Trợ lý Lý là trợ lý mà Trần Đức đã sắp xếp cho anh Tần khi tới nơi này.

Khi anh Tần cùng hai đứa nhỏ tới huyện Hồng Tinh, trợ lý Lý đã đợi ở đây từ lâu.

Cửa sổ xe được kéo xuống, khi nhìn thấy người đàn ông bên trong, trợ lý Lý ngừng thở, tim đập nhanh hơn: Không ngờ anh Tần người thật còn đẹp trai hơn so với ảnh chụp trong mấy bài báo, hơn nữa khí thế còn vô cùng bức người.

Cũng đã nghe sếp Trần nói qua, lần này anh Tần tới đây vì chuyện chuyển trường cho con.

Không ngờ anh Tần đã có con rồi...

Tuy rằng trợ lý không nên quá để ý đến chuyện cá nhân của ông chủ, nhưng biết được điều này, trợ lý Lý vẫn cảm thấy có chút không thoải mái.

Tần Thiệu nhìn trợ lý Lý, trong mắt không có bao nhiêu độ ấm.

"Trợ lý Lý?"

Trợ lý Lý bị gọi tên liền ngần ra, nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ trước đó rồi đáp: "Là tôi, anh Tần, xin chào, tôi là Lý Diệp."

Nghe vậy, Tần Thiệu hờ hững gật đầu nói: "Mọi chuyện bên này đều đã sắp xếp xong rồi ư?"

Trợ lý Lý: "Đúng vậy anh Trần, trước khi anh đến đều đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi."

Dừng một chút, trợ lý Lý lại hỏi: "Hơn nữa, tôi đã sắp xếp khách sạn ở đây cho anh rồi, anh có muốn về khách sạn nghỉ ngơi trước không?"

"Không cần." Tần Thiệu dặn dò: "Đi tới trường trung học số 3 của huyện Hồng Tinh luôn đi."

Trợ lý Lý: "Được, tôi sẽ liên lạc với trường trung học số 3 ngay."



Trường trung học số 3.

Sau khi nhận được cuộc gọi từ trợ lý Lý, hiệu trưởng ngay lập tức triệu tập các vị chủ nhiệm và giáo viên hành chính của trường đến phòng tiếp khách của trường.

Người đã liên lạc với trường của họ là người của sinh phẩm Hồng Thạch.

Trước đó bên kia chỉ nói qua điện thoại rằng chủ tịch của họ sẽ đích thân đến, cũng không nói mục đích tới đây, cho nên hiệu trưởng Trần vẫn không quá để ý.

Một doanh nghiệp tới trường học có thể là chuyện gì? Chính lẽ để quyên tặng thiết bị dạy học, tặng tòa nhà dạy học, hoặc phối hợp với nhà trường thực hiện chương trình hỗ trợ học sinh. Đây là một việc rất tốt, vừa tốt cho cơ sở vật chất, trang thiết bị của trường, vừa có thể cải thiện điểm số chung của họ, nói chung là bọn họ có rất nhiều lợi ích.

Hơn nữa, sinh phẩm Hồng Thạch là một công ty rất nổi tiếng trong toàn thành phố N. Trong số tất cả các công ty ở thành phố N, ít nhất nó có thể đứng đầu trong vòng năm năm tới.

...

Khi nhóm người của anh Tần tới trường trung học số 3, nhà trường đã treo một biểu ngữ chào mừng đã được chuẩn bị trước.

Hiệu trưởng Trần đích thân đi ra, mời mấy người Tần Thiệu tới phòng tiếp khách.

"Anh chính là tổng giám đốc của sinh phẩm Hồng Thạch đó phải không, tôi là hiệu trưởng của trường trung học số ba, họ Trần, rất vui được gặp anh.” Hiệu trưởng Trần vô cùng nhiệt tình vươn tay về phía Tần Thiệu đi đầu.

Đồng thời còn lén lút nhìn vị "tổng giám đốc của sinh phẩm Hồng Thạch" trước mặt này, hiệu trưởng Trần thở dài trong lòng: Khí thế của một doanh nhân lớn thực sự không giống người bình thường. Mình cũng là hiệu trưởng của một trường trung học bình thường, tốt xấu gì cũng đã gặp nhiều thành quen với việc này, nhưng so với những lần trước, lần này vẫn cảm thấy có chút áp lực.

Nhìn hiệu trường Trần nhiệt tình như vậy, trong mắt anh Tần hiện lên vẻ chế nhạo, không hề nhúc nhích.

Bầu không khí nhất thời có chút xấu hổ.

Thấy vậy, Vu Hiểu Phong, tổng giám đốc thật sự sinh phẩm Hồng Thạch đang đứng bên cạnh khẽ ho một tiếng, giới thiệu nói: "Hiệu trưởng Trần, tôi mới là Vu Hiểu Phong, còn đây là anh Tần, chủ tịch công ty mẹ của sinh phẩm Hồng Thạch."

Nghe vậy, mấy người có mặt ở đó không khỏi khiếp sợ, bọn họ vốn tưởng rằng tổng giám đốc Vu đích thân tới đây đã là vinh hạnh lớn lắm rồi, không ngờ người tới đây còn có thân phận lớn hơn cả thân phận tổng giám đốc sinh phẩm Hồng Thạch.

Công ty mẹ của sinh phẩm Hồng Thạch, không phải là… Tần Thị sao?

Bọn họ là một trường trung học cơ sở trong huyện, có vận may gì mà lọt vào mắt Tần Thị?

Trong lòng hiệu trưởng Trần không khỏi kích động, bước đi trên mặt đất mà giống như đang đạp vào lò xo.

“Chào anh Tần, mời ngồi.” Hiệu trưởng Trần cố gắng hết sức giữ bình tĩnh, mời mấy người họ ngồi xuống.

Khi đi về phía ghế sô pha trong phòng tiếp khách, anh Tần liền quay đầu lại gọi hai đứa nhỏ đi vào bên trong, từ lúc tới huyện Hồng Tinh bọn chúng vẫn luôn im lặng.

"Mau lại đây."

Khi anh Tần lên tiếng mới khiến cho những người có mặt trong phòng chú ý tới phía sau anh còn có hai đứa nhỏ.

Sao lại có hai đứa trẻ?

Trong lòng hiệu trưởng Trần không khỏi nghi hoặc.

Mà giây tiếp theo lại xuất hiện một màn càng làm cho ông ta kinh ngạc: Khi anh Tần ngồi xuống, hai đứa trẻ kia cũng ngồi xuống bên cạnh anh, còn những người khác đều đứng ở phía sau anh Tần, không hề ngồi xuống cùng.

Điều này cũng bao gồm cả tổng giám đốc của sinh phẩm Hồng Thạch!

Rốt cuộc hai đứa nhỏ này có thân phận như thế nào?

Không chỉ hiệu trưởng Trần mà trong lòng một vài thầy cô khác cũng không khỏi khiếp sợ.

Lúc này, chủ nhiệm lớp đột nhiên gọi tên của hai chị em họ: "Tô Bối? Tô Tiểu Bảo?"

Chẳng trách giáo viên trong trường không nhận ra hai học sinh này, chủ yếu là vì so với khi còn đi học một hai tháng trước, vẻ ngoài của hai đứa nhỏ đã thay đổi rất nhiều.

Ai có thể ngờ rằng hai đứa trẻ xinh đẹp, sáng sủa trước mặt, hơn nữa khí chất cũng không giống người bình thường, lại là hai đứa nhỏ gầy gò ốm yếu trước kia.

Tuy nhiên, chủ nhiệm lớp lại vô cùng ấn tượng với đứa trẻ gầy gò ốm yếu nhưng lại rất cứng cỏi này, rõ ràng bị cô lập và bất lực, nhưng lại có thể bình tĩnh đấu tranh đòi lại công bằng cho mình trước mặt phụ huynh học sinh.

Vì vậy, thông qua ánh mắt của Tô Bối, thêm cả nét mặt của cô bé, chủ nhiệm lớp nhận ra mình từng dạy hai đứa trẻ này.

Khi nghe chủ nhiệm lớp nói ra những lời này, phản ứng của tất cả mọi người đều là vẻ sửng sốt.

… Tô Bối, Tô Tiểu Bảo? Không phải là hai học sinh trường mình sao? Chính là hai đứa bé không có hộ khẩu kia.



Cũng giống như tình huống bên trong phòng hiệu trưởng, trong trường học, nhìn thấy có mấy chiếc xe sang trọng tiến vào, đám học sinh trong trường cũng lập tức nổ tung.

"Ai tới trường học của chúng ta thế? Còn phô trương như vậy?"

"Không phải là tới kiểm tra đấy chứ?"

"Đùa à, kiểm tra? Nếu tới kiểm tra có thể lái loại xe đó đến trường không? Còn có cả vệ sĩ nữa kia kìa."

“Mấy chiếc xe đó đắt lắm à?” Một nữ sinh hỏi.

“Cậu tự mình xem đi.” Người bên cạnh lấy điện thoại di động ra, tìm giá của mấy chiếc xe có nhãn hiệu đó.

Cô gái nhìn lướt qua, chỉ cảm thấy mấy chữ "0" phía sau khiến cô hoa mắt chóng mặt.

Cùng lúc đó, những người trong lớp 8 cũng đang cầm lấy điện thoại thảo luận về chuyện này.

"Mau xem đi! Có người đăng ảnh lên diễn đàn nè!" Có người kêu lên.

Mọi người cũng lập tức vào xem ảnh trên bài đăng.

Đó là một bức ảnh được chụp từ bên cạnh, cũng đã được phóng to, hình ảnh bước ra khỏi ô tô.

“Uầy, đẹp thế!"

"Không ngờ có thể nhìn thấy bạch phú mĩ người thật việc thật thế này."

"Nhưng người như thế này mà lại tới trường chúng ta để làm gì thế?"

"Ai mà biết, hình như còn có người khác cùng tới, chẳng qua chỉ chụp được tấm ảnh này thôi."

"Đợi đã! Cậu có thấy người trong ảnh trông quen quen không?"

"Giống ai?"

“Tô Bối!” Có người nói.

“Phụt, sao có chuyện đó được.” Một học sinh nữ cười nhạo nói, tuy rằng Tô Bối cũng xinh đẹp, nhưng so với người trong ảnh thì rõ ràng kém hơn nhiều.

"Bức ảnh này chụp cách xa như vậy, mọi người nhìn mờ nên cảm thấy hao hao giống thôi.”

"Lỡ đâu đây thật sự là Tô Bối thì sao?"

"Không đời nào." Mấy học sinh nữ chung quanh dứt khoát nói, chủ yếu là bởi vì không ai muốn tin rằng có một ngày Tô Bối từng bị mọi người coi thường lại sẽ dùng cách này quay trở lại trường học.

"Tôi nói lỡ đâu mà, chẳng phải Tô Bối với Tô Tiểu Bảo đã lâu không tới trường rồi sao? Nói không chừng trong khoảng thời gian này lại xảy ra chuyện gì rồi."

"Chuyện gì là chuyện gì, cậu nói xem?"

"Cũng nhiều lắm, ví dụ như Tô Bối cặp kè với một ông chủ giàu có nào đó."

Những lời này vừa nói ra, mấy học sinh nữa lập tức im bặt: Không phải trên diễn đàn đã từng đăng bài nói hành vi của Tô Bối không đứng đắn, lén lút làm "giao thiệp" như vậy sao? Nói không chừng sự thật đúng là như vậy.



Bất kể học sinh nói gì, lúc này trong phòng tiếp khách, nhìn nét mặt rất giống nhau của anh Tần và Tô Tiểu Bảo, hiệu trưởng và các giáo viên lại có một suy đoán táo bạo hơn.

"Tô Bối và Tô Tiểu Bảo là học sinh của trường chúng tôi." Dưới áp lực vô hình do anh Tần mang đến, hiệu trưởng Trần nói.

Ấn tượng của ông ta đối với hai học sinh này là lúc bọn họ nảy sinh mâu thuẫn với những học sinh khác trong trường, lúc đó đúng lúc cấp trên tiến hành kiểm tra, nhà trường quyết định đình chỉ Tô Bối nghỉ học một thời gian.

Sau đó, ông ta lại nghe chủ nhiệm lớp tám báo rằng hai đứa nhỏ này không tới trường học nữa.

Học sinh không đến lớp không phải là chuyện nhỏ, nhưng học sinh trong trường nhiều như vậy, làm sao quản lý được nhiều như thế, chưa kể hai học sinh này còn không có hộ khẩu, thậm chí ngay cả một người giám hộ đều không có. Tình huống của hai người họ ngay cả trưởng thôn cũng không rõ ràng, huống chi là trường học.

"Không biết anh Tần...?"

"Tôi là ba của Tiểu Bối và Tiểu Bảo." Anh Tần nói thẳng vào vấn đề.

Nghe anh Tần nói như vậy, hiệu trưởng vô cùng khiếp sợ, trong lòng không ngừng lặp đi lặp lại câu "quả nhiên là thế". Trước đây có lời đồn về thân thế của hai đứa trẻ, lời đồn đại thế nào cũng có, nhưng không ngờ hai đứa nhỏ này lại là con của chủ tịch Tần Thị, chuyện hai đứa trẻ đột nhiên biến mất xem ra cũng có liên quan tới anh Tần này.

“Anh Tần, anh đến trường là muốn chuyển trường cho Tô Tiểu Bảo và Tô Bối sao?” Hiệu trưởng Trần đoán, trộm lau mồ hôi lạnh trên trán.

Sao con trai và con gái của chủ tịch Tần có thể tiếp tục học ở trường cấp hai trong huyện của họ được.

Sau khi hiệu trưởng Trần hỏi xong, chỉ nghe thấy anh Tần đáp lại một câu: "Đây là một chuyện."

"Còn có một chuyện khác."

Không biết vì sao, khi anh Tần nói "còn chuyện khác", trái tim của hiệu trưởng Trần như ngừng đập, đột nhiên có một linh cảm chẳng lành.

"Anh… anh Tần cứ nói đi ạ."

“Chuyện con tôi bị bắt nạt ở trường, có phải bên phía trường cũng nên cho bậc làm cha làm mẹ như tôi đây một lời giải thích không?” Tần Thiệu nhìn người trước mắt, lạnh giọng nói, khiến cho người ta không rét mà run.

Anh Tần mà không vui thì ngay cả những lão cáo già nhiều năm tung hoành trên thương thường cũng phải e ngại ba phần, chứ đừng nói đến hiệu trưởng của một trường trung học trong huyện.

Trước ánh mắt chăm chú của anh Tần, hiệu trưởng Trần vô thức rụt người về phía sau.

"Anh Tần đang nói tới chuyện Tô Bối bị một số học sinh cá biệt trong trường bắt nạt đấy hả. Đúng là trường chúng tôi đã lơ là nhiệm vụ, không bảo vệ được học sinh. Nhưng sau đó chúng tôi cũng đã xử lý nghiêm những học sinh này rồi, đã nghiêm túc phê bình giáo dục, hơn nữa cũng đã lưu lại vụ việc..." Dưới ánh mắt lạnh lùng của Tần Thiệu, giọng hiệu trưởng Trần càng lúc càng nhỏ.

"Sau này chúng tôi nhất định sẽ tăng mạnh việc giáo dục học sinh trên phương diện này, xét thấy hành vi của mấy học sinh kia... "

Tần Thiệu cắt ngang lời hiệu trường Trần: "Ông đang nói vòng vo để đuổi tôi đi đấy à?”

Mặt hiệu trường Trần lập tức biến sắc: "..."

"Trường học cho rằng hai đứa con của tôi không có cha mẹ, cho dù ở trong trường có bị bắt nạt cũng không ai thèm quan tâm tới?"

Những lời này của anh khiến cho tất cả giáo viên có mặt đều im lặng: Quả thật lúc trước bọn họ đã từng nghĩ như vậy, chuyện của học sinh từ to phải cố gắng ép xuống thật nhỏ, so sánh với ba mẹ của Chu Hồng Mai khó xơi thì Tô Tiểu Bảo và Tô Bối lại dễ xử lý hơn nhiều.

"Chuyện này…” Hiệu trường Trần do dự một chút, sau đó nói: "Chuyện này trường chúng tôi xử lý không thỏa đáng, nếu anh Tần không hài lòng với kết quả xử lý."

“Thật sự là không hài lòng.” Tần Thiệu cười khẩy một tiếng: “Hay là trường đang định dùng cách đuổi học hai đứa nhỏ để đuổi tôi đi?”

Hiệu trưởng Trần: "..."

Nếu là hai đứa nhỏ thì còn dễ đuổi, nhưng vị này bọn họ có thể đuổi được chắc?

Chỉ là chuyện này, nhà trường cũng thật sự là gặp nạn mà thôi.

"Anh Tần, không phải chúng tôi trốn tránh, mà là chuyện này thật sự rất phiền phức. Phụ huynh của mấy học sinh cá biệt kia, có người thì không sống ở đây, mà có sống ở đây thì lại không dễ dàng gọi tới…” Bịa lý do lý trấu không thành, hiệu trưởng Trần bắt đầu trưng ra dáng vẻ đau khổ.

"Cũng không cần làm phiền nhà trường, ba mẹ của mấy học sinh kia, tôi đã sắp xếp người đưa bọn họ tới đây rồi."

Anh vừa dứt lời không lâu, quả nhiên ba mẹ của mấy học sinh kia lần lượt bị đưa tới trường.

Một trong số những người này vẫn còn đang làm việc tại nhà xưởng, kết quả xưởng trưởng trực tiếp tới, nói bọn họ tới trường học.

Còn có mấy người khác là bị chủ nợ gọi tới.

Có mấy người khác còn có người đón từ vùng khác đến đây xuyên đêm.

Nhìn thấy hơn hai mươi phụ huynh học sinh đồng loạt kéo đến đây, tất cả giáo viên có mặt đều không khỏi cảm thán trong lòng: Đúng là sức mạnh đồng tiền. ( truyện trên app T Y T )

Các phụ huynh được gọi đến đều bàng hoàng và bối rối, hoàn toàn không biết chuyện gì, một số người bắt đầu lớn tiếng mắng giáo viên: “Rốt cuộc mấy người gọi chúng tôi tới trường là có chuyện gì?”

Các thầy cô giáo: ...

Không phải trường chúng tôi đã gọi mấy người đến đây, mà là anh Tần ngồi ở đằng kia kìa.

Cuối cùng, lúc này anh Tần mới lên tiếng nói: “Tôi gọi các anh các chị đến đây là bởi vì con của các anh các chị ở trường đã bắt nạt con của tôi.”

Nghe được lời nói Tần Thiệu, những phụ huynh kia càng thêm nghi hoặc: Bọn họ vì chuyện này mà bị gọi tới đây? Có cả đống đứa bị con nhà họ đánh, lần này là đứa nào?

"Chuyện là thế này..." Hiệu trưởng Trần đứng ở một bên, lên tiếng giải thích với các vị phụ huynh.

Nghe xong có người không vui.

"Sao lại là cái chuyện kia nữa thế? Không phải chuyện đó đã giải quyết xong rồi sao? Lúc đó tôi còn tới trường học nữa mà, sao giờ còn chưa kết thúc?”

"Đúng rồi, tôi nghe ba thằng bé nói lúc đó còn phải bồi thường tiền nữa cơ mà? Sao giờ còn gọi cả tôi đến?

Hiệu trưởng Trần: Mấy anh mấy chị có nói với tôi cũng vô dụng thôi, những lời này nên nói với ba của Tô Bối kia kìa.

Cuối cùng, những bậc cha mẹ đó cũng để ý tới anh Tần kia.

Đối mặt với ông chủ lớn mặc vest đi giày da đang ngồi trên ghế sô pha, nhìn thân phận có vẻ không giống với bọn họ, không hiểu sao trong lòng bọn họ lại có chút sợ hãi.

Có vài người lúc trước vẫn lớn tiếng ồn ào bây giờ lại nghẹn họng.

Lúc trước nghe nói đứa nhỏ bị đánh kia không cha không mẹ cơ mà, sao bây giờ lại lòi đâu ra ông ba có quyền lực như vậy?

"Ờm, anh chính là ba của đứa bé này hả? Đánh con của anh quả thật là lỗi của đứa nhỏ nhà chúng tôi, nhưng chẳng phải chúng nó đã bị phê bình rồi sao."

"Đúng vậy, phê bình đã phê bình rồi, anh còn muốn giải quyết như thế nào nữa, cũng không thể để con của anh đánh con của chúng tôi được."

"Tôi nói chứ, con nhà tôi da dày thịt béo, nếu đánh lại thật thì con nhà anh bị đau tay đấy.”

...

Nghe những phụ huynh này bắt đầu giở thói chơi xấu, giáo viên có mặt đều không thể nghe nổi nữa.

Anh Tần đột nhiên cười khẩy một tiếng.

"Nếu các anh các chị cảm thấy không giải quyết được cũng không sao, tôi cũng không ngại tính chuyện xấu của mấy đứa nhỏ lên trên đầu người lớn đâu."

Giờ phút này ánh mắt của anh Tần hơi dọa người, mấy người nhìn thấy không khỏi sửng sốt.

"Nghĩa là sao?"

Anh Tần: "Có nghĩa là giải quyết vấn đề theo cách của người lớn."

Những lời này vừa nói ra, phòng tiếp khách yên tĩnh mất mấy giây, có phụ huynh đã đoán ra ý tứ trong lời nói của anh Tần: Có phải là vì đứa nhỏ trong nhà bị bắt nạt, nên bây giờ phụ huynh tới tính sổ với bọn họ không?

Làm thế sao mà được.

Mặc dù những người này ngày thường khó đối phó, giở trò làm càn trong thôn nhưng chẳng ai ngốc cả.

Người trước mắt này trông không đơn giản tẹo nào, một ông chủ lớn như vậy, bọn họ không dây vào nổi.

Mọi người đồng loạt nghĩ tới quá trình mình được gọi tới...

Lúc này, một giọng nói lớn vang lên: "Sao chuyện của đám trẻ con lại dây đến người lớn? Mâu thuẫn giữa trẻ con, nếu bị đánh thì đánh lại là được thôi, làm nghiêm trọng như vậy làm gì!”

Là ba của Chu Hồng Mai.

Trước khi đến đây, Tần Thiệu đã ra lệnh cho Trần Đức kiểm tra hoàn cảnh gia đình của những học sinh cá biệt đó, đương nhiên anh nhận ra người này là ai.

Bị Tần Thiệu lạnh lùng nhìn, ba Chu vốn luôn là “Chim đầu đàn” cảm thấy lạnh cả sống lưng, nhưng nói cũng đã nói rồi, chỉ có thể tiếp tục nói cho xong.

"Mà theo ý của trường học thì chuyện này đã giải quyết xong, lúc đó chúng tôi cũng đã bồi thường tiền rồi!"

“Bồi thường tiền?” Tần Thiệu đột nhiên cười mỉa.

"Đúng vậy, bồi thường tiền!" Mỗi nhà bồi thường tận 200 tệ cơ mà!

Nghĩ đến 200 tệ mình phải bỏ ra, ba Chu liền cảm thấy đau lòng.

Ba Chu vốn đang định nói: Nếu tiền đã đưa thì cũng coi như giải quyết xong, nếu Tần Thiệu vẫn còn muốn tiếp tục thì trả lại 200 tệ mà mỗi nhà bọn họ phải nộp trước đã, rồi mới nói tới chuyện bọn trẻ đánh nhau.

Nhưng ba Chu còn chưa kịp nói ra những lời này, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng “bốp”, giây tiếp theo trước mắt ông ta trở nên tối sầm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play