Hành động đột ngột của Tô Bối khiến mấy người Chu Hồng Mai đều ngớ người.

Đáng lẽ đối mặt với bọn họ, con người này phải run rẩy sợ sệt mới đúng chứ? Tại sao giờ Tô Bối lại bình thản như vậy?

Đặc biệt là ánh mắt lúc này của Tô Bối quá bình tĩnh, khiến người khác cảm thấy sợ hãi.

Chu Hồng Mai: “Rốt cuộc mày đã nói gì với lão Vương hả?

“Chẳng nói gì cả, chỉ là báo cáo lại hết với thầy chuyện hôm qua mấy người đánh tôi như thế nào thôi.” Tô Bối trả lời, giọng điệu thản nhiên.

Trước đây có thể là cô sợ bọn họ, nhưng mà trong mắt của Tô Bối hiện giờ thì mấy người này cũng chỉ là mấy đứa con gái hư hỏng tuổi vị thành niên, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu và thích tỏ vẻ thôi.

Do thái độ của Tô Bối đột nhiên trở nên mạnh mẽ, mấy người Chu Hồng Mai bỗng quên luôn cả chuyện động tay đánh người.

Chu Hồng Mai hầm hè: “Mày tưởng tố cáo với thầy giáo là có tác dụng à? Muốn để nhà trường xử phạt bọn tao, để bọn tao bị đuổi học đúng không?”

“Tôi không hề nghĩ như thế, tôi báo cáo chuyện ngày hôm qua với thầy giáo chỉ là để báo trước thôi.”

“Mày nói thế là sao?”

“Nói sao thì nghĩa vậy, nếu như trong thời gian này mà tôi có chuyện gì hoặc xảy ra tai nạn gì thì mấy người cũng đừng hòng thoát được liên đới.”

“Mẹ kiếp nhà mày!”

“Tôi chỉ nói sự thật thôi.” Tô Bối liền phổ biến kiến thức pháp luật về vấn đề bạo lực học đường cho mấy người này hiểu, giọng điệu bình tĩnh, logic rành mạch, còn không quên lấy ví dụ một vài trường hợp tương tự.

Khi tuyết lở thì không có một bông tuyết nào là vô tội cả. Tô Bối bỗng nhớ đến một câu nói như thế.

Nghe Tô Bối nói xong, sắc mặt của mấy người Chu Hồng Mai cứ như là gặp phải ma vậy.

Lẽ nào vì trận đòn dằn mặt hôm qua của bọn họ đã giúp cho con bé này đả thông hai mạch Nhâm Đốc luôn rồi? Chỉ có một đêm mà level của Tô Bối đã được nâng lên nhiều như thế?

“Mày đừng có bịp tao.” Giọng điệu của Chu Hồng Mai trở nên thiếu tự tin.

“Chẳng phải mấy người có điện thoại à? Nếu không tin thì mấy người tự lên mang mà tra.”

“Còn nữa” Tô Bối lại chỉ vào điện thoại ở trên bàn nói: “Đoạn video này mấy người muốn phát tán lên mạng thì cứ việc, nhưng mà đừng có trách tôi không nhắc trước mấy người, nếu như tôi xảy ra chuyện gì thì đoạn video này chính là bằng chứng đấy.”



Lúc này, Tô Tiểu Bảo bị lừa lên văn phòng cũng đã quay lại.

Vừa bước vào lớp học thì đã nhìn thấy cảnh tượng Tô Bối bị mấy cô nàng Chu Hồng Mai vây quanh, nhưng cô lại nói cho đối phương không mở nổi miệng.

Thấy Tô Bối không có chuyện gì, Tô Tiểu Bảo thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng lại sinh ra một cảm giác yên tâm kỳ quặc như “con gái nhà mình đã lớn khôn” vậy

Vì Tô Tiểu Bảo đã quay lại rồi nên mấy người Chu Hồng Mai có muốn làm gì Tô Bối thì cũng đành bó tay.

“Mày đừng có tưởng mày nói cho thầy giáo biết chuyện này thì tao sẽ sợ, mày mà vẫn còn muốn thọc gậy bánh xe nữa thì bọn tao vẫn sẽ cho mày một bài học.” Để lại câu nói dằn mặt này xong thì Chu Hồng Mai quay lưng bỏ đi.

Không còn chuyện gì để xem nữa, các học sinh xung quanh cũng dắt nhau về chỗ ngồi của mình, chỉ là ánh mắt nhìn Tô Bối mang thêm vẻ khó hiểu.

Trong số đó còn có một ánh mắt phức tạp đang nhìn Tô Bối, chỉ có điều là cô không hề để ý đến.



“Chị Mai, chuyện này chúng ta cứ để như vậy sao?” Một nữ sinh đi phía sau Chu Hồng Mai không cam tâm, mở miệng hỏi.

“Không kệ thế thì mày nói xem phải làm thế nào, ép chết nó thì chúng ta đi ngồi tù cả lũ à?” Sắc mặt của Chu Hồng Mai không hề tốt chút nào quay ra hỏi lại.

Cái ví dụ có người đã tự thiêu chỉ vì bị bạo lực học đường mà lúc nãy Tô Bối nói, không biết là có thật hay không, nhưng mà nghe thôi đã thấy rất đáng sợ rồi.

“Thế…” Nữ sinh đó cau có nói.

Nếu như nói ở lớp này ai là người ghét Tô Bối nhất thì cô nàng nhất định sẽ được xếp vào danh sách ba người đứng đầu.

Cô ta ghét Tô Bối không phải là vì cậu Từ. Cô ta không hề thích cậu Từ, người cô ta thích là ủy viên thể thao của lớp bọn họ.

Nhưng mà cô ta lại phát hiện ra một bí mật là ủy viên thể thao lại đi yêu thầm Tô Bối.

“Vậy…vậy đoạn video đó, chúng ta có đăng lên mạng không?’

“Đăng cái mẹ gì!”

“Hôm qua là ai trong chúng mày quay cái video đó, đưa điện thoại cho tao.” Chu Hồng Mai lo lắng đoạn phim đó sẽ thật sự bị lan truyền và trở thành bằng chứng. Trừ điện thoại của cô ta ra, cô ta định sẽ xóa hết đoạn ghi hình trong điện thoại của mấy người họ.

“Từ San San, điện thoại của mày đâu?”

“Điện thoại của em đem đi sửa rồi, hơn nữa hôm qua em thấy mấy người Chu Hiểu đều quay lại rồi nên em không quay nữa.”

“Thôi được rồi.” Chu Hồng Mai nói không chút kiên nhẫn, cũng không hề nghĩ rằng Từ San San sẽ nói dối.

“Lát nữa mà lão Vương gọi chúng ta ra để hỏi chuyện ngày hôm qua thì chỉ cần nói là không biết, không ai được thừa nhận đấy nhé.”



Trên đường tan học về, Tô Bối và Tô Tiểu Bảo bị một người đột ngột nhảy ra chặn đường.

Chính là Từ Lãng, người được gọi là “cậu Từ” trong miệng mấy cô nữ sinh đó. Nhà cậu ta là làm kinh doanh mỏ than, nghe nói là rất có tiền. Hot boy của trường bọn họ, cũng là nam thần mà rất nhiều nữ sinh điêu đứng.

Nhìn thấy Từ Lãng, nghĩ đến chuyện đám người Chu Hồng Mai gây chuyện với cô chỉ là vì người này, Tô Bối không khỏi cảm thấy buồn cười.

“Tránh ra.” Tô Tiểu Bảo nhìn kẻ chặn đường trước mặt, không hề khách khí nói.

Nghe vậy, ánh mắt đầy coi thường của Từ Lãng nhìn cặp song sinh trước mặt như muốn nói: “Tưởng tôi muốn lãng phí thời gian để nói chuyện với hạng người như mấy người chắc?”

“Tôi chỉ muốn nói một câu thôi, nói xong thì tôi sẽ đi.” Từ Lãng gằn giọng nói: “Tôi không thích Chu Hồng Mai, thế nên, mâu thuẫn giữa cô và cô ta không liên quan gì đến tôi hết.”

Chu Hồng Mai thích cậu ta, thậm chí là không chỉ một lần tỏ tình với cậu ta.

Cậu ta thì không hề thích loại con gái lưu manh như Chu Hồng Mai, đương nhiên là càng không thể nào thích loại con gái có xuất thân như Tô Bối.

Hôm đó cậu ta bị Chu Hồng Mai bám đến mất kiên nhẫn nên mới buột miệng nói một câu: “Tô Bối cũng thích tôi đấy, lẽ nào tôi cũng nhất định phải đáp lại cô ta à?”

Cậu ta nói như vậy chỉ vì muốn đuổi Chu Hồng Mai đi, mang Tô Bối ra làm ví dụ chỉ là để tăng tính hiệu quả thôi, còn việc Chu Hồng Mai sẽ đối xử với Tô Bối như thế nào thì Từ Lãng hoàn toàn không thèm bận tâm.

Nhưng cậu ta không ngờ hôm nay Chu Hồng Mai lại mở đoạn video ấy ở trên lớp.

Tuy rằng không hề xem nhưng sau khi nghe thấy những tiếng cười chế giễu và nhục mạ của mấy người Chu Hồng Mai trong đoạn phim, tiếng bạt tai rõ ràng cũng như tiếng kêu thét đứt ruột đứt gan của Tô Bối, trong lòng Từ Lãng không khỏi cảm thấy bứt rứt, giống như là đã làm việc gì đó trái với lương tâm vậy.

Bứt rứt cả buổi chiều, cuối cùng Từ Lãng vẫn đến gặp Tô Bối.

Nói xin lỗi là điều không thể, cậu ta đến chỉ là để nói với Tô Bối một tiếng, rằng cậu ta không hề có ý định nhằm vào cô, cũng không hề nợ gì cô cả.

Nói rõ những lời này xong, trong lòng Từ Lãng đã cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Nhưng mà Từ Lãng không hề ngờ rằng câu nói này của cậu ta lại bị Tô Bối hoàn toàn làm ngơ.

“Chúng ta đi thôi.” Tô Bối kéo Tô Tiểu Bảo đi vòng qua người Từ Lãng, từ đầu đến cuối không hề nhìn Từ Lãng dù chỉ là một cái.

Đối với kiểu thanh niên luôn cho mình là hơn hết tất cả mọi người này, Tô Bối cảm thấy có liếc nhìn một cái cũng là lãng phí thời gian.



Từ Lãng không ngờ rằng Tô Bối lại có thái độ như vậy.

Ở trường cậu ta luôn là hot boy lạnh lùng được mọi người vây quanh, lần đầu tiên bị một nữ sinh coi chẳng ra gì như vậy, Từ Lãng nhất thời có chút kinh ngạc.

Đợi đến lúc Từ Lãng còn muốn nói gì đấy thì Tô Bối và Tô Tiểu Bảo đã đi xa rồi.

Hôm nay Tô Bối không hề mặc đồng phục, chỉ mặc một chiếc áo phông trắng, mặc đồ như vậy lại càng khiến cô lộ rõ vẻ gầy gò.

Nhìn bóng dáng của Tô Bối, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh vẻ mặt không chịu khuất phục của cô khi đối mặt với đám người Chu Hồng Mai, ánh mắt của Từ Lãng bỗng ngây ra, trong lòng như có gì đó nhói đau.



“Khụ, ờm…”

“Tô Tiểu Bảo, em muốn nói gì thì cứ nói đi.” Nhìn dáng vẻ ấp a ấp úng của Tô Tiểu Bảo, Tô Bối cũng cảm thấy sốt ruột thay cho cậu.

Cô và Tô Tiểu Bảo ở bên nhau từ khi ra đời, thế nên họ hiểu rõ đối phương như hiểu rõ bản thân mình vậy.

Chỉ có điều con trai với con gái dẫu sao vẫn có điểm không giống nhau.

Tô Tiểu Bảo càng lớn thì Tô Bối phát hiện ra hình như cô càng khó hiểu được suy nghĩ của cậu hơn.

Suy nghĩ này cũng là điều mà Tô Tiểu Bảo muốn nói.

“Không phải chị cũng thích cái tên Từ Lãng kia đấy chứ?” Tô Tiểu Bảo do dự một lúc rồi hỏi.

Nghe thấy vậy, Tô Bối suýt nữa bật cười: “Sao có thể được chứ.”

“Chị không thích thằng đó à?”

“Nói bằng thừa.”

“Chị không cảm thấy là thằng đó rất đẹp trai à?” Tô Tiểu Bảo vẫn không yên tâm hỏi lại, dẫu sao thì vì vẻ ngoài đẹp trai của Từ Lãng mà ở trường có rất nhiều nữ sinh thích cậu ta.

Nghe thấy Tô Tiểu Bảo nói vậy, Tô Bối chỉ muốn vỗ vai cậu rồi bảo: “Thiếu niên, cậu vẫn còn non và xanh lắm.”

“Ai quy định là chỉ cần đẹp trai thì chị sẽ phải thích chứ? Hơn nữa, loại như Từ Lãng mà cũng được gọi là đẹp trai thì em cũng có thể debut ngành giải trí luôn rồi đấy.”

Nghe Tô Bối nói một hồi, hình như đúng là không hề thích Từ Lãng, Tô Tiểu Bảo cũng thấy yên tâm.

Hơn nữa, ý của Tô Bối là cái thằng Từ Lãng đó không bằng cậu?

Phát hiện ra điều này, Tô Tiểu Bảo không khỏi nhoẻn miệng cười: “Xem ra chị có con mắt nhìn đấy.”

“Sai rồi, phải nói là mắt chị không bị mù.” Tô Bối đáp trả.

Cái tên Từ Lãng đấy, dù là dung mạo hay IQ, đến cả thành tích học tập cũng đều kém xa Tô Tiểu Bảo.

Sở dĩ được coi là hot boy và nổi đình nổi đám ở trường là vì có hoàn cảnh gia đình tốt hơn Tô Tiểu Bảo thôi.



Nghĩ đến điểm này, sắc mặt của Tô Bối đột nhiên trở nên rất nghiêm túc.

Xuất thân và hoàn cảnh trưởng thành là một khoảng cách rất lớn. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Tuy rằng cô không muốn chấp nhận kết cục của cô và Tô Tiểu Bảo như trong tiểu thuyết.

Nhưng nghĩ cho kỹ thì nếu theo như tình trạng của hiện giờ mà tiếp tục phát triển thì việc Tô Tiểu Bảo sẽ trở thành côn đồ, cô sẽ trở thành gái ngành cũng không phải là không có khả năng.

Sau khi Tô Mai bỏ đi, là bà Vương đã nuôi bọn họ lớn lên, chỉ có điều nửa năm trước bà Vương đã mất rồi.

Bà Vương không có người nhà, sau khi bà qua đời thì căn nhà cũ nát ấy và số tiền dành dụm ít ỏi của bà đều để lại cho họ.

Tô Bối và Tô Tiểu Bảo đều sống dựa vào khoản tiền dành dụm này của bà.

Nhưng số tiền ấy đủ để cho họ dùng trong bao lâu đây? Thậm chí có đủ để cho bọn họ học hết cấp ba hay không cũng là cả vấn đề.

Hai người họ chỉ là trẻ vị thành niên không có ba mẹ nuôi dưỡng, không có gia đình để dựa dẫm, không tiền không được học hành, thậm chí không được cộng đồng đón nhận, bất kỳ chuyện nhỏ nào cũng có khả năng đưa họ vào con đường tội lỗi.

Cô không thể để Tô Tiểu Bảo đi vào kết cục như trong tiểu thuyết.

Nhìn sang bên cạnh, cậu thiếu niên tuy nhìn còn non nớt nhưng tài năng đã bộc lộ, một ý nghĩ bỗng lóe lên trong đầu Tô Bối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play