…
Tần Thiệu đứng ở cửa phòng hai chị em Tô Bối một hồi.
So với sự bình tĩnh ban ngày, lúc này trong mắt anh có chút trầm tư.
Hai đứa trẻ đột nhiên xuất hiện, trước đó anh Tần không suy nghĩ quá nhiều: Hai đứa trẻ thôi mà, nếu thật sự là con của mình thì nuôi, chẳng qua cũng chỉ là nuôi thêm hai đứa trẻ, không phải anh không nuôi nổi, may mà hai đứa nhóc này cũng không khiến người ta chán ghét.
Nhưng khi xác định hai đứa trẻ này là con của mình, dường như tâm trạng của anh Tần lại có chút thay đổi, nhất thời không thể nói là cảm giác gì nhưng rất vi diệu. Có lạ lẫm, nhưng trong lòng giống như có thứ gì đó lấp đầy, hơi căng lên.
“Ông chủ?”
“Ông chủ?”
Bác Phúc ở bên cạnh gọi mấy tiếng Tần Thiệu mới hoàn hồn.
“Cậu định tìm hai đứa nhỏ nói chuyện à?” Bác Phúc hỏi.
Ông ấy vừa lên lầu đã thấy anh Tần đứng ngây người trước cửa phòng hai đứa nhỏ.
“Không cần.” Nếu bây giờ bảo Tần Thiệu nói gì đó với hai chị em Tô Bối, hình như anh cũng không tìm được chủ đề gì để nói với hai đứa nhỏ.
“Để bọn chúng ngủ đi.” Tần Thiệu nói.
Sau khi nói xong lời này, trong lòng anh Tần đột nhiên cảm thấy kỳ lạ.
Cảm giác này có gì đó sai sai, nhưng trong chốc lát lại không nghĩ ra được sai ở chỗ nào, anh đành phải từ bỏ.
Tần Thiệu: “Pha một bình trà mang đến phòng làm việc.”
Bác Phúc: “Ông chủ định tăng ca à?”
Tần Thiệu: “Ừ.”
…
Tô Bối tưởng là tối hôm qua Tần Thiệu không trở về, kết quả sáng sớm đã thấy Tần Thiệu ở cửa phòng ăn chuẩn bị đi ra ngoài.
Tô Bối sửng sốt.
“Tối qua ba có về ạ?”
“Ừ.” Tần Thiệu trả lời.
Bầu không khí giữa hai cha con dường như bế tắc một lúc.
“Vậy ba ăn sáng chưa? Có muốn ăn chung với bọn con không?” Tô Bối lễ phép hỏi, giọng điệu vẫn có chút dè dặt.
“Không ăn.” Tần Thiệu chuẩn bị ra ngoài.
Tô Bối: “Ba phải đến công ty ạ?”
Tần Thiệu: “Ừ.”
Tô Bối suy nghĩ rồi gọi Tần Thiệu lại: “Ba đợi một chút.”
Tô Bối chạy vào phòng bếp, sau đó nhanh chóng chạy ra, trên tay có thêm một hộp cơm.
“Đây là bữa sáng, ba cầm theo ăn trên đường đi.” Không biết có phải vì thiết lập nhân vật [tổng giám đốc bá đạo] đều không cần ăn và ngủ hay không, hình như trong tiểu thuyết cũng không nhắc đến Tần Thiệu sẽ ăn cơm ở công ty.
Lúc đầu Tô Bối không có chuẩn bị bữa sáng cho Tần Thiệu, phần ăn này là cô làm cho mình và Tô Tiểu Bảo.
Nụ cười ngọt ngào của cô gái in sâu trong mắt Tần Thiệu, khiến người ta không thể từ chối.
“Được.” Tần Thiệu nhận lấy hộp cơm vẫn còn hơi ấm từ lòng bàn tay cô gái trong tay Tô Bối.
Nụ cười trên mặt Tô Bối càng sâu hơn: “Tạm biệt ba.”
Tần Thiệu: “Tạm biệt.”
Lúc đi ngang qua phòng khách, một ánh mắt không quá thân thiện đã thu hút sự chú ý của anh Tần.
Ánh mắt của Tần Thiệu đối diện với Tô Tiểu Bảo đang ngồi trên ghế sofa.
Hai cha con mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn nhau một lúc, anh Tần thu hồi tầm mắt rồi quay đầu rời đi.
“Tô Tiểu Bảo, mau tới ăn cơm đi!” Giọng nói của Tô Bối truyền ra từ phòng ăn.
Lúc này Tô Tiểu Bảo mới hừ khẽ, đứng dậy đi vào phòng ăn.
“Em sao bậy?” Thấy dáng vẻ như cãi nhau với ai, đã thế còn bị cãi thua của Tô Tiểu Bảo, Tô Bối tò mò hỏi thăm.
“Em không muốn chị như vậy.” Tô Tiểu Bảo trầm giọng nói.
“Hả? Sao?”
“Chị đang lấy lòng ông ta.” Tô Tiểu Bảo lại gằn từng chữ một.
Khỏi phải nói ‘ông ta’ là đề cập đến ai.
Nghe Tô Tiểu Bảo nói, Tô Bối phản ứng lại, sau đó sắc mặt cứng đờ.
Cô hy vọng Tần Thiệu có thể chấp nhận sự tồn tại của cô và Tô Tiểu Bảo, dù sao một quãng thời gian rất dài sau này, bọn họ còn phải dựa vào ‘kim chủ ba ba’ này để cung cấp sự bảo vệ của người giám hộ cho mình.
Không đúng, bây giờ đã có thể bỏ hai chữ ‘kim chủ’ ra được rồi.
“Đó là ba chúng ta.” Tô Bối nhìn Tô Tiểu Bảo, nghiêm túc nhấn mạnh.
Tô Tiểu Bảo nghe vậy liền cau mày.
Cho dù là lúc ở nông thôn Tô Bối cũng không cố gắng lấy lòng ai. Cô nên vui vẻ, muốn làm gì thì làm. Cậu không muốn cô phải lấy lòng người khác vì mình, cho dù người đó là ba ruột của bọn họ thì cũng vậy.
…
Bên kia, Tần Thiệu đã đến công ty.
“Chào buổi sáng anh Tần.” Nhìn thấy anh Tần cầm hộp cơm màu hồng phấn, Trần Đức hơi bất ngờ.
Trần Đức vốn định làm tận chức trách của trợ lý cầm hộp cơm kia giúp anh Tần, kết quả Trần Đức vừa đưa tay ra đã bị anh Tần né tránh.
Trong lúc anh Tần tránh ra, hình như còn nhìn Trần Đức bằng ánh mắt ghét bỏ.
Trần Đức: …
Anh ấy đã rửa tay rồi mà.
Chẳng lẽ hộp cơm kia là Tiểu Bối đưa à? Nhìn dáng vẻ của anh Tần giống như rất trân quý.
Phát hiện này khiến hai mắt Trần Đức sáng lên: Nếu đúng như vậy thì anh Tần và hai đứa nhỏ sống rất hòa thuận. ( truyện trên app T Y T )
Trần Đức mỉm cười đi theo anh Tần, bắt đầu báo cáo lịch trình và sắp xếp công việc hôm nay.
…
Buổi chiều, Trần Đức dành thời gian để nói chuyện với anh Tần về việc đăng ký hộ khẩu cho Tô Bối và Tô Tiểu Bảo, đồng thời cũng nói đến chuyện video kia.
“Tình hình của hai chị em Tiểu Bối ở trường cũ không tốt lắm, ở đây có một đoạn video, tôi nghĩ anh nên xem.” Thấy anh Tần nhìn sang, Trần Đức đưa điện thoại tới.
Đây là đoạn video Tô Bối bị bạo lực học đường ở trường, đầu video là tiếng chế giễu và nhục mạ của một đám nữ sinh.
“Tô Bối, mày là đồ con điếm”, “Suốt ngày chỉ biết dụ dỗ đàn ông, cái loại rẻ tiền”, “Đến quỳ trước ống kính cười một cái đi, để mọi người thấy mày rẻ tiền như thế nào…”
Nghe những tiếng chửi rủa này, anh Tần nhanh chóng sa sầm mặt.
Ống kính của video chuyển sang người bị một đám nữ sinh khống chế.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên Tần Thiệu đã nhận ra cô gái trong video là Tô Bối, lúc đó Tô Bối gầy đến mức khiến người ta đau lòng, giống như dáng vẻ lần đầu tiên Tần Thiệu nhìn thấy cô.
Đám nữ sinh vây quanh Tô Bối, vươn tay lột quần áo trên người Tô Bối, thậm chí có người còn dùng dao rọc giấy.
Mấy nữ sinh kéo tóc Tô Bối, có người dùng dao rọc giấy kề lên mặt Tô Bối, người khác thì không ngừng tát cô, quá trình này kéo dài rất lâu.
Sau khi đánh một trận, mấy cô gái kia đá Tô Bối ngã xuống đất một cách mạnh bạo, thậm chí sau đó còn đá vào những nơi riêng tư của con gái.
Có nữ sinh cầm xô nước giặt giẻ lau đổ lên người Tô Bối, trong miệng còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Mày bẩn như vậy, bọn tao giúp mày tắm cho sạch”, câu nói của cô ta khiến mấy nữ sinh khác cười phá lên.
…
Suốt cả quá trình, Tô Bối trong video chỉ ôm chặt lấy mình, nằm co ro trên mặt đất, cắn chặt môi không nói gì. Trong mắt có sự quật cường, nhưng nhiều hơn cả vẫn là sợ hãi và bất lực.
Toàn bộ đoạn video kia kéo dài 11 phút 28 giây.
Sau khi xem xong video, Tần Thiệu vẫn im lặng không nói gì, nhưng sắc mặt lại âm u đến đáng sợ.
Đừng thấy bây giờ anh Tần không nói gì, nhưng Trần Đức biết Tần Thiệu như vậy mới là đáng sợ nhất.
Tần Thiệu cầm điện thoại, đốt ngón tay dùng sức đến trắng bệch, dường như Trần Đức có thể nghe được tiếng khớp xương phát ra vì dùng sức.
Có khi nào chiếc điện thoại này sẽ bị anh Tần bóp nát hay không?
Trong lòng Trần Đức đang suy nghĩ, chỉ nghe ‘cạch’ một tiếng, chiếc điện thoại Trần Đức vừa đổi tháng trước: Ngoẻo.
Vừa nhìn chiếc điện thoại rơi trên mặt đất đã tách rời từng bộ phận, yết hầu Trần Đức khẽ nhúc nhích. Anh ấy đứng nguyên tại chỗ, ngẩn người không dám nhích tới để nhặt lên.
Trần Đức vô thức cụp mắt xuống, nín thở không dám nói gì: Anh Tần lúc này thật sự đáng sợ, trước đây Trần Đức cũng đã từng thấy anh Tần nổi giận rồi, nhưng đây là lần đầu tiên thấy Trần Đức thấy anh Tần tức giận như vậy.
Nhưng nghĩ lại cũng phải, đó là con ruột của mình, mặc dù tâm lý anh Tần vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với sự tồn tại của Tiểu Bối và Tiểu Bảo, nhưng dù sao anh cũng đã thừa nhận hai đứa nhỏ.
Có cha mẹ nào mà không tức giận khi thấy con mình bị bắt nạt như thế này.
“Ai làm?”
Một lúc sau, Trần Đức mới nghe Tần Thiệu lạnh lùng nói, trong giọng điệu vẫn còn sự tức giận.”
“Là mấy học sinh cá biệt trong trường kia…” Trần Đức nói rồi dừng lại một lúc, sau đó nói tiếp: “Chuyện này nhà trường đã xử lý, phụ huynh của những đứa trẻ đó đến trường bồi thường tiền, hơn nữa bọn chúng còn bị lập biên bản.”
Ngoài ra, trường học còn cho Tô Bối tạm thôi học, nhưng thấy bây giờ anh Tần đã tức giận như vậy, Trần Đức đành phải tạm thời nuốt xuống.
“Đây là kết quả xử lý à?” Giọng nói của anh Tần như phát ra từ kẽ răng.
Nghe vậy, sắc mặt Trần Đức cũng trầm xuống.
Những trường ở huyện không giống với trường học chỗ bọn họ, họ không bắt triệt để chuyện bạo lực học đường trong khuôn viên trường, hơn nữa tình hình lúc đó cũng chỉ có Tô Bối và Tiểu Bảo, xung quanh không có người lớn…
Phải chăng cũng vì chuyện ở trường bên kia nên hai chị em mới quyết định đi tìm anh Tần?
Nghĩ đến dáng vẻ gầy gò bẩn thỉu của hai đứa trẻ lúc vừa đón bọn chúng từ đồn cảnh sát trở về, Trần Đức đột nhiên cảm thấy đau lòng.
“Đi điều tra xem học sinh nào có liên quan đến chuyện này, phụ huynh của chúng và giáo viên nào phụ trách xử lý chuyện này.”
“Vâng.” Trần Đức cũng nghiêm túc trả lời.
Anh Tần đã lên tiếng về việc này rồi, xem ra sẽ không có ý định bỏ qua.
…
Sau khi Trần Đức rời khỏi văn phòng, Tần Thiệu ngồi lại trong văn phòng rất lâu.
…
Tối hôm đó, Tần Thiệu vẫn trở về rất muộn.
Nghĩ đến trùm phản diện họ Tần này còn bận rộn hơn cả nam chính, có lẽ là ở công ty tăng ca, Tô Bối cũng không để ý.
Nhưng hôm nay Tô Bối không ngủ sớm.
Có máy tính riêng rồi, Tô Bối không cần đến chỗ Tần Thiệu xài ké mạng và thiết bị nữa.
Sau khi cô giáo dạy dương cầm rời đi, Tô Bối lại luyện đàn một lúc. Cô tính toán thời gian rồi về phòng mở máy tính lên, đăng nhập vào trang web ‘Giải đấu Honker’ trước đó.
Lần trước đã vượt qua bài kiểm tra cấp độ đầu tiên rồi, Tô Bối đăng nhập vào trang chủ của cuộc thi.
Sau khi lướt nhanh qua miêu tả cuộc thi lần trước chưa kịp đọc hết, Tô Bối bấm vào giao diện đăng ký.
[Biệt danh]: Tô Bối không suy nghĩ gì, gõ bừa một chữ ‘T’ vào trong khung.
[Tuổi]: 14
[Giới tính]: Nam, nữ, khác.
…
Sau khi điền thông tin cơ bản, Tô Bối nhấp vào bước tiếp theo.
[Xác nhận tên thật] ?!
Nhìn mấy chữ này, Tô Bối hơi giật mình, kéo xuống dưới quả nhiên nhìn thấy một hàng hướng dẫn: Để đảm bảo tính chân thực về thông tin người dự thi cũng như tính an toàn của cuộc thi lần này, cuộc thi sẽ tiến hành xác thực tên thật trên thông tin cá nhân của thí sinh…
Tô Bối: …
Nguyên tắc là vậy, nhưng vấn đề là bây giờ cô không có hộ khẩu, ngay cả số thẻ căn cước còn không có thì sao điền được?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT