Đưa Tô Bối về nhà xong, Tô Tiểu Bảo lại không có ý định cùng Tô Bối đi vào nhà.
Thời gian gần đây vẫn luôn thế này.
Mỗi ngày Tô Tiểu Bảo đều đưa Tô Bối về nhà xong thì lại đi ra ngoài cho đến khi đến giờ ăn tối mới về, có lúc còn về rất muộn.
Tô Tiểu Bảo nói là đi chơi bóng rổ với bạn.
Không phải là Tô Bối xem thường cậu em nhà mình, nhưng mà cả cái làng này, mấy người có thể chơi với cậu thì chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
“Tô Tiểu Bảo, không phải em đang yêu đương hẹn hò đấy chứ?” Tô Bối nhìn Tô Tiểu Bảo hỏi.
“Làm gì có.” Đối diện với ánh mắt quan tâm của Tô Bối, Tô Tiểu Bảo không khỏi có chút chột dạ quay mặt đi: “Bọn nó còn đang đợi em, em đi đây.”
Nhìn Tô Tiểu Bảo đã đi xa rồi, ánh mắt dò xét của Tô Bối dần trở thành lo lắng.
Đoạn sau của cuốn tiểu thuyết, Tô Tiểu Bảo trở thành một tên lưu manh.
Cô rất sợ trong thời gian này Tô Tiểu Bảo quen biết những kẻ không ra gì hoặc là làm những chuyện mà không gánh vác nổi hậu quả.
Chính vào lúc Tô Bối quyết định ngày mai sẽ lén lút bám theo Tô Tiểu Bảo để xem rốt cuộc cậu đi đâu và làm gì.
Thì ngay trong đêm hôm đó, Tô Bối đã có một giấc mơ.
…
Trong giấc mơ, bọn họ không còn tiền nữa.
Để nhường số tiền còn lại cho Tô Bối tiếp tục đi học, Tô Tiểu Bảo đã lựa chọn bỏ học từ năm lớp 9 rồi bước chân vào xã hội.
Tô Tiểu Bảo trở thành dân lưu manh trong con mắt của người khác, thế nhưng trong mấy năm đó, cậu đã dùng số tiền mà mình kiếm được để nuôi Tô Bối học đến năm lớp 12.
Sau đó, dựa vào trí thông minh của mình, Tô Tiểu Bảo đã dần dần đứng vững trong giới của mình.
Ngày 27 tháng 2 là sinh nhật của cả Tô Tiểu Bảo và Tô Bối, Tô Tiểu Bảo muốn tặng cho Tô Bối một cây đàn piano.
Lúc đó, đoàn làm phim “Giấc mơ đen trắng” vừa hay đang thực hiện cảnh quay ở làng của bọn họ, bộ phim này kể về câu chuyện một cô gái vùng miền núi từng bước bước ra khỏi miền núi hẻo lánh và trở thành một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng.
Nữ diễn viên thủ vai nữ chính là Tống Tâm Di, người được mệnh danh con gái quốc dân đang nổi đình nổi đám trong giới giải trí lúc bấy giờ.
Tô Tiểu Bảo được đoàn làm phim thuê làm nhân viên tạm thời đã tìm đến Tống Tâm Di sau khi việc quay phim kết thúc.
Cậu ấy chỉ muốn tìm Tống Tâm Di để mua lại cây đàn piano với giá rẻ nhưng lại bị đối phương coi là thằng lưu manh có ý đồ quấy rối mình.
Rồi Tô Tiểu Bảo bị bắt với tội danh hiếp dâm không thành.
Người khởi tố Tô Tiểu Bảo là ba của Tống Tâm Di, chủ tịch tập đoàn Tống thị, ông Tống Ngạn Thành.
Tô Bối vật lộn mấy tháng liền mới có thể gặp được Tống Ngạn Thành trong một bữa tiệc dạ hội, cô muốn cầu xin đối phương rút đơn kiện nhưng hiển nhiên là đã thất bại.
Cơn ác mộng ấy kết thúc với cảnh Tô Bối bị một đạo diễn mặt mày hung tợn túm lấy lôi đi xềnh xệch.
…
Khi Tô Bối kinh hoàng tỉnh dậy khỏi giấc mơ thì hai mắt đã đỏ hoe.
Dáng vẻ ấy khiến cho Tô Tiểu Bảo ở bên cạnh giật mình.
“Tô Bối, chị làm sao …”
Tô Tiểu Bảo chưa kịp nói hết câu thì nhận ra ánh mắt nghiêm nghị của Tô Bối.
“Hôm qua em đã đi làm gì hả?” Tô Bối hỏi.
Đối mặt với sự chất vấn đột ngột của Tô Bối, sắc mặt của Tô Tiểu Bảo có vẻ kỳ lạ: “Chẳng phải đã nói với chị rồi sai, đi chơi bóng rổ mà.”
“Em nói dối! Em nói là em đi chơi bóng rổ, được thôi, vậy chị hỏi em, em đi chơi bóng với ai hả?”
Tô Tiểu Bảo: “…”
“Không trả lời được đúng không? Em vốn không hề đi chơi bóng rổ, em tới bãi lưu* đúng không hả?”
(*: bãi tập kết hàng hóa, công nhân thường đến đây để làm bốc vác)
Nghe thấy vậy, Tô Tiểu Bảo liền giật thót, làm sao mà Tô Bối biết được chứ? ( truyện trên app T Y T )
Không đợi Tô Tiểu Bảo lên tiếng phủ nhận, Tô Bối đã nhào đến kéo áo trên người Tô Tiểu Bảo ra xem.
Nhìn những vết tím bầm trên lưng và trên bả vai của Tô Tiểu Bảo, trong lòng Tô Bối không khỏi xót xa.
“Chị đừng, haiz, Tô Bối chị đừng khóc mà.” Nhìn thấy đôi mắt trợn tròn của Tô Bối nhìn mình đã trở nên rưng rưng, Tô Tiểu Bảo cuống lên: “Em chỉ đến đó giúp họ dỡ hàng xuống thôi, đơn giản lắm.”
Gần làng của bọn họ có một bãi lưu vận, buổi chiều hàng ngày đều có các kiện hàng to chuyển đến.
Bởi vì hàng hóa quá nhiều nên người của bãi lưu vận cũng không còn quan tâm đến việc người lao động còn là trẻ em hay không, thuê người tại chỗ, tính tiền theo kiện hàng, mỗi kiện hàng hạ xuống là được một tệ*.
(*: khoảng 3500 VNĐ)
Tô Tiểu Bảo làm ở đó mỗi một buổi chiều có thể kiếm được hai mươi đến ba mươi tệ.
“Tô Tiểu Bảo, em nói thật đi, hiện giờ nhà chúng ta còn bao nhiêu tiền.”
Sau khi bà Vương mất, số tiền để lại đều do Tô Tiểu Bảo giữ, trước đây Tô Bối chỉ biết tiền trong nhà không nhiều, phải biết chi tiêu tiết kiệm nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc xem rốt cuộc số tiền ấy còn bao nhiêu.
Nếu như không phải là tiền không còn bao nhiêu nữa thì Tô Tiểu Bảo đã không phải chạy đi làm thêm kiếm tiền như thế.
Bị Tô Bối gặng hỏi, Tô Tiểu Bảo đành phải lấy hộp sắt của nhà ra.
“Trong này còn khoảng hơn sáu trăm tệ. Chị biết rồi đấy, ba nghìn tệ trong sổ tiết kiệm chưa hề động tới, ngoài ra ở đây còn có khoảng bốn trăm nữa.” Tô Tiểu Bảo nói rồi lại từ trong túi quần moi ra được một nắm tiền lẻ để xuống trước mặt Tô Bối.
Số tiền này là cậu ấy đã kiếm được ở bãi lưu vận.
Vốn dĩ Tô Tiểu Bảo muốn tích lũy số tiền này để mua điện thoại cho Tô Bối.
Bây giờ các bạn trong lớp đều mỗi người một cái điện thoại, chỉ có Tô Bối là không có. Đám nữ sinh thảo luận mấy chuyện phiếm trên diễn đàn của trường hoặc là chàng trai đang nổi trên trang mạng nào đó thì Tô Bối cũng sẽ tò mò.
Tuy rằng Tô Tiểu Bảo không hề cảm thấy mấy đề tài mà đám nữ sinh trong lớp quan tâm có gì hay ho, càng không muốn Tô Bối cũng giống với bọn họ, nhưng cậu không muốn để cho Tô Bối bị thua kém hơn so với người khác.
…
Bọn họ còn có bốn nghìn tệ, Tô Bối cúi đầu tính toán số tiền này có đủ để đi đến thành phố B hay không
Dáng vẻ này của cô lọt vào mắt Tô Tiểu Bảo thì lại thành dáng vẻ lo lắng.
“Chị đừng lo, số tiền này đủ để chúng ta sinh hoạt trong một thời gian dài, hơn nữa em còn có thể đi…”
“Em không được tiếp tục đi bốc hàng nữa, cũng không được đi chỗ khác làm thêm nữa!” Tô Bối cắt ngang lời nói của Tô Tiểu Bảo.
Trong giấc mơ tối qua của cô, Tô Tiểu Bảo chính vì đi bốc dỡ hàng ở bãi lưu vận mà bị gãy chân.
Tuy rằng được đưa đến bệnh viện kịp thời và ông chủ ở bãi lưu vận cũng có bồi thường tiền nhưng mà đến cuối cùng thì chân của Tô Tiểu Bảo vẫn để lại di chứng không thể chữa khỏi.
“Không khổ như chị nghĩ đâu, mấy vết thương này mấy ngày nữa là khỏi thôi mà, hơn nữa em tan học xong cũng không có việc gì làm.”
“Tô Tiểu Bảo, hôm trước em đã đồng ý với chị gì hả?”
“Em đồng ý với chị gì chứ?”
“Chị là chị của em, từ nay về sau chuyện trong nhà do chị quyết, bây giờ chị không đồng ý cho em đi làm lao động như thế nữa.”
Tô Tiểu Bảo: “…”
Sao lại cảm thấy con người này giờ trở nên sắc sảo thế nhỉ?
“Thôi được rồi, đều nghe chị hết, chị nói không đi thì sẽ không đi nữa.” Tô Tiểu Bảo không còn cách nào khác, chỉ đành nói.
Xem ra sau này muốn qua bên đó thì cậu phải đổi thành thời gian khác.
Hình như bên bãi lưu vận đó nửa đêm cũng có hàng giao, một kiện hàng tính ba tệ, chỉ là không được đều thôi.
Nếu như không đoán được mấy suy tính trong lòng của Tô Tiểu Bảo thì thời gian sống chung với đối phương mười bốn năm của Tô Bối đã trở thành vô nghĩa rồi.
“Bây giờ em đi chuẩn bị hành lý đi, chúng ta đi.”
“Thu dọn hành lý? Chị muốn đi đâu?” Lời nói của Tô Bối khiến Tô Tiểu Bảo ngớ cả người.
“Đi tìm ba.”
Ba?
“Chị không bị sốt đấy chứ?”
Ba, cái từ mà chưa hề xuất hiện trong cuộc sống suốt mười bốn năm qua của cậu, nghe mà còn cảm thấy còn xa lạ hơn cả từ mẹ nữa.
“Chị rất tỉnh táo, chúng ta đi tìm ba, ông ta có nghĩa vụ phải nuôi nấng chúng ta.” Gạt bàn tay của Tô Tiểu Bảo đang đặt trên trán mình ra, Tô Bối nói rõ từng chữ một.
Thấy dáng vẻ rất nghiêm túc của Tô Bối, Tô Tiểu Bảo suýt chút nữa là tin rồi.
“Chị có biết …” Từ “ba” Tô Tiểu Bảo gọi có vẻ rất gượng mồm, thế nên đành từ bỏ: “Chị có biết người đó là ai không? Chị có biết ông ta ở đâu không chứ?”
“Cũng chẳng phải là đi tìm chó hay tìm mèo.” Tô Tiểu Bảo làu bàu.
Đến đối phương là béo hay gầy cũng không biết, còn sống hay đã chết cũng không biết, bọn họ biết đi tìm ở đâu bây giờ?
“Chị biết, ở thành phố B.”
Là đối thủ không đội trời chung với nam chính, nhân vật phản diện xuyên suốt cả cuốn tiểu thuyết, miêu tả về người ba ruột của cô và Tô Tiểu Bảo trong truyện không hề ít hơn so với nam chính là mấy.
Dựa vào những thông tin mà cuốn tiểu thuyết để lại thì muốn tìm người ba ruột phản diện này của bọn họ là không khó.
Hơn nữa người này ở thành phố B cũng là nhân vật lớn nổi đình nổi đám.
…
Từ cái ngày Tô Bối mắng mấy cô nàng lưu manh Chu Hồng Mai đó ở trên lớp xong thì thái độ của các bạn học trong lớp cũng thay đổi hẳn, trở nên có chút tế nhị.
Đối với chuyện này thì Tô Bối không hề bận tâm đến. Suốt cả một tuần, Tô Bối đều đang bận rộn với kế hoạch đi tìm ba, cô đã thu dọn hành lý của mình và Tô Tiểu Bảo xong xuôi, cũng đã mua vé xe đi đến thành phố B, lại còn phải trông Tô Tiểu Bảo, không cho cậu có thời gian đi làm thêm nữa.
Chính vào cái lúc Tô Bối không lo nghĩ gì đến chuyện ở trường học nữa thì ở trường lại xảy ra một chuyện có liên quan đến Tô Bối.
Đoạn phim quay Tô Bối bị mấy người Chu Hồng Mai lôi vào nhà vệ sinh ở trường bạo hành vẫn bị phát tán ở trên mạng.
Đoạn clip này bị phát tán trên diễn đàn của trường trung học số 3 huyện Hồng Tinh, người phát tán dùng nick phụ, tạm thời không biết đó là ai.
Cùng với đoạn clip đó còn có một bài viết với tiêu đề “Cướp bạn trai của người khác, quyến rũ hot boy của trường! Hãy đến xem mặt mũi của con đ* trà xanh này đi!” được phát tán trên mạng.
Trong bài viết này đã miêu tả hết sức sinh động một học sinh nào đó trong đoạn phim bị bạo hành đã quyến rũ các học sinh nam trong lớp như thế nào, rồi lại đi dụ dỗ hot boy của trường ra sao. Thậm chí bài viết còn tung ra “chân tướng” rằng học sinh đó còn có cuộc sống không đứng đắn, thường xuyên ra vào mấy chỗ như quán bar, club ăn chơi trác táng, vì tiền mà còn bán cả thân xác…
Bài viết này vừa được tung lên mạng thì lập tức thu hút rất nhiều người vào xem.
[Cứ tưởng là lại một tiêu đề giật tít thôi, không ngờ là nội dung lại hấp dẫn đến thế, nhìn bối cảnh trong đoạn video clip này thì đúng thật là trường của chúng ta rồi, không sai được!]
[Ban đầu xem đoạn clip còn cảm thấy bạn nữ sinh bị đánh thật tội nghiệp, mình còn muốn lên án mấy kẻ đánh người nữa cơ, kết quả là đọc xong bài viết này, biết được chân tướng mọi chuyện khiến mình buồn nôn.]
[Hôm đó mình có nhìn thấy, hình như là đám người Chu Hồng Mai làm đấy.]
[Mình chỉ muốn nói: Đánh hay lắm!]
[Bạn gái trong đoạn video này mình biết, ở lớp hai đấy, hình như tên là Tô Bối.]
[Là một cô nàng có sự tích đấy.]
[Mình thì chỉ muốn biết là mấy chuyện đấy rốt cuộc là có thật hay không.]
[Mình có bạn cũng học ở lớp hai, nghe cô nàng ấy nói thì Tô Bối quan hệ không tốt với mọi người trong lớp, hơn nữa đúng là không được đứng đắn cho lắm, bài viết đấy có phân nửa là đúng đấy.]
[Hmm, là bạn cùng lớp, tuy rằng mình chưa nói chuyện với Tô Bối bao giờ, nhưng mà cảm thấy bạn ấy đúng là không được ngoan cho lắm.]
[Thật kinh tởm, mới học cấp hai đã đi bán… Ọe…]
[Loại người như thế này mà lại còn muốn đi quyến rũ Từ Lãng, tha thứ cho mình vì mình cũng ói rồi.]
[Liên quan gì đến cậu Từ ở đây, cậu Từ đâu có thích loại con gái như thế. Ôm cậu từ của nhà tôi đi đây, không nói chuyện nữa.]
…
Độ nổi tiếng của bài viết tăng lên rất nhanh, chỉ trong một đêm mà đến một học sinh không có điện thoại, không có thời gian để lên mạng xem diễn đàn của nhà trường như Tô Bối cũng đã biết chuyện về mình rồi.
Thậm chí còn kinh động đến cả nhà trường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT