Bé yêu ơi…
Bé yêu cái quần què.
Mí mắt Tô Bối giật lên khi nhìn thấy những tin nhắn mới báo trên màn hình điện thoại.
Đại sư lạnh lùng đâu rồi? Đại thần thần bí đâu rồi?
Nếu không phải đã kết bạn với người ta, chắc Tô Bối không tưởng tượng ra nổi tại sao đường đường một đại thần có điểm tổng sắp xếp thứ 3 của “Giải đấu Honker”, “Thần thánh uy vũ” hàng thật giá thật mà mọi người truyền tụng lại là thằng hề dẹo dặt như thế.
Chính xác người gửi tin nhắn cho Tô Bối chính là [vvvv] của “Giải đấu Honker”.
Mới đầu Tô Bối còn từ chối lời mời kết bạn của [vvvv].
Cô cứ nghĩ rằng cậu ấy là một huyền thoại như thế một khi bị từ chối sẽ không thèm để ý đến mình nữa. Vậy mà không ngờ, ngày hôm sau [vvvv] lại tiếp tục gửi lời mời kết bạn cho cô.
Tô Bối cứ từ chối, người ta tiếp tục gửi lời mời, quanh đi quẩn lại hơn mười lần, kèm theo lời nhắn: “Xin cậu hãy đồng ý đi mà”, cuối câu còn thêm biểu tượng đáng thương không biết phải làm sao.
Tô Bối bị mấy lời này của cậu ấy chọc cười, ngẫm nghĩ một lát rồi cũng bấm [Đồng ý]
Cô cũng tò mò muốn biết rốt cuộc tại sao một đại thần như [vvvv] lại chấp niệm kết bạn với cô như thế.
[T]: Hi! Cậu kết bạn với tôi có việc gì không?
[vvvv]: Bởi vì tôi hâm mộ cậu.
[T]: ?
[vvvv]: Thật đấy, tôi yêu cậu quá đi mất. Tôi đã nghiên cứu tất cả những clip cậu qua cấp rồi, lợi hại chết đi được! Tôi cực thích những người lợi hại như cậu!
[vvvv]: Cậu mau nói cho tôi biết sao cậu nghĩ ra được cách vượt qua cửa ải ở hệ thống ngân hàng giả lập mấy hôm trước thế?
[T]: .
Nếu không phải người kia còn có câu phía sau, cô còn nghĩ là kẻ biến thái hay fan cuồng luôn mất.
Hoặc có khi có người cố tình đến làm cô khó chịu, khiến cô bị rớt điểm.
Tô Bối: “…”
Không nhắc tới chuyện cũ nữa.
Sau vài ngày nói chuyện với người kia.
Cuối cùng Tô Bối cũng quen dần.
[T]: Có chuyện gì không?
[vvvv]: Úi chà, tình yêu, cuối cùng cậu cũng chịu trả lời tôi rồi. Cậu có biết tôi đợi cậu bao lâu rồi không? Đúng bốn mươi bảy giây.
[T]: ?
[vvvv]: Cậu phá được cửa Bách Duy Vân chưa? Mau nói cho tôi biết làm sao vào được hệ thống an toàn ba lớp biến thái kia thế?
Rốt cuộc tên biến thái nào tạo ra được loại tường lửa như thế…
Không đúng, hình như chính bản thân cậu ấy là kẻ biến thái đó.
Uy Thần là ngôi sao sáng chói trong giới “Honker”, theo thiết lập lúc đầu của cuộc thi này, cậu ấy đã vượt qua khá nhiều cửa ải, ví dụ như hệ thống an toàn nhiều lớp, hoặc ví dụ như “Cửa ải đầu tiên” lúc cuộc thi mới bắt đầu.
[T]: Không biết.
[vvvv]: Thật không thế? Đến cả cậu cũng không biết? Cậu chưa vượt qua được à?
[T]: Tôi còn chưa làm nhiệm vụ hôm nay.
[vvvv]: Thế cậu làm nhanh đi.
[T]: Hôm nay tôi về quê rồi, không quay về ngay được đâu. Có lẽ tôi không làm nhiệm vụ hôm nay được.
[vvvv]: !!! Are U đùa tôi? Nếu cậu không làm nhiệm vụ hôm nay thì sẽ tụt điểm đấy.
Mỗi cửa ải hàng ngày trong giải đấu được tính bốn mươi tám điểm nên thiếu một ngày sẽ cách một khoảng điểm so với người khác. Điểm của mấy người đứng đầu rất gần nhau, nếu thiếu đi bốn mươi tám điểm này, rất có thể Tô Bối sẽ tụt tới mấy chục hạng, thậm chí là rơi tới top mấy trăm.
[T]: Tôi biết, nhưng tôi cũng hết cách rồi.
Khó khăn lắm Tô Bối mới leo lên được vị trí thứ bốn, chính cô cũng không cam lòng trong chốc lát bị rớt hạng nhiều như thế. Niềm an ủi duy nhất là xếp hạng vòng đầu tiên không tính vào vòng chung kết cuối, nên cho dù có mất hơn bốn mươi điểm thì điểm của cô vẫn xếp ở top 20% và vẫn thuận lợi tiến vào vòng sau.
Tô Bối ôm điện thoại, dáng vẻ đứng ngồi không yên của cô lọt vào tầm mắt của Tần Thiệu.
Con bé đang nói chuyện với người khác? Hay là nhìn thấy gì trên mạng?
Tần Thiệu nhíu mày. Anh phát hiện ra rằng mình không hiểu được hai đứa nhỏ này.
…
Quay lại thành phố B.
Trần Đức báo cáo với Tần Thiệu tình hình nộp học bạ đi học cho hai chị em Tô Bối.
“Tôi đã liên hệ với trường Duy Minh rồi. Hồ sơ của Tiểu Bối và Tiểu Bảo chỉ gần gửi thẳng qua bên đó là được, thành tích thi và học bạ trước kia của hai đứa cũng sẽ được bảo lưu.”
“Ừ.” Tần Thiệu gật đầu.
Trần Đức thấy Tần Thiệu không không bảo mình rời đi, bèn hỏi: “Anh còn điều gì muốn tôi làm nữa không?”
“Cậu đi tìm hai thầy dạy quyền anh cho tôi.” Tần Thiệu đáp.
Trần Đức nghe vậy bèn hiểu ngay ý của Tần Thiệu: “Anh muốn cho Tiểu Bảo tập quyền anh sao?”
Trần Đức cảm thấy dự định này của Tần Thiệu rất hay, nghĩ lại “sự cố” mà Tần Thiệu gặp phải lúc trước, anh ấy càng cảm thấy cho Tiểu Bảo tập quyền anh để tự vệ là rất cần thiết.
Tần Thiệu: “Tìm cả một thầy dạy cho Tiểu Bối nữa.”
Trần Đức: “?”
Trần Đức: “Con gái như Tiểu Bối mà học quyền anh thì có vất vả quá không?”
Tần Thiệu hờ hững liếc nhìn Trần Đức, ánh mắt khinh khỉnh của anh như đang muốn nói: Cái ngữ độc thân không con cái như cậu làm sao mà hiểu được.
“Con gái lại càng phải học cách tự bảo vệ chính mình.” Tần Thiệu trầm giọng đáp. Có như thế mới tránh được việc con gái anh bị người ta lừa mà không tự bảo vệ được mình.
Dường như lại nghĩ tới “vất vả” mà Trần Đức vừa nhắc tới, Tần Thiệu ngừng lại giây lát rồi nói tiếp: “Cậu tìm cô giáo dạy đi, cũng không cần yêu cầu cao quá gì, chỉ cần học cách tự bảo mình thôi là được.”
“Vâng thưa sếp, tôi sẽ nhanh chóng tìm giáo viên.”
Trần Đức đáp lời rồi lại nói ra kiến nghị của mình: “Hiện tại Tiểu Bảo có thể bắt đầu học luôn được, nhưng lịch học của Tiểu Bối có nên để kết thúc buổi biểu diễn văn nghệ rồi bắt đầu không ạ?”
Mấy ngày nay Tô Bối đang luyện múa với lớp, buổi tối cô còn phải học đàn piano.
Lần nào Trần Đức tìm cô Chu để thanh toán tiền học phí cũng được nghe cô ấy nói cả đống chuyện khen Tô Bối rất có tài năng học đàn.
Tần Thiệu nghe Trần Đức nói thế bèn sững người.
“Buổi biểu diễn văn nghệ diễn ra khi nào?” ( truyện đăng trên app TᎽT )
“Vào thứ sáu tuần sau.”
Trần Đức trộm nhìn Tần Thiệu, trong lòng anh ấy không khỏi cảm thấy lạ, bèn hỏi: “Tiểu Bối không kể với anh chuyện thứ sáu tuần sau có buổi biểu diễn của trường à?”
Không những thế, Tiểu Bối còn biểu diễn tiết mục mở màn nữa!
Tần Thiệu: “...”
“Vậy…” Trần Đức cảm nhận được nét mặt không vui của Tần Thiệu bèn ho khan, nói tiếp: “Có phải là vì gần đây anh bận công việc về nhà muộn nên Tiểu Bối không có lúc nào để nói với anh không?”
Trần Đức nhìn tin nhắn mới gửi đến rồi báo cáo với Tần Thiệu: “Sếp, thiếu đổng Lận tới rồi, đang ở dưới tầng ạ.”
Tần Thiệu gật đầu: “Mời cậu ta lên đây.”
“Vâng.”
…
Lần này Lận Thiếu Trì tìm đến Tần Thị là muốn hợp tác với Tần Thị thực hiện dự án “Trang viên mộng mơ”.
Trợ lý dẫn Lận Thiếu Trì đến văn phòng chủ tịch của Tần Thiệu.
Lận Thiếu Trì mặc bộ comple màu xanh đậm, vừa không quá tỏ ra cao sang mà cũng không quá xuề xòa, vừa bước vào đã cất tiếng chào: “Chào chủ tịch Tần.”
Trần Đức đứng một bên, khi vừa thấy Lận Thiếu Trì trong đầu anh ấy hiện lên suy nghĩ cậu chủ nhà họ Lận mới hai mươi tuổi đầu đã rèn cho mình được vẻ ổn trọng mà hiếm người ở tầm tuổi đó có được.
Lận Thiếu Trì vừa ngồi xuống đã nhận lấy tài liệu trợ lý cần theo rồi đưa đến trước mặt Tần Thiệu.
Anh ta không hề nhắc tới chuyện giúp đỡ Tần Thiệu ở thành phố S.
Cũng không hề nói mấy lời khách sáo cảm ơn chuyện Tần Thị rót vốn đầu tư cho dự án “Trang viên mộng mơ”.
Tần Thiệu biết đây là một cuộc giao dịch ngang bằng, Lận Thiếu Trì cũng không phải kẻ ngốc mà không hiểu điều đó.
Tuy Lận Thiếu Trì không đoán ra được vì sao Tần Thị lại đầu tư vào “Trang viên mộng mơ”, nhưng dự án này chỉ có thể lãi chứ không thể lỗ, nên Tần Thiệu đầu tư sẽ chắc chắn thu được lợi.
Lận Thiếu Trì bắt đầu trình bày chuyện khó trước.
“Hiện tại dự án Trang viên mộng mơ triển khai rất thuận lợi và tiến hành theo đúng kế hoạch từ trước. Ba địa điểm thử nghiệm ở thành phố S, thành phố H và thành phố G đã khai trương một phần rồi. Từ những tín hiệu phản hồi từ thị trường, tôi có thể đảm bảo trong vòng ba năm sẽ thu hồi được vốn đầu tư, lợi nhuận hàng năm sau đó có thể đạt được trên 120%.”
Tần Thiệu lướt nhìn qua tài liệu mà không hề có hứng thú gì với con số trên đó, anh kiệm lời nói: “Khá đấy.”
Tần Thiệu: “Tất cả các hạng mục sẽ hoàn thành trước tháng hai năm sau phải không?”
Lận Thiếu Trì: “Không thành vấn đề.”
Nói xong chuyện “Trang viên mộng mơ”, Lận Thiếu Trì lại đưa một báo cáo khác cho Tần Thiệu.
“Không biết chủ tịch Tần có hứng thú với dự án khác không?”
“An toàn mạng?”
“Đúng vậy.”
Dự án này có tương lai phát triển rất tốt, nếu so sánh nó với dự án Trang viên mộng mơ không được để ý kia thì chắc chắn chỉ cần Lận Thiếu Trì để lộ ra chút thông tin thôi, dự án này sẽ thu hút được rất nhiều nguồn đầu tư.
Thế nhưng khi nhắc tới thực lực và tính quyết đoán, Lận Thiếu Trì nghĩ ngay tới Tần Thị.
Khuôn mặt Tần Thiệu vẫn như cũ không hề bày tỏ thái độ rõ ràng ngay cả khi nghe Lận Thiếu Trì giới thiệu hết dự án của anh ta.
Thái độ trước giờ của Tần Thiệu vẫn luôn là “Tần Thị không thiếu tiền nhưng cũng không phải cơ quan từ thiện”. Vậy nên một bản thuyết minh dự án vẫn không đủ để anh đồng ý đầu tư.
“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ nhanh chóng hoàn thành nốt những công việc còn lại. Mong rằng có thể được hợp tác cùng Tần Thị.”
…
Đợi Lận Thiếu Trì đi rồi, Tần Thiệu nhìn lại tài liệu trên bàn, hờ hững đưa ra nhận xét: “Tuổi trẻ tài cao.”
Trần Đức nghe thấy vậy bèn mỉm cười.
Lận Thiếu Trì quả thực là một người trẻ tuổi xuất sắc. Hơn nữa Trần Đức có thể nhìn ra được hình bóng Tần Thiệu khi còn trẻ trên người anh ta.
Sau khi rời khỏi Tần Thị, trợ lý vẫn luôn đi bên Lận Thiếu Trì mới thở phào nhẹ nhõm, cậu ta nới lỏng cà vạt thắt chặt trên cổ như vứt bỏ được gánh nặng.
Lận Thiếu Trì liếc mắt nhìn trợ lý, cười trêu: “Xem lại cái dáng vẻ của cậu đi kìa.”
“Thiếu đổng, không phải tôi không ra gì mà là đứng trước mặt chủ tịch Tần áp lực quá.”
Đây là lần đầu tiên cậu trợ lý được gặp “Tần Thiệu” bằng xương bằng thịt. Cuối cùng cậu ta cũng hiểu tại sao rất nhiều người có máu mặt trong giới thương nhân đều phải nhún nhường trước Tần Thiệu.
Như vừa rồi, cậu ta mới chỉ bị Tần Thiệu liếc mắt qua mà sau lưng đã úa mồ hôi như cậu lính mới gặp thủ trưởng lớn vậy.
“Vừa rồi thiếu đổng không căng thẳng chút nào sao?” Cậu trợ lý hỏi.
Lận Thiếu Trì nghe vậy cười, đáp: “Tôi đến tìm người ta bàn chuyện làm ăn chứ đâu phải tới để đánh nhau.”
Cậu trợ lý: “...”
Trợ lý như nghĩ tới điều gì bèn nhíu mày, hỏi Lận Thiếu Trì: “Tại sao cậu lại muốn lấy dự án kia để tới hợp tác với chủ tịch Tần? Thực sự tôi cảm thấy chủ tịch Tần chưa chắc đã để mắt tới dự án của chúng ta, hơn nữa chúng ta tự tìm tới Tần Thị chẳng phải như đang đùa với hổ hay sao?”
Lận Thiếu Trì: “ Đùa với hổ còn tốt hơn là đùa với cáo.”
Cậu trợ lý: Nghe cũng đúng đấy.
Nhưng cứ vừa nghĩ tới Tần Thiệu là cậu trợ lý lại cảm thấy sợ hãi.
Bỗng Lận Thiếu Trì lên tiếng: “Cần hoàn thiện dự án chi tiết hơn, ngoài ra cũng phải thành lập một tổ chuyên trách để chuẩn bị cho dự án này.”
“Vâng. Nhưng mà…” Cậu trợ lý có phần khó xử.
“Có vấn đề gì à?”
“Thiếu đổng, nếu có thể hợp tác với Tần Thị sẽ không có vấn đề gì về vốn. Thế nhưng vấn đề kỹ thuật vẫn là hạn chế của chúng ta.”
Lận Thiếu Trì nghe vậy nhíu mày: “Về rồi chúng ta bàn bạc lại sau.”
…
Buổi tối hôm đó Tần Thiệu quay về Cảnh Viên.
Bác Phúc đang vào bếp pha ấm trà cho Tần Thiệu thì anh lên tiếng gọi.
“Bác mua điện thoại cho hai đứa nhỏ à?” Tần Thiệu hỏi bác Phúc.
“Vâng. Lúc ông chủ ở thành phố S, tôi thấy hai đứa nhỏ đi học mà không có điện thoại cũng không tiện nên mua cho chúng.”
Nhắc đến chuyện này, bác Phúc lại phân vân không biết có nên đổi điện thoại mới cho hai đứa nhỏ hay không. Gần đây ông ấy nghe nói có dòng điện thoại mới ra mắt, tốc độ nhanh hơn, chụp ảnh cũng rõ nét hơn.
“Bác chỉ đưa điện thoại mà không cho chúng số điện thoại cần thiết à?” Tần Thiệu lại cất tiếng hỏi.
“Có chứ. Tôi đều lưu số điện thoại quan trọng, số điện thoại nhà, số điện thoại của vệ sĩ cả rồi.”
Tần Thiệu trầm ngâm giây lát, rồi hỏi: “Bác không lưu số điện thoại của tôi à?”
Bác Phúc nghe Tần Thiệu hỏi thế bèn ngẩn người.
“Tôi lưu cả rồi. Có phải ban ngày hai đứa nhỏ gọi điện thoại làm phiền ông chủ không?” Bác Phúc lo lắng hỏi.
Tần Thiệu: “...”
Hai đứa nhỏ đâu có làm phiền, chúng còn chẳng gọi điện cho anh lấy một lần.
…
[Mẩu chuyện nhỏ]
Tần Thiệu: “Tại sao con gái tham gia biểu diễn mà không mời tôi?”
Trần Đức: “Có lẽ là vì con bé chưa có cơ hội nói.”
Tần Thiệu: “Không có cơ hội hay vì không có tiền điện thoại?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT