Ngày hôm sau, Tô Bối bình tĩnh bước vào lớp trước ánh mắt kỳ lạ của mọi người.

“Này này, các cậu nhìn mặt Tô Bối đi, có phải hôm qua bị bọn chị Mai đánh không? Ra tay tàn nhẫn thật.”

“Chậc, tội ghê, tôi nhìn thôi cũng thấy đau.”

Mấy cô gái trong lớp chỉ vào dấu tay sưng đỏ trên mặt Tô Bối, xì xào bàn tán. Trong giọng nói không có đồng cảm, ngược lại còn mang theo cảm giác cười trên nỗi đau của người khác.

“Tội gì chứ, đều là cô ta tự chuốc lấy, ai bảo cô ta đi quyến rũ cậu Từ. Cô ta mà cũng xứng để thích cậu Từ à? Cũng không nhìn xem mình là cái thá gì, không biết xấu hổ.”

“Đúng đấy, xấu xa, con điếm lắm trò.”

Một cô gái trong đó vốn muốn nói con nhỏ xấu xí lắm trò, nhưng khi nhìn khuôn mặt bị đánh sưng lên của Tô Bối còn đẹp hơn mặt mình, cô ta miễn cưỡng nuốt chữ “xấu xí” trở vào.

Thế nhưng, lúc nói đến Tô Bối, ánh mắt cô ta chứa đầy vẻ mỉa mai và một chút ghen tị.

“Sống cái kiểu gì thế, cũng không nghĩ lại xem trước kia mẹ cô ta làm gì?”

“Làm gì?”

“Tôi nghe bà ngoại tôi nói mẹ của cô ta bán răm.”

“Đệch, ghê tởm thật.”

“Các cậu nhìn Tô Bối thế kia, có lẽ nào cũng đi…”



“Các cậu câm miệng cho tôi!”

Tô Tiểu Bảo đột nhiên hét lên, mấy cô gái giật nảy mình. Đến khi phản ứng lại, bọn họ quay đầu nhìn Tô Tiểu Bảo đang phẫn nộ, sau đó vô thức lui về sau một bước.

Vẫn có nữ sinh bất chấp đối diện với ánh mắt của Tô Tiểu Bảo: “Chúng tôi nói chuyện của chúng tôi, liên quan gì đến cậu. Hơn nữa chúng tôi có nói các cậu sao? Làm ơn đừng xía vào được không?”

“Sao nào, cậu là nam sinh còn định đánh nữ sinh à?”

“Cậu nghĩ tôi không dám à?” Tô Tiểu Bảo nắm chặt nắm đấm.

“Cậu… Tô Tiểu Bảo, tôi nói cho cậu biết, bạn cùng lớp đều nhìn thấy cả rồi, cậu đừng có làm loạn.”

Lúc bình thường bọn họ bàn tán những chuyện này ở sau lưng, cho dù cặp song sinh này nghe được cũng chỉ giả câm giả điếc mà thôi.

Ai mà ngờ Tô Tiểu Bảo lại làm thật.

Nhớ đến lúc khai giảng đầu tiên, lớp bên cạnh có mấy nam sinh cố tình kéo quần áo của Tô Bối, lúc Tô Tiểu Bảo đánh nhau với mấy người kia vô cùng liều mạng, mấy nữ sinh không hẹn mà cùng sợ hãi.

“Tô Tiểu Bảo.” Lúc này, Tô Bối kéo Tô Tiểu Bảo lại.

Những người thích ăn không nói có tồn tại ở mọi nơi, những lời kia nghe nhiều sẽ giống như tiếng ồn của công trường bên cạnh đang xây nhà thôi, không đáng để nói tới.

Không cần phải tranh cãi với những người này.

Hơn nữa, nơi này là phòng học, nếu thật sự đánh nhau thì sẽ chỉ có bọn họ gặp phiền phức.

“Đừng để tôi nghe thấy những lời đó nữa, nếu không tôi sẽ xé rách miệng các cậu!” Tô Tiểu Bảo lại trừng mắt cảnh cáo bọn họ.

Mấy cô gái bị dáng vẻ của Tô Tiểu Bảo dọa sợ đến mức không dám nói thêm gì.

Những lời bàn tán về Tô Bối hoàn toàn lắng lại dưới sự bộc phát bất ngờ của Tô Tiểu Bảo. Những người xem náo nhiệt cũng lần lượt ai về chỗ nấy.

Thấy Tô Tiểu Bảo đã ngồi xuống chỗ ngồi, Tô Bối cũng trở về chỗ của mình.



Còn mười phút nữa là đến giờ học.

Bình thường vào lúc này Tô Bối sẽ lặng lẽ nộp bài tập của mình lên bàn tổ trưởng.

Thế nhưng hôm nay, Trương Sa lại không nhận được bài tập của Tô Bối.

Lúc này, cán sự môn toán ôm sách bài tập đã thu từ mấy tổ khác đi tới.

“Trương Sa, tổ cậu thu đủ chưa?”

“Chưa, còn thiếu một người chưa nộp.” Tổ trưởng vô thức hạ thấp giọng, chỉ về phía Tô Bối.

“Vậy cầu tìm cậu ta đòi đi, mau lên, tôi còn phải nộp cho lão Trương trước giờ lên lớp!”

“Tôi không đi đâu, tôi cũng không muốn nói chuyện với cậu ta. Cậu là cán sự môn, muốn thu thì cậu đi thu đi.”

“Cậu không muốn đi thì tại sao lại bảo tôi đi.”

Hai người đùn đẩy cho nhau, nghe giọng điệu như thể trên người Tô Bối mang theo vi khuẩn gây bệnh gì đó rất đáng sợ vậy.

Cuối cùng, tổ trưởng và cán sự môn cùng đi đến bàn Tô Bối.

“Bạn học, cậu vẫn chưa nộp bài tập à?”

“Chưa.” Tô Bối nói thật: “Tôi chưa làm.”

“Tôi sắp phải nộp bài tập cho giáo viên rồi, các bạn trong lớp không thể vì một mình cậu mà không nộp bài tập được…”

“Tôi biết, cậu ghi tên tôi lại đi.”

“Ừm, chính cậu nói đó nha.”

Cán sự môn nhìn Tô Bối bằng ánh mắt kỳ quặc. Chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn lấy một tờ giấy ghi chép ra, viết “Tô Bối” không nộp bài tập lên đó.



Không có gì bất ngờ xảy ra, trong giờ nghỉ giải lao tiết thứ hai, Tô Bối bị giáo viên chủ nhiệm gọi lên văn phòng vì không nộp đủ bài tập của các môn.

“Tô Bối, hôm nay em không nộp bài tập của mấy môn, xảy ra chuyện gì vậy?” Trong văn phòng, thấy Tô Bối bước vào, giáo viên chủ nhiệm đứng dậy, nghiêm nghị hỏi.

Xem ra cũng không để ý tới gương mặt sưng tấy của Tô Bối lúc này.

Hoặc là có để ý tới, nhưng trong ý thức của ông ta, thương tích trên mặt học sinh không liên quan gì đến nhà trường hay giáo viên chủ nhiệm lớp là ông ta.

“Xin lỗi thầy ạ, hôm qua em bị thương và sốt cao nên không thể làm bài tập được.” Tô Bối nhìn giáo viên chủ nhiệm không chớp mắt và nói.

“Bị thương?” Thầy chủ nhiệm nhìn Tô Bối kỹ hơn.

“Vâng.” Tô Bối thuật lại chuyện hôm qua với giáo viên chủ nhiệm.

Sau khi nghe những lời Tô Bối nói, sắc mặt của giáo viên chủ nhiệm tối sầm xuống, nhưng chẳng mấy chốc đã bình thường trở lại.

“Tô Bối, em là học sinh có thành tích tốt, xảy ra mâu thuẫn với bạn học, thậm chí còn đánh nhau, chuyện như vậy rất không nên. Hơn nữa đây không phải lý do để em không làm bài tập.” Giáo viên chủ nhiệm nghiêm túc nhìn Tô Bối và phê bình.

Nghe giáo viên chủ nhiệm nhẹ nhàng quy chuyện hôm qua thành mâu thuẫn với bạn cùng lớp, thậm chí còn nói chuyện cô đơn phương bị bạo lực thành đánh lộn giữa bạn bè, ánh mắt Tô Bối hơi tối xuống.

Cô không ngạc nhiên bởi thái độ của thầy chủ nhiệm.

Một trường cấp hai ở huyện như thế này, có lẽ sẽ quản học sinh có trốn học hay không, có nộp bài tập hay không, nhưng rất hiếm khi quan tâm đến sự phát triển về thể chất và tinh thần của học sinh.

Thế nhưng trong lòng Tô Bối vẫn có chút thất vọng.

“Thầy từng nghe nói đến bạo lực học đường chưa ạ?” Tô Bối cúi đầu hỏi, giọng nói bình tĩnh mà kiên cường.

Giáo viên chủ nhiệm: “…”

Sao lại chưa từng nghe qua? Tháng trước nhà trường cử bọn họ lên thành phố học, ngồi nghe giảng, chủ yếu là nói đến những chuyện này.

Nhưng với điều kiện trường học của bọn họ như vậy, ông ta làm giáo viên dạy tốt lớp của mình đã là cố gắng lắm rồi, đâu thể quan tâm nhiều như vậy. Giữa học sinh có ẩu đả, nhưng chỉ cần không gây ra chuyện gì lớn thì ông ta sẽ mắt nhắm mắt mở.

“Không nghiêm trọng như em nói đâu.” Thầy chủ nhiệm nói: “Chuyện này thầy sẽ tiến hành phê bình giáo dục Chu Hồng Mai và các em khác, em đừng suy nghĩ nhiều.”

Cách xử lý này thật sự hơi qua loa lấy lệ, nhưng cũng không còn cách nào. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Đám học sinh cá biệt kia không dễ quản lý, ba mẹ bọn họ hoặc là làm việc ở bên ngoài không thể liên lạc đường, hoặc có thể gọi tới thì đa số cũng không có văn hóa gì, còn là những kẻ thô kệch không nói đạo lý.

Nếu như vì chuyện này mà gọi mấy phụ huynh đó tới, không chừng sẽ gây ầm ĩ ở trường, đến lúc đó người gặp phiền phức vẫn là ông ta.

Thấy Tô Bối cúi đầu không nói gì, giáo viên chủ nhiệm cho rằng cô đã chấp nhận cách xử lý này.

“Lần này tạm thời coi như em không nộp bài tập là có lý do, thầy sẽ không phạt em thêm. Nhưng trước khi tan học hôm nay em nhất định phải bổ sung bài tập, rõ không?”

“Được rồi, em vào lớp đi.”



Tô Bối vừa ra khỏi văn phòng đã thấy Tô Tiểu Bảo đứng trên hành lang đối diện, cậu nhìn chằm chằm sang bên này vẻ mặt lo lắng .

Tâm trạng vốn nặng nề lập tức bị quét sạch khi nhìn thấy cậu thiếu niên, trong lòng cô cảm thấy rất ấm áp. Trước đây, dù bọn họ trải qua chuyện gì, chỉ cần có người kia ở bên cạnh là được.

Tô Bối chạy bước nhỏ về phía Tô Tiểu Bảo.

“Sao vậy?” Tô Tiểu Bảo hỏi.

Nghe vậy, Tô Bối lắc đầu nói không sao.

Chuyện ngày hôm qua, xem ra không thể trông cậy vào trường học được. Nhưng Tô Bối đoán việc này vẫn chưa xong đâu.



Buổi chiều, trong giờ tự học, Tô Bối dùng thời gian này để bổ sung bài tập về nhà hôm qua.

Lúc bốn năm nữ sinh không mặc đồng phục đi tới, phòng học vốn cũng khá yên tĩnh đột nhiên có người hô lên: “Nhóm chị Mai đến rồi!”

Chị Mai tức Chu Hồng Mai, chính là chị đại của đám nữ sinh lông bông hôm qua đã kéo Tô Bối đi.

Chu Hồng Mai đi đến bên cạnh Tô Bối, không nói hai lời đã đá vào bàn học của cô.

Cú đá này thậm chí còn thu hút sự tán thưởng của một số người xung quanh.

“Chị Mai đỉnh quá!”, “Hội em gái chị Mai của tôi!”…

Nghe những lời tâng tốc xung quanh, Chu Hồng Mai kiêu ngạo ngẩng đầu, rồi lại nhìn về phía Tô Bối.

“Gan không nhỏ nhỉ, dám tố cáo với thầy!”

[Trả lời: Góc ACE bằng 40 độ.]

Sau khi viết đáp án câu cuối cùng vào sách bài tập, lúc này Tô Bối mới khép bài tập toán đã làm xong lại, ngẩng đầu lên.

Trước tiên Tô Bối liếc nhìn các bạn xung quanh, ánh mắt lóe lên vẻ giễu cợt.

Tô Tiểu Bảo vừa mới “bị” giáo viên vật lý gọi đi, ngay sau đó bọn Chu Hồng Mai đã tiến vào, đúng là trùng hợp.

Nụ cười này của Tô Bối quá đáng sợ, bị Tô Bối liếc nhìn như thế, những người xung quanh vốn đang tán thưởng đều vô thức ngậm miệng lại.

Đặc biệt là bạn cùng bàn thấy Chu Hồng Mai vừa đến đã nhường chỗ còn nhanh hơn ma, bây giờ bị Tô Bối nhìn chằm chằm, cô ta đột nhiên hơi chột dạ.

Không đúng, cô ta chột dạ cái gì chứ, cũng đâu phải là cô ta lén báo cáo. Cô ta cũng định mật báo vào nhóm cho chị Mai, nhưng đáng tiếc là không đợi cô ta nói thì đã có người nhanh chân hơn rồi.



“Muốn chết hả?” Chu Hồng Mai lại đá vào bàn học của Tô Bối một cước.

“Xem ra hôm qua bọn mình dạy dỗ chưa đủ, không khiến con khốn này nhớ lâu được.” Một cô gái bên cạnh Chu Hồng Mai nói.

“Hừ, vậy để tao giúp nó nhớ lại, đưa điện thoại cho tao.”

Chu Hồng Mai cầm lấy điện thoại của cô gái bên cạnh, mở một đoạn video ra, ném tới trước mặt Tô Bối.

Đồng thời còn không quên cố tình chỉnh âm thanh phát video lên mức tối đa.

Âm thanh trong đoạn video thu hút sự chú ý của bạn học xung quanh.

Đây là một đoạn video quay lại cảnh tượng hôm qua Tô Bối bị mấy người kia kéo tới nhà vệ sinh bạo hành.

Vốn dĩ những người xung quanh chỉ tò mò mới lại gần, nhưng khi nhìn thấy, trong lòng họ lại không thoải mái như vậy.

Mặc dù bọn họ cũng rất ghét cặp song sinh này, nhưng có phải bọn Chu Hồng Mai tra tấn người ta hơi thảm quá rồi không?

Có mấy người không nhìn nổi nữa, yên lặng lui ra khỏi đám đông.

Mà Tô Bối thì còn bình tĩnh hơn bọn họ.

Cảnh tượng này từng là cơn ác mộng xua mãi không tan của cô, nhưng khi nhìn thấy lần nữa sau bốn năm, Tô Bối phát hiện mình bình tĩnh hơn so với trong tưởng tượng.

“Tuyệt lắm phải không?”

“Bây giờ quỳ xuống nhận sai thì chuyện này coi như xong. Nếu không tao sẽ đăng đoạn video này lên mạng, để càng nhiều người nhìn thấy dáng vẻ đê tiện này của mày.”

Tô Bối: “…”

“Chị Mai nói chuyện với mày đấy, đệt mẹ mày giả ngốc cái gì hả?”

Thấy Tô Bối vẫn cúi đầu không nói gì, cô gái bên cạnh Chu Hồng Mai tiến lên định kéo tóc Tô Bối.

Đúng lúc này, Tô Bối đột nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi, lạnh lùng nhìn mấy người trước mặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play