“Á!” Một cô giáo có mặt tại đây kêu lên một tiếng, theo bản năng che miệng lại.
Nhưng trên mặt vẫn không giấu nổi vẻ kinh ngạc.
Mặc dù những người khác có mặt không kêu lên, nhưng vẻ mặt khiếp sợ của họ giống hệt với vẻ mặt của nữ giáo viên.
Sự việc xảy ra quá đột ngột nên họ không chú ý tới anh Tần đã đứng lên và ra tay từ lúc nào. Nhưng chỉ trong nháy mắt, ba của Chu Hồng Mai đã bị đánh ngã gục xuống đất.
Khi ba Chu ngã xuống đất, ông ta còn làm đổ chiếc bàn trà phía sau cái “oành” một tiếng, những thứ trên bàn trà đều rơi hết xuống đất, cảnh tượng hỗn độn vô cùng.
Trông hơi hãi người.
Ba Chu vừa bị đánh đến ngây người, đến lúc này mới hoàn hồn lại bò dậy khỏi mặt đất.
Làm sao anh Tần có thể cho đối phương cơ hội này, ba Chu còn chưa kịp đứng dậy đã bị trúng thêm một cước của anh ngã nhào xuống đất.
Chu Dũng cao ráo vạm vỡ, từ trước đến giờ vẫn luôn hống hách trong thôn, ngày thường ông ta hay vênh váo, quen thói đánh người rồi, đã khi nào phải chịu tội như vậy đâu.
Trong thoáng chốc, mắt ba Chu đỏ ngầu, mặt lộ vẻ hung ác: "Đm, mả tổ nhà mày!"
"Á á…!"
Ba Chu còn chưa kịp chửi xong câu đó thì đã phun một ngụm máu ra khỏi miệng, còn gãy mất hai cái răng.
Tới khi cất tiếng, trong miệng chỉ còn lại những tiếng kêu rên.
Thật ra Chu Dũng cũng định phản kháng, nhưng lúc muốn lao tới tấn công đối phương thì lại hoảng sợ phát hiện ra mình hoàn toàn không có cơ hội đánh trả, chỉ có thể bị động chịu đòn.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt: Ai có thể ngờ rằng anh Tần vừa nãy còn trầm ổn và bình tĩnh ngồi trên sofa lại ra tay với ba của Chu Hồng Mai, hơn nữa còn xuống tay mạnh như vậy, quả thực có thể nói là rất bạo lực.
Dưới tay anh Tần, một người cao lớn như ba Chu lại chẳng khác nào một miếng giẻ rách, không hề có sức đánh trả.
Phụ huynh của hai học sinh đánh nhau trong trường, với tư cách là nhà trường, hiện tại họ nên bước tới khuyên can nhưng lúc này ai dám tiến lên chứ?
Trái lại, nhìn thấy dáng vẻ ba Chu bị đánh đến độ răng rụng đầy đất, mặc dù mấy giáo viên sợ hãi nhưng trong lòng còn hơi thoải mái.
Những học sinh cá biệt giống như Chu Hồng Mai thường gây rắc rối ở trường, nhưng ba mẹ chúng lại là người ngang ngược, không chịu nói lý. Lần này thì hay rồi, cuối cùng cũng có người không nói lý gì với bọn họ nữa mà ra tay luôn.
Khiến lòng người vui sướng.
Tô Bối cũng rất kinh ngạc.
Tần Thiệu trong tiểu thuyết là một bậc thầy về boxing tự do, dù phải đối mặt với người có hào quang nam chính như Tống Ngạn Thành cũng chỉ có thắng chứ không hề thua.
Loại người chỉ biết cậy mạnh như ba Chu, chống lại anh Tần thì chỉ tự chuốc lấy đau khổ.
Có điều, Tô Bối không ngờ Tần Thiệu sẽ làm như vậy.
Trong tiểu thuyết, vì để tự cứu bản thân, chỉ có một lần anh Tần thực sự sử dụng vũ lực, là lần ở cuối tiểu thuyết, khi anh bị nam chính dồn vào đường cùng.
Lúc này, Tô Bối bị Tô Tiểu Bảo ở bên cạnh kéo một chút.
Tô Bối khó hiểu: "Sao thế?"
Tô Tiểu Bảo: "Đừng nhìn."
Bởi vì cảnh tượng quá tàn khốc, Tô Tiểu Bảo kéo Tô Bối ra sau lưng mình, che khuất tầm nhìn của cô. Còn cậu thì lại xem với vẻ mặt vô cùng thích thú.
Nhìn Tần Thiệu, Tô Tiểu Bảo khẽ giễu một tiếng: "Cũng giỏi phết đấy..."
Ở phía bên kia, nhìn thấy người đàn ông của mình bị đánh, mẹ Chu luống cuống.
“Chỉ là chuyện cỏn con, sao lại đánh nhau thế hả!” Đánh thì không sao, nhưng người bị đánh là chồng mình thì không được.
Mẹ Chu xông lên định căn ngăn, kết quả anh Tần đưa mắt, mấy vệ sĩ bên cạnh ngầm hiểu lập tức đi tới ngăn mẹ Chu lại.
Thấy vậy, mẹ Chu chỉ đành ở bên cạnh van xin: "Đừng đánh nữa! Ba Tô Bối, ông chủ Tô, là con chúng tôi sai. Anh bảo thế nào thì làm thế đó, đừng đánh nữa."
Lúc này ba Chu đã chẳng còn sức mà kêu la nữa, nếu cứ đánh tiếp chưa biết chừng sẽ mất mạng.
…
Anh Tần là người có chừng mực, tuy rằng ra tay rất mạnh nhưng cũng không thật sự muốn cướp đi mạng sống của đối phương.
Anh Tần dừng tay lại.
"Trợ lý Lý."
Trợ lý Lý cũng sợ hãi trước cảnh tượng vừa rồi, nhất là khi bây giờ ba của Chu Hồng Mai đang nằm im bất động trên đất, khắp người máu me be bét.
Nếu không phải người đàn ông này còn khẽ rên rỉ thì còn tưởng rằng đối phương đã tắt thở rồi.
Mãi đến khi nghe thấy anh Tần gọi mình, trợ lý Lý mới hoàn hồn: "Tôi ở đây, anh Tần, anh có gì dặn dò ạ?"
"Đưa tiền."
"À, vâng." Trợ lý Lý cố gắng giữ bình tĩnh, trả lời. Về phần cho bao nhiêu tiền, rõ ràng anh Tần không quan tâm, cô ấy tự xem rồi làm.
Nhìn vết máu dính trên tay, Tần Thiệu nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét.
"Anh Tần, khăn giấy đây."
Trợ lý Lý đưa khăn giấy tới, Tần Thiệu không nhận lấy, anh đi tới, lấy một gói khăn giấy từ trong túi nhỏ bên ngoài cặp sách của Tô Bối ra, lau vết máu trên tay.
Tần Thiệu ngồi trở lại sofa, khôi phục dáng vẻ thâm trầm như lúc trước.
Hơn chục vị phụ huynh khác chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, lúc này đều ngây người tại chỗ, không dám thở mạnh, chỉ ước gì có khe nứt nào cho bọn họ chui vào thôi, nào còn dám lên tiếng.
Sau khi bị anh Tần liếc mắt một cái, hơn chục người đó lần lượt lùi về phía sau, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
"Ba… ba của Tô Bối à, chúng tôi sẽ bảo bọn nhỏ xin lỗi con gái anh, phụ huynh chúng tôi cũng sẽ xin lỗi." Có người lắp bắp nói.
"Đúng vậy, bọn nhỏ không hiểu chuyện nên mới làm sai, chúng tôi sẽ nhận sai và xin lỗi thay chúng."
Thái độ này hoàn toàn khác hẳn với ban đầu khi miễn cưỡng bồi thường tiền cho Tô Bối.
…
Anh Tần lạnh lùng nhìn nhóm phụ huynh đang run rẩy xin lỗi, không khỏi cười mỉa.
“Thả họ ra.” Anh Tần ra lệnh, đám người này ở đây chỉ tổ chướng mắt anh.
Giờ phút này, phòng tiếp khách của trường trung học số 3 đã nghiễm nhiên trở thành địa bàn của anh Tần.
Mấy người hiệu trưởng Trần đều chứng kiến, không ai có can đảm phản bác lại. Giờ mà nhảy ra chỉ rước bực dọc của anh Tần thôi, chẳng lẽ cũng muốn bị ăn đòn à?
…
Sau khi thấy mấy phụ huynh cụp đuôi rời đi, hiệu trưởng Trần lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán, sau đó ông ta đi đến trước mặt ông anh Tần.
"Anh Tần, anh xem, chuyện này mấy vị phụ huynh các anh cũng đã ‘trao đổi’ hết với nhau rồi, cũng coi như đã giải quyết xong rồi phải không?"
Hiệu trưởng Trần thầm nghĩ, nếu anh Tần đã để những người đó rời đi thì chắc hẳn chuyện này coi như kết thúc.
"Tất nhiên, bên phía nhà trường chúng tôi sẽ nghiêm khắc xử lý mấy học sinh giống như Chu Hồng Mai theo quy định."
Hiệu trưởng Trần nói xong, một lúc lâu vẫn không thấy anh Tần trả lời, trong lòng thấp thỏm lo âu.
Ông ta khẽ ho một tiếng rồi lại hỏi: "Anh Tần, anh xem, anh có hài lòng với cách xử lý này không?"
"Cũng được."
Câu này của Tần Thiệu gần như khiến hiệu trường Trần thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc này, Tần Thiệu lại nói: "Chuyện của phụ huynh đã giải quyết xong, bây giờ bàn tới chuyện bên trường học của các ông."
Nghe thấy vậy, mặt hiệu trường Trần lập tức biến sắc, trái tim còn chưa kịp chìm xuống lại vọt lên lần nữa.
"Chuyện này..." Vẻ mặt hiệu trưởng Trần khó coi: "Anh Tần, bên trường chúng tôi..."
Không đợi đối phương nói nhảm, Tần Thiệu ngắt luôn lời hiệu trưởng Trần nói: "Lúc con tôi học ở trường của ông, gặp phải chuyện bạo lực học đường nhưng nhà trường không những không điều tra tình hình mà còn xem như mâu thuẫn bình thường giữa học sinh, đây là thất trách. Xong chuyện, trường học vì cái gọi là danh dự và điểm thi đua của trường mà bắt con tôi tạm thời nghỉ học, đây là không làm tròn trách nhiệm... "
Mọi người trong trường: "..."
Anh Tần đã điều tra cặn kẽ như vậy, họ còn có thể nói gì nữa đây.
Hiệu trưởng Trần: "Anh Tần, anh nghe tôi giải thích đã."
Tần Thiệu: "Không cần giải thích nữa, tôi chỉ tóm tắt sơ những chuyện mà tôi biết thôi, còn về những chuyện khác, hiệu trưởng Trần có thể từ từ giải thích khi nhận được lệnh điều tra."
Anh Tần nhận lấy một phần tài liệu từ trong tay của trợ lý ném tới trước mặt hiệu trường Trần.
"Đây…!"
Nhìn vào tiêu đề trên tài liệu cùng dòng bên dưới là "Gửi giáo viên La Khê, hiệu trưởng Trần Trọng Thư trường trung học số ba huyện Hồng Tinh..." Hiệu trưởng Trần trợn tròn mắt, cả người như thể rơi vào hầm băng.
Mặc dù đó không phải là thông báo cuối cùng, nhưng hiệu trưởng Trần biết rằng có lẽ sự nghiệp của mình sắp kết thúc rồi.
“Cái này, cái này là thật sao?” Những giáo viên khác cũng có tên trong hồ sơ hỏi với vẻ dám tin.
Liệu có phải anh Tần làm giả tài liệu này không?
Dường như nhìn ra những người này đang nghĩ gì, anh Tần cười giễu cợt một tiếng, bâng quơ ném ra một câu: "Mọi người có thể bình tĩnh chờ đợi tin tốt."
Tần Thiệu đã sắp xếp người đi điều tra gốc rễ của hiệu trưởng trường trung học số ba cùng với mấy giáo viên ở đây rồi, cũng không chỉ có chuyện của Tiểu Bối, mà mấy người này cũng làm không ít “chuyện”.
Ngoài việc lợi dụng một số mối quan hệ để có được bản copy của phần tài liệu này ra, anh Tần đã thực hiện đúng trình tự cử báo các chuyện khác như bình thường.
Buổi chiều cùng ngày, hiệu trưởng Trần và những người khác nhận được thông báo tạm thời bị đình chỉ công tác chính thức để điều tra, vị trí hiệu trưởng trường trung học số ba tạm thời do thầy chủ nhiệm cũ đảm nhận.
Những chuyện này sẽ nói sau.
Trong phòng tiếp khách, chỉ còn lại mọi người của phía nhà trường với vẻ mặt tuyệt vọng, sau khi hoàn thành xong thủ tục chuyển trường cho con mình, anh Tần dẫn theo hai chị em rời khỏi trường ngay.
Lúc bọn họ rời đi, vừa đúng thời gian tan học, học sinh trong tòa nhà dạy học đều trợn tròn mắt nhìn chằm chằm về phía cổng chính của tòa giáo vụ cùng mấy chiếc xe sang trọng.
"Mau xem! Ra rồi kìa!"
Người đầu tiên lọt vào tầm mắt của mọi người là anh Tần mặc một bộ vest đen trên người.
"Ồ đẹp trai quá!"
"Tớ biết người đó là ai! Đó là chủ tịch của Tần Thị! Tớ đã từng nhìn thấy trên bản tin rồi!"
"Thật hay giả vậy?" Tần Thị! Chính là cái tên mà hầu hết mọi người bình thường đều không dám nghĩ tới.
"Chính xác trăm phần trăm."
“Lúc trước tớ cũng không chắc.” Dù sao chủ tịch Tần Thị hiếm khi xuất hiện trước công chúng, ảnh chụp trên mạng cũng rất ít, hơn nữa đều là ảnh chụp lén hay lúc đi đường nên đa số không được rõ ràng cho lắm.
"Nhưng các cậu nhìn kìa, biểu ngữ ở cổng trường ghi “Sinh phẩm Hồng Thạch”! Tớ vừa mới kiểm tra, các cậu có biết Sinh phẩm Hồng Thạch thuộc đâu không? Tập đoàn Tần Thị đó!"
"Trời ạ! Thì ra đó là chủ tịch Tần Thị à? Oai phong thật, còn đẹp trai ngời ngời nữa chứ!"
"Tớ cứ tưởng chủ tịch Tống Thị đã là nghịch thiên lắm rồi, không ngờ còn có người nghịch thiên ngang hàng vậy nữa."
"Nói thật nhé, sao tớ cảm thấy chú Tần còn đẹp trai hơn chú Tống nhỉ..." Chỉ là chủ tịch Tần này khiêm tốn hơn chủ tịch Tống Thị thôi.
Mấy học sinh nữ đang cúi đầu bàn tán, đột nhiên trong đám người lại truyền đến một trận kinh hô.
"Sao thế? Lại xảy ra chuyện gì?"
"Cậu nhìn đằng kia kìa, phía sau chủ tịch Tần!"
“Ý, đây là bạn nữ trong bức ảnh chụp lúc trước."
"Cái đù! Là Tô Bối với Tô Tiểu Bảo thật kìa!"