Tô Bối vừa đến trường thì được mời ngay đến văn phòng của hiệu trưởng.

Đồng thời được gọi lên phòng hiệu trưởng còn có cả đám người Chu Hồng Mai, bị các học sinh chứng kiến cảnh bạo lực học đường ấy tố cáo với nhà trường.

“Trường học là nơi dạy các em thành người, không phải là nơi để các em kiếm chuyện đánh nhau!” Mấy người họ vừa đến phòng hiệu trưởng thì đã được tiếp đón bằng một trận quát mắng nghiêm khắc từ hiệu trưởng.

“Học sinh các em mà có mâu thuẫn gì thì có thể nói với phụ huynh, báo với thầy cô giáo ở trường, tại sao lại tự ý dùng một phương thức sai lầm như thế này để giải quyết vấn đề chứ?”

“Hơn nữa lại còn phát tán trên mạng hả! Các em có biết là chuyện này sẽ có ảnh hưởng xấu đến thế nào ở trường không!”

Đoạn clip và bài viết với tiêu đề đó không chỉ lan rộng trên diễn đàn của trường học, đến các trường khác cũng đang lan truyền. Nếu như không phải là bọn họ phản ứng nhanh, xóa bài viết gốc ở trên diễn đàn đi, hơn nữa các giáo viên cũng thông báo cho từng lớp rằng không được phép tải những video liên quan, thì có khi lúc này đã nhận được điện thoại từ phòng giáo dục gọi xuống rồi.

Đối mặt với cơn thịnh nộ của hiệu trưởng, ý thức được chuyện này có khả năng không hề đơn giản và giống với những gì Tô Bối nói trước đây, trong lòng mấy người Chu Hồng Mai bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

Không thể phủ nhận là khi nhìn thấy bài viết đó, rồi tất cả mọi người đều đang chửi Tô Bối, trong lòng Chu Hồng Mai đúng là rất sướng, nhưng cô ta không ngờ là bản thân mình lại bị dính vào phiền phức nhanh đến thế.

Bài viết đó quả thật không phải là cô ta phát tán, hơn nữa đoạn video đó cũng rõ ràng không phải được quay lại từ điện thoại của cô ta

Rốt cuộc là thứ khốn nạn nào đã làm!

Rõ ràng cô ta đã xóa hết rồi, vậy mà lại có đứa không nghe lời cô ta. Đợi sau này biết được là đứa nào làm, cô ta nhất định sẽ cho nó một trận.

Trong ánh mắt Chu Hồng Mai lóe lên vẻ cay nghiệt.

Cũng may là trong đoạn video đó chỉ có thể nghe thấy tiếng chửi bới Tô Bối của bọn họ và hình ảnh Tô Bối bị đánh, chứ không nhìn thấy gương mặt của bọn họ.

“Hiệu trưởng Trần, chuyện trên mạng đó không phải là do bọn em làm, em cũng không biết chuyện này là thế nào.”

Chu Hồng Mai là người đầu tiên nói, mấy nữ sinh phía sau cũng vội vàng nói là mình không biết gì.

Nghe thấy vậy, hiệu trưởng Trần đập tay xuống mặt bàn làm việc cái rầm: “Nhà trường mà lại đi nói oan các em à? Toàn bộ quá trình mấy em lôi Tô Bối vào nhà vệ sinh đã được camera giám sát quay lại rõ mồn một rồi!”

Đám người Chu Hồng Mai: …

Thấy mấy học sinh này cúi gằm mặt không dám nói gì nữa, hiệu trưởng mới quay ra nhìn Tô Bối đứng ở cạnh đấy, sắc mặt có chút khó coi.

Vấn đề phiền phức của sự việc này không phải là chuyện mâu thuẫn giữa mấy học sinh mà là sau khi chuyện này bị phát tán ở trên mạng sẽ gây ảnh hưởng và áp lực dư luận lên phía nhà trường.

Mà nguyên nhân của sự việc này hoàn toàn là do học sinh đứng trước mặt này đây.

“Tô Bối, tôi có nghe giáo viên chủ nhiệm của em nói rồi, em là học sinh có thành tích học tập tốt, em nên trân trọng tất cả những gì hiện nay em có, phải chăm chỉ học tập chứ không phải là tập trung tinh thần vào những chuyện không nên.”

Lời nói của hiệu trưởng khiến Tô Bối càng nghe càng thấy không đúng, quả nhiên, cô lại nghe thấy hiệu trưởng nói tiếp: “Tình hình của gia đình em tôi cũng có nghe nói rồi, nếu như em gặp khó khăn gì trong cuộc sống thì có thể phản ánh với nhà trường và tìm kiếm sự giúp đỡ từ xã hội, không nên dùng phương pháp mà em tự cho là tốt để đi giải quyết vấn đề. Nếu như mấy hành vi đấy của em chỉ là vì lòng tham hư vinh thì càng không nên.”

“Em không làm thế.” Tô Bối cúi đầu không nói lời nào từ nãy đến giờ cuối cùng cũng lên tiếng.

“Những chuyện được nói trong bài viết đó em chưa từng làm.” Tô Bối ngẩng mặt lên, ánh mắt nhìn thẳng vào hiệu trưởng, nói rõ từng chữ một: “Hay là nhà trường và hiệu trưởng Trần cũng tin vào những lời bịa đặt đó ở trên mạng?”

“Chuyện này…” Hiệu trưởng bị Tô Bối phản bác mà không nói được lời nào.

Cũng không thể trách ông ta lại dễ dàng tin vào những lời bịa đặt này, học sinh của trường họ tốt xấu đều có, hơn nữa lại còn học sinh hư thì nhiều mà học sinh ngoan thì ít, tình trạng học sinh làm chuyện không hay ho gì cũng không phải là chưa từng xảy ra, hai năm trước trường cấp hai bên cạnh cũng đã từng xảy ra chuyện học sinh đến phòng khám chui phá thai rồi tử vong ngoài ý muốn.

Là một hiệu trưởng, ông ta quả thật là không nên có thành kiến để đánh giá bất cứ một học sinh nào, hơn nữa, lúc này đây, ánh mắt trong sáng của Tô Bối nhìn ông ta quả thật là rất khó để có thể liên tưởng cô với những việc như thế.

Mấy cô nàng lưu manh ở bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này thì không khỏi kinh hãi.

Tô Bối quá là lợi hại, không nhìn thấy chị Mai của bọn họ đứng trước mặt hiệu trưởng cũng phải ngoan như cún sao? Còn Tô Bối thì lại dám nói chuyện với hiệu trưởng như thế.

Nếu không phải là vì lập trường không giống nhau, một cô nàng trong đám bọn họ còn muốn giơ ngón tay cái lên tặng Tô Bối ngay tại chỗ. ( truyện trên app T Y T )



“Đấy không phải là mâu thuẫn giữa các học sinh, mà là bọn họ đơn phương tiến hành bạo lực học đường với em, hành vi của các bạn này đã cấu thành tội cố tình gây thương tích rồi, đoạn video chính là bằng chứng tốt nhất.”

“Ngoài ra bài viết bịa đặt ở trên mạng cũng đã gây ảnh hưởng nghiêm trọng đối với danh dự của em, em có thể đồng thời tố cáo bọn họ cố tình xâm hại.” Tô Bối lại chỉ vào đám người Chu Hồng Mai nói.

Bị Tô Bối chỉ như vậy, mấy cô nàng lưu manh không hề hài lòng: “Cô nói bậy bạ gì vậy? Bài viết đó cũng chẳng hề đề tên, ai cũng có thể đăng, hơn nữa chuyện cô đi làm gái thì trên lớp ai cũng đang nói, cô dựa vào cái gì mà nói là bài viết đó là do chúng tôi đăng lên hả!”

Nghe vậy, Tô Bối cười mỉa một tiếng.

Bởi vì không biết rõ là ai đã đăng bài viết đó nên Tô Bối mới không chút cự nự mà nhìn thẳng vào mấy cô nàng trước mặt rồi nói: “Mấy người cứ tưởng là chỉ cần đăng ký một nick phụ nặc danh là sẽ không có cách nào điều tra ra là ai đã đăng bài viết bịa đặt ấy à?”

Lúc này, Từ San San đứng lẫn trong đám người vốn đang mừng thầm thì bỗng thấy hoang mang: Lẽ nào không phải là thế ư?

Đương nhiên là không rồi.

Chỉ cần đã từng làm thì chắc chắn sẽ để lại dấu vết.

Trong bốn năm ở thế giới khác đó, Tô Bối đã đọc rất nhiều sách, trong đó bao gồm cả mấy cuốn của bộ “Honker”. Chỉ cần đưa cho cô một chiếc máy tính thì Tô Bối tự tin là trong vòng năm phút sẽ tra ra là ai đã đăng bài viết đó.

“Cô mà có khả năng ấy thì cô cứ đi điều tra đi.” Chu Hồng Mai ấm ức nói.

Dù sao thì bài viết đó cũng không phải là do cô ta đăng, Tô Bối muốn tra thì cứ tra, cô ta vừa hay cũng muốn xem xem là đứa nào muốn đổ hết tội lên đầu cô ta.

“Im lặng lại mau, gọi các em lên đây là để giải quyết vấn đề chứ không phải làm cho mâu thuẫn tiếp tục nặng thêm!” Hiệu trưởng lên tiếng cắt ngang câu chuyện của hai bên.

“Vậy thì không biết phía nhà trường chuẩn bị giải quyết chuyện này như thế nào ạ?” Tô Bối liền hỏi.

Câu hỏi của Tô Bối khiến hiệu trưởng khó trả lời.

Vốn dĩ chuyện như thế này nhà trường dự định sẽ gọi hai bên học sinh đến văn phòng và nghiêm khắc phê bình để học sinh hiểu được mức độ nghiêm trọng của vấn đề là xong, đến lúc đó yêu cầu mấy người họ viết bản kiểm điểm, nói rõ toàn bộ sự việc chỉ là hành vi trêu ghẹo quá đà của bọn họ mà thôi, như thế sẽ không tạo nên ảnh hưởng quá lớn đối với danh tiếng của nhà trường.

Hiệu trưởng Trần vốn tưởng là đám học sinh này rất dễ xử lý, nhưng hoàn toàn không ngờ là lại gặp phải người lợi hại như Tô Bối.

“Trước đó em đã nói rồi, hành vi của đám người Chu Hồng Mai đã cấu thành tội xâm hại, nếu như nhà trường không có phương án xử lý, em sẽ tự đi báo cảnh sát.”

“Em…” Câu nói của Tô Bối khiến hiệu trưởng nghẹn họng: Chuyện này mà để cho học sinh này báo lên tận đồn cảnh sát thì chẳng phải là càng tệ hơn sao?

“Vội vàng gì chứ, chuyện này đương nhiên là nhà trường sẽ giải quyết.”



Buổi chiều hôm đó, phụ huynh của đám người Chu Hồng Mai đã được mời đến văn phòng nhà trường.

Nghe nói nhà trường gọi mình lên là vì chuyện đám trẻ con đánh nhau, mấy bậc phụ huynh tỏ ra rất không hài lòng.

“Thầy giáo à, có chuyện gì mà thầy không thể nói cho xong ở trên điện thoại được chứ, lại còn gọi chúng tôi đến trường làm gì?”

“Đúng thế đấy, thầy giáo muốn nói gì thì nói nhanh đi, tôi còn phải về để lo chuyện ở công xưởng nữa, đi ra có một hồi thế này thì thể nào cũng sẽ bị trừ nửa ngày lương mất thôi.”

“Con cái của các anh chị ở trong trường đánh học sinh khác, thế nên mới mời các vị phụ huynh đến đây để xử lý.” Đối mặt với mấy người thô lỗ này, giáo viên chủ nhiệm cũng chỉ còn cách kiên nhẫn giải thích.

Nghe thấy vậy, mấy vị phụ huynh này quay ra liếc nhìn cô học sinh nhỏ bé gầy gò đứng ở bên cạnh.

“Thầy nói người bị đánh chính là học sinh này đúng không?” Một vị phụ huynh chỉ vào Tô Bối nói: “Chẳng phải nó vẫn đứng sờ sờ ở đây đấy thôi?”

“Đúng thế, tôi thấy cũng có phải bị đánh thành thế nào đâu chứ.”

“Chuyện trẻ con đánh nhau chẳng phải là chuyện hết sức bình thường sao? Bé gái trông gầy gò ốm yếu thế này, ở trường nhất định là hay bị đánh, lúc tôi còn đi học cũng là vì lùn nên thường xuyên bị đánh đấy.”

“Chúng tôi đã đưa con em đến trường để đi học thì lũ trẻ thế nào là vấn đề của nhà trường, đánh nhau ở trường thì cũng là việc của mấy giáo viên ở trường như thầy chứ?”

“Thầy chủ nhiệm à, nếu không có việc gì khác thì tôi xin đi trước đây.”



“Đợi đã!” Đối với bậc phụ huynh hành xử vô lý như mấy người này, trưởng phòng giáo vụ cuối cùng cũng không nhịn được nữa, cảm giác chính nghĩa bỗng dâng trào lên.

“Con cái của các anh các chị đánh người khác ở trường lại còn có lý à? Các em ấy đã lôi bạn học vào nhà vệ sinh để bạo hành, nếu làm to chuyện thì đây là cố ý gây thương tích, là hành vi phạm tội. Còn nữa, các em ấy còn quay video phát tán trên mạng, tung tin bịa đặt, đấy cũng là hành vi phạm tội. Những học sinh như thế này, chúng tôi phải xử lý bằng hình phạt đuổi học.”

Lời nói của trưởng phòng giáo vụ khiến cho các bậc phụ huynh biến sắc: “Thầy giáo à, thầy nói như thế là quá rồi, chúng tôi đều nộp học phí, sao lại có thể đuổi học được chứ, cũng chỉ là chuyện đám trẻ con đùa cợt đánh nhau thôi, sao lại nói là thành phạm tội được như thế.”

“Con của các anh các chị đã đủ mười bốn tuổi rồi đúng không? Mười bốn tuổi là đã đủ để chịu một phần trách nhiệm hình sự rồi, đừng nói cái gì mà bọn chúng vẫn chỉ là trẻ con, nếu cứ tiếp tục như thế này, hôm nay bọn chúng chỉ là bắt nạt bạn học, ngày mai liệu có phải là sẽ bước vào xã hội rồi phóng hỏa giết người không?

“Các bậc phụ huynh không chịu quản, để nhà trường xử lý cũng được thôi, phương án xử lý của nhà trường chúng tôi là báo cảnh sát.”

Lời nói của trưởng phòng giáo vụ đã dọa được mấy bậc phụ huynh thành công.

“Sao chuyện này lại còn muốn báo cảnh sát cơ chứ!”

“Đừng báo cảnh sát, chỉ là con của chúng tôi đã đánh học sinh này thôi đúng không? Chúng tôi đền tiền, bồi thường bằng tiền là được rồi chứ gì?”

Nghe thấy những lời này, trưởng phòng giáo vụ không khỏi cau mày lại: “Mọi người hoàn toàn không nhận thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, đây là chuyện chỉ cần đền tiền là có thể giải quyết được sao?”

“Em đồng ý.”

Chính vào lúc này thì giọng nói của Tô Bối vang lên từ góc văn phòng, khiến cho tất cả mọi người đều sững sờ.

“Tô Bối, em hãy nghĩ cho kỹ, các phụ huynh mà đền tiền xong thì chuyện này sẽ không dễ gì mà truy cứu nữa đâu đấy.”

“Em biết ạ.” Tô Bối quay ra nhìn trưởng phòng giáo vụ với ánh mắt đầy cảm kích: “Để bọn họ bồi thường bằng tiền cho em đi ạ.”

“Thôi được rồi.” Cô trưởng phòng giáo vụ nghĩ một lúc cũng đành chấp nhận như vậy.

Vừa rồi là do cô ấy quá kích động, chuyện như thế này nhà trường không muốn làm lớn chuyện, hơn nữa kể cả có báo cảnh sát thì vì đều là trẻ con, cảnh sát có đến thì cùng lắm cũng chỉ là khuyên giải mà thôi, đền tiền đúng là phương án xử lý tốt nhất rồi.

“Xem xem, nói rõ như thế này thì có phải giải quyết xong luôn rồi không? Tiền bồi thường này tôi trả, một trăm tệ đủ chưa?” Một vị phụ huynh hỏi.

“Một trăm?” Trưởng phòng giáo vụ trợn mắt nhìn đối phương: “Không nhìn thấy con của các vị đã đánh người thành như thế nào à? Bây giờ đi bệnh viện huyện chụp cắt lớp cũng chẳng có giá một trăm thôi đâu!”

“Vậy thì là bao nhiêu, nhà trường mấy người báo một con số xem nào.”



Đến cuối cùng, mỗi một vị phụ huynh ở đây đều nhăn nhó móc túi moi ra hai trăm tệ, gom đủ hai nghìn tệ đưa cho Tô Bối.

Đám người Chu Hồng Mai thì toàn bộ bị ghi một lỗi lớn.

Nắm chặt tập tiền đó, Tô Bối cảm thấy trong lòng vô cùng yên tâm.

Có thêm số tiền này thì cô và Tô Tiểu Bảo có đến thành phố B dù không tìm được ba ngay lập tức thì cũng đủ để ở nhà nghỉ rồi.

Tô Bối nhoẻn miệng cười, nhét số tiền đó vào trong túi.

“Tô Bối, mày lừa tiền của nhà bọn tao!” Chu Hồng Mai đột nhiên bổ nhào về phía Tô Bội

“Bốp…”

Tiếng bạt tai vang lên giòn tan.

Không phải là Chu Hồng Mai đánh Tô Bối mà là Tô Bối đánh Chu Hồng Mai.

Mọi người xung quanh đều nhìn thấy cảnh tượng này, bao gồm cả mấy bậc phụ huynh vừa mới bồi thường tiền xong đều ngớ người ra.

Cô con gái này hung dữ như vậy, thật sự bị con cái nhà họ bắt nạt ư? Không phải là bị lừa tiền đấy chứ?



Tô Bối tránh rất nhanh, giáo viên vừa ra khỏi văn phòng cũng chạy đến can ngăn rất kịp thời, đợi đến khi Chu Hồng Mai bị đánh cho ngớ người, đến khi định phản ứng lại thì cũng không còn cơ hội mà đánh trả nữa rồi.

Lại một tiếng “bốp” nữa vang lên, má bên kia của Chu Hồng Mai cũng bị ăn một cái tát.

Cái bạt tai này là do ba của Chu Hồng Mai đánh, xuống tay nặng hơn Tô Bối nhiều.

“Mẹ kiếp chứ, còn chưa đủ xấu mặt à, cút ngay về nhà cho tao!” Việc Chu Hồng Mai bắt nạt học sinh khác ông ta không hề thấy tức giận, ông ấy nổi nóng là vì Chu Hồng Mai không chỉ gây phiền hà cho ông ta mà còn khiến ông ta phải đền tiền.



“Tô Bối…”

“Làm ơn tránh ra.” Tô Bối chỉ lạnh nhạt liếc nhìn cậu thiếu niên cấp hai Từ Lãng đứng trước mặt ấp úng, nói xong thì lập tức đi vòng qua luôn đối phương mà chạy về phía Tô Tiểu Bảo đang đứng ở phía sau.

“Chị không sao chứ?” Tô Tiểu Bảo nhìn thấy Tô Bối liền lo lắng hỏi.

“Chị thì có thể có chuyện gì chứ, hơn nữa chị còn vô tình có thu hoạch đây này, nhìn đi, đây là cái gì.” Tô Bối rút số tiền từ trong túi ra, giơ lên trước mặt của Tô Tiểu Bảo.

“Chị không có chuyện gì là được rồi.” Còn về số tiền này thì cậu cũng có thể đi kiếm được.

“Chúng ta đi thôi.” Tranh luận cả một buổi chiều ở văn phòng thầy hiệu trưởng, lúc này cũng đã đến giờ tan học, Tô Bối kéo Tô Tiểu Bảo chuẩn bị về nhà.

Lúc này lại có người chặn trước mặt họ.

Vẫn là đám nữ sinh lưu manh đó.

“Tô Bối, chị Mai dặn tao nói với mày một câu, chị ấy sẽ không tha cho mày đâu, sau này mày đừng hòng được yên ổn ở trường này nữa!” Người nói câu này là Từ San San, Chu Hồng Mai đã bị đưa về nhà rồi, thế là cô ta bèn trở thành người lãnh đạo tạm thời của nhóm nữ sinh lưu manh này.

Nghe thấy vậy, Tô Bối bật cười.

“Vậy ư?” Càng tốt, cô cũng chẳng có dự định sẽ tiếp tục ở đây nữa.

Lúc rời đi, Tô Bối tặng lại cho Từ San San một câu: “Người đăng bài viết ở trên mạng đó là cô đúng không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play