuyện này, nếu như là tôi thì tôi cũng sẽ thấy không vui.”
Cứ cho Uất trì Diễn bậc thang để xuống trước đã.
Mà Uất Trì Diễn không nói gì cho thấy cũng đã ngầm đồng ý rồi.
Hạ Uyển lại tiếp tục nói đạo lý với anh: “Nhưng mà cậu gây sự với cậu ấy như vậy có nghĩa lý gì không? Đừng nói là cãi thắng, cho dù cậu có đạp vào hai chân cậu ta thì cậu ta cũng sẽ không xin lỗi bởi vì cậu ta không phục. Nhưng chỉ cần đợi tới kì thi tháng lần sau thì chẳng phải tôi có thể thắng cậu ta rồi sao?”
Uất Trì Diễn ngẩng đầu lên rồi gật đầu, miễn cưỡng chấp nhận cách nói này.
Ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào bên trong đáp lên mái tóc màu bạch kim của chàng thiếu niên, lại cộng thêm vẻ mặt vẫn còn bất mãn của anh thì thật giống với một chú mèo không phục.
Ừm…
Giống một chú mèo Anh lông ngắn.
Lúc này cuối cùng chuông vào lớp cũng vang lên.
Tô Khải ngồi ở hàng phía trước thầm thở phào một hơi, cậu ta nhanh chóng quay đầu qua liếc nhìn Hạ Uyển một cái, chột dạ bỏ cuốn sách khi nãy bị Hạ Uyển Làm rơi vào trong cặp sách.
Vẫn may, vẫn may chưa bị phát hiện.
Trên bìa sách in mấy chữ to màu vàng kim lấp lánh…
“Làm thế nào để trở thành thiếu nữ xinh đẹp tỏa sáng”.
Đây là truyện tranh thiếu nữ mới xuất bản của một tạp chí nào đó, vừa mới lên kệ lượng tiêu thụ đã vô cùng cao.
Nguy hiểm quá, quả nhiên lần sau không nên mang loại sách này tới trường nữa.
Mấy ngày tiếp theo cũng coi như yên bình không có chuyện gì quá lớn xảy ra.
Cuối tuần lại tới, Hạ Uyển quay về nhà.
Sau đó cô mặc bộ đồ vest xuất hiện ở trong tiệc sinh nhật của Hàn Nguyệt - con gái nhà họ Hàn.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản, hai ngày trước lúc ông Hạ bàn chuyện làm ăn thì uống quá chén nên đã đồng ý để con trai nhà mình gặp mặt con gái đối phương, nếu như hợp nhau thì có thể kết bạn.
Nói đơn giản thì chính là xem mắt.
Bởi vì Hạ Mộ thực sự không ở trong nước thế nên hiện giờ chỉ có thể để Hạ Uyển đi ứng phó trước.
Mà ba người Uất Trì Diễn, Giang Ngộ Thời và Tống Chi Lễ cũng đồng thời xuất hiện ở trong bữa tiệc này, bởi vì nhà họ Hàn có cổ phần nhất định ở trong Thánh Anh, ba người họ cũng đồng thời đại diện cho gia tộc của mình tới đây tham dự.
Trừ điều này ra trong bữa tiệc còn có rất nhiều khuôn mặt quen thuộc nhưng không biết tên, đối với phần lớn học sinh của Thánh Anh mà nói bất luận là trong trường hay ngoài trường cơ bản đều là cùng một phạm vi xã giao, ngày nào cũng gặp mặt nhiều tới nỗi cảm thấy phiền phức.
Uất Trì Diễn ngáp một cái rồi nói: “Không biết đã tham dự những bữa tiệc như thế này bao nhiêu lần rồi, ba bước là xong chuyện.”
Hạ Uyển không hiểu thế nên hỏi luôn: “Thế nào gọi là ba bước?”
“Cái này mà cậu cũng không hiểu à?” Giang Ngộ Thời sửa lại cà vạt của bản thân rồi giải thích cho cô: “Ba bước chính là mỉm cười, chào hỏi, vỗ tay, sau khi làm xong ba điều này thì có thể rời khỏi rồi.”
Tống Chi Lễ đưa ra lời bổ sung cuối cùng: “Lúc nào cũng giữ nụ cười, nhìn thấy người khác thì chào hỏi, có người phát biểu xong thì phải vỗ tay.”
Hạ Uyển: “…”
Đúng thật là đơn giản, dễ hiểu mà lại vô cùng thực dụng.
Uất Trì Diễn lại nói: “Nếu như đã tặng quà rồi, nơi này nhiều người như thế, chi bằng chúng ta đi trước đi?”
Giang Ngộ Thời gật đầu tán thành: “Đúng đấy, ở đây giả vờ cười mệt quá rồi.”
Chỉ có Tống Chi Lễ là không đồng ý lắm mà nhìn bọn họ: “Bữa tiệc còn chưa chính thức bắt đầu nữa.”
Làm gì có chuyện khách mời về sớm chứ?
Uất Trì Diễn đưa tay ra vuốt mái tóc bạch kim của mình, rõ ràng có chút khó xử, cuối cùng miễn cưỡng lùi một bước: “Vậy được, đợi bắt đầu xong thì chúng ta đi.”
Tống Chi Lễ không nói thêm gì nữa, rõ ràng cũng thầm đồng ý.
Thế nên Giang Ngộ Thời nổi hứng hỏi: “Vậy chúng ta đi chơi gì đó đi?”
Uất Trì Diễn nghĩ cũng chẳng thèm nghĩ, không hề do dự mà nói: “Bốn người à? Vậy thì đương nhiên là chơi mạt chược rồi!”
Hôm nay Hạ Uyển có nhiệm vụ, đương nhiên không thể rời khỏi cùng với bọn họ được, thế nên cô nói: “Tôi không đi đâu.”
“… Hả?” Uất Trì Diễn không thể hiểu nổi Hạ Uyển, thà rằng ở lại bữa tiệc nhàm chán này chứ không đi cùng với họ, anh nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Có phải cậu không biết chơi mạt chược không? Đơn giản lắm, bọn tôi dạy cậu!”
Giang Ngộ Thời gật đầu làm chứng: “Đúng đấy, đơn giản lắm.”
Hạ Uyển: “…”
Cô biết chơi mạt chược, nhưng mà đây không phải là vấn đề có biết chơi mạt chược hay không!
Thời gian rảnh rỗi của học sinh cấp ba bọn họ đều làm những chuyện vô vị như vậy à? Đã bắt đầu nghỉ hưu dưỡng lão trước mấy chục năm rồi ư?
Hạ Uyển nhíu mày bắt đầu nghĩ xem nên tìm cái cớ nào để lấp liếm cho qua.
Nhìn thấy sự khó xử của Hạ Uyển, Tống Chi Lễ nói thẳng: “Cậu có việc gì à? Nếu không tiện thì không sao đâu, tôi sẽ quản lý hai người họ.”
Hạ Uyển vô cùng cảm động trước sự chu đáo của Tống Chi Lễ, mà Giang Ngộ Thời và Uất Trì Diễn thì lại nhìn nhau, trong phút chốc hai người đều không vừa lòng.
Uất Trì Diễn nói: “Hạ Mộ, còn có chuyện gì quan trọng hơn hoạt động của nhóm chúng ta nữa chứ?”
Giang Ngộ Thời: “Còn cả Tống Chi Lễ nữa, sao cậu lại nói là quản lý hai chúng tôi? Cậu cũng phải đi!”
Mà lúc này Mạnh Thanh ở phía không xa đang đi về phía bọn họ.
Đương nhiên Tống Chi Lễ cũng chú ý tới, khẽ ho một tiếng nhắc nhở hai người yên lặng trước.
Giang Ngộ Thời nhìn qua đó, lập tức nhớ tới việc phải giữ hình tượng trước mặt con gái thế nên chỉnh lại bộ vest trên người, dịu dàng nói: “Mạnh Thanh? Trùng hợp thật đấy.”
Hôm nay Mạnh Thanh mặc một chiếc váy màu nhạt, mái tóc màu vàng nhạt chỉ búi đơn giản ở sau đầu, ngũ quan sắc nét chỉ được trang điểm một lớp makeup nhẹ nhàng đơn giản, bởi vì cô ấy là bạn thân của Hàn Nguyệt – chủ bữa tiệc hôm nay, thế nên sẽ cố gắng không cướp mất ánh hào quang của nhân vật chính.
Cô ấy gật đầu chào hỏi với một vài người rồi đi thẳng về phía Hạ Uyển, nói rằng: “Hàn Nguyệt đã ở trong vườn hoa đợi cậu rồi.”
Uất Trì Diễn chống tay vào cằm rồi hỏi: “Hàn Nguyệt là ai?”
Mạnh Thanh: “…”
Cảnh tượng quen thuộc biết bao.
Mấy ngày trước ở trong nhà ăn Uất Trì Diễn cũng không nhớ cô ấy là ai, rốt cuộc trong đầu anh chứa những thứ gì vậy?
Vẻ mặt của Mạnh Thanh thể hiện rõ sự bất lực đối với Uất Trì Diễn, Tống Chi Lễ chỉ có thể thu xếp ổn thỏa thay Uất Trì Diễn, anh ấy giải thích: “Chính là chủ nhân của bữa tiệc hôm nay, cũng chính là học sinh trong trường chúng ta, năm ngoái còn dẫn chương trình trong buổi tiệc tết Nguyên Đán cùng cậu nữa.”
Nét mặt Uất Trì Diễn xẹt qua vẻ kinh ngạc, sau đó lập tức nói: “Ồ, nhớ ra rồi.”
Khoảnh khắc này tất cả mọi người nhìn Uất Trì Diễn, trong đầu không hẹn mà cùng hiện lên một câu nói…
Khốn kiếp! Nhìn vẻ mặt cậu là biết không nhớ rồi! Có thể đừng giả vờ có được không!
Mạnh Thanh hít sâu một hơi không tính toán với Uất Trì Diễn nữa mà nhìn về phía Hạ Uyển nói: “Chúng ta đi thôi.”
Sau khi hai người rời khỏi Uất Trì Diễn vẫn để tay lên cằm mình như cũ.
Anh chầm chậm quay đầu qua nhìn về phía Giang Ngộ Thời rồi hỏi: “Cô ấy đưa Hạ Mộ đi đâu vậy?”
Giang Ngộ Thời với vẻ mặt hiểu rõ nói: “Với tình hình hôm nay mà gặp mặt riêng thì đương nhiên là xem mắt rồi.”
Đây được coi như là “chiêu” thường gặp, nếu gọi hai đứa trẻ ra gặp riêng không thành thì ngược lại sẽ gây gượng gạo. Thế nên nếu như hai gia đình có ý muốn liên hôn với nhau thì trong lúc tổ chức bữa tiệc gì đó sẽ để vãn bối đại diện tham gia, vào lúc này hai người gặp mặt, thứ nhất là không thể hiện bản thân đặt hết tâm sức vào chuyện đó, thứ hai nếu như không quen thì còn có chủ đề để nói chuyện như “Gần đây sức khỏe của bố mẹ anh/cô như thế nào?”.
Sau khi Giang Ngộ Thời giải thích xong thì đột nhiên sắc mặt của Uất Trì Diễn lộ ra vẻ đau lòng, anh nghĩ tới hôn ước của bản thân và Hạ Uyển cũng như vậy.
Nếu như thời gian có thể quay trở lại năm Uất Trì Diễn bảy tuổi, trong tiệc sinh nhật của Hạ Uyển, lúc bố anh hỏi anh Tiểu Hạ Uyển mặc váy công chúa có xinh hay không thì anh chắc chắn sẽ không gật đầu, và cũng sẽ không có hôn ước sau này.
Thế nên Uất Trì Diễn nói: “Vậy chúng ta đi cứu Hạ Mộ đi, không thể để cậu ấy giẫm lên vết xe đổ của tôi được.”
Giang Ngộ Thời: “Hả?”
Tống Chi Lễ lập tức hiểu được cái gọi là “giẫm lên vết xe đổ” mà Uất Trì Diễn nói là gì, thế nên nhàn nhạt nói: “Hạ Mộ đã mười bảy tuổi rồi chứ không phải bảy tuổi.”
Uất Trì Diễn lộ ra nụ cười: “Nhưng mà tôi muốn xem Hạ Mộ xem mắt, nhất định thú vị lắm đây.”
Mắt Giang Ngộ Thời cũng bừng sáng: “Nghe có vẻ thú vị đấy!”
Đương nhiên Tống Chi Lễ kiên quyết từ chối làm loại chuyện lén lén lút lút này cùng họ, thế nên cuối cùng trong vườn hoa...
Hạ Uyển và Hàn Nguyệt cùng ngồi trước một chiếc bàn cố gắng khống chế khóe miệng giật giật của bản thân nhìn Giang Ngộ Thời và Uất Trì Diễn ở chiếc bàn bên cạnh.
Tiếng nói chuyện của hai người vô cùng vang vọng.
“Sao Tống Chi Lễ có thể nói hành vi của chúng ta là lén lén lút lút được cơ chứ? Quá đáng quá rồi.”
“Đúng đấy, rõ ràng hai chúng ta vô cùng quang minh chính đại mà, đáng lẽ phải cho cậu ấy thấy mới đúng.”
Mạnh Thanh còn chưa kịp rời đi thấy vậy thì vô cùng cạn lời, đi luôn qua đó rồi nói: “Hai người đi theo làm gì?”
Hạ Uyển còn chưa kịp nói gì thì đã nhìn thấy Hàn Nguyệt quay qua Mạnh Thanh mỉm cười dịu dàng rồi nói: “Không sao đâu, họ là bạn của Hạ Mộ mà, cứ để họ ngồi ở đây đi.”
Hàn Nguyệt chính là kiểu tiểu thư khuê các điển hình, dịu dàng, xinh đẹp, lễ nghi chu toàn.
Mặc dù Mạnh Thanh bất mãn nhưng mà cũng không thể nói gì cả thế nên dứt khoát ngồi luôn bên cạnh.
Một cảnh tượng xem mắt ngượng nghịu, vậy mà lại còn có thêm ba vị khán giả, điều này khiến Hạ Uyển không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng mà điều khiến Hạ Uyển khó có thể tưởng tượng hơn nữa là cô và Hàn Nguyệt chỉ nói chuyện vài câu đơn giản với nhau vậy mà đối phương lại chủ động ngửa bài, nói rằng: “Hạ Mộ, tôi biết cậu cũng tới đây là do sự sắp xếp của bác Hạ và bố tôi, thực ra tôi đã có người mình thích rồi thế nên cậu quay về cứ có gì nói nấy là được.”
Còn có loại chuyện này nữa ư? Đương nhiên Hạ Uyển mong còn không được.
Hai người hiểu ý nhau cùng bật cười, giơ tách trà lên cùng cạn đạt được nhận thức chung.
Mà phía sau lưng.
Giang Ngộ Thời: “Thế thôi à?”
Uất Trì Diễn: “Nói xong rồi à? Vậy hiện giờ có thể đi chơi mạt chược chưa?”
Hạ Uyển: “...”
Hai người họ đã thôi được chưa?
Sao trên đời này lại có một cậu học sinh cấp ba vô vị như vậy chứ? Nếu như thực sự rảnh quá thì đi khiêu vũ ở quảng trường đi!