Mọi người trong trường học khiếp sợ với sự thay đổi của Tô Bối, nếu như Tô Bối và Tô Tiểu Bảo không cùng xuất hiện thì thậm chí bọn họ còn không nhận ra cô gái chói mắt kia chính là kẻ đáng thương từng bị bắt nạt trong trường mình.
“Đẹp quá đi, tớ không nhận ra luôn ấy.” Có người than thở.
“Người đẹp vì lụa mà, ăn mặc đẹp thì đương nhiên trông đẹp rồi.”
“Nhưng mà cũng ly kỳ thật, nói chứ, rốt cuộc làm thế nào mà Tô Bối lại bám được vào chủ tịch Tần Thị thế...”
“Tớ cũng muốn biết đây, tuổi còn nhỏ đã làm những chuyện như vậy, còn khoe ra nữa chứ.”
“Tớ thấy hơi tởm rồi đấy, mới cấp hai mà đã... với người ta. Chắc chủ tịch Tần Thị kia cũng không phải người tốt lành gì cho cam.”
Mấy bạn nữ thì thầm bàn tán, trong lời nói tràn ngập khinh bỉ nhưng lại khó giấu được sự ganh tỵ.
… Nếu như Tô Bối ‘theo’ một ông đầu hói nào đó thì cũng thôi đi, đằng này chủ tịch tập đoàn Tần Thị kia vừa có tiền vừa có thế, quan trọng là còn rất đẹp trai.
Lúc này, bên cạnh có người đi đến cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ.
“Các cậu đang đoán mò gì đấy, người kia là ba của Tô Bối và Tô Tiểu Bảo đấy.”
“Ba á? Không thể nào!” Nói vậy chẳng phải hai chị em Tô Bối trở mình, biến thành cô chủ, cậu chủ của tập đoàn lớn rồi à?
“Cậu nghe ai nói đấy.” Mấy người không muốn tin cho lắm.
“Tớ nghe Lưu Vũ Phỉ nói đấy.” Người kia đè thấp giọng nói.
Lưu Vũ Phỉ là một thành viên trong đám Chu Hồng Mai, vừa rồi cô ta đã bị ba mẹ mình dẫn ra khỏi trường rồi.
Ở trường đám bọn họ đánh nhau, trốn học nhiều như cơm bữa, nếu lần này trường học muốn truy cứu thật thì không biết có thể bị cho thôi học hay không.
“Cụ thể ra sao tớ cũng không biết, hình như là chuyện lúc trước mấy người kia đánh Tô Bối, lần này chủ tịch Tần Thị lấy thân phận ba của hai người họ đến xử lý chuyện này đấy.”
“Nói vậy thì chủ tịch Tần Thị đúng là ba của hai người họ thật aá?”
“Có lẽ đúng đấy, chẳng phải lúc trước nói bọn họ không ba à? Là vì trong nhà đấu đá gì đấy khiến hai người lưu lạc bên ngoài thì phải. Mà các cậu nhìn kỹ đi, có phải Tô Tiểu Bảo rất giống chủ tịch Tần không.”
Mọi người: “... Đúng là vậy thật.”
Lúc này một đám nữ sinh đang bàn tán sôi nổi, còn Chu Hồng Mai ‘oai phong một cõi’ trong trường học ngày xưa thì lại chỉ có thể yên lặng nấp sau đám người, không ho he tiếng nào.
Trong cuộc gọi lúc nãy của mẹ mình, cô ta biết được chuyện ba mình bị thương được đưa vào bệnh viện, hơn nữa còn có thể khó giữ được công việc, cô ta cũng biết rất có thể mình sẽ bị trường cho thôi học.
Lúc trước khi Chu Hồng Mai bắt nạt Tô Bối, nào nghĩ đến mình lại chọc phải một người không nên chọc. Bây giờ trong lòng cô ta chỉ còn lại nỗi sợ hãi.
Người gặp xui xẻ còn có Từ San San.
Sau khi đám người Chu Hồng Mai biết người đăng video và post bài là cô ta thì bắt đầu cô lập, thay đổi cách bắt nạt cô ta. Tựa như lúc trước người trong nhóm bạo lực học đường với Tô Bối vậy, chỉ là sau khi Tô Bối rời khỏi, người bị sỉ nhục đổi thành cô ta mà thôi.
Bởi vì chột dạ mà lúc này Từ San San không dám nhìn Tô Bối, chỉ hung dữ nhìn Chu Hồng Mai chằm chằm bằng đôi mắt ngoan độc.
Nghe nói trường học muốn xử lý đám người kia, như vậy càng tốt, chuyển trường hết cả đi, vậy cô ta sẽ không bị họ ăn hiếp nữa.
Không ai chú ý tới hai người trốn trong đám đông , lúc này sự chú ý của đám nữ sinh đã dời lên người Tô Tiểu Bảo.
“Nói chứ, Tô Tiểu Bảo cũng đẹp trai thật đấy.”
“Trước giờ Tô Tiểu Bảo vẫn luôn rất đẹp trai mà.”
Chỉ là lúc trước bởi vì vấn đề thân thế mà tất cả mọi người theo thói quen tránh qua lại với hai người, càng không quan tâm Tô Tiểu Bảo có đẹp trai hay không.
Mà giờ phút này, trong mắt họ Tô Tiểu Bảo đã thật sự trở thành cậu ấm con nhà giàu.
“Nói thật nhá, thật ra Tô Tiểu Bảo còn đẹp trai hơn hot boy trường nữa đấy?”
“Tớ cũng thấy vậy, chỉ tính trong trường học chúng ta thì cậu Từ cũng coi như ổn, nhưng so sánh với Tô Tiểu Bảo thì nói thật không cùng đẳng cấp.”
Từ Lãng đi ngang qua: “...”
Bây giờ Từ Lãng đã không còn khí thế như trước nữa, cả người như bị mây đen bao trùm.
Suốt một hai tháng hai chị em Tô Bối biến mất này, không ai biết cậu ta đã trải qua như thế nào, lo lắng và áy náy giằng xé cậu ta từng giây từng phút.
Chuyện này cũng do cậu ta mà ra, nếu không phải cậu ta lấy Tô Bối ra làm lá chắn, đám Chu Hồng Mai sẽ không bạo lực Tô Bối, cũng sẽ không có đoạn video và tin đồn trên mạng kia, trường học cũng sẽ không vì vậy mà cho Tô Bối tạm thời nghỉ học, còn cô cũng sẽ không biến mất như vậy.
Ngày đó cậu ta chặn đường Tô Bối để giải thích, bóng lưng gầy yếu quay đi kia vẫn luôn in trong đầu Từ Lãng.
Từ Lãng vẫn luôn muốn gặp lại Tô Bối, cậu ta muốn đi theo xin lỗi cô sau đó bày tỏ lòng mình, chỉ là không ngờ lần sau gặp lại đối phương đã là người mà cậu ta không thể trèo cao.
Việc làm ăn nhà bọn họ ở trường huyện cấp hai này có lẽ cũng được coi không tệ lắm, nhưng nếu so với Tần Thị thì quả thật không bằng một giọt nước trên núi băng.
Huống chi gần đây việc làm ăn trong nhà họ cũng gặp vài vấn đề.
...
Trong sự khiếp sợ và bàn tán của mọi người, Tô Bối và Từ Lãng theo anh Tần rời khỏi trường học, còn mang theo học bạ ở đây của bọn họ.
Trên xe, anh Tần đang mở học bạ của hai chị em ra xem.
Giống như Trần Đức đã báo cáo, thành tích của hai đứa nhỏ rất tốt, gần như kỳ thi nào cũng đứng đầu, hơn nữa Tô Tiểu Bảo còn từng giành được rất nhiều giải thưởng trong các cuộc thi lớn.
Anh Tần đều biết những chuyện này, gương mặt bình tĩnh nhưng đáy mắt lại lộ ra vẻ hài lòng.
“Ba, bây giờ chúng ta về nhà ạ?” Tô Bối hỏi Tần Thiệu.
“Ừ.” Tần Thiệu trả lời, khựng lại một chút rồi liếc nhìn hai đứa nhỏ, hỏi: “Hay hai đứa còn muốn đi đâu?”
“Có thể cho hai đứa con về nhà một chuyến không? Không xa lắm đâu, lái xe nhanh đến lắm.”
Lúc đi cô và Tô Tiểu Bảo chỉ đeo hai cái cặp, còn rất nhiều thứ để lại ở nhà không mang theo, trong đó còn gồm một ít di vật bà Vương để lại, cô muốn thu dọn những thứ kia mang theo.
Anh Tần nghe vậy, cũng không hỏi nguyên nhân đã gật đầu nói: “Được.”
…
Nơi Tô Bối và Từ Lãng ở lúc trước là nhà cũ bà Vương để lại, phía trước phía sau chỉ có một căn phòng có thể ở, đã gần hai tháng không có ai dọn dẹp, cả căn nhà trông càng thêm cũ nát.
“Con vào dọn ít đồ rồi ra ngay, ba ở bên ngoài chờ một chút, sẽ xong ngay thôi ạ.”
Tô Bối nhìn căn nhà sập xệ của mình, lại nhớ hình như anh Tần có thói ở sạch, thế là không mời đối phương vào nhà chơi, dứt khoát nhảy xuống xe rồi nói với Tần Thiệu.
Tô Bối vào nhà dọn đồ, hai ba con Tần Thiệu và Tô Tiểu Bối được ‘sắp xếp’ chờ ngoài cửa.
“Thế võ vừa nãy đánh ba của Chu Hồng Mai là boxing tự do ạ?” Tô Tiểu Bối vẫn luôn cúi đầu, do dự hỏi.
Tần Thiệu: “Cũng không hẳn, còn có vài kỹ thuật chiến đấu đặc chủng.”
Anh Tần nói xong, cúi đầu nhìn thoáng qua cậu nhóc bên cạnh, nhướn mày: “Sao hả, muốn học à?”
Tuy Tô Tiểu Bối không nói gì, nhưng ánh mắt đã thể hiện cậu muốn học.
“Biết điều gì là ngu ngốc nhất không?” Tần Thiệu đột nhiên đặt câu hỏi.
Tô Tiểu Bảo: “Điều gì?”
“Dùng bạo lực để giải quyết vấn đề.” Tần Thiệu lại nói tiếp: “Rồi con sẽ gặp phải rất nhiều vấn đề, con có thể giải quyết nó bằng đầu óc, cũng có thể dùng tiền hoặc là lợi dụng pháp luật, rất nhiều! Tóm lại là không cần dùng tới bạo lực, bởi vì việc đó không có lời.”
Khóe môi Tô Tiểu Bối giật giật, cậu đen mặt nhìn người ngồi nghiêm túc bên cạnh: “...”
“Vậy lúc nãy ở trường học là sao?” Tự vả mặt đấy à?
“Tại tức giận quá thôi.”
Tô Tiểu Bối nghe vậy im lặng.
Cậu có thể hiểu vì sao Tần Thiệu tức giận… Lúc tìm thấy Tô Bối trong WC trường học, cậu cũng tức giận như vậy, chỉ ước gì giết chết những người đó!
Chỉ có điều...
Tô Tiểu Bối mím môi, nhìn Tần Thiệu: Người này cũng sẽ tức giận ư? Bởi vì cậu và Tô Bối?
“Có phải ông đã xem được video kia không? Cả tin đồn trên mạng nữa?” Tô Tiểu Bối nhìn Tần Thiệu bằng ánh mắt sắc bén, trầm giọng hỏi.
“Không quan trọng, những thứ kia sẽ không còn tồn tại nữa.”
Khác với cách xử lý của nhà trường, lúc Tần Thiệu xem được video kia đã lợi dụng thủ đoạn của Tần Thị xử lý sạch sẽ những video, hình chụp cũng như bài post được chia sẻ trên mạng kia.
…
Bên kia, ở trong nhà.
Vốn dĩ ‘tài sản’ nhà bọn họ cũng không nhiều lắm, Tô Bối bỏ những thứ quan trọng hoặc là còn dùng tới vào túi.
Nói không nhiều nhưng soạn ra cũng được hai túi lớn.
Có giấy khen của Tô Tiểu Bảo, mấy bộ đồ mà bà Vương may cho họ, áo khoác quân đội của bà Vương để lại, cốc tráng men, kính lão...
Tô Bối dọn xong đang định đi ra, mới phát hiện không biết từ khi nào Tần Thiệu và Tô Tiểu Bảo đã vào nhà rồi.
Anh Tần không đợi vệ sĩ đến đã đi tới xách hai bao tải đồ dưới đất lên.
Tô Bối thấy thế liền giật mình.
“Chỉ nhiêu đây thôi à?” Tần Thiệu hỏi.
Tô Bối gật đầu.
“Ba, cái túi màu đỏ bị hỏng khóa rồi, đồ hơi đầy, ba chú ý đừng lắc lư.”
Ra khỏi nhà, Tần Thiệu vốn định thuận tay đưa hai cái túi kia cho vệ sĩ: “...”
“Ba!”
“Hửm?”
“Tặng ba cái này!” Tô Bối chạy đến trước mặt Tần Thiệu, đưa thứ trong tay mình cho anh.
“Đây là cái gì?” Tần Thiệu nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cô gái, dịu dàng hỏi.
“Bùa bình an.” Tô Bối trả lời.
Lúc nãy cô dọn đồ thì tìm được nó trong gối nằm, tuy không biết nó có liên quan đến chuyện cô đến dị thế rồi trở về hay không, nhưng cô hy vọng bùa bình an này có thể bảo vệ Tần Thiệu bình an.
Đừng để bị nam chính hại chết.
Nhìn chiếc túi nhỏ đã hơi phai màu, xù lông lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay trắng nõn của cô gái, Tần Thiệu hơi chần chờ, cuối cùng vẫn giơ một tay ra lấy bùa bình an bỏ vào trong túi áo khoác của mình.
“Còn nữa, cảm ơn ba ạ.” Tô Bối nhìn Tần Thiệu nói, tươi cười rạng rỡ.
Anh Tần không phải người ưa phiền phức, hơn nữa còn rất khiêm tốn. Thật ra những chuyện như chuyển trường này có thể để trợ lý đi làm là được, nhưng lần này Tần Thiệu không chỉ cố ý dẫn hai người đến trường mà còn tỏ ra phô trương như vậy.
Tô Bối nhìn ra được, Tần Thiệu đang giúp bọn họ lấy lại thể diện.
Hoàng hôn tôn lên nụ cười của thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, hơn nữa ánh mắt Tô Bối lúc này chân thành hơn bất cứ lúc nào.
Anh Tần nhìn Tô Bối cười mà dường như cũng cười theo.
Vốn định xoa đầu con gái nhưng ngặt nỗi đang xách hai túi đồ, thật sự không tiện.
“Đi thôi.”
“Vâng ạ~”
Ngoài sân, trợ lý Lý thấy anh Tần tự mình xách hai túi đồ lớn đi ra thì rất ngạc nhiên.
Lại nhìn thấy đống ‘sắt vụn đồng nát’ trong hai túi đồ kia, trợ lý Lý nhíu mày.
“Mấy thứ này đều không đáng tiền nên chắc không cần mang theo đâu. Cần gì cũng có thể trở về rồi mua, mang theo đi đường rất bất tiện.” Trợ lý Lý nói.
Trợ lý Lý thừa nhận, lúc nói lời này cũng mang theo chút tâm tư.
Ở trong trường học, lúc nhìn thấy anh Tần đánh người ta rất hung dữ, đúng là đã khiến trợ lý Lý hoảng sợ. Chỉ có điều lúc bình tĩnh lại, nghĩ đến nguyên nhân anh Tần đánh nhau thì lại cảm thấy anh là người rất có trách nhiệm, trong lòng ngược lại mến mộ đối phương nhiều hơn.
Thế cho nên lúc này nhìn thấy Tô Bối và Tô Tiểu Bảo, trong lòng trợ lý Lý không nén được khó chịu đôi chút.
Tô Bối: “...”
Thật ra trợ lý Lý không có ý xấu, có điều Tô Bối không nỡ ném mấy thứ này đi.
Anh Tần lạnh lùng nhìn trợ lý tự làm theo ý mình: “Hình như trợ lý Lý đã quên mất nghĩa vụ của mình rồi.”
Ý cảnh cáo trong mắt anh Tần quá rõ, chỉ liếc mắt một cái, mặt trợ lý Lý đã trắng bệch, lạnh cả sống lưng.
Bởi vì được chọn làm trợ lý tạm thời của anh Tần nên trợ lý Lý đã đắc ý vênh váo rồi, lại đi quên mất thân phận của mình chỉ là một trợ lý. Việc ông chủ và con ông chủ muốn làm gì cũng là chuyện nhà bọn họ, không phải một trợ lý như cô ta có thể xen vào.
“Trợ lý Lý có thể về được rồi.”
Tần Thiệu đặt hai túi đồ lớn lên xe, dặn tài xế lái xe đi.
Tô Bối tựa lên cửa sổ xe, nhìn thoáng qua nhà cũ của họ, lưu luyến không rời.
Lúc này, giọng Tần Thiệu vang lên bên tai: “Không nỡ à?”
Tô Bối nghe vậy liền lắc đầu, sau đó lại gật đầu.
Dù sao cũng là nơi cô và Tô Tiểu Bảo lớn lên, sinh sống suốt mười bốn năm, lần này thật sự phải rời khỏi rồi...
Anh Tần không nói nữa.
Lúc Tô Bối cho rằng đối phương lại bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi thì đột nhiên cảm thấy trên đầu nặng xuống, thêm cả lòng bàn tay ấm áp.
…
Bởi vì ba người muốn về thẳng nhà ở thành phố B, nên trên xe anh Tần nhận được điện thoại của Trần Đức.
Trần Đức: “Tối hôm nay anh định dẫn thẳng Tiểu Bối và Tiểu Bảo về nhà ạ?”
Tần Thiệu: “Ừ.”
Trần Đức: “Được, tôi sẽ sắp xếp bên này ổn thỏa.”
Trần Đức ở đầu bên kia nói xong vừa định cúp máy, lại nghe anh Tần hỏi: “Trợ lý Lý là do cậu sắp xếp à?”
“Đúng vậy.”
Bởi vì nghĩ đến chuyện phải sống cùng Tiểu Bối, cho nên lúc chọn trợ lý tạm thời anh đã sắp xếp riêng một nữ trợ lý trẻ tuổi.
Lý Diệp này có năng lực không tệ, tính tình cũng khôn khéo.
Nhưng sao nghe giọng hình như ông chủ không vui?
Trần Đức do dự, cẩn thận hỏi lại: “Có phải có công việc gì trợ lý Lý làm không đến nơi đến chốn, khiến anh không hài lòng không?”
“Nhiều tâm tư.” Anh Tần dừng một chút, rồi nói tiếp: “Sau này không cần cố ý chọn trợ lý nữ.”
“Vâng...”
Trần Đức ở đầu bên kia nắm chặt điện thoại, âm thầm lau mồ hôi.
…
Kết thúc cuộc trò chuyện với Trần Đức, Tần Thiệu nhìn hai đứa nhỏ.
Lúc này, Tô Bối đã dựa lên người Tô Tiểu Bảo ngủ rồi.
Anh Tần nhìn cảnh tượng này mà tâm trạng ngổng ngang, vừa thấy ấm áp, lại vừa như không hài lòng.
Tô Bối không biết hay biết chuyện này, cô bị di động đột nhiên rung lên đánh thức.
Tô Bối nhìn tin nhắn mới gửi đến: [Bé yêu~ cậu đang ở đâu? Mau đến đi, tôi cần cậu!]