Vì thiếu mất điểm tích lũy của một ngày mà xếp hạng của Tô Bối trên bảng xếp hạng “Giải đấu Honker” tụt từ hạng bốn xuống hạng 137.

Tuy Tô Bối tự an ủi mình rằng cho dù xếp hạng ở vị trí nào thì cô vẫn có thể vượt qua vòng 1 thuận lợi, nhưng khi tận mắt nhìn thấy “giang sơn” do chính tay mình tạo ra bị phá hủy thì trong lòng cô vẫn khó chịu.

Ăn xong bữa tối, Tô Bối lại chuồn về phòng mình bắt đầu thi đấu.

Lần này, cô không còn dám chủ quan nữa mà tập trung hết sức ứng phó với mỗi cửa ải.

Cho đến khi nhìn thấy thông báo thăng hạng, Tô Bối mới thở phào, cả người thả lỏng

48 điểm. Quá tuyệt!

Lúc này, Tô Tiểu Bảo đang nằm lăn trên giường Tô Bối chơi xong một ván game.

Tô Tiểu Bảo khinh thường liếc nhìn đám Lưu Khải nịnh bợ mình trong nhóm, đã thế còn lạnh lùng thả icon lườm nguýt mà chẳng nể nang ai.

Tô Tiểu Bảo ngẩng đầu nhìn Tô Bối: “Chị đang chơi game à?”

“Không phải game mà là thi đấu, giải đấu an toàn mạng.” Tô Bối giải thích.

Nói xong, đôi mắt Tô Bối sáng long lanh nhìn Tô Tiểu Bảo: “Tô Tiểu Bảo à~”

Tô Tiểu Bảo: “Chị làm gì đấy?”

Tô Bối: “Em giúp chị làm bài tập hôm nay được không?”

Tô Tiểu Bảo: “… Chẳng phải chị xong rồi đấy sao?”

“Chị đau tay.” Tô Bối tỏ vẻ cực đáng thương nói.

Tô Bối không tính ra xem mất bao nhiêu thời gian để phá hết các cửa ải hôm nay nhưng cô cảm thấy chắc mình đã phá kỷ lục rồi.

“Mà tẹo nữa chị còn phải luyện đánh đàn.” Tô Bối nói xong bèn đưa dấu một ngón tay của mình với Tô Tiểu Bảo: “Chỉ một ngày thôi.”

Tô Tiểu Bảo: “...”

Mấy người Lưu Khải lại gửi tin nhắn trong nhóm.

[Lưu Khải: Hôm nay chơi sướng vl, chơi thêm ván nữa không chúng mày?]

[Trần Tử An: Ô sờ kê, tối nay chơi chết chúng nó!]

[Tô Tiểu Bảo: Không chơi nữa.]

[Đỗ Nhất Minh: Hở? Mới tám giờ mà đã không chơi nữa à?]

[Tô Tiểu Bảo: Tôi phải làm bài tập.]

[Lưu Khải: Lừa ai đấy hả, bài tập của cậu làm hết ở trường rồi còn gì?] Lưu Khải còn nhân lúc học thể dục mà chuồn đi chép mấy câu khó của Tô Tiểu Bảo kia kìa.

[Tô Tiểu Bảo: . ]

Tô Tiểu Bảo quẳng điện thoại đi rồi lôi mấy cuốn bài tập trong cặp sách Tô Bối ra làm.

Tô Bối ngồi nhìn tin nhắn của [Dương Soái] và [vvvv] hiện ra trên màn hình máy tính.

[Dương Soái]: Thần T, cậu đang ở đâu đó?

[vvvv]: Bé yêu, cậu có biết mới chỉ một ngày cậu không làm nhiệm vụ thôi mà diễn đàn đã muốn nổ tung rồi không? Mau đi xem đi.

Tô Bối nhấp vào diễn đàn.

Quả nhiên cả diễn đàn muốn loạn cào cào vì điểm tích của [T] bị rớt hơn trăm bậc.

[Thiên sứ đánh bảo bối]: Vãi chưởng! T bị rớt đài rồi kìa!

[Quần hùng hội tụ]: Mắt ông mà không dùng thì hiến cho người khác dùng đi. Không thấy tổng điểm của T giống hệt ngày hôm trước à.

[Ngài Cổ]: Đúng là không khác gì. Với tầm như thần T, dù có rớt nữa cũng không thể về không điểm được. Hay là hôm trước Thần T không làm nhiệm vụ?

[Beta lái hỏa tiễn]: Chắc vậy rồi, tôi xem đoạn quay lại không thấy T đâu.

[Tre đen]: Thần T không làm nhiệm vụ á? Cái đù, có phải gặp chuyện gì bất trắc không?

[Ông già cá mặn]: Chẳng lẽ Thần T muốn bỏ thi đấu?!



Càng những người bình luận về sau lại càng nói chuyện xa nội dung chính, biến thành “Thần T làm sao thế?”, “Tại sao Thần T lại bỏ thi đấu?”, “T gặp biến cố!”

[T]: Tôi ổn lắm, cảm ơn mọi người quan tâm. Hôm qua tôi về quê có việc nên không online.

[Ôi vãi mìn! Thần T đại giá khu bình luận!!!]

[Thì ra là vì có việc riêng nên đại lão mới không làm nhiệm vụ! Đại lão vẫn đúng là đại lão, khí chất ngời ngời.]

……

Chủ đề nói chuyện của khu bình luận càng rôm rả hơn khi [T] xuất hiện. Có người nịnh nọt [T], có người dò hỏi cô chiến thuật, lại có người bắt đầu xin “ké” theo cô ở vòng hai.

Tô Bối liếc mắt một vòng rồi thoát ra khỏi diễn đàn.

Từ Dương Dương gửi tin nhắn riêng cho cô ở trang cá nhân.

[Dương Soái]: Thần T không bỏ thi thì tốt quá rồi!

[Dương Soái]: Hôm qua Thần T bận việc gì quan trọng lắm à?

[Q]: Ừ, bọn tôi về quê chuyển học bạ.

Từ Dương Dương trợn tròn mắt đọc tin nhắn của [T] vừa gửi tới: Một câu ngắn như thế mà lượng tin tức lớn quá đấy…

[Dương Soái]: Hí hí. Chỉ cần Thần T vẫn tham gia thi đấu là được. Tôi còn đang đợi cậu cho tôi theo ké nữa đây này.

Từ Dương Dương bỗng không đầu không cuối đưa ra lời mời lập đội.

[T]: Yên tâm đi, chắc chắn.

Từ Dương Dương: A a a!!!. Thần T đồng ý dẫn theo mình rồi! Sướng quá đi mất! Sao mình may mắn thế cơ chứ.

[T]: Thôi nhé, tôi phải đi tập đàn đây, mai nói tiếp.

Từ Dương Dương: Thần T còn biết đánh đàn á?

Kết nối rất nhiều thông tin lại với nhau, trong đầu Từ Dương Dương hiện ra một hình bóng nhưng chưa kịp thành hình đã bị cậu ấy tự phủ định.



Lúc Tần Thiệu về đến nhà thì đã sắp mười giờ tối.

Tầng một không bật đèn nên Tần Thiệu dứt khoát lên thẳng tầng hai.

Lúc này tiếng đàn piano thánh thót vang lên rót vào tai anh.

m thanh ấy vang lên từ hướng căn phòng tập đàn mà bác Phúc tạm bố trí cho Tô Bối.

Bước chân Tần Thiệu chậm lại, trong mắt anh ánh lên vẻ kinh ngạc.

Trần Đức từng nói với anh, Tô Bối rất có năng khiếu chơi đàn nhưng anh cũng không quá để tâm, giờ nghĩ lại quả thật đứa trẻ này có năng khiếu.

Tô Bối đang đàn bản Sonata Ánh trăng, tuy so với cao thủ đánh đàn thì kỹ thuật đánh đàn của cô không quá khó, nhưng những người mới học sẽ không dễ dàng gì đánh được như cô.

Không ngờ Tô Bối lại có thể hoàn thành bản nhạc mà không hề sai một nốt, tuy có đôi chỗ ngón đàn còn ngượng nghịu nhưng cũng rất đáng để tán thưởng.

Tính cả ngày hôm nay, hình như Tô Bối mới học đàn được mười buổi.

Tần Thiệu thầm nhẩm tính, khóe miệng liền nhoẻn cười, trên khuôn mặt anh có thêm vài phần tự hào mà chính bản thân anh cũng không tự phát hiện ra.

Tiếp đó, Tần Thiệu nhấc tay nhìn giờ, đôi mày nhíu lại.

… Mười rưỡi rồi mà sao con bé vẫn chưa ngủ?

Tần Thiệu bỏ tài liệu trên tay rồi bước về phía phòng đàn.

Cô bé trong phòng tập đàn mặc váy ngủ màu trắng, ngồi đoan trang trước cây đàn piano. Những ngón tay thon nhỏ mà linh hoạt lướt nhanh qua những phím đàn, tiếng đàn trong trẻo như tiếng suối chảy vang lên.

Ngắm nhìn cảnh tượng này, bàn tay đặt trên nắm cửa của Tần Thiệu ngập ngừng. Vốn dĩ anh định gọi Tô Bối ngừng tay đi ngủ, nhưng lời chưa nói ra kẹt lại nơi cổ họng.

Tô Bối không nhận ra Tần Thiệu đứng ngoài cửa.

Cô chọn bản Sonata Ánh Trăng để biểu diễn cho tiết mục mở màn. Bản nhạc này không quá khó nhưng lại cho hiệu quả biểu diễn rất tốt.

Mỗi tiết học cô giáo dạy đàn sẽ dạy Tô Bối đánh một đoạn nhạc trong bài, nhưng tan học thì cô sẽ tự mình đàn cả bài.

Bỗng đàn đến một đoạn nhạc dang dở, cô dừng lại.

Có cảm giác đoạn nhạc này không đúng ở đâu đó.

Tô Bối nhíu mày rồi đàn lại một lần nữa đoạn nhạc mình vừa đánh sai.

Tô Bối: Vẫn có cảm giác kỳ lạ.

Chỉ một đoạn nhạc nhỏ, Tô Bối đã thử đánh đi đánh lại nhiều lần, nhưng dù thế nào vẫn khác so với cảm giác mà cô tưởng tượng ra.

Đúng lúc ấy, Tần Thiệu bỗng lên tiếng: “Con không đàn được đoạn này à?”

Tô Bối ngạc nhiên quay đầu nhìn lại theo bản năng, sau đó giật mình nhìn thấy Tần Thiệu.

“Ba ạ?”

Thôi xong. Có phải Tần Thiệu lại nghiêm mặt nói cô đi ngủ như mấy lần trước không đây?

Tô Bối thầm nghĩ.

Nhưng cô phát hiện ra, khuôn mặt Tần Thiệu lúc này không có vẻ cau có.

“Con thử đánh chậm lại tiết tấu đoạn nhạc vừa rồi xem.” Tần Thiệu nói.

Tô Bối: “...” Thật không đây?

Tần Thiệu bỗng phì cười khi nhìn thấy nghi ngờ và hoang mang trong đôi mắt long lanh của cô con gái.

Tiếp đó, anh bèn bước tới ngồi bên cạnh Tô Bối.

Tần Thiệu đặt tay lên phím đàn, đàn lại đoạn nhạc vừa rồi của Tô Bối nhưng cảm giác đoạn nhạc được anh đánh ra hoàn toàn khác với cách đánh của cô.

Đúng! Chính là cảm giác này.

Đôi mắt Tô Bối trợn trừng nhìn Tần Thiệu bên cạnh, hiện rõ vẻ bất ngờ.

Bất ngờ không phải vì Tần Thiệu đàn đúng đoạn nhạc đó mà là cô ngạc nhiên phát hiện ra rằng Tần Thiệu biết đánh piano!

Trong tiểu thuyết chỉ nhắc tới nhân vật phản diện trùm cuối này rất tài giỏi, thậm chí còn là nhân vật tài giỏi hơn cả nam chính Tống Ngạn Thành chứ không nói rõ Tần Thiệu còn có tài nghệ thuật thế này nữa.

Tần Thiệu: “Con muốn đàn được cảm giác thế này phải không?”

Tô Bối gật đầu.

Tần Thiệu: “Con thử xem.”

“Vâng.”

Tô Bối đáp lời rồi rũ mắt, thầm hình dung lại một chút rồi đàn lại theo nhịp điệu của Tần Thiệu vừa đàn. Lần này quả nhiên đoạn nhạc không còn cảm giác gượng gạo và rối loạn nữa. Mỗi nốt nhạc và khoảng nối đều trở nên hài hòa, linh động.

Tần Thiệu cũng đàn hòa âm ở khuông nhạc khác cùng cô.

m thanh thánh thót hòa cùng tiếng trầm ấm làm tiếng đàn linh động thêm sắc thái tĩnh mịch.



Bác Phúc nghe tiếng động dưới tầng thì biết Tần Thiệu đã về. Ban đầu bác định đi hỏi thử xem Tần Thiệu có cần gì không, nhưng đi tìm anh từ tầng một đến tầng trên mới phát hiện anh ở phòng tập đàn.

Bác Phúc đứng ở cửa phòng đàn nhìn vào khung cảnh bên trong mà không nói ra được những lời định nói nữa.

Trong phòng, khung cảnh hai ba con đang ngồi cùng đàn nhạc rất đầm ấm, khiến cho người ta không dám đến phá vỡ khung cảnh hài hòa ấy.

Bác Phúc mỉm cười ngắm nhìn khung cảnh trước mặt rồi âm thầm quay người rời đi. Trên mặt bác vẫn giữ biểu cảm an lòng.

Tối qua bác còn nói bóng nói gió nhắc Tần Thiệu phải dành thời gian để hiểu hai đứa nhỏ, bồi dưỡng tình cảm với chúng. Hôm nay chẳng phải anh đã làm theo lời bác đó sao?

Trong phòng đàn, khúc nhạc đã kết thúc.

Tô Bối có chút ngạc nhiên và bất ngờ không che giấu.

Giáo viên dạy đàn vẫn chưa dạy cô phần sau bản nhạc, Tô Bối tự đàn theo cách hiểu của mình nên đôi chỗ cảm giác không đúng lắm, nhưng không ngờ sau khi đánh đàn cùng với Tần Thiệu đã giải quyết hết được những vấn đề đó.

Tần Thiệu phát hiện ra ánh mắt của con gái nhìn mình bèn khẽ cúi đầu. Anh thấy đôi mắt Tô Bối tròn xoe nhìn mình, nụ cười tươi rói trên khuôn mặt tràn đầy vui mừng của cô.

Cái nhìn đó khiến anh bỗng có cảm giác khó diễn tả hết được bằng lời.

Tần Thiệu mỉm cười, nâng tay lên khẽ vỗ đầu Tô Bối.

“Con đi ngủ đi.”

“Vâng.” Tô Bối ngoan ngoãn gật đầu.

Lúc Tô Bối bước vào phòng mình, vẫn cố ngó đầu ra gọi Tần Thiệu: “Ba ơi!”

Tần Thiệu: “Hửm?”

“Ba ngủ ngon nha!”



Nghĩ tới bác Phúc nhắc mình phải bồi dưỡng tình cảm với các con nên ngày hôm sau, Tần Thiệu khó khăn lắm mới dành ra thời gian để đưa Tô Bối và Tô Tiểu Bảo đến trường.

Tô Bối ngồi trên xe lướt số liệu điểm tích lũy mới nhất trên bảng xếp hạng “Giải đấu Honker”.

Thành tích thi đấu mới nhất của [T] đã có rồi, từ vị trí 137, vượt lên vị trí top 100 đầu bảng.

Nhưng đây không phải điểm chính, mà điểm chính là thành tích của [T] đã phá bỏ mọi kỷ lục từ khi cuộc thi bắt đầu tới giờ: [T] chỉ mất bốn mươi bảy phút để vượt qua mười hai cổng an toàn, tính ra cô là người mất ít thời gian nhất để vượt qua mỗi cửa ải mà còn dành được số điểm tuyệt đối.

Cái tên [T] một lần nữa khiến diễn đàn thi đấu bùng nổ.

[U là trời, Thần T dùng thực lực đập tan tin đồn bỏ thi rồi!]

[Đại lão vẫn là đại lão, Thần T mãi đỉnh.]

[Xin lỗi nhé, giờ T ở chỗ tôi là tính từ miêu tả sự đỉnh luôn rồi.]

[Vòng hai tôi nhất định phải theo Thần T]

[vvvv: Lượn mau. Bé cưng T là của mình tôi thôi, các người đừng hòng muốn cướp.]

Tô Bối nhìn [vvvv] lăn lộn trong diễn đàn để lại cái tin ghen tuông kia, bỗng tự dưng không biết sao lại cảm thấy tay mình ngứa ngáy muốn đập người.

Không chỉ có vậy, trong hòm thư điện tử công khai mà Tô Bối ít khi để ý đến bỗng chốc nhận được mười mấy bức thư mới: Mời Tô Bối tham gia trại hè, có cả mời cô tham gia kế hoạch bồi dưỡng hướng đạo sinh, còn có cả muốn một bản CV của cô…

Nếu không phải vì biết “Giải đấu Honker” là một cuộc so tài chính quy thì Tô Bối còn tưởng rằng thông tin của mình bị rao bán ra ngoài nữa đấy.

Tô Bối mở khung nói chuyện với [vvvv].

[T]: Chào buổi sáng, cậu có đó không?

[vvvv]: Ối mẹ ơi, đây là lần đầu tiên bé yêu chủ động tìm tôi đấy. Sao vậy, nhớ tôi rồi à?

Tô Bối: …

Cô lại cảm thấy lợm giọng vì mấy lời kỳ dị của đối phương nữa rồi.

[T]: Mong cậu giải đáp cho tôi một chuyện.

Tô Bối nói xong như thế rồi không nói tiếp nữa, [vvvv] cứ ở đó đợi đến trọc cả đầu, hoài nghi cả nghìn lần có phải [T] kinh tởm mình quá không nên giờ cố tình trả thù cậu ta hay không.



Thực ra, tình hình thực tế là Tô Bối vừa muốn nói rõ với [vvvv] thì thấy Tần Thiệu ngồi hàng ghế trước nhìn mình chằm chằm.

Tần Thiệu nhìn qua kính chiếu hậu thấy cô con gái chăm chú ôm điện thoại thì không khỏi trau mày.

“Đừng chơi điện thoại trên xe.” Tần Thiệu nhắc Tô Bối.

Tô Bối nghe vậy bèn ngoan ngoãn cất điện thoại, ngồi thẳng người.

Tô Tiểu Bảo nhìn dáng vẻ ngồi đoan chính của Tô Bối mà mím môi nín cười, hiếm có lần nào cậu cảm thấy Tần Thiệu nói đúng như vậy.



Vào đến lớp học, không còn bị Tần Thiệu giám sát nữa, cuối cùng Tô Bối mới lấy điện thoại từ trong túi ra.

Nhìn báo số tin nhắn chưa đọc “99+” bên cạnh avatar của [vvvv] mà Tô Bối tối sầm mặt, cô cố gắng lắm mới khống chế được mong muốn xóa bạn.

[vvvv]: Có chuyện gì thì nói mau đi?!



[vvvv]: Đại ca, Đại hiệp, Ba ơi. Tôi cầu xin cậu đấy, đừng có giỡn với tôi nữa, cậu mau nói đi! Không tôi phát điên lên rồi.

[T]: Xin lỗi nhé, vừa rồi tôi không tiện dùng điện thoại.

Tô Bối gửi ảnh chụp màn hình điện thoại cho [vvvv]

[vvvv]: Là cái này hả…

Chỉ vài chữ đó thôi nhưng hiện rõ thất vọng của người soạn tin.

[vvvv]: Là do mấy nơi săn tìm tài năng hoặc mấy công ty thấy số liệu thi đấu của cậu tốt nên mới muốn tuyển dụng cậu đó. Tôi cũng nhận được nhiều lắm.

[vvvv]: (Ảnh)

[vvvv]: Đợi đã, chuyện này cũ rích rồi. Không phải cậu tham gia mấy loại thi đấu này lần đầu đấy chứ?

[T]:Lần đầu tiên.

[vvvv]: Ôi trời! Thần T oanh tạc bảng xếp hạng mà lại là lính mới à, ha ha ha.

[vvvv]: Yên tâm, anh V đây sẽ hướng dẫn cậu tận tình.

[T]: Nói tiếng người đi.

[vvvv]: Để tôi nói cậu nghe. Thực ra người chơi tham gia những loại thi đấu kiểu này không phải coi trọng phần thưởng cuối cùng đâu mà là độ nổi tiếng, cơ hội và nguồn đầu tư mà cuộc thi mang tới. Đồng nghĩa với việc đó thì cũng có rất nhiều doanh nghiệp nhân dịp này để ý theo dõi những người chơi, nếu cậu chơi xuất sắc thì sẽ có rất nhiều công ty đưa ra đề nghị giúp đỡ tài trợ cho cậu. Đương nhiên giai đoạn đầu còn chưa ổn định, những công ty này cho dù có để mắt tới cậu cũng sẽ vẫn giữ thái độ quan sát chứ không bày tỏ rõ ràng mời cậu đến công ty bọn họ…

Sau khi biết Tô Bối là người mới, hiếm lắm [vvvv]mới nói chuyện tử tế được một lần.

Nhưng thông tin này có vẻ không có nhiều tác dụng đối với Tô Bối. Cô chỉ muốn phần thưởng 30 vạn tệ cuối cùng thôi.



Trong góc khác của phòng học, lúc này Từ Dương Dương cũng đang lướt số liệu mới nhất của “Giải đấu Honker.”

Lưu Khải thấy Từ Dương Dương ôm điện thoại cười ngơ ngẩn bèn đạp cậu ta một đạp, nói: “Này lão Từ, hồi sáng mày được nữ thần nào tỏ tình à?”

“Nông cạn.” Từ Dương Dương lườm Lưu Khải, nói tiếp: “Tao đang xem chiến tích mới nhất của Thần T nhà tao. Mày không biết Thần T nhà tao uy vũ đến nhường nào đâu.”

Từ Dương Dương bật chế độ “phát nhạc” mà đám người Lưu Khải nghe ù ù cạc cạc.

Đỗ Nhất Minh: “ Cho dù T có tài giỏi đến đâu cũng là chuyện của người ta, mày đi bám đuôi người ta thì vui vẻ cái nỗi gì.”

“Tụi mày thì biết cái cóc gì. Vòng thứ hai là hợp tác, Thần T sẽ đưa tao theo cùng.”

Cả đám không ai tin.

“Là do mày tưởng bở hay là T đó nghĩ quẩn? Sao lại đi hợp đội với tuyển thủ tuyến ba như mày?”

Từ Dương Dương: “Thật mà. Hôm đó T đồng ý sẽ dẫn theo tao rồi, mà T còn gửi lời kết bạn với tao trước cơ. Sao chúng mày không tin tao?"

Đám đông: Vẫn không tin.

“Lão Từ này, thử bĩnh tĩnh nghĩ lại mà xem. T đỉnh cấp lắm đúng không? Còn mày thì thế này? Tại sao người ta lại chọn đúng mày trong hàng chục nghìn người kia được?”

Từ Dương Dương: “...”

Đây cũng là vấn đề mà cậu ta nghĩ mãi cũng không hiểu.



Ở phía công ty.

Lúc này Tần Thiệu đang ngồi trước bàn làm việc với đôi lông mày nhíu chặt.

Trần Đức ở bên cạnh thấy thế, không nhịn được lên tiếng hỏi: “Sếp, anh có việc gì khó giải quyết à?”

Trần Đức hỏi xong liền phát hiện ra gương mặt Tần Thiệu càng thêm sa sầm.

Trần Đức đợi mãi một lúc lâu mới nghe thấy Tần Thiệu hỏi: “Trẻ con bây giờ đều nghiện mạng à?”

Trần Đức ngẩn ra, nghĩ ngợi một hồi rồi đáp: “Không đến nỗi nghiện mạng, nhưng trẻ con bây giờ quả thật rất đam mê sử dụng mạng.”

“Bọn chúng hay chơi những cái gì?” Tần Thiệu lại lên tiếng.

Trần Đức: “Chơi game, mạng xã hội, lướt Tik Tok, còn có vài đứa nhỏ thích theo đuổi thần tượng nữa.”

Trần Đức Nói xong thấy hàng mày của Tần Thiệu càng nhăn lại hơn, anh ấy như hiểu ra điều gì đó.

“Anh đang nói đến Tiểu Bảo và Tiểu Bối à?”

Tần Thiệu không nói gì, nhưng rõ ràng nét mặt anh đã khẳng định Trần Đức đoán đúng.

“Sếp, thực sự Tiểu Bảo và Tiểu Bối rất ngoan, thành tích học tập cũng tốt. Trẻ con thỉnh thoảng lên mạng, vui chơi giải trí cũng là chuyện bình thường…”

Trần Đức đang mải an ủi Tần Thiệu thì lại nghe tiếng anh hỏi: “Ngoài những lý do trên còn lý do gì khác không?”

Trần Đức khó xử: “Ờm… hình như cũng chỉ có mấy thứ vậy thôi. Mà thật ra thì vẫn còn đấy ạ.”

“Ví dụ như yêu qua mạng?”

“Yêu qua mạng?!” Trần Đức ngạc nhiên.

Không thể yêu qua mạng được! Tiểu Bối và Tiểu Bảo mới có tí tuổi đầu.



Tần Thiệu và Trần Đức còn chưa thảo luận xong đã bị tiếng gõ cửa của trợ lý ngắt đứt.

“Sếp, thiếu đổng nhà họ Lận đến rồi ạ.”

Hôm nay Lận Thiếu Trì đến không phải muốn tìm đầu tư hay bàn bạc dự án với Tần Thiệu mà đến để đưa thư mời Tần Thiệu tới lễ mừng thọ tám mươi tuổi của ông cụ Lận.

Ông cụ Lận trước kia cũng là nhân vật có máu mặt, hiện nay ông cụ vẫn có tiếng trong giới.

Nếu không phải khi đó ông cụ mắc bệnh nặng, con trai và con dâu duy nhất của cụ gặp chuyện ngoài ý muốn thì nhà họ Lận cũng không kém cạnh nhà họ Tần bây giờ.



[Mẩu chuyện nhỏ]

[vvvv]: Honey à, anh cần em~!

Ba Tần: Thằng biến thái nào đang quấy rối con gái ông đấy. Lôi đi cho cún ăn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play