“Cuộc bình chọn hoa khôi học đường” của trường cấp hai Duy Minh bước vào giai đoạn đếm ngược hai ngày cuối cùng.

Nhìn số phiếu bầu của Tô Bối ngày càng bám sát với Tống Tâm Di, nhóm người hâm mộ của Tống Tâm Di cũng không thể ngồi yên được nữa, nhao nhao đăng bài chèn ép Tô Bối trên diễn đàn trường học.

[Tô Bối là ai vậy? Một người động tới gì cũng không biết mà đòi trình diễn “Tiết mục mở màn” sao? Đang chọc cười tôi phải không?]

[Xin mời thưởng thức màn trình diễn vũ đạo mất mặt của bạn học Tô Bối]. Bài đăng đăng tải một đoạn video ghi lại buổi tập luyện trong lớp 8-7 của Tô Bối, bên trong là hình ảnh Tô Bối, người vừa được lôi kéo vào nhóm nhảy, đang được chín bạn học hướng dẫn những động tác cơ bản.

[Tô Bối không thể nào đảm nhận nổi “tiết mục mở màn” đâu, vì vinh dự của nhà trường, cho dù số phiếu của Tô Bối có nhiều hơn Tống Tâm Di, tôi vẫn hy vọng rằng Tô Bối biết điều mà chủ động từ bỏ cơ hội trình diễn “tiết mục mở màn”, nhường cho người khác.]

Những người trên kia ai nấy đều nghi ngờ năng lực của Tô Bối.

Cũng có những bài viết dựa theo cảm xúc cá nhân.

[Tô Bối mới vào trường được hai tuần, Tống Tâm Di đã học cùng chúng ta hai năm, chỉ dựa vào điều này, tôi sẽ đem phiếu của tôi bỏ cho Tống Tâm Di.]

Thậm chí còn có bài liệt kê ra sáu lý do Tô Bối không bằng Tống Tâm Di.

1. Bàn về ngoại hình: hai người tuy rằng tương xứng nhau không phân cao thấp, nhưng chúng tôi vẫn thích vẻ đẹp kiểu thanh thuần của Tống nữ thần.

2. Bàn về tài năng: Tống nữ thần có thể chơi được piano, đàn cello, ca hát, vũ đạo, Tô Bối có thể làm gì?

3. Bàn về nhân phẩm: Tô Bối có thể so được với Tống nữ thần ư?

4. Bàn về nhân khí: Tống nữ thần có lượng người hâm mộ đông đảo ở trường, Tô Bối có không?

5. Bàn về học lực: Tống nữ thần trong top 30 của trường, mà Tô Bối chỉ là một học sinh dốt nát.

6. Bàn về gia thế: Tống nữ thần là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Tống Thị, Tô Bối có chỗ nào xứng với nữ thần?



“Cái này rõ ràng là đang bôi nhọ người khác mà! Cái gì mà thích vẻ thanh thuần không giả bộ? Còn nữa, cứ cho là tài năng với học lực của cậu không bằng Tống Tâm Di đi, nhưng dựa vào cái gì mà nói nhân phẩm và nhân khí của cậu thua kém cô ta?”. Đổng Văn Kỳ cầm điện thoại, vẻ mặt tức giận nói ra.

Tô Bối ngồi bên cạnh cũng hơi nhíu mày.

Vì cái gì mà trong mắt người khác cô lại trở thành một học sinh dốt nát rồi?

“Thôi quên đi, Tô Bối của chúng ta không chấp nhặt với những người thiếu hiểu biết đó, dù bọn họ có bôi nhọ cậu đi chăng nữa thì số phiếu của cậu sẽ nhanh chóng vượt qua được Tống nữ thần của bọn họ thôi.” Đổng Văn Kỳ tự hào nói.

“Với cả, mình có tin tốt cho cậu đây. Vừa nãy cán sự môn toán của lớp chúng ta cầm số phiếu của cậu và Tống Tâm Di để làm một đồ thị tăng trưởng số phiếu. Nếu không có gì bất ngờ, khoảng chiều nay, số phiếu của cậu sẽ vượt qua cô ta.”

Hiện tại, những người bỏ phiếu cho Tô Bối chủ yếu được chia thành hai loại: một là những người thật lòng bỏ phiếu cho Tô Bối, hai là những người “tôi không quan tâm hai người như thế nào, bỏ phiếu cho Tô Bối chẳng qua là vì muốn xem cô mang tới bất ngờ gì trong trình diễn “Tiết mục mở màn”.

Nhưng cho dù là thuộc loại gì đi chăng nữa, tất cả phiếu bầu đều là phiếu thật!

Đối với điều này, trong lòng Đổng Văn Kỳ rất tự hào.

Thấy Tô Bối vẫn đang cầm điện thoại tra cái gì đó đó, Đổng Văn Kỳ nghiêng đầu: “Tô Bối, cậu tra cái gì đó? Là trình diễn “Tiết mục mở màn” sao?”

Không lẽ nào người bạn ngồi cùng bàn yêu đấu của cô nàng cuối cùng cũng đã buông bỏ “Giáo trình sách giáo khoa toàn tập”, bắt đầu chuẩn bị cho “Tiết mục mở màn” rồi sao?

Đổng Văn Kỳ cảm động suýt nữa khóc.

Chỉ là, còn chưa đợi Đổng Văn Kỳ rơi nước mắt, đã thấy Tô Bối lắc đầu.

“Không phải, mình đang tìm thông tin khác.”

Tô Bối đang tìm thông tin về “Giải đấu Honker WCEE”

Giải đấu Honker, đơn giản mà nói đó chính là cuộc thi an ninh mạng.

Đây là cuộc thi đấu giống với cuộc thi mà Tô Bối sống trong thời gian ở dị thế, nhưng thời điểm đó cơ thể không ổn định, tinh thần và thể lực có hạn, cho nên cô không thể nào tham gia được.

Mà hiện tại, trong cuộc thi đấu này, cái thực sự khiến Tô Bối bị thu hút không phải là bản thân sẽ thi đấu như thế nào, mà là tiền thưởng giành chiến thắng chung cuộc - 30 vạn tệ, hơn nữa đó là số tiền sau khi đã trừ hết thuế!

Tuy rằng 30 vạn này hiện tại đối với Tần Thiệu, đối với Tần Thị mà nói thì căn bản không đáng để nhắc tới, nhưng về sau thì không nói chính xác được.

Tô Bối đang định sẽ bí mật tiết kiệm một số tiền, cho dù là tình tiết trong tiểu thuyết sau này thực sự xảy ra: Tần Thiệu pk với nam chính thất bại thảm hại, cuối cùng tán gia bại sản mất hết của cải, thì bọn họ vẫn còn có số tiền này, có thế nào cũng không đến mức lưu lạc đầu đường xó chợ, dãi gió dầm sương.

Lúc này Đổng Văn Kỳ thực sự sắp khóc tới nơi rồi.

“Tô Bối, sao cậu lại không lo lắng chút nào thế hả, đừng nói là cậu có suy nghĩ sẽ nhường “Tiết mục mở màn” cho Tống Tâm Di đấy nhé?”

“Không được không được, không được phép đâu nha, nếu như cậu làm như vậy chính là uổng công bọn mình mỗi ngày thức khuya dậy sớm vất vả đi kéo phiếu cho cậu, chưa kể đến Tạ thần với Tô Tiểu Bảo, ngày nào hai người đó cũng đi vận động mọi người bỏ phiếu cho cậu đấy!”

Vì để kéo phiếu cho Tô Bối, hai người Tạ Dân Hiên Tô Tiểu Bảo quả thực đã hành động đến phát điên, thậm chí đến mức phải bán thân bán nghệ.

Tô Tiểu Bảo bán nghệ, còn Tạ Dân Hiên thì bán thân.

Ban đầu Tô Tiểu Bảo chỉ đăng một bài viết kêu gọi bỏ phiếu trên vòng bạn bè với nội dung “Ai bỏ phiếu cho Tô Bối, tôi cho người đó mượn vở chép bài” nhưng sau đó lại trực tiếp đổi thành “Ai bỏ phiếu cho Tô Bối, tôi sẽ làm hết bài cho người đó.”

Thậm chí Tạ Dân Hiên còn khoa trương hơn, trực tiếp tổ chức hoạt động bỏ phiếu có thưởng: chỉ cần giúp Tô Bối kéo phiếu, đạt được từ ba mươi phiếu trở lên sẽ nhận được tấm thiệp chúc phúc do chính Tạ Dân Hiên viết, đạt được từ năm mươi phiếu trở lên sẽ được Tạ thần ký tên lên bóng rổ, đạt được từ một trăm phiếu trở lên sẽ nhận được đoạn video ba phút Tạ thần cổ vũ cho kỳ thi.

Ban đầu Tạ Dân Hiên thực sự không muốn khoa trương như vậy, nhưng về sau chẳng biết tại sao lại muốn so tài cao thấp với Tô Tiểu Bảo.

Hai người không so gì khác, chính là đang so xem mỗi ngày ai giúp Tô Bối kéo được nhiều phiếu hơn.

Nghe người bạn cùng bàn kêu gào, Tô Bối chụp màn hình lại những thông tin về cuộc thi rồi lưu lại, cất điện thoại, nhìn về phía Đổng Văn Kỳ.

“Vậy, “tiết mục mở màn” kia thường phải chuẩn bị những gì?” Sau khi thu hết lại sự chú ý dành cho giải đấu Honker, Tô Bối tỏ ra nghiêm túc dò hỏi.

“Cái này ấy hả?” Đổng Văn Kỳ lấy ngón tay gõ cằm rồi nói: “Thật ra thì chẳng có gì ghê gớm cả, không có quy định gì, cứ lựa chọn những việc mà cậu giỏi nhất lên trình diễn là được.”

“Thi ngâm thơ được không?”

Đổng Văn Kỳ: “…”

Thôi thì cũng phải trách cô nàng, trước đây chỉ nghĩ cách để Tô Bối vượt mặt Tống Tâm Di để giành vị trí thứ nhất, để cô có thể khí thế bừng bừng, tỏa sáng rực rỡ trong ngày lễ kỷ niệm trường, nhưng lại hoàn toàn xem nhẹ một sự thật: Tống Tâm Di là một người đa tài đa nghệ, còn Tô Bối thì hoàn toàn không có tài nghệ gì cả.

“Cũng không phải là không thể, chỉ là cái này, có vẻ như hơi thiếu một chút khí thế.” Đổng Văn Kỳ vô cùng khéo léo lên tiếng.

Tưởng tượng mà xem, đang lúc toàn bộ học sinh đang mong chờ “Tiết mục mở màn” thì Tô Bối nhẹ nhàng bước lên sân khấu, cất lên: “Ta nhẹ nhàng bước đi trên…”

Không! Hình ảnh đó cô nàng không dám tưởng tượng ra!

“Vẫn nên trình diễn ca hát, nhảy múa hoặc chơi nhạc cụ thì tốt hơn.”

Trong những buổi kỷ niệm thành lập trường Duy Minh từ trước tới giờ, “Tiết mục mở màn” chủ yếu đều là ba kiểu như vậy.

Năm ngoái Tống Tâm Di đã trình diễn một bài múa đơn, năm nay, theo những gì mà cô nàng nghe ngóng được: Tống Tâm Di đã bắt đầu tập luyện độc tấu piano.

Nghe Đổng Văn Kỳ nói, Tô Bối gật gật đầu: “Tớ hiểu rồi, vậy mình sẽ chọn một trong ba kiểu đó để trình diễn.”

An toàn một chút vẫn hơn.

Nghe vậy, hai mắt Đổng Văn Kỳ sáng ngời: “Cậu thực sự muốn bắt đầu chuẩn bị tiết mục sao?”

“Ừ.”

Trước đó Tô Bối thực sự chưa bao giờ nghĩ rằng số phiếu của cô sẽ vượt qua Tống Tâm Di. Dù sao, đây vẫn là hào quang của con gái nam chính nữ chính, dựa vào định luật trước sau như một của tiểu thuyết, những tình tiết quan trọng như vậy nên là phần đất diễn của cô ta thì đúng hơn.

Nhưng nếu thực sự vượt qua được, Tô Bối cũng sẽ không nhượng bộ phần đất diễn này.

Tới khi tan học, số phiếu của Tô Bối thực sự đã vượt qua Tống Tâm Di.

Tô Bối cùng với Tô Tiểu Bảo bước ra khỏi lớp, lại nhìn thấy Tạ Dân Hiên hai tay đút túi quần, bộ dạng uể oải dựa vào tường.

“Chúc mừng.” Thấy Tô Bối đi qua trước mặt, Tạ Dân Hiên mở miệng lên tiếng.

Tô Bối biết lời chúc mừng từ đối phương nói là vì “Cuộc bình chọn hoa khôi học đường.”

Chẳng qua, hai chữ chúc mừng của Tạ Dân Hiên lọt vào tai Tô Tiểu Bảo, không hiểu kiểu gì mà lại thành ý tranh giành công lợi.

“Hừ!” Tô Tiểu Bảo dùng con mắt sắc lạnh liếc nhìn Tạ Dân Hiên, hừ nhẹ một tiếng.

Còn Tô Bối thì lại nghiêm túc nhìn đối phương, nói câu “Cảm ơn.”

“Còn nữa, cảm ơn cậu vì đã kéo phiếu giúp tôi.” Tô Bối cười ngọt ngào với Tạ Dân Hiên.

Lần này cô có thể có được nhiều phiếu như vậy, không thể không kể tới công lao của Tạ Dân Hiên.

Nhìn thấy Tô Bối cười với mình, sắc mặt của Tạ Dân Hiên có chút mất tự nhiên… Tô Bối này cười lên trông cũng hơi chói mắt đấy.

“Tiện tay giúp thôi.” Tạ Dân Hiên lạnh lùng ném ra bốn chữ. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Sau khi khiêu khích liếc mắt nhìn Tô Tiểu Bảo đang đứng bên cạnh Tô Bối một cái, Tạ Dân Hiên quay người rời đi.

“Người anh em tốt này của em khá đấy, biết điều mà trân trọng.” Sau khi Tạ Dân Hiên rời khỏi, Tô Bối vỗ vai Tô Tiểu Bảo, lên tiếng.

Câu nói “Tiện tay giúp thôi” của Tạ Dân Hiên làm Tô Bối cảm thấy cậu nói ra có chút dễ dàng. Sở dĩ Tạ Dân Hiên làm như vậy à, Tô Bối ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng đưa ra kết luận: Cô là chị gái của Tô Tiểu Bảo, mà Tạ Dân Hiên lại vì tình bạn với Tô Tiểu Bảo nên mới giúp đỡ kéo phiếu cho cô.

Tô Tiểu Bảo: “…”

Anh em tốt con khỉ gì!

Không thấy mỗi lần bọn họ chơi bóng rổ thì đều trong bộ dạng tôi sống thì cậu chết hay sao?

Sau khi chị em Tô Bối rời đi, Tạ Dân Hiên đi chưa được mấy bước liền bị Tống Tâm Di chặn lại.

“Có chuyện gì sao?” Tạ Dân Hiên khôi phục lại dáng vẻ cà lơ phất phơ.

“Thực ra cũng không có gì.” Tống Tâm Di miễn cưỡng cười cười: “Chỉ là muốn hỏi cậu một chút, sao cậu lại kéo phiếu giúp bạn học Tô thế?”

Thời gian trước Tống Ngạn Thành có mối quan hệ với những nhà khác vì công việc kinh doanh, cho nên thường xuyên qua lại với hai nhà Tạ, Diệp. Vậy nên những đứa trẻ của ba nhà này đã quen biết nhau từ nhỏ.

Trong nhận thức của Tống Tâm Di, cô ta, Diệp Thần và Tạ Dân Hiên chơi với nhau từ nhỏ, có thể xem như là thanh mai trúc mã, chẳng qua là mối quan hệ giữa cô ta và Diệp Thần tốt hơn một chút.

Nhưng thật ra trong lòng Tống Tâm Di lại thích Tạ Dân Hiên hơn.

Cô ta đã từng ra hiệu ngầm với Tạ Dân Hiên rất nhiều lần, thậm chí đã có lần lén lút nhét mảnh giấy tỏ tình trong sách giáo khoa của cậu, nhưng Tạ Dân Hiên từ trước tới nay đều chưa từng đáp lại tình cảm của cô ta, thậm chí về sau này, cậu còn dần dần giữ khoảng cách với cô ta và Diệp Thần.

Nhưng bọn họ vẫn là bạn bè với nhau mà, không phải sao?

Thời điểm “Cuộc bình chọn hoa khôi học đường” diễn ra năm ngoái, tuy rằng Tạ Dân Hiên không bỏ phiếu cho cô ta, nhưng cậu cũng không bỏ phiếu cho người nào khác, trong lòng Tống Tâm Di cũng chấp nhận được.

Nhưng lúc này Tạ Dân Hiên không chỉ bỏ phiếu cho cái người tên Tô Bối đó, thậm chí còn giúp đối phương kéo phiếu bầu.

Dựa vào đâu chứ!

“Tô Bối là thành viên của lớp chúng tôi, đương nhiên tôi sẽ bỏ phiếu cho cô ấy.” Tạ Dân Hiên thản nhiên nói.

“Cậu nói dối! Trước kia cậu chưa bao giờ tham gia loại hoạt động như thế này!” Tống Tâm Di nhìn Tạ Dân Hiên với đôi mắt đỏ hoe: “Cậu không muốn để tớ tham gia “Tiết mục mở màn” có phải không?”

Nghe vậy, Tạ Dân Hiên cười khẩy một tiếng: “Cậu suy nghĩ nhiều rồi.”

Cậu giúp Tô Bối kéo phiếu hoàn toàn là vì cậu muốn làm điều đó, tuy rằng về sau cũng có ý muốn phân cao thấp với tên ngốc Tô Tiểu Bảo kia, nhưng từ đầu tới cuối không liên quan gì tới Tống Tâm Di cả.

Nhìn Tống Tâm Di đứng chắn trước mặt mình, Tạ Dân Hiên hơi mất kiên nhẫn nhíu mày, đi vòng qua cô ta rồi rời đi thẳng luôn.

“Cậu thích cậu ấy phải không?” Tống Tâm Di đứng phía sau Tạ Dân Hiên rống lên.

Nghe vậy, bước chân của Tạ Dân Hiên dường như khựng lại một chút, nhưng cuối cùng vẫn phớt lờ Tống Tâm Di.

Thật ra cậu không thích Tống Tâm Di cho lắm.

Bởi vì mối quan hệ thân thiết giữa nhà họ Diệp và nhà họ Tạ, vốn dĩ cậu và Diệp Thần cũng được coi là bạn bè thân thiết, nhưng sau này bỗng xuất hiện một đứa con gái mỏng manh yếu ớt đi theo bọn họ, dù thế nào Tạ Dân Hiên cũng cảm thấy không được thoải mái.

Cậu không thích đưa theo Tống Tâm Di đi chơi cùng, nhưng Diệp Thần lại muốn mang theo cô ta đi, thường xuyên qua lại với nhau, Tạ Dân Hiên dứt khoát cũng không tới chơi cùng Diệp Thần.

Đó đều là những câu chuyện từ hồi nhỏ, Tạ Dân Hiên hoàn toàn cũng không để ý tới. Nhưng Tống Tâm Di thì lại cứ thích kiếm chuyện trước mặt cậu để gây sự chú ý.



Nhìn Tạ Dân Hiên dần dần đi xa, Tống Tâm Di vẫn đứng yên tại chỗ.

Cô ta nói cậu thích Tô Bối mà cậu cũng không phủ nhận.

Nghĩ đến đó, Tống Tâm Di tức giận đến chỉ muốn ngay lập tức xé xác con khổn Tô Bối.

“Tô Bối.” Trong miệng nói ra hai chữ này xong, hai tay Tống Tâm Di nắm chặt, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.

Đối với những chuyện đã xảy ra ở đây, Tô Bối không hề hay biết.

Lúc này Tô Bối cùng với Tô Tiểu Bảo đi về phía cổng trường, còn đang suy nghĩ rằng không biết khi nào anh Tần mới quay trở về.

Hôm nay Tô Bối lên mạng xem thì biết rằng ba ngày sau “giải đấu Honker” sẽ bắt đầu thi đấu, cô muốn chờ đến khi Tần Thiệu quay trở về, hỏi anh xem có thể mượn máy tính trong thư phòng một chút được không.

Tô Bối không hề biết rằng một tiếng trước, anh Tần đã có mặt tại thành phố B.

Anh Tần đã về rồi.

Vì muốn để đám người bằng cách nào đó biết được Tần Thiệu bị thương rồi âm thầm ngo ngoe rục rịch kia phải hoàn toàn dập tắt hy vọng, tin tức Tần Thiệu đã quay trở về, Tần Thị không hề che giấu chút nào.

Thậm chí Trần Đức còn cố ý gióng trống khua chiêng đón anh Tần ở sân bay.

Tất nhiên, những người đón tiếp anh Tần cũng chỉ có anh ấy và đám người vệ sĩ mà thôi.

Vốn dĩ Trần Đức còn đang lo lắng sếp muốn quay trở về trước dự tính thế này có phải là có gì không ổn hay không, nhưng sau khi nhìn thấy anh, trong lòng Trần Đức liền yên tâm… nhìn qua thì tinh thần của anh Tần rất tốt, tâm tình cũng không tệ.

Trên xe.

Trần Đức báo cáo lại tình hình gần đây của công ty cho anh Tần, thêm cả tình hình Tống Thị mấy ngày nay sau khi điều tra.

"Đám người đêm hôm đó bắt được là một đám bán mạng vì tiền, không moi được chứng cứ bất lợi gì cho Tống Ngạn Thành từ miệng của chúng. Nhưng theo dặn dò của sếp, người được phái đi điều tra có tra ra, nửa tháng trước Tống Ngạn Thành từng qua lại với phía Hồng Nguyệt."

Tổ chức Hồng Nguyệt cũng chẳng phải đám sạch sẽ gì.

Thay vì kinh doanh đàng hoàng ngay thẳng, Tống Ngạn Thành lại lựa chọn sa chân vào con đường ngang ngõ tắt đó, Trần Đức cảm thấy quả thực rất nực cười.

"Tiếp tục điều tra."

"Vâng." Trần Đức hiểu rõ: Lần này có lẽ sếp sẽ không bỏ qua cho Tống Ngạn Thành nữa.

"Lần này anh còn gặp thiếu đổng* nhà họ Lận ư?" Trần Đức hỏi.

(*: con nối nghiệp cha làm chủ tịch khi còn trẻ tuổi, tạm thời chưa tìm được từ thuần Việt nào có thể thay thế được nên tụi mình để nguyên Hán Việt vậy nhen)

Tin này là anh ấy nghe trợ lý bên đó nói cho biết.

Buổi tối hôm Tần Thiệu bị tấn công, thiếu gia nhà họ Lận đúng lúc đang trên đường đến sân bay, có thể nói, đám người mà Tần Thiệu mang theo có thể thuận lợi khống chế được được đám côn đồ kia, hơn nữa còn đưa Tần Thiệu đến bệnh viện nhanh như vậy cũng một phần do bên phía nhà họ Lận ra tay giúp đỡ.

Tần Thiệu: "Có giúp một chút."

Anh Tần có thể nói vậy thì chứng tỏ đối phương đã ra tay giúp đỡ không ít đâu

Trần Đức suy xét một chút rồi lại nói thêm.

"Nghe nói tháng sau là ngày đại thọ của ông cụ nhà họ Lận, hay là để tôi giúp sếp chuẩn bị một phần quà mừng đại thọ nhé?"

Anh Tần không thích nợ ân tình người khác, cho nên kiểu gì cũng phải báo đáp ơn này.

"Không đi." Tần Thiệu lạnh lùng ném ra hai chữ.

"Nhà họ Lận đang muốn xây dựng “Trang viên mộng mơ” hả?"

"Đúng vậy, nhưng chuyện này tôi cũng không rõ lắm." Nhà họ Lận muốn xây dựng một công viên tương tự với Disney, nhưng mà muốn quy mô tầm cỡ hơn. Dự án này rất tốt, nhưng khoản tiền cần để đầu tư thì lại quá lớn.

Lúc này thiếu gia nhà họ Lận đang chạy khắp nơi để "mời tài trợ", có lẽ đây là lí do thiếu gia nhà họ Lận đến thành phố S.

"Sếp muốn tài trợ cho dự án lần này của nhà họ Lận sao?" Trần Đức dò hỏi.

"Không phải tài trợ, mà là nhập cổ phần, tốt nhất có thể khống chế được từ 50% cổ phần trở lên."

"Chuyện này..." Quyết định của Tần Thiệu khiến Trần Đức có chút kinh ngạc.

"Nhưng sếp, trước giờ Tần Thị chưa từng tham gia loại dự án này, hơn nữa cũng chưa chắc dự án lần này của nhà họ Lận có thể đạt đến hiệu quả như mong đợi hay không..." Trần Đức nói ra băn khoăn trong lòng.

"Không cần lo.” Tần Thiệu dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Tôi thấy thằng nhóc đó nhà nhà họ Lận cũng khá đấy, dự án này không lỗ được đâu, chúng ta chỉ đầu tư tiền, còn những việc hao phí tinh thần sức lực cứ giao cho nhà họ Lận làm."

Nguyên nhân thật sự mà Tần Thiệu đầu tư dự án này của nhà họ Lận quả thật không phải vì muốn kiếm thêm tiền, cũng không phải vì để trả món nợ nhân tình.

Chỉ là nghe được ý tưởng "Trang viên mộng mơ", một suy nghĩ nào đó bỗng hiện lên trong đầu anh.

Thiếu gia nhà họ Lận quả thật rất giỏi.

Thời điểm chủ tịch Lận xảy ra chuyện, nhà họ Lận thiếu chút nữa là xong đời, cuối cùng vẫn là nhà vị thiếu gia của nhà họ Lận này xuất hiện kịp thời ngăn cơn sóng dữ.

Hình như giờ cậu mới chỉ 21 tuổi.

Anh Tần đang tán thưởng tài năng của thiếu gia nhà họ Lận nên mới ra quyết định đầu tư sao?

Trần Đức ngẫm lại, hình như không đúng lắm.

"Tôi sẽ mau chóng liên hệ với nhà họ Lận."

"Ừ."

"Mấy giờ rồi?" Tần Thiệu tựa vào ghế sau, nhắm mắt hỏi.

Nghe vậy, Trần Đức liếc nhìn đồng hồ: "Đã 3:45 chiều rồi."

"Giờ đến công ty hay là trở về Cảnh Viên nghỉ ngơi ạ?"

Trần Đức hỏi xong, nhưng mãi vẫn không thấy anh Tần trả lời, trong lòng có chút lưỡng lự.

Sau đó không đợi Trần Đức hỏi lại, giây tiếp theo liền nghe anh Tần lên tiếng: "Năm giờ tan học trên trường phải không?"

Nhờ phúc của "người làm công chăm chỉ" Trần Đức, nghe nhiều chuyện về hai chị em Tô Bối, Tần Thiệu cũng biết được thời gian đi học của bọn họ, ngay cả thời gian tan học trên trường cũng biết luôn.

"Anh đang nói đến Tiểu Bối và Tiểu Bảo sao? Đúng là 5 giờ hai đứa nó tan học."

"Đến trường học đi."

Nghe anh Tần nói muốn đến đón hai chị em Tô Bối và Tô Tiểu Bảo khiến Trần Đức có chút ngạc nhiên mừng rỡ

"Sếp, bây giờ qua đó luôn sao?" Thật ra Trần Đức muốn nói, giờ qua đó luôn thì có hơi sớm.

Tần Thiệu: Đúng là nên đổi một tên trợ lý khác.

Đợi mãi không nghe thấy anh Tần dặn dò gì thêm, Trần Đức không còn cách nào khác, chỉ đành kêu tài xế chuyển hướng đến trường cấp hai Duy Minh.

Thời điểm chiếc xe vừa đến trường Duy Minh, có thêm hai chiếc xe khác của Tần Thị cũng dừng ở cổng trường.

"Sếp, đó là xe trong nhà đã sắp xếp đến để đón Tiểu Bối và Tiểu Bảo tan học, đằng sau là xe của vệ sĩ." Trần Đức chỉ vào hai chiếc xe cách cổng trường không xa, giải thích với Tần Thiệu.

"Để tôi kêu bọn họ quay về trước."

Nghe vậy, Tần Thiệu khẽ gật đầu.

Nhưng ngay sau đó Tần Thiệu dường như lại đang nhíu mày.

"Vệ sĩ không theo vào trường à?"

Nếu trong trường học có những học sinh có thân phận đặc thù dụ như Diệp Thần của nhà họ Diệp, hoặc Tạ Dân Hiên của nhà họ Tạ thì những học sinh này sẽ được sắp xếp vệ sĩ đi theo ở trường. Chỉ là trong tình huống bình thường sẽ không lộ diện, nhưng cũng không phải bí mật gì.

"Đây là ý của Tiểu Bối, con bé lo lắng nếu quá phô trương sẽ gây phiền phức đến sếp." Trần Đức nói, kể lại nguyên văn lời của Tô Bối ngày hôm đó với anh Tần.

Trong tiểu thuyết, sau khi Tần Thị cạnh tranh thất bại với Tống Thị thì hoàn toàn rơi vào trạng thái bị động bị người người xô đẩy. Nếu không phải vì vậy thì chắc chắn Tần Thiệu sẽ không phá sản nhanh đến như thế.

Mà kể ra thì những xí nghiệp đó cũng không có ân oán gì quá lớn đối với Tần Thị, sở dĩ bọn họ đồng lòng nhắm vào Tần Thị như vậy, một phần cũng là vì thái độ xử sự đầy "phách lối" của anh Tần, thêm cả uy vọng cực lớn của Tần Thị.

Tô Bối vẫn hy vọng nếu trong tương lai nhà bọn họ mà phá sản thì sẽ đỡ được chút nào thì hay chút đó, vậy nên, có thể khiêm tốn được chút nào thì hay chút đó.

Nghe Trần Đức nói lại, Tần Thiệu nhíu mày.

So sánh với sự an toàn thì khoa trương một chút cũng không đáng kể chút nào, hơn nữa, nhà họ Tần có tư cách để có thể khoa trương như vậy.

Vốn dĩ Tần Thiệu đang muốn giáo dục lại hai đứa về vấn đề này, nhưng suy cho cùng thì Tô Bối có suy nghĩ như vậy cũng là vì sợ gây phiền toái cho ông. Tần Thiệu ngẫm lại một lát, thôi.

… Để sau này rồi từ từ dạy dỗ vậy.

Thông qua kính chiếu hậu, Trần Đức trộm nhìn qua một cái, thấy khóe miệng anh Tần lúc này hơi mím lại, có vẻ như tâm tình đang rất tốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play