Xe của nhà họ Tần hầu hết đều giống nhau.

Lúc Tô Bối và Tô Tiểu Bảo vừa ra khỏi trường học, cả hai đều không chú ý đến chiếc xe đón bọn họ ở chỗ cũ có gì khác với chiếc xe ngày thường.

Đến khi nhìn thấy Trần Đức ngồi trên ghế lái phụ, Tô Bối mới có chút ngạc nhiên.

"Sao hôm nay chú Trần lại đến đón cháu và Tô Tiểu Bảo vậy ạ?" Tô Bối hỏi.

Nghe vậy, Trần Đức theo bản năng đưa mắt nhìn về hàng ghế phía sau, thầm nghĩ hai cái đứa nhóc này còn chưa biết hôm nay không chỉ có anh ấy tới đón bọn chúng, mà còn có cả sếp nữa kia kìa.

"Đúng vậy, hôm nay đặc biệt đến đón các cháu đó." Trần Đức nhịn cười, xoay người nói với hai chị em Tô Bối.

Tô Bối: "?"

Trước đây Trần Đức cũng từng tới trường đón bọn họ được hai lần, một lần là hôm Tần Thiệu xảy ra chuyện, một lần kia thì tới vì chuyện lão phu nhân trở về, hôm nay đến bởi vì chuyện gì nhỉ?

Không đợi Tô Bối mở miệng hỏi, Trần Đức mặt đầy ý cười kêu hai đứa nhỏ lên xe.

"Mau lên xe đi." Sếp đã ở đây đợi hơn tiếng đồng hồ rồi đấy.

"Vâng."

Tô Bối không hỏi thêm, mở cửa lên xe.

Kết quả Tô Bối mới vừa kéo cửa ra liền thấy anh Tần đang ngồi trên xe.

Tô Bối: !

Bởi vì quá mức kinh ngạc không kịp thích ứng, Tô Bối buột miệng thốt ra một câu: "Tần Thiệu!"

Trần Đức: "..."

Đã bao nhiêu năm rồi không nghe thấy người khác gọi thẳng tên sếp như vậy nhỉ? Lần này không ngờ sếp lại bị con gái cưng gọi như vậy.

Tần Thiệu: "..."

Anh Tần cũng không nói gì, chỉ có điều dường như hơi nhíu mày.

… Tại sao không gọi ba nữa?

"Lên xe đi."

"Vầng." Nghe được giọng của Tần Thiệu kiên định không có gì bất thường, Tô Bối cũng không biết đối phương có tức giận hay không, vội vàng lôi Tô Tiểu Bảo lên xe.

Chỉ là lúc cả hai vừa lên xe, Tô Tiểu Bảo liếc mắt nhìn Tần Thiệu, giống như đang đề phòng cái gì đó, cậu liền kéo Tô Bối lui ra phía sau một bước còn mình thì bước lên trước, ngồi ở giữa ngăn cách Tần Thiệu và Tô Bối.

"Ừm, ba ơi?" Tầm mắt Tô Bối dè dặt thông qua Tô Tiểu Bảo nhìn về phía Tần Thiệu, thấp giọng gọi một tiếng.

"Sao thế?"

"Vết thương của ba đã đỡ hơn chưa? Có còn nghiêm trọng không ạ?"

"Không sao, không nghiêm trọng." Tần Thiệu vẫn trả lời câu hỏi của Tô Bối giống như khi gọi điện mấy ngày trước.

Nghe vậy, trong lòng Tô Bối vui vẻ.

"Vậy là tốt rồi." Vết thương của Tần Thiệu không nghiêm trọng, cũng không cần dưỡng thương trên giường hơn nửa năm nữa, như vậy cơ hội giúp nam chính làm ra chuyện khiến bọn họ lưu lạc đầu đường xó chợ cũng đã ít đi một chút.

Nhìn trên mặt con gái không che giấu được vui mừng, anh Tần không nói gì, nhưng những đường nét trên khuôn mặt rõ ràng đã dịu đi rất nhiều.

So với lúc anh rời đi, hai đứa nhỏ này đã lớn hơn rất nhiều, đặc biệt là Tô Bối.

Bây giờ nhìn lại, đúng là rất xinh đẹp.

"Về thôi."

"Vâng."

Nhìn xe nhà Tô Bối rời đi, Lưu Khải còn đang ở cổng trường chờ tài xế nhà mình xếp hàng đến đây, đột nhiên tròn mắt nhìn, túm lấy Trần Tử An ở một bên.

Trần Tử An: "Lưu Khải mày làm gì vậy hả! Bị mày kéo, suýt nữa tao đã té chết rồi!"

Lưu Khải: "Đó là chuyện của mày, mau mau nhìn đằng kia kìa, hình như đám người Tô Tiểu Bảo vừa mới đổi xe."

Trần Tử An: "Hình như đổi xe thật, thấy bảng số xe không giống nhau... Cái đệch, vãi cả mìn, năm số 7!"

Lưu Giai: "Nhìn đầu xe kia kìa."

Trước kia là màu bạc, hôm nay đổi thành một chiếc màu vàng kim.

"Chắc chắn là bản giới hạn!" Lúc trước cậu ta chỉ nhìn thấy chiếc xe này trên tin tức của báo chí thôi.

"Rốt cuộc gia đình Tô Bối giống nhà giàu mới nổi chỗ mẹ nào thế?" Trần Tử An phỉ nhổ.

Nhà giàu mới nổi có thể ngồi trên loại xe như này sao? Chưa kể trên thế giới những chiếc xe bản giới hạn như này không nhiều, nhưng cái bảng số xe năm số bảy kia, có thể ngồi lên chiếc xe biển đó cũng không phải là người có thân phận bình thường đâu.

Lưu Khải cũng chau mày.

Mặc dù ngày hôm đó Tô Bối chính miệng nói mình không phải là nhà giàu mới nổi, hơn nữa số phiếu của Tô Bối còn có thể áp đảo vượt qua được Tống Tâm Di, nhưng mà trên diễn đàn trường vẫn nhao nhao tranh luận về chuyện “Tô Bối là nhà giàu mới nổi” không ngừng.

"Không chừng là do đám người hâm mộ não tàn của Tống Tâm Di đồn đoán bậy bạ đấy." Vừa rồi giọng của cậu ta la lên hơi lớn, khiến những người khác phải quay sang nhìn lại: Nhà giàu mới nổi của các người có thể ngồi loại xe như vậy sao?



Trên xe.

Tần Thiệu không nói gì.

Mà Tô Bối sau khi hỏi qua về tình trạng sức khoẻ của Tần Thiệu xong thì nhất thời cũng không tìm thấy chủ đề gì để nói chuyện nữa, thế là dứt khoát thu lại ánh mắt, yên ổn ngồi bên cạnh Tô Tiểu Bảo.

Về phần Tô Tiểu Bảo cũng không ngoại lệ: Cậu vốn dĩ không cần nói chuyện với người cha không thân thiết, gặp mặt nhau chưa đến hai lần này.

Bầu không khí có chút nặng nề.

Trần Đức lặng lẽ nhìn về phía sau.

Lúc nãy ở trên xe anh Tần còn chủ động hỏi về tình hình hai đứa nhỏ, giờ thì lại không nói được một lời nào.

Trần Đức nghĩ thầm, có lẽ anh Tần chưa từng thực sự ở cùng Tô Bối và Tiểu Bảo, cho nên khi thật sự gặp mặt mới không biết nên đối xử như thế nào với hai đứa nhỏ.

Tính cách của anh Tần vốn dĩ đã lạnh lùng như vậy, chứ không phải là không thích.

Chỉ là, khi nhìn hai đứa trẻ vốn luôn rất hoạt bát lúc này lại phải ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh ông chủ không nói lời nào, Trần Đức có chút không đành lòng.

“Cuộc bình chọn ở trường có phải Tiểu Bối đã giành được hạng nhất rồi phải không?” Trần Đức ho khan một tiếng, chủ động dò hỏi về “Cuộc bình chọn hoa khôi học đường”.

“Hiện tại chị ấy đang đứng hạng nhất.” Tô Tiểu Bảo cao giọng trả lời, nét mặt đầy kiêu ngạo

Lúc này, giọng nói của Tần Thiệu bên cạnh vang lên: “Có phải là “Cuộc bình chọn hoa khôi học đường” không?”

Tô Bối không biết được chuyện Trần Đức mỗi ngày đều báo cáo chi tiết mọi thứ về cô và Tô Tiểu Bảo cho anh Tần, nghe Tần Thiệu hỏi, Tô Bối không khỏi kinh ngạc, thầm nghĩ rằng: Anh Tần tiên đoán chuẩn thật.

“Vâng ạ, bỏ phiếu để chọn ra người đứng hạng cao nhất, người đó sẽ đảm nhận “ Tiết mục mở màn” trong ngày kỷ niệm thành lập trường.” Tô Bối gật đầu, giải thích đơn giản cho Tần Thiệu về sự kiện kỷ niệm ngày thành lập trường và các tiết mục văn nghệ một lần.

“Vậy Tiểu Bối định biểu diễn gì trong tiết mục mở màn?” Trần Đức cười hỏi.

“Cháu vẫn chưa nghĩ tới.” Tô Bối hơi cúi đầu nói.

Tô Bối vốn định diễn tấu nhạc cụ, nhưng mà hôm nay cô đến hỏi giáo viên âm nhạc mới biết được, nhạc cụ đã bị Tống Tâm Di mượn mất rồi.

Dáng vẻ này của Tô Bối rơi vào tầm mắt vài người bên cạnh.

Trần Đức: ...

Lúc trước bọn họ chỉ vui mừng thay Tô Bối được hạng nhất, lại xem nhẹ vấn đề mấu chốt về việc biểu diễn cho Tiết mục mở màn: Biểu diễn tiết mục cần phải có tài nghệ, từ trước đến nay hai đứa nhỏ luôn ở nông thôn, ngay cả tiền học phí còn không nộp nổi, đâu ra có điều kiện học các môn năng khiếu khác.

Nhìn dáng vẻ "Mất mát khổ sở" của Tô Bối, Trần Đức rất đau lòng.

Tô Tiểu Bảo ở bên cạnh cũng đang nghĩ như vậy… cậu chỉ muốn giành hạng nhất cho Tô Bối , nhưng lại quên suy nghĩ đến mọi chuyện phía sau, có phải cậu lại phạm phải sai lầm rồi không?

Anh Tần: "Không nghĩ ra được gì thì đi lên đó ngâm thơ đi."

Giọng điệu anh Tần vững vàng, dường như đang nói một điều hiển nhiên.

Không cần phải dùng tài nghệ gì cả, cứ để Tô Bối lên ngâm thơ bài "Thấm viên xuân tuyết", nhất định không thua kém ai!

Tô Bối: "..."

Trùng hợp thế, ban đầu cô cũng có suy nghĩ này, nhưng nếu biểu diễn loại hình đó đó trong "Tiết mục mở màn" hình như không ổn cho lắm.

"Con định sẽ diễn tấu nhạc cụ." Tô Bối lên tiếng.

Trần Đức nghe Tô Bối nói thì sửng sốt: Diễn tấu nhạc cụ?

"Học nhạc cụ thật ra không dễ, hơn nữa thời gian hạn hẹp có chút gấp gáp..."

Học nhạc cụ không phải chuyện một sớm một chiều có thể thành thạo, những đứa trẻ khác đều bắt đầu học từ bảy tám tuổi, thậm chí bốn năm tuổi cũng có, Tô Bối chỉ có thời gian là mười mấy ngày để học một loại nhạc cụ mới, còn phải lên sân khấu biểu diễn, có khả năng làm được hay không?

Trần Đức muốn khuyên Tô Bối từ bỏ suy nghĩ này, nhưng lúc này anh Tần lại lên tiếng: "Đi mời giáo viên về."

Trần Đức: ?!

Trần Đức: "Vâng..."

Sếp đã ra lệnh rồi, anh ấy còn có thể nói gì nữa?

Chỉ có thể đi tìm một người giáo viên âm nhạc thật lợi hại, tốt nhất là nên hỏi xem có ai có cách nào dạy để nhanh chóng có được nền tảng trong vòng mười ngày hay không...

Trần Đức lo lắng nhiều rồi.

Ở hai năm đầu dị thế kia, thời điểm thân thể của cô vẫn còn được coi là tốt, thật sự Tô Bối đã từng học qua các loại nhạc cụ một cách bài bản.

Cho nên, hiện tại so với việc mời giáo viên âm nhạc, thật ra Tô Bối chỉ cần luyện tập thôi.

Nhưng Tô Bối cũng không từ chối ý tốt mời giáo viên âm nhạc của anh Tần dành cho mình.

Dù gì trong mắt người ngoài thì Tô Bối vẫn chưa từng tiếp xúc với âm nhạc, nếu có thể diễn tấu một bản nhạc như vậy, không phải thiên tài thì cũng bị coi là quái vật nên được đem đi nghiên cứu.

"Cảm ơn ạ.", Tô Bối dừng một chút, lại bổ sung thêm câu: "Ba.”

"Không có gì."

Đối với việc anh Tần bình an trở về, những người ở Cảnh Viên cực kỳ vui mừng.

Đặc biệt là bác Phúc, bữa cơm tối hôm nay giống như ăn tết vậy.

Trên bàn ăn không có không khí hài hoà như mấy ngày trước, nguyên nhân là vì sự có mặt của anh Tần, toàn bộ quá trình dùng bữa đều rất yên tĩnh.

Tần Thiệu lẳng lặng đánh giá hai đứa nhỏ trước mặt, anh thấy Tô Bối gắp mấy con tôm đặt vào trong chén trước mặt, lại thêm vài con nữa, rồi cẩn thận lột bỏ đầu tôm, vỏ tôm, sau đó mới bỏ vào chén của cô.

Từng con, từng con một được thêm vào, rất nhanh trong chén Tô Bối đã xuất hiện một núi tôm lột vỏ.

Ông Tần cảm thấy quá trình này rất thú vị.

… Thích ăn tôm sao?

Anh Tần nhướng mày, thầm nghĩ trong lòng.

Còn chưa đợi tâm tình anh Tần vì một phát hiện nho nhỏ này mà sung sướng, liền thấy Tô Bối gắp toàn bộ đám tôm bóc vỏ, không chừa một con trong chén mình Tô Bối chuyển qua chén của Tô Tiểu Bảo.

Tần Thiệu cau mày: "..."

"Sao con không ăn?"

Còn không nhìn xem bản thân gầy bao nhiêu, còn muốn cho Tô Tiểu Bảo. Hơn nữa, tên nhóc này muốn ăn thì ăn đi, chẳng lẽ không có tay chắc?

"Dạ?" Tô Bối không chú ý tới trong giọng nói Tần Thiệu có chút không vui, nghe thấy giọng của anh liền ngẩng đầu lên.

"Con lột tôm nhanh lắm, ba muốn ăn ạ?" Tô Bối bất giác hỏi, hỏi xong mới phản ứng lại, chắc anh Tần không có ý này đâu.

Tần Thiệu: "Lột đi."

Dù rất bất ngờ, Tô Bối vẫn gật đầu.

Tô Bối lại gắp mấy con tôm từ trong đĩa ra, vốn định lặp lại một loạt động tác như vừa rồi, nhưng đột nhiên nhớ đến tình tiết trong tiểu thuyết, hình như anh Tần có bệnh sạch sẽ rất nghiêm trọng, bàn tay đang cầm tôm của Tô Bối chợt khựng lại.

Ban đầu định kêu Tần Thiệu đưa chén qua, nhưng Tô Bối lo lắng, cũng không dám.

Đưa tầm mắt tìm tòi một vòng trên bàn, cuối cùng Tô Bối dừng lại trên một chiếc đĩa.

"Chừng này được không ạ?" Tô Bối đưa đĩa qua.

Ánh mắt Tần Thiệu nhìn về phía chiếc đĩa cô đưa đến: Mỗi một con tôm đều được Tô Bối bóc sạch sẽ, sau đó đặt xung quanh đĩa, lúc này toàn bộ vòng đĩa đều treo một con tôm, nhìn qua có chút buồn cười.

Tần Thiệu: "Được."

… Ăn ngon phết đấy.

Nhìn Tần Thiệu thoải mái ăn tôm bóc vỏ của mình, không có biểu hiện ghét bỏ, trong lòng Tô Bối thở phào.

Vì để không tạo bất kì khuyết điểm nào trong lòng anh Tần , Tô Bối cứng rắn nhịn cảm giác muốn liếm ngón tay vừa mới bóc tôm xuống.

Sau đấy lại nhìn chiếc khăn lông trắng tinh được bày biện chỉnh tề trên bàn, Tô Bối lẳng lặng đưa tay xuống bên dưới bàn, lau lên người Tô Tiểu Bảo.

Tô Tiểu Bảo: "..."

Buổi tối Cảnh Viên không có người giúp việc khác ở lại, ăn cơm xong, Tô Bối cùng Tô Tiểu Bảo theo thói quen dọn dẹp chén đũa trên bàn ăn.

Thấy vậy, Tần Thiệu khẽ nhăn mày, trong lòng có chút không vui.

Nhà họ Tần mà không thuê được người giúp việc? Phải để hai đứa nhỏ làm việc này?

Nhưng nghĩ lại, dáng vẻ này lại đối lập với đám nhóc được chiều hư, luôn sống trong nhung lụa như nhà khác, trong lòng anh Tần dường như rất đắc ý.

"Ông chủ?"

"Tôm ngon đấy, sau này bữa tối nào cũng chuẩn bị." Sau khi Tô Bối với Tô Tiểu Bảo lên lầu, anh Tần mới dặn dò bác Phúc.

Tối đó, Tần Thiệu đang xử lý văn kiện trong thư phòng.

Cánh cửa chợt vang lên âm thanh vụn vặt, thu hút sự chú ý của Tần Thiệu.

Anh ngẩng đầu lên thì phát hiện Tô Bối đang lấp ló đầu bên cửa, trên mặt Tần Thiệu nhu hòa hơn rất nhiều, nhưng giọng điệu thì vẫn có chút cứng nhắc: "Chuyện gì?"

"Ờm, ba à, con có hâm nóng sữa bò, ba muốn uống một ly không?" Tô Bối đưa đôi mắt sáng lấp lạnh nhìn Tần Thiệu hỏi.

Tần Thiệu hơi chần chờ một chút, mới gật đầu: "Mang lại đây đi."

"Dạ vâng."

Đây là lần đầu tiên Tô Bối vào thư phòng của Tần Thiệu, bầu không khí thâm trầm này khiến cô cảm thấy có chút áp lực.

Tô Bối chậm rãi bước vào, đưa sữa bò vào trong tầm tay Tần Thiệu: "Ba uống đi kẻo nguội."

"Ừ."

Chú ý thấy cô vẫn chưa rời đi, lúc này Tần Thiệu hơi nghiêng đầu.

"Còn gì muốn nói sao?" Tần Thiệu cố gắng giảm giọng điệu của mình nhẹ hơn chút, nhưng vẫn làm Tô Bối không khỏi phiền muộn.

"Con muốn mượn máy tính ba dùng một chút, được không ạ?"

Nghe vậy, Tần Thiệu hơi khựng lại, sâu xa liếc mắt nhìn Tô Bối một cái.

Trong máy tính của anh Tần có rất nhiều cơ mật thương nghiệp của Tần Thị.

Nếu hai đứa nhỏ này thật sự là người đối thủ cạnh tranh sắp xếp đến thì yêu cầu của Tô Bối đã phạm vào điều tối kỵ.

"Con chỉ dùng một lát, rất nhanh thôi." Điều mà Tô Bối muốn làm chính là đăng nhập vào trang web "Giải đấu Honker" để xem.

"Nếu không tiện thì thôi ạ..."

Nhìn đứa nhỏ cúi đầu, vẻ mặt mất mát, trong lòng anh Tần bỗng không đành lòng, còn có chút khó chịu.

"Dùng đi." Tần Thiệu đặt văn kiện trong tay qua một bên rồi rời khỏi ghế ngồi.

"Chỉ được dùng đúng một tiếng." Tần Thiệu nhìn giờ rồi nói… Trẻ nhỏ ở tuổi này nên ngủ trước mười giờ.

"Vâng, con sẽ xong nhanh thôi." Tô Bối mặt đầy ý cười nói bảo đảm với Tần Thiệu.

Tô Bối lấy điện thoại ra, nhập đường link dẫn đến trang web "Giải đấu Honker” đã chụp màn hình lại.

Kết quả lúc nhấn "Enter" lại không hiện lên giao diện của trang web như dự đoán của Tô Bối.

Nhìn màn hình hiện lên dòng chữ [Trang web không tồn tại] trên chỗ trống của giao diện, gương mặt Tô Bối lộ ra vẻ kỳ quái, sau đó lại cẩn thận đối chiếu với thông tin địa chỉ trên trang web, xác nhận không hề nhập sai.

"Chẳng lẽ địa chỉ web này không đúng ư? Cũng không phải..."

Sau khi nhường quyền sử dụng máy tính cho Tô Bối, Tần Thiệu không rời đi mà ngồi trên sô pha ngay bên cạnh, tùy tiện lấy một quyển sách xem.

Lúc này, tiếng gõ bàn phím nhanh chóng khiến anh Tần chú ý.

Thế hệ này có vẻ rất thành thạo trong việc sử dụng công nghệ thông tin… ông Tần thầm nghĩ.

Tầm mắt Tần Thiệu rơi xuống trên vẻ mặt chăm chú của Tô Bối cùng màn hình máy tính, đáng tiếc ở góc độ này lại không thể thấy được gì.

Đang làm gì thế? Chơi game sao? Hay là nói chuyện với bạn bè qua mạng?

Nghĩ đến khả năng này, ánh mắt anh Tần hơi trầm xuống: Vốn dĩ đang định dặn bác Phúc ngày mai mua thêm hai chiếc máy tính, nhưng bây giờ nghĩ lại, anh vẫn nên suy nghĩ thận trọng thì hơn.

Ở phía bên này, không phải Tô Bối đang chơi game, cũng không phải đang nhắn tin, mà cô đang phải phá giải mã code.

Ban đầu Tô Bối cũng chỉ phỏng đoán, sau đó mới thử đánh một chút vào hàng số liệu của trang web này.

Kết quả là Tô Bối đã đoán đúng rồi.

Thông báo lỗi trang web lúc đầu chính là một bức tường bảo mật, khi Tô Bối phá được tường lửa, giao diện thi đấu chính thức mới xuất hiện, đồng thời còn xuất ra một đoạn nhắc nhở: [Bạn là người thứ 2937 thành công phá vỡ hệ thống bảo mật của website này, chúc mừng bạn đã vượt qua bài kiểm tra đầu tiên của giải đấu, đạt đủ điều kiện để tham gia cuộc thi.]

Nhìn những dòng nhắc nhở trên đó, trong lòng Tô Bối mừng thầm, nhưng lại có chút cạn lời. ( truyện trên app T Y T )

Biến bức tường bảo mật an toàn của trang web làm thành bài dự thi thứ nhất, rốt cuộc là kẻ điên nào đã thiết kế ra giải đấu này vậy?

Ngừng việc bực tức lại, Tô Bối hoạt động con chuột, tiếp tục lướt xuống xem.

Nội dung còn lại ở phía dưới tương đối bình thường, tóm tắt đại khái là:

[Số thứ tự đăng nhập vào trang web được sử dụng làm id dự thi trong toàn bộ quá trình thi đấu, diễn đàn của cuộc thi sẽ được mở khi thí sinh hoàn tất đăng ký...]

[3 ngày sau cuộc thi sẽ chính thức bắt đầu, lộ trình trước khi kết thúc trận chung kết gồm 30 ngày, tất cả được chia làm ba giai đoạn, giai đoạn thứ nhất là...]

Không đợi Tô Bối xem hết phần giới thiệu của trận đấu, giọng nói anh Tần đột ngột vang lên: "Đã đến giờ rồi."

Nghe vậy, Tô Bối ngẩn ra, mắt nhìn vào thời gian hiển thị bên dưới góc phải máy tính [9:50], thời điểm cô bắt đầu là 8 giờ 50, đúng một tiếng, đúng là không lệch đi chút nào.

Anh Tần nghiêm khắc quá đấy...

Tô Bối lặng lẽ lẩm bẩm một câu, rồi nhanh chóng trượt con chuột xuống, liếc mắt nhìn vào phần giới thiệu, rồi lại nghía nhìn một loạt các thao tác yêu cầu để đăng ký.

"Con nên đi ngủ rồi." Nhìn Tô Bối dường như vô cùng lưu luyến chiếc máy tính, chẳng muốn rời khỏi chút nào, lần đầu tiên anh Tần có cảm giác hơi đau đầu.

"Dạ, được ạ." Tô Bối rời khỏi trang web, trả máy tính lại cho Tần Thiệu.

"Con xong rồi, cảm ơn ba."

"Ừ, ngủ đi."

"Vâng ạ."

Đi tới cửa, Tô Bối ngẫm nghĩ một lát rồi lại nói với Tần Thiệu trong phòng: "Ba cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi ạ, ba ngủ ngon nha."

Tần Thiệu: "..." Ngủ ngon.

Ngày hôm sau Trần Đức lên Wechat nhắn hỏi Tô Bối muốn học loại nhạc cụ nào.

Tô Bối: Piano.

Trần Đức: "..."

Anh ấy hỏi thăm cả đêm, ban đầu muốn kiến nghị cho Tô Bối học sáo, hoặc là ukulele.

Nhưng Trần Đức vẫn tôn trọng lựa chọn Tô Bối, mời đến giúp Tô Bối một người giáo viên dạy piano, ngoài ra còn đem đàn piano đến Cảnh Viên ngay hôm đó.

Tần Thị.

Trần Đức gõ cửa bước vào văn phòng chủ tịch.

"Sếp, tôi đã mời một người về dạy piano cho Tô Bối rồi, cân nhắc lại thì Tiểu Bối còn phải đi học vào buổi sáng, vậy nên khoá học piano sẽ được sắp xếp trong khoảng thời gian từ 7 giờ tối đến 9 giờ."

"Được."

"Còn chuyện gì nữa à?" Tần Thiệu ngước mắt lên, thấy trợ lý bên mình có vẻ còn chuyện muốn nói, anh hỏi.

"Đúng vậy, là về kết quả xét nghiệm ADN của sếp cùng hai đứa nhỏ, đã được đưa đến đây rồi."

Thời điểm nghe được mấy chữ "Xét nghiệm ADN" này, bút máy trên tay anh Tần dường như tạm dừng một chút, sau đó liền không có phản ứng nào khác nữa.

Thấy thế, Trần Đức không khỏi nghi ngờ.

Vừa rồi anh ta có trộm ngó qua kết quả ở trang cuối một cái mới có thể bình tĩnh được như thế này, nhưng hình như sếp còn chưa biết mà nhỉ? Vì sao vẫn bình tĩnh như vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play