“Anh không tò mò về kết quả giám định sao?”

Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của anh Tần, Trần Đức không nhịn được hỏi.

Trần Đức vừa nói, Tần Thiệu đã nhướng mắt lên nhìn anh ấy, chậm rãi phun ra ba chữ: “Tôi không mù.”

Trần Đức: “…?”

Không mù? Đây là ý gì?

Tần Thiệu khiến Trần Đức khó hiểu: Chẳng lẽ nụ cười trên mặt anh ấy bây giờ quá rõ, khiến anh Tần nhận ra manh mối gì ư?

Nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt Trần Đức, Tần Thiệu hơi ghét bỏ, không giải thích thêm.

Lúc anh Tần sống ở thành phố S, ngoài việc báo cáo công việc với anh ra, Trần Đức cũng nói không ít tin tức liên quan đến hai đứa bé kia, thỉnh thoảng còn gửi vài bức ảnh cho anh Tần.

Bây giờ trong tin nhắn Trần Đức gửi tới, bức ảnh Tô Tiểu Bảo chơi bóng rổ vẫn còn nằm trong album ảnh ở điện thoại của anh Tần, chưa bị xóa đi.

Ngũ quan của thằng nhóc đó quả thật hơi giống anh.

Đã đoán được kết quả đại khái thì còn tò mò gì nữa?

Đây là suy nghĩ trong lòng anh Tần.

“Đưa đây.” Tần Thiệu nhận lấy kết quả giám định AND từ trong tay Trần Đức.

Tuy nói không tò mò, nhưng khoảnh khắc cầm lấy kết quả giám định, ngón tay anh Tần vẫn vô thức siết chặt.

Kết quả giám định được đóng bìa, ngoại trừ trang cuối bị Trần Đức cẩn thận xé đi một góc ra thì những nơi khác đều còn nguyên vẹn.

Anh Tần xé phong bì, bên trong đặt báo cáo được đính lại.

[D3S138, vWA. . .]

Những số liệu này hơi lạ lẫm đối với một người không phải dân chuyên như anh Tần, nhưng Tần Thiệu vẫn so sánh số liệu của hai bản tài liệu kiểm tra và đọc từng bản một.

Nhưng Trần Đức ở bên cạnh thì lại không nhìn nổi.

“Anh Tần, những số liệu phía trước đều là những mục gen kiểm tra và giải thích một số tiêu chuẩn liên quan…”

Cũng không thể nói những thứ này không quan trọng, nhưng có phải anh đã xem kỹ quá rồi không?

“Kết quả kiểm tra ở trang cuối cùng cơ ạ.” Trần Đức nhắc nhở.

Vậy nên xin anh mau lật đến trang cuối cùng xem kết quả đi, anh như vậy thật sự mệt mỏi quá rồi đấy

Anh Tần không nghe thấy tiếng kêu gào trong lòng Trần Đức, nhưng sau khi nghe ‘lời nhắc nhở ấm áp’ của Trần Đức, Tần Thiệu cũng ngẩng đầu liếc anh ấy một cái.

Trần Đức bị anh nhìn thế này khiến sau lưng cảm thấy lạnh lẽo. Anh ấy sửng sốt, sau đó chợt nhận ra một vấn đề nghiêm trọng: Mình nói như vậy giống như vạch trần rồi.

Bên này, Tần Thiệu không để ý đến Trần Đức, anh lật đến trang cuối kết quả giám định, ánh mắt rơi vào kết quả bên trên.

[Khả năng có quan hệ cha con 99.9999%.]

Ánh mắt anh Tần dừng lại trên kết quả này một lúc, vẻ căng thẳng trên mặt dịu đi rất nhiều, khóe miệng dường như gợn lên một đường cong không quá rõ.

Quả nhiên.

Trong lòng anh Tần thầm nghĩ.

Trần Đức ở bên cạnh đợi một lúc vẫn không thấy anh Tần tỏ ý kiến gì, đành phải giờ vờ ho nhẹ một tiếng: “Sếp?”

“Nếu đã vậy thì nuôi đi.” Tần Thiệu đặt kết quả giám định xuống, thản nhiên nói.

Nghe vậy, Trần Đức cảm thấy thông suốt.

Cho dù tính tình anh Tần hơi lạnh nhạt, nhưng tim người đều là thịt. Trước đây lúc sống ở thành phố S hai đứa trẻ quan tâm đến an nguy của anh như vậy, lại thêm có một cô con gái mỗi ngày đều ngọt ngào gọi mình là ba, sao anh Tần lại không xúc động được chứ.

“Nên vậy.” Trần Đức cố nhịn cười, nghiêm túc phụ họa một câu.

Anh ấy giả vờ như không nhìn thấy nụ cười trên khóe miệng anh Tần vào lúc này.

“Anh Tần, nếu đã như vậy thì có nên thu xếp hộ khẩu và học bạ của hai đứa nhỏ không?” Trần Đức dò hỏi, thực tế là đang nhắc nhở Tần Thiệu.

Chuyện hộ khẩu của hai đứa nhỏ Tô Bối và Tô Tiểu Bảo cũng như hồ sơ học sinh vẫn luôn là tảng đá trong lòng Trần Đức, không nhắc một câu, anh ấy lo rằng người ông ba tân thủ họ Tần này sẽ quên bẵng đi mất.

Tần Thiệu nhướng mày: Chuyện này trước đó Trần Đức đã nói với anh trong điện thoại.

“Cần những thủ tục gì?”

“Chuyện hộ khẩu không phức tạp, bởi vì đã có kết quả giám định AND rồi nên chỉ cần đồn công an lập hồ sơ nói rõ tình huống hộ khẩu của anh, sau đó lại ghi thông tin của hai đứa nhỏ vào hộ khẩu của anh là được.” Những việc này anh ấy đã hỏi thăm kỹ càng từ trước.

Trần Đức: “Vậy tôi đi sắp xếp nhé?”

Tần Thiệu: “Đi làm đi.”

Trần Đức: “Vâng.”

Tần Thiệu: “Lúc nãy cậu còn nói đến học bạ?”

Trần Đức: “Vâng…”

Đợi đến khi hai đứa Tô Bối đến ở với anh thì có thể chính thức cho hai đứa trẻ chuyển trường, chuyển học bạ từ trường Trung học số 3 tới.

Nhưng nghĩ đến những chuyện đã xảy ra với hai chị em Tô Bối ở trường bên kia, Trần Đức đột nhiên cảm thấy hơi lúng túng.

Trần Đức vốn muốn đợi anh Tần trở về sẽ tìm cơ hội cho anh xem đoạn video kia của Tô Bối.

Bây giờ là thời cơ tốt.

Nhưng lúc này anh Tần rất vui, Trần Đức hơi do dự: Nói hay không nói đây?

Trần Đức còn chần chừ chưa có kết quả, giọng nói của anh Tần đã vang lên trước: “Tôi hiểu rồi, sau khi xong hộ khẩu tôi sẽ dành ra hai ngày, cậu sắp xếp chuyến đi đến thành phố N đi.”

Sau khi cẩn thận suy nghĩ những lời Tần Thiệu nói một lần, Trần Đức sửng sốt: “Anh định đích thân đến trường học của hai đứa trẻ để lo liệu chuyện chuyển trường à?”

Tần Thiệu nhìn Trần Đức như thể anh ấy đang nói một điều vô nghĩa.

“Mang đàn tới chưa?” Tần Thiệu bỏ qua chủ đề kia và hỏi.

Nghe vậy, Trần Đức trả lời: “Đã sắp xếp xong xuôi rồi, buổi chiều sẽ đưa đến Cảnh Viên.”

“Đưa những thứ này cho hai đứa nó.” Tần Thiệu đưa kết quả giám định cho Trần Đức.

Trần Đức: “…”

Chẳng phải anh Tần cũng muốn trở về sao?

Tần Thiệu: “Buổi tối tôi còn có một cuộc họp.”

Trần Đức: “À được, tôi sẽ nhanh chóng đưa những thứ này cho hai chị em Tiểu Bối.”



Trần Đức làm theo dặn dò của anh Tần, canh thời gian hai đứa trẻ tan học về nhà để mang kết quả giám định đến Cảnh Viên.

Cảnh Viên.

Tô Bối nhận lấy kết quả trong tay Trần Đức.

Mặc dù trong lòng đã có đáp án từ trước, nhưng khi nhìn thấy kết quả giám định kia, Tô Bối vẫn lập tức yên tâm.

“Là thật.” Tô Bối lẩm bẩm, trên mặt nở một nụ cười tỏa nắng.

“Đúng vậy, hoàn toàn là thật.” Nhìn thấy nụ cười trên mặt Tô Bối, Trần Đức cũng cười theo.

“Nhìn đi, chị không lừa em nhé, ông ấy thật sự là ba của chúng ta.” Tô Bối kéo Tô Tiểu Bảo ở bên cạnh và nói.

Tô Tiểu Bảo: “Ờ…”

Nhìn thấy kết quả giám định, Tô Tiểu Bảo cũng không nói rõ được trong lòng có cảm giác gì. Cảm giác cứ là lạ, hình như cũng tạm được đấy?

“Chú Trần, ba cháu đã xem bản kết quả này chưa ạ?” Tô Bối hỏi Trần Đức.

“Xem rồi.” Trần Đức dừng lại một lúc rồi nói: “Hơn nữa bản kết quả này là anh Tần bảo chú mang tới cho các cháu.”

Nghe vậy, hai mắt Tô Bối đột nhiên sáng lên: “Nói vậy tức là ba…”

Trần Đức lại cười nhìn hai đứa trẻ trước mặt: “Sau này nên gọi bọn cháu là cô Tiểu Bối và cậu Tiểu Bảo rồi.”

Tô Bối: Đừng…

“Chú Trần vẫn cứ gọi bọn cháu là ‘Tiểu Bối’ và ‘Tiểu Bảo’ đi ạ.”

“Ha ha, được thôi.” Trần Đức giơ tay lên xoa đầu hai đứa nhỏ.

Tiểu Bảo lại cao thêm một chút rồi? Tiểu Bối cũng vậy. Trần Đức thầm nghĩ.

Nhưng sau này có còn gọi là ‘Tiểu Bối, ‘Tiểu Bảo’ hay không thì không chắc, tùy thuộc vào anh Tần có muốn đổi tên cho hai đứa bé hay không.

Sau đó Trần Đức nói về việc học dương cầm với Tô Bối, rồi lại nói tối nay anh Tần có một cuộc họp, sau đó mới rời khỏi Cảnh Viên.

Trần Đức vừa đi thì người giao hàng cũng tới.

Không chỉ mang đàn dương cầm cho Tô Bối mà còn thêm cả hai chiếc máy vi tính…



Buổi tối, giáo viên dương cầm đúng giờ đến dạy cho Tô Bối.

Cô Chu là giảng viên dạy dương cầm rất nổi tiếng ở đại học Y, dưới tay cô ấy đã đào tạo được rất nhiều nghệ sĩ dương cầm xuất sắc, thậm chí còn có những bậc thầy dương cầm đẳng cấp quốc tế.

Lần đầu nghe nói phải dạy cho một học sinh không có nền tảng, hơn nữa còn muốn học cấp tốc trong mười ngày, trong lòng cô Chu muốn từ chối.

Nhưng người thuê là Tần Thị, cô ấy thật sự không có cách nào từ chối, chỉ có thể cắn răng đồng ý.

Cảnh Viên, phòng dương cầm được bác Phúc để riêng. ( truyện trên app T Y T )

Cô Chu: “Cô bắt đầu dạy em từ nhạc phổ trước nhé.”

Tô Bối chân thành nhìn cô ấy, nói: “Cô ơi, trước đây em có tự học nhạc phổ, em đã biết những thứ này rồi.”

Nghe Tô Bối nói vậy, cô Chu không tin tưởng lắm, bèn cầm nhạc phổ bảo Tô Bối phân biệt. Thấy Tô Bối nhận ra được, cô Chu cất cuốn sách [Người mù nhạc học phổ nhạc trong ba ngày] đã chuẩn bị đi.

Hơn nữa trong lòng còn thầm nghĩ: Đứa nhỏ này không mù nhạc như người thuê nói.

“Vậy chúng ta bắt đầu nhé.”

Đối với học sinh yêu cầu học cấp tốc trong mười ngày, cách dạy của cô Chu cũng đơn giản và trực tiếp: Cô đánh vài nốt, sau đó Tô Bối cũng đánh mấy nốt đó theo cô.

Sau đó, cô Chu đã có một phát hiện đáng kinh ngạc, hình như học sinh không có nền tảng này rất có thiên phú!

Ban đầu cô Chu chỉ chơi vài nốt đơn giản, sau khi thấy Tô Bối có thể theo kịp, cô ấy dần tăng độ khó, kết quả Tô Bối vẫn theo kịp.

Ngoại trừ lúc đầu ngón tay hơi run ra thì Tô Bối không mắc lỗi một âm tiết nào, tiết tấu cũng không có vấn đề gì.

Kết thúc tiết học, tâm trạng của cô Chu đã thay đổi từ sự bối rối lúc đầu thành trời quang mây tạnh hiện tại.

Trước khi đi, cô ấy nhìn Tô Bối xong còn không nhịn được mà cảm thán: “Nếu như em có thể học dương cầm từ tiểu học thì không chừng bây giờ đã đạt được thành tựu rất lớn rồi.”

Nghe vậy, Tô Bối cúi đầu.

Nói là khiêm tốn, nhưng thực ra là đỏ mặt. Mặc dù cũng từng có giáo viên nói Tô Bối rất có thiên phú, nhưng cũng không xuất sắc như cô Chu nghĩ. Hôm nay cô chỉ sống nhờ thành tích của mình trong quá khứ mà thôi.

Nhưng nghe cô giáo khen Tô Bối, bác Phúc và Tô Tiểu Bảo ở bên cạnh vẫn rất vui.

Nhất là Tô Tiểu Bảo, rõ ràng vẻ mặt lạnh lùng cũng lộ ra chút tự hào không thể che giấu được.



Buổi tối, sau khi kết thúc cuộc họp video với nước M, anh Tần trở về Cảnh Viên.

Không đợi anh Tần hỏi thăm, bác Phúc đã chủ động nói tình hình học tập hôm nay của Tô Bối.

“Cô giáo nói cô Tiểu Bối rất có thiên phú.” Bác Phúc vui vẻ nói, giọng điệu giống như dâng bảo vật.

“Thật à?” Anh Tần nhíu mày đáp lại.

Trên mặt anh Tần dường như không có biểu cảm gì đặc biệt, nhưng bác Phúc vẫn nhìn ra: Bây giờ hẳn là ông chú đang rất vui.

Dù sao biểu cảm trong mắt anh Tần bây giờ quả thật giống hệt Tô Tiểu Bảo trước đó.

Nhưng cảm xúc của cậu bé không che giấu được, còn ba của cậu thì kiềm chế hơn.

“Biết kết quả rồi à?” Tần Thiệu nhận ra bác Phúc vẫn luôn làm việc cẩn thận đã đổi xưng hô của Tô Bối thành ‘cô Tiểu Bối’.

“Vâng, thật ra trước đó tôi đã nhận thấy tám chín phần rồi.” Bác Phúc nói: “Hai đứa nhỏ rất ngoan, cậu ở chung với bọn nhỏ nhiều một chút sẽ biết…”

Tần Thiệu không đáp lại những lời bác Phúc nói.

“Hai đứa đâu rồi?” Tần Thiệu hỏi.

Xế chiều hôm nay sau khi hai đứa nhỏ nhìn thấy kết quả giám định thì có phản ứng gì?

Anh Tần không hỏi chuyện này, trợ lý Trần trở về công ty tiếp tục tăng ca cũng không chủ động báo cáo.

Lần thứ năm, trong lòng anh Tần cân nhắc có nên đổi trợ lý hay không.

“Thu dọn một chút xong là lên lầu cả rồi.” Bác Phúc dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Bây giờ chắc đã ngủ rồi.”

Nghe vậy, Tần Thiệu gật đầu.

Tần Thiệu lên lầu.

Lúc đi đến cửa phòng của hai chị em Tô Bối, bước chân anh Tần dừng lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play