Anh Tần xảy ra chuyện rồi.

Thời điểm biết tin này, mấy người Trần Đức đang ở Cảnh Viên.

Thật ra đêm qua anh ấy mới chỉ biết tin sếp vừa kết thúc công tác trước thời hạn bên thành phố S, chuẩn bị quay trở về thành phố B.

Sáng sớm nay Trần Đức đã vội vàng đến đây để báo tin cho Tô Bối cùng Tô Tiểu Bảo, nhân tiện báo cho bác Phúc chuẩn bị mọi thứ ở đây để đón anh Tần quay trở về.

Lại không ngờ rằng, ông Tần lại bị tập kích trên đường tới sân bay.

Điện thoại của anh Tần không kết nối được, điện thoại của trợ lý thì không ai bắt máy, cũng không nhận được tin nhắn nào từ vệ sĩ đi theo anh bên đó.

Vẻ mặt Trần Đức vốn trầm ổn kiên định lần này lại lộ ra vẻ căng thẳng gấp gáp.

"Tiểu Bảo, Tiểu Bối, hai đứa cứ đi đến trường đi, bên công ty có chút việc gấp, chú phải qua đó ngay."

Trần Đức chỉ vừa mới đặt chân vào đây, sau đó nhận một cuộc điện thoại, còn chưa đến một phút đã phải rời đi rồi sao? Không phải có chuyện muốn nói với bọn họ à?

Tô Bối bị hành động của Trần Đức làm cho khó hiểu.

Nhưng mà, nhìn vẻ căng thẳng của Trần Đức có vẻ không giống nói dối, trong đầu Tô Bối chợt lóe lên một suy nghĩ, toàn thân liền căng thẳng.

"Chú Trần, có phải ba con ở bên đó xảy ra chuyện gì rồi không ạ?" Tô Bối mở miệng hỏi.

Nhạy bén thật đấy.

Hay nên nói đây là cha con tâm linh tương thông?

Trần Đức còn không kịp xúc động, anh ấy liếc nhìn hai đứa, do dự vài giây rồi cuối cùng vẫn không trực tiếp trả lời câu hỏi của Tô Bối.

"Yên tâm, không có chuyện gì cả đâu." Trần Đức xoa đầu Tô Bối rồi lên tiếng.

Sau khi rời khỏi Cảnh Viên, vẻ mặt Trần Đức hoàn toàn không còn giữ nổi sự bình tĩnh nữa.

Xét theo một phương diện nào đó, anh Tần chẳng khác nào là tất cả của Tần thị.

Vậy nên dù thế nào đi chăng nữa, anh Tần cũng không thể xảy ra chuyện gì được.

Mà cho dù có thật sự xảy ra chuyện gì thì tuyệt đối không thể để tin tức gì lộ ra ngoài dù chỉ là một chút.

Hiện tại chưa có tin tức chính xác về Tần Thiệu, trước hết Trần Đức phải nhanh chóng tới công ty để khống chế mọi rủi ro có thể xảy ra đã.

Ở Cảnh Viên.

Trần Đức đã rời đi rồi, nhưng Tô Bối vẫn chưa hoàn hồn lại được, sắc mặt cô tái nhợt, vẫn đang đứng chôn chân ở đó.

Thấy Tô Bối như vậy, Tô Tiểu Bảo ở bên cạnh nhíu mày.

"Chẳng phải chú ấy rất lợi hại sao? Làm sao xảy ra chuyện gì được cơ chứ." Tô Tiểu Bảo thấp giọng lẩm bẩm.

Tô Bối nghe vậy thì lắc đầu.

Đúng là vai phản diện trong tiểu thuyết rất lợi hại, nhưng làm sao có thể đối đầu được với một kẻ thù là nam chính của tiểu thuyết cơ chứ.

Tô Bối vốn tưởng rằng chỉ cần nhắc nhở Tần Thiệu mang theo nhiều người bên cạnh là có thể tránh được tình tiết của tiểu thuyết, thế nhưng cuối cùng Tần Thiệu vẫn xảy ra chuyện.

Chẳng lẽ số phận của cô và Tô Tiểu Bảo đã được định sẵn, cho dù có đấu tranh như thế nào đi nữa, đến cuối cùng cũng không thể thoát khỏi kết cục của cuốn tiểu thuyết này sao?...

Đợi cả ngày trời.

Mãi cho đến tám giờ tối, cuối cùng Trần Đức cũng đã nhận được tin từ trợ lý rằng anh Tần đã tỉnh lại.

"Tình hình bây giờ của sếp thế nào rồi?"

"Trước đó vì mất máu quá nhiều và chấn thương não nhẹ nên sếp mới hôn mê, vừa tỉnh lại rồi ạ, tình hình hiện tại xem ra cũng tạm ổn, ngoại trừ tổn thương nhẹ ở ngực và phổi, còn lại những vết thương khác đều không nghiêm trọng lắm." Trợ lý Lâm nói.

Ngay cả khi chuyện đã xảy ra được hơn một ngày, nhưng đến bây giờ trợ lý Lâm vẫn còn sợ hãi khi nhớ lại.

Vụ tai nạn giao thông trên đường tới sân bay rõ ràng là có người cố ý sắp đặt, mục tiêu cũng chính là anh Tần.

Không chỉ là tai nạn giao thông, mà đối phương còn sắp xếp thêm một đám tên côn đồ đến tập kích trên đường nữa.

Nếu lần này sếp không mang theo nhiều vệ sĩ theo, nếu không có đám người Tần Tam đi theo bảo vệ, hậu quả ắt khó mà lường trước được.

Lúc nghe thấy giọng nói của Tần Thiệu qua điện thoại, thiếu chút nữa là Trần Đức rơi nước mắt luôn.

"Sếp thế nào rồi?"

"Không sao." Giọng nói của Tần Thiệu vô cùng bình tĩnh, có hơi trầm, hơi khàn khàn như vừa mới tỉnh lại.

Nhưng mà không quá yếu ớt, xem ra cũng không đến nỗi tệ.

Trần Đức thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Sau đó lại nghe anh Tần hỏi: "Tình hình bên đó thế nào rồi?"

"Sếp yên tâm, tôi đã phong tỏa tất cả những tin tức liên quan, công ty cũng không xảy ra rắc rối gì cả."

Trần Đức dừng một chút rồi mở miệng hỏi: "Sếp, chuyện lần này..."

Tần Thiệu: "Đi điều tra Tống Thị đi, điều tra cả việc Tống Ngạn Thành từng bí mật tiếp xúc với những kẻ nào."

Nghe anh Tần nói vậy, Trần Đức thầm nói "biết ngay mà", đồng thời trong lòng cũng lặng lẽ kéo mười tám đời tổ tông của Tống Ngạn Thành ra hỏi thăm một lượt.

Anh ấy nghe trợ lý Lâm nói: “Đám người tập kích sếp không giống với những người từng được huấn luyện, cũng không giống như mấy người qua đường tầm thường gì, giống với một đám người bất chấp bán mạng lấy tiền hơn.”

Trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, Tống Ngạn Thành thật sự điên rồi sao, chẳng lẽ muốn lấy mạng sếp ư?

"Tôi sẽ phái người đi điều tra ngay."

"Anh Tần?”

"Hai đứa nhỏ kia có đang ở bên cạnh cậu à?" Tần Thiệu hỏi.

Vừa rồi hình như anh nghe được giọng của Tô Bối, còn có tên nhóc nào đó tặng thêm một câu: "Chú ta chưa chết à?"

"Có ạ.”

Trần Đức nhìn hai chị em đang ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha trong văn phòng, hai đứa nhỏ đang mở to mắt nhìn anh ấy chằm chằm, vẻ mặt vô cùng căng thẳng.

"Sếp có muốn nói chuyện cùng Tiểu Bối và Tiểu Bảo không?" Hai đứa đã rất lo lắng cho sếp đấy.

"Ừ, để Tô Bối nghe điện thoại đi." Quên thằng nhóc kia đi, anh sợ anh sẽ tức chết mất.

Trần Đức nghe vậy thì đưa điện thoại cho Tô Bối.

Ở đầu bên kia, Tần Thiệu cảm giác được người nghe điện thoại đã thay đổi, môi hơi mấp máy, đang suy nghĩ xem nên nói gì đầu tiên thì nghe thấy giọng nói của Tô Bối ở đầu bên kia điện thoại.

"Ba ạ?"

Giọng nói của con gái vừa mềm mại lại vừa tinh tế lọt vào tai Tần Thiệu, mang theo vẻ căng thẳng, thận trọng cùng với chút thấp thỏm, bất an.

Giọng của Tô Bối không lớn, hệt như chỉ lướt qua, nhưng lại khiến Tần Thiệu ngứa ngáy trong lòng, khóe miệng vô thức cong lên.

Trong đầu Tần Thiệu vô thức hiện lên dáng vẻ của Tô Bối.

… Ký ức của anh về Tô Bối là hình ảnh vào hôm anh chuẩn bị xuất phát, cô nhóc bưng hai đĩa bánh nướng, vẻ mặt tươi cười ngoan ngoãn nhìn anh, hỏi anh ăn sáng chưa.

Cô nhóc vừa gầy vừa nhỏ nhắn như vậy, nhưng lúc cô ngước mắt nhìn người khác, đôi mắt lại sáng bừng.

Bảo sao lần đầu Tần Thiệu nhìn thấy Tô Bối đã khiến anh cảm thấy ánh mắt đối phương vô cùng quen thuộc.

Thật sự rất giống mình… trong lòng Tần Thiệu thầm nghĩ.

"Tiểu Bối?" Tần Thiệu mở miệng hỏi.

Kiểu xưng hô này Tần Thiệu vẫn còn chưa quen lắm, lần đầu gọi như vậy, có hơi ấp úng.

"Là con đây ạ." Tô Bối đáp lại.

"Ba ơi, ba thế nào rồi ạ? Ba không sao chứ? Ba có bị thương hay gì không? Có nghiêm trọng không ba?" Giọng điệu của Tô Bối có chút lo lắng sốt ruột.

Lọt vào tai Tần Thiệu, trong lòng liền cảm thấy ấm áp.

"Không sao." Tần Thiệu nói, hơi ngừng lại một chút, cuối cùng vẫn trả lời hết những vấn đề Tô Bối vừa hỏi: "Khá ổn, chỉ bị thương ngoài da thôi, không nghiêm trọng."

Thực ra sau khi biết Tần Thiệu đã tỉnh lại, Tô Bối cũng không còn sốt ruột căng thẳng như ban đầu nữa.

Trong tiểu thuyết, lần này Tần Thiệu sẽ bị thương rất nặng, sau khi không còn nguy kịch thì lâm vào hôn mê ba ngày mới tỉnh lại, nhưng cho dù tỉnh lại thì cũng cần hơn nửa năm trời để hồi phục.

Nhưng lần này Tần Thiệu vào viện chưa đến một ngày đã tỉnh, còn có thể nói chuyện với cô thế này, xem ra không nghiêm trọng đến thế.

Nhưng mà, tình tiết lần này vẫn xảy ra như trong tiểu thuyết, cũng không chắc liệu nam chính có hành động giống như tiểu thuyết viết hay không, không biết anh ta có lợi dụng khoảng thời gian mà Tần Thiệu bị thương để xâm chiếm thị trường thương nghiệp của Tần Thị không nữa.

"Ba ơi."

"Hả?"

Ngay cả chính Tần Thiệu cũng không nhận ra rằng lần này giọng của anh đã có phần uyển chuyển tự nhiên hơn.

Có vẻ được gọi nhiều hơn hai lần rồi, lần này anh cảm thấy cách xưng hô "ba" không đến nỗi khó chấp nhận như vậy nữa.

"Vết thương của ba khi nào mới khỏi ạ?" Tô Bối hỏi.

Nghe vậy, Tần Thiệu liếc qua ống truyền nước đang cắm ở trên tay: "Sẽ sớm thôi."

Dứt lời, Tần Thiệu hơi gượng gạo nói: "Cháu và em trai ở nhà ngoan một chút, đợi ít ngày nữa chú sẽ về nhà."

Nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra, đợi anh quay về sẽ xử lý ngay lập tức.

Cách điện thoại nên Tô Bối không thể nhìn ra vẻ mặt của Tần Thiệu lúc này.

Khi anh Tần nói ra những lời này, giọng điệu của anh vẫn trước sau như một, rất lạnh nhạt.

Cho nên, sau khi nghe đối phương nói như vậy, Tô Bối chỉ nghĩ rằng người kia đang muốn dặn dò trong thời gian này cô và Tô Tiểu Bảo biết điều ngoan ngoãn một chút, đừng gây họa.

Còn về chữ "nhà" được nói ra từ miệng Tần Thiệu, vì mải lo lắng tình tiết trong tiểu thuyết nên Tô Bối cũng không mấy để ý.

"Bọn con biết rồi, ba phải nghỉ ngơi thật tốt đấy, mau chóng hồi phục nha ba."

"Ừm, cháu đưa điện thoại cho Trần Đức đi."

Tô Bối đưa điện thoại trả lại cho Trần Đức.

"Sếp, anh còn có gì muốn dặn dò sao?"

Tần Thiệu: "Có vẻ gần đây nguồn gốc nhập hàng của Công ty Dương Quế Sơn có chút vấn đề."

Nghe được Tần Thiệu nói vậy, Trần Đức sửng sốt.

Dương Quế Sơn là anh trai của mẹ Tần Thiệu, dựa vào mặt mũi của bà ta và danh tiếng của Tần Thị để lập ra một công ty thương mại, đương nhiên mẹ Tần Thiệu cũng có cổ phần trong đó.

Mấy năm qua, công ty kia hình như làm ăn cũng khá phát đạt.

Có vấn đề trong việc nhập hàng sao? Trần Đức hơi khó hiểu.

"Sếp, ý anh là?"

"Cho bà Dương chút chuyện để làm đi."

Trần Đức: "!"

Giờ thì anh ấy mới thực sự hiểu.

Cái gì mà nhập hàng có vấn đề, rõ ràng là sếp đang cố ý tạo phiền phức cho công ty thương mại Dương Quế Sơn kia.

Mục đích còn chẳng phải là để mẹ Tần Thiệu nhận được tin tức từ anh trai mình nên chạy sang đó xử lý à, như vậy có thể tạm thời giữ chân bà ta ở đó, không để bà ta quay về Cảnh Viên sớm.

Tuy rằng hai ngày nay anh Tần đang nằm viện nhưng vẫn có khá nhiều việc cần phải xử lý.

Cân nhắc đến việc sếp còn đang dưỡng thương, cần phải nghỉ ngơi nhiều, hai ngày nay Trần Đức cố gắng hết sức báo cáo công việc bằng cách cô đọng nhất có thể.

Trần Đức không nói gì, Tần Thiệu cũng chỉ có thể tự mình hỏi.

Tần Thiệu: “Mấy ngày nay hai đứa nhỏ ở nhà như thế nào rồi?”

Nghe Tần Thiệu hỏi, Trần Đức liền phản ứng, sau đó không nhịn được bật cười, lúc này mới nói qua với anh Tần về tình hình hai đứa nhỏ.

“Tiểu Bối với Tiểu Bảo ở trường không gặp chuyện gì ngoài ý muốn, cậu hai nhà họ Tạ thường xuyên rủ Tiểu Bảo chơi bóng rổ.” Thỉnh thoảng cũng sẽ so bì nhau những chuyện khác.

“Hình như trường cấp hai Duy Minh sắp có buổi biểu diễn sân khấu nào đó, mỗi lớp đều phải biểu diễn, Tiểu Bối cũng tham gia.”

“Còn ở nhà thì sao?” Tần Thiệu hỏi.

“Hai đứa nhỏ ở nhà tất cả đều bình thường, giờ tôi đang ở Cảnh Viên, hôm nay Tiểu Bối nấu bữa tối, tài nấu nướng của Tiểu Bối rất tốt.” Trần Đức nói với giọng điệu như đang khoe một món đồ quý.

Tần Thiệu: “…”

Nghe xong đột nhiên thấy trong lòng hơi khó chịu.

“Nhà họ Tần không thuê nổi đầu bếp hay gì?”

Trần Đức: Cái này…

Dù cách điện thoại nhưng Trần Đức vẫn thoáng rùng mình.

Chợt thấy có dự cảm không lành.

Quả nhiên, giây tiếp theo, Trần Đức nghe anh Tần nói qua điện thoại: “Hai dự án bên Hoa Thành và Sâm Hải có khả năng phải chuẩn bị sớm trước thời hạn, hai dự án này cho cậu toàn quyền phụ trách.”

Giọng điệu của anh Tần có hơi u ám.

Trần Đức: “…”

“Sao thế chú Trần? Bên phía ba gặp chuyện gì à?”

“Không có chuyện gì.” Chỉ là, sếp mất hứng không vui liền quăng ngay cho anh ấy hai dự án lớn khó nhằn thôi, tháng ngày tương lai sẽ phải bận bù đầu rồi đây.

“Đúng rồi, Tiểu Bảo, Tiểu Bối, hai cháu có muốn đi thăm sếp không? Chú sẽ sắp xếp người đưa hai cháu qua bên đó.” Trần Đức nói ra lời đề nghị.

Sếp chưa nói gì về chuyện, chỉ có điều, Trần Đức tính toán suy nghĩ, có lẽ sếp cũng muốn gặp hai đứa nhỏ, hơn nữa ngày mai cũng là cuối tuần, đưa hai đứa nhỏ qua bên đó hai ngày cũng không làm chậm trễ việc học.

Trần Đức vốn tưởng rằng nghe vậy nhất định Tô Bối sẽ rất vui sướng, nhưng mà chẳng thấy sự vui sướng nào, ngay cả một chút xao động cũng không có.

Tô Bối lắc đầu.

Cô chỉ cần biết ông ba phản diện này không xảy ra chuyện gì là được rồi.

Tô Bối cũng không muốn le ve quá nhiều trước mặt Tần Thiệu.

Tuy rằng sau khi đã chứng minh được Tần Thiệu là ba ruột của bọn họ, đối phương nhất định sẽ phải chăm sóc nuôi dưỡng, nhưng từ hai lần gặp mặt ít ỏi giữa bọn họ, Tô Bối thực sự có thể cảm nhận được Tần Thiệu dường như không mấy chấp nhận cô và Tô Tiểu Bảo.

Tần Thiệu đã không thích bọn họ rồi mà cô còn lôi Tô Tiểu Bảo tới trước mặt người ta làm người ta ghét thì thật sự không thể nào nói nổi.

Nghĩ đến đây, Tô Bối mới nhớ ra cô còn chưa biết kết quả giám định ADN.

“Chú Trần, lần trước cháu có nhờ chú làm giám định ADN, đã có kết quả chưa ạ?” Vẻ mặt Tô Bối quan tâm hỏi han.

“Việc này, lúc đó sếp vội đi tới thành phố S nên chưa thể lấy mẫu được.”

Trần Đức cũng rất muốn nhanh chóng biết được kết quả giám định ADN, cho nên bèn nói: “Yên tâm đi, chú đã liên hệ với bác sĩ phối hợp cùng ông chủ lấy mẫu rồi, không tới hai ngày là mẫu giám định sẽ về thôi, ngay sau đó là có thể có kết quả.”

Nghe vậy, Tô Bối khẽ gật đầu.

“Hai đứa thực sự không muốn tới thành phố S sao?” Lúc rời đi, Trần Đức lại không cam tâm hỏi lại Tô Bối với Tô Tiểu Bảo.

Tô Tiểu Bảo tiếp tục bày ra vẻ mặt thờ ơ bất cần đời.

Tô Bối cũng vẫn lắc đầu.

Không đi tới chỗ anh Tần vì sợ gây bất tiện là một chuyện, còn vì cuối tuần này Tô Bối muốn ở nhà tập luyện cho buổi biểu diễn ở trường.

Buổi biểu diễn văn nghệ mỗi năm là hoạt động chính của trường cấp hai Duy Minh, tổ chức nhằm hướng tới kỷ niệm ngày thành lập trường.

Mỗi lớp đều phải có một tiết mục, năm nay lớp 8-7 chuẩn bị tiết mục nhảy hiện đại gồm mười người.

Bởi vì trong lúc tập luyện có một nữ sinh bị thương ở chân nên lớp phó văn nghệ của lớp đã quyết định đưa Tô Bối vào thay thế.

Mặc dù Tô Bối tập luyện muộn hơn với những người khác nửa tháng, nhưng mọi người trong đội đối với Tô Bối vẫn rất thoải mái, yêu cầu cũng thấp. Chỉ có điều, Tô Bối không muốn trở thành kẻ kéo chân cả đội, thừa dịp cuối tuần ở nhà nên muốn âm thầm tập luyện thêm một chút.

Ngoại trừ các tiết mục biểu diễn theo nhóm thì còn có cả các tiết mục cá nhân, mà gây chú ý nhất trong đó chính là “Tiết mục mở màn”.

Ban đầu các tiết mục biểu diễn đều được sắp xếp ngẫu nhiên, nhưng về sau tiết mục đầu tiên lại dần dần trở thành một hoạt động mang tính nghi lễ rất lớn, gọi là “Tiết mục mở màn.”

Bởi vì muốn được biểu diễn tiết mục mở màn nên số lượng người cạnh tranh rất lớn, vì vậy trước lễ kỷ niệm ngày thành lập trường đã ra đời “Cuộc bình chọn hoa khôi học đường”… trong cuộc bình chọn này, ai là người có số phiếu cao nhất thì người đó sẽ nhận được cơ hội biểu diễn “Tiết mục mở màn”.

Những chuyện này Tô Bối biết được từ người bạn cùng bàn Đổng Văn Kỳ vào hôm thứ hai.

Sở dĩ Tô Bối biết được những chuyện này thì phải kể đến “Cuộc bình chọn hoa khôi học đường” diễn ra vào ngày hôm nay.

Hàng năm, những người lọt vào danh sách đề cử “Hoa khôi học đường” không ai khác ngoài mấy nữ sinh bậc nữ thần ở trường, nhưng năm nay, không biết là người nào đã sắp xếp danh sách đề cử, lại đưa Tô Bối mới chuyển đến vào trong danh sách đó.

Trên trang bình chọn, ảnh của Tô Bối chính là bức ảnh gương mặt cô ngồi trên sân bóng rổ, trên tay còn đang ôm chiếc bình giữ nhiệt.

Cho dù chỉ là mặt mộc, cũng chưa dùng đến photoshop, nhưng nữ sinh trong bức ảnh chụp trông vẫn rất xinh đẹp.

Sau khi ảnh của Tô Bối được đăng lên, không ít người ở bên dưới khen Tô Bối không ngớt lời.

"Xem này Tô Bối, có rất nhiều người đang thảo luận về cậu đấy." Đổng Văn Kỳ kích động kéo Tô Bối lại, đưa điện thoại cho Tô Bối xem khu bình luận bên dưới.

[Uầy! Em gái số 12 này xinh đẹp thật đó!]

[Lớp 8-7 ư? Đây có phải là học sinh mới chuyển đến của lớp bọn họ không? Ngoại hình ổn nha, quá là đẹp luôn.]

[Tôi đã từng nhìn thấy lúc đi qua lớp bọn họ rồi, người thật còn xinh đẹp hơn ảnh.]

[Em gái bình giữ nhiệt!]

[Ha ha, "Em gái bình giữ nhiệt" lầu trên nói nghe cũng ổn đấy?]

[Bày tỏ tình yêu này với em gái bình giữ nhiệt!]

Bình giữ nhiệt cái đầu nhà cậu!

Nhìn thấy mọi người ở bên dưới không ngừng treo cho cô cái "biệt danh" mới, Tô Bối bày ra vẻ mặt cạn lời.

"Ha ha, mấy người này đang bày tỏ sự yêu thích đối với cậu đó, hoa khôi lớp 6 Vương Tư Vũ trong ảnh chụp còn vì đang ăn Oreo mà còn có hẳn biệt danh mới kia kìa." Đổng Văn Kỳ ngồi một bên nói.

"Em gái Oreo?"

"Không phải, là [Em gái hắc bạch]."

Tô Bối: "..."

"Nhưng mà Tô Bối, số phiếu của cậu hơi thấp đấy nha." Nhìn số phiếu bên dưới ảnh chụp của Tô Bối, Đổng Văn Kỳ bĩu môi nói.

Mặc dù có rất nhiều người cảm thấy Tô Bối xinh đẹp, nhưng dù sao Tô Bối cũng chỉ là một người mới chuyển tới tuần trước, mọi người xung quanh cũng không quen biết cô, hơn nữa trong lòng họ sớm đã có nữ thần để ủng hộ rồi, vậy nên người bỏ phiếu cho Tô Bối cũng không nhiều.

Nửa ngày trôi qua, số phiếu phía dưới ảnh chụp của Tô Bối cũng chỉ có tầm mười bảy mười tám phiếu ít ỏi, vững vàng ở vị trí cuối cùng.

"Không được, mình phải lên diễn đàn kêu gào một tiếng, giúp cậu kéo phiếu."

"Đừng." Tô Bối ngăn Đổng Văn Kỳ lại.

Thứ hạng của cô hiện tại là hạng mười hai, cách vị trí thứ mười một bảy mươi mấy phiếu, Đổng Văn Kỳ có gào đến khản cổ có lẽ cũng chẳng được bao nhiêu.

Hơn nữa, đối với chuyện này, Tô Bối thực ra cũng không quá để ý.

Bảng xếp hạng này chỉ là hư danh, ngay cả tiền thưởng hay giải thưởng còn không có.

Nghe được suy nghĩ của Tô Bối, Đổng Văn Kỳ cuối cùng cũng bỏ cuộc.

"Mình nói cho cậu biết, bảng xếp hạng này có ý nghĩa vô cùng đặc biệt! Nhất là việc có được cơ hội trình diễn “Tiết mục mở màn" đó.” Thấy Tô Bối vẫn còn lơ mơ, Đổng Văn Kỳ hạ giọng giải thích cho Tô Bối: "Cậu cũng biết rồi đấy, gia đình của đám học sinh trường bọn mình không phải là loại tầm thường gì, người lớn thì ở bên ngoài cạnh tranh về thế lực, về gia thế, ở trong trường thì lại đưa con cái ra để so sánh…”

Nghe xong, cuối cùng Tô Bối cũng đã hiểu ý của Đổng Văn Kỳ.

Cũng giống như trong tiểu thuyết “Con đường của ảnh hậu” vậy, đứa con gái của nam chính cực kì nổi tiếng trong giới giải trí, mang đến không ít lợi ích vô hình đến cho công ty của nam chính.

“Tớ không cần." Tô Bối nói.

Bản thân anh Tần đã đủ lợi hại rồi, cô không cần thiết phải đem về thêm vinh dự tiếng tăm gì cho anh.

"Vậy cũng phải để số phiếu của cậu đẹp hơn một chút chứ."

"Thêm mấy phiếu nữa thì thành số đẹp?" Tô Bối cười cười liếc nhìn Đổng Văn Kỳ, nói: "Nếu lấy số phiếu của những người phía sau đem đi so sánh với người đứng đầu, không chừng đến cả số lẻ còn không bằng."

Đổng Văn Kỳ ngẫm lại cẩn thận, cảm thấy có vẻ hợp lý.

"Có lẽ hoa khôi năm nay không ai khác lại là Tống Tâm Di nữa rồi."

Đừng nói là đem số phiếu của Tô Bối để so với số lẻ của Tống Tâm Di, mà ngay cả khi gom tổng số phiếu của những người phía sau cũng chưa chắc bằng Tống Tâm Di.

Năm ngoài hạng nhất là Tống Tâm Di, năm nay cuộc bình chọn hình như còn chưa bắt đầu được bao lâu? Vậy mà Tống Tâm Di cũng đã có tận 1700 phiếu, bỏ xa người đứng thứ hai Tôn Phỉ Phỉ.

Nhưng nghe nói thời gian gần đây Tống Tâm Di tham gia cuộc thi piano, tất cả mọi người trong trường suy đoán, có lẽ đến ngày kỷ niệm thành lập trường Tống Tâm Di vẫn còn đang ở nước ngoài cũng chưa về, vậy nên vị trí thứ hai trong cuộc bình chọn hoa khôi được mọi người cạnh tranh rất kịch liệt.

"Tống Tâm Di?" Tô Bối sửng sốt.

"Đúng vậy, chính là nữ thần của đám người Khương Manh Manh mà lúc trước tớ nói đó."

Tô Bối nhận lấy điện thoại của Đổng Văn Kỳ, kéo lên trang thứ nhất của diễn đàn.

Ảnh chụp đầu tiên là một cô gái có diện mạo trong sáng lại đáng yêu, ở bên dưới ảnh chụp, quả nhiên Tô Bối thấy được dòng chữ [Tống Tâm Di lớp 8-2].

"Tống Tâm Di", mấy chữ này đối với Tô Bối đã quá quen thuộc

"Cô ta là Tống Tâm Di con gái của Chủ tịch Tống Ngạn Thành tập đoàn Tống Thị sao?" Tô Bối chỉ vào ảnh chụp, hỏi Đổng Văn Kỳ ngồi cùng bàn.

"Đúng vậy, mà cậu biết cũng phải thôi, Tống Tâm Di quá nổi tiếng mà."

Tô Bối: "..."

Cô lại học cùng trường với con gái của nam chính nữ chính ư, đây là đoạn nghiệt duyên gì đây?!

Cô bạn ngồi cùng bàn thấy Tô Bối cúi đầu im lặng, còn tưởng rằng sau khi cô nhìn thấy số phiếu của Tống Tâm Di nên cảm thấy tự ti, thế là đang nghĩ xem nên an ủi cô bạn cùng bàn mới này như thế nào đây.

Dù sao thì một cô gái như Tống Tâm Di, bất kể có bàn về giá trị nhan sắc hay là về gia thế thì người bình thường cũng không thể so được.

Ở bên dưới lớp học, đám Từ Dương Dương cũng đang bàn luận sôi nổi về hoa khôi học đường năm nay.

Từ Dương Dương: "Này Lưu Khải, mày bỏ phiếu cho ai vậy?"

Lưu Khải: "Tống Tâm Di."

Từ Dương Dương: “Không phải có khả năng năm nay Tống Tâm Di không thể tham gia buổi biểu diễn hả?"

Lưu Khải: "Nhưng mà cô ấy vẫn là hoa khôi số một trong lòng tao."

Trần Tử An: "Tao vẫn thấy thích Lộ Dao hơn một chút."

"Đỗ Nhất Minh, nữ thần Nhân Nhân của mày hình như không được đề cử, vậy mày bỏ phiếu cho ai?"

"Nhất định không bỏ phiếu đâu."

"Cũng chưa chắc nha, đưa đây tao xem thử nào." Từ Dương Dương nhập một chuỗi số liệu vào thanh tìm kiếm, nhấp vào danh sách "Tham dự bỏ phiếu".

Từ Dương Dương: "Cái đệch!"

"Nó bình chọn cho ai? Làm cái gì mà mày kích động dữ vậy."

Từ Dương Dương: "Không phải, anh Hiên của tao cũng tham gia bỏ phiếu nè!"

Từ Dương Dương đưa điện thoại cho đám người xung quanh nhìn qua, quả nhiên, mấy chữ [Tạ Dân Hiên] hiển thị trong danh sách cực kỳ chói mắt.

"Anh Hiên bỏ phiếu cho ai?" Trước giờ Tạ Dân Hiên không thèm tham gia mấy loại hoạt động như này, là ai đã lọt vào mắt xanh của anh Hiên?

"Lẽ nào là Tống Tâm Di?"

"Không thể nào, anh Hiên chán ghét Tống Tâm Di lắm mà? Tôi thấy Lý Duyệt Gia có khả năng hơn á."

"Nhỡ là Lộ Dao thì sao?"

"Từ Dương Dương, có thể nào tra ra anh Hiên bỏ phiếu cho ai không?"

"Tra được, nhưng mà hơi rắc rối, với lại tao không dám."

Lúc này, Lưu Khải cắt ngang màn thảo luận của đám bạn: "Không cần nữa đâu."

"Thế nào? Lưu Khải, mày tra ra rồi hả?"

"Chúng mày tự lên xem vòng bạn bè đi." Lưu Khải vội chỉ cho mọi người.

"Đù mía! Anh Hiên bỏ phiếu cho Tô Bối!"

Làm cách nào mà bọn họ biết được ấy hả? Chính là vì Tạ Dân Hiên không chỉ bỏ phiếu cho Tô Bối mà còn chia sẻ link bình chọn lên vòng bạn bè để kêu gọi kéo phiếu cho Tô Bối nữa!

"Chẳng phải hôm nay anh Hiên phải đi đến buổi đấu giá gì đó hả, sao lại có thời gian để bỏ phiếu cho Tô Bối thế?”

[Anh Hiên, anh bỏ phiếu cho Tô Bối thật hả?] Từ Dương Dương không nhịn được, trực tiếp để lại lời nhắn dưới vòng bạn bè để hỏi Tạ Dân Hiên.

[Tạ Dân Hiên: Tô Bối là thành viên lớp 8-7 của chúng ta, không bỏ phiếu cho Tô Bối thì bỏ phiếu cho ai nữa?]

Mọi người: “…”

Hoá ra Tạ thần của bọn họ bỏ phiếu cho Tô Bối là vì ủng hộ bạn học cùng lớp?

Nhìn kiểu gì thì anh Hiên nhà bọn họ cũng không giống loại người yêu quý bạn cùng lớp, đoàn kết với tập thể cho lắm.

Đỗ Nhất Minh bên cạnh nhấn vào link bình chọn trên vòng bạn bè của Tạ Dân Hiên, nhìn qua nhìn lại cũng không biết chọn ai, cuối cùng dứt khoát bấu phiếu bầu ngày hôm nay cho Tô Bối.

Tuy rằng mọi người đều không hiểu suy nghĩ của Tạ Dân Hiên rốt cuộc là như thế nào, nhưng quyền lực kêu gọi của "Tạ thần" suy cho cùng vẫn có tác dụng.

Tạ Dân Hiên đăng một bài lên vòng bạn bè tầm nửa ngày, số phiếu của Tô Bối lập tức tăng vọt, vượt qua người đứng thứ hai là Tôn Phỉ Phỉ với 532 phiếu bầu.

Khi Tô Tiểu Bảo nhìn thấy vòng bạn bè của tên Tạ Dân Hiên kia, trong lòng bực dọc khó chịu một hồi.

Cuối cùng Tô Tiểu Bảo vẫn phải đăng kí Wechat, ở trong vòng bạn bè đăng tải tin đầu tiên: "Bỏ phiếu giúp Tô Bối nhà tôi, bài tập lí hóa sinh tôi cho các cậu mượn chép hết. Đường link.”

Hai đại nam thần Tạ thần và cậu Tô đồng thời đăng tin kêu gọi trên vòng bạn bè, muốn giúp Tô Bối kéo phiếu. Thế là Tô Bối càng lúc càng nổi tiếng trên diễn đàn của trường trung học Duy Minh, hơn nữa biệt danh [Em gái bình giữ nhiệt]còn trở nên cực kì hot.

Càng lúc càng có nhiều người bỏ phiếu cho Tô Bối.

Tuy rằng so với hạng nhất Tống Tâm Di vẫn còn thua kém rất nhiều, nhưng mà, số phiếu của Tô Bối đã lấn áp được vị trí hạng ba, vững vàng ở vị trí thứ hai, đã thế số phiếu cho Tô Bối vẫn không ngừng tăng lên.

[Nếu dựa theo tốc độ này của Tô Bối, tuy không có khả năng vượt qua Tống Tâm Di, nhưng mà chờ đến ngày cuối cùng, chắc cũng không kém hơn bao nhiêu đâu nhỉ?]

Tuy rằng không phải hạng nhất, nhưng lúc này Tống Tâm Di không ở đây, chẳng phải "Tiết mục mở màn" sẽ dành cho Tô Bối sao?

Chỉ có điều, lúc mọi người vẫn còn cho rằng "Tiết mục mở màn" năm nay sẽ thuộc về Tô Bối thì Tống Tâm Di đã quay trở lại.

Bởi vì số phiếu của Tô Bối ngày càng gần Tống Tâm Di, diễn đàn trường học không khỏi xuất hiện hai luồng ý kiến so sánh hai người.

Sau khi Tống Tâm Di trở lại trường học, cô ta đăng nhập vào tài khoản của mình, thấy mấy tin nhắn chủ yếu là:

[Nữ thần Tâm Di, năm nay cậu thật sự không tham gia tiết mục văn nghệ của trường sao?]

[Tống Tâm Di: Có thể tham gia "Tiết mục mở màn" là vinh hạnh của mình, mình đặc biệt nhanh chóng quay trở về chính là vì tiết mục văn nghệ lần này đấy.]

[Đúng là không chịu nổi đám người so sánh Tô Bối và Tống Tâm Di mà, Tô Bối căn bản không thể nào sánh với hoa khôi của chúng ta, chẳng lẽ không đúng thế ao?]

[Tống Tâm Di: Theo mình thì mỗi cô gái đều có vẻ đẹp riêng, bạn học Tô cũng rất xinh đẹp, mình mong các bạn không phải thích mình vì diện mạo bên ngoài, chỉ hy vọng các bạn thích những điểm nổi bật khác của mình ~】

Mấy lời hồi đáp của Tống Tâm Di lập tức khiến diễn đàn trường bùng nổ.

[Nếu chỉ nói về giá trị nhan sắc thì Tô Bối đúng là không kém, nhưng xét về tài nghệ, so về nhân phẩm, còn có thành tích, Tô Bối sao mà so được với Tống Tâm Di?]

[May là Tống Tâm Di đã quay về rồi, nói thật nhé, tôi không hy vọng người biểu diễn "Tiết mục mở màn" năm nay là Tô Bối đâu.]

[Thứ cho tôi nói thẳng, Tô Bối có là gì chứ? Cứ coi như là Tống Tâm Di chưa quay trở về đi, vậy thì Tô Bối cũng có đủ khả năng để đứng lên biểu diễn "Tiết mục mở màn" ư?]

...

Trong đó vẫn có người lên tiếng ủng hộ Tô Bối:

[Thật ra tôi thấy Tô Bối cũng được mà?]

[Theo quan điểm thẩm mỹ cá nhân của tôi, thực sự tôi thích Tô Bối hơn một chút đấy.]

Lập tức liền có người phản đối:

["Tiết mục mở màn" của chúng ta không cần bình hoa di động nhé, cảm ơn.]

[Hơn nữa Tô Bối còn yêu sớm kia kìa, ảnh chụp đây, không cần cảm ơn.]

Người ủng hộ:

[Ha ha ha, lầu trên nói cái gì vậy, nếu không cần não thì có thể hiến tặng cho đoàn nghiên cứu khoa học nha.]

[Nam sinh trên ảnh chụp là cậu Tô, cậu Tô và Tô Bối là chị em song sinh nhé.]

[Cậu Tô là chồng tương lai của tôi, Tô Bối chính là chị chồng tôi, bảo vệ chị chồng!]

...

Lúc trên diễn đàn đang vì "Trận tranh đấu hoa khôi" giữa Tô Bối và Tống Tâm Di mà đánh nhau chí chóe, thì Tô Bối đang ở đâu? Cô còn đang bận nghiên cứ cuốn “Lời giải sách giáo khoa tập một lớp 8”.

Trước kia Tô Bối đã học qua trung học rất lâu, kiến thức cấp hai sau này đều bị tri thức rộng lớn của cấp ba đè nặng lên.

Tuy rằng cô cũng có thể dùng kiến thức cấp ba để giải bài tập, nhưng nếu cứ như vậy sẽ có người cảm thấy kì quái, làm không tốt có khi còn bị giáo viên cho rằng đây là một học sinh đua đòi tham vọng.

Vậy nên, Tô Bối lại một lần nữa ôn tập lại kiến thức cấp hai.

Dáng vẻ chăm chỉ của Tô Bối lọt vào trong mắt bạn ngồi cùng bàn Đổng Văn Kỳ, vô cùng cảm động ở trong lòng: Oa, Tô Bối nhất định đã nhìn thấy những bình luận trên mạng, biết thành tích học tập của bản thân không bằng Tống Tâm Di, cho nên hăng hái học tập, rút ngắn khoảng cách với nữ thần!

Tống Tâm Di trở về về, hơn nữa còn nói trên diễn đàn rằng mình sẽ tham gia "Tiết mục mở màn", việc này được nhóm người hâm mộ cực kì ủng hộ.

Mấy ngày sau, số phiếu của Tống Tâm Di tăng vọt, Tô Bối thì lại bị lôi ra làm chủ đề bàn tán.

Nhưng chủ đề so sánh hai người bọn họ trên diễn đàn vẫn chưa hề có dấu hiệu lắng xuống.

Đúng lúc này, một tin tức của đám nữ sinh bàn tán xôn xao đột nhiên được đăng lên diễn đàn.

[Gia đình Tô Bối thật ra là nhà giàu mới nổi!]

Tuy học sinh trong trường ngoài mặt không nói gì, nhưng thật ra trong lòng không hề thích "Nhà giàu mới nổi".

Cũng bởi vậy mà mấy ngày sau, những người kiên trì lên tiếng thay Tô Bối khí thế dần yếu đi rồi tụt xuống. Mà lời đồn Tô Bối là nhà giàu mới nổi, về lí do cô chen chân vào trường học này có mục đích gì càng ngày càng nhiều.



"Này nhà giàu mới nổi, cậu có thể rời khỏi trường học của chúng tôi không hả?" Khương Manh Manh cầm đầu ba nữ sinh tiến đến trước bàn học Tô Bối, chống tay, vẻ mặt chán ghét lên tiếng.

Lúc này, Tô Bối thật sự bị chọc tức đến bật cười.

Đám người xâu xé trên mạng cũng không gây ảnh hưởng đến cô, cô càng không cần phải hao tâm tổn sức lo lắng chuyện đó.

Nhưng cô lại không ngờ có người trực tiếp đến trước mặt mình để kiếm chuyện thế này.

"Khương Manh Manh hả? Người hâm mộ não tàn của Tống Tâm Di đúng không?" Tô Bối đứng dậy nhìn về phía mấy người kia, nói.

Cũng không biết có phải do Tô Bối thẳng thừng gọi tên họ của "Tống Tâm Di" hay không, hay là vì chữ “não tàn" kích thích tới những người này mà vẻ mặt Khương Manh Manh rất tức giận, cô ta trừng mắt với Tô Bối: "Cái gì mà não tàn! Tôi là người hâm mộ chân ái của Tống Tâm Di! Hơn nữa Tâm Di ưu tú như vậy, còn biết nỗ lực như vậy, cậu ấy xứng đáng để chúng tôi thích! Không giống cậu, chỉ là một cái bình hoa di động! Đã thế còn là một cái bình nhựa!"

"Được, các cậu nói như nào thì chính là như thế đấy." Tô Bối không hề muốn tranh luận về vấn đề này cùng đám người hâm mộ não tàn.

"Lời đồn tôi là nhà giàu mới nổi lan truyền khắp mọi nơi trong trường học là do các cậu đồn à?" Ánh mắt Tô Bối sắc lạnh nhìn đám người kia.

Về chuyện này, vẫn là nhờ Đỗ Nhất Minh nói cho Tô Tiểu Bảo nên cô mới biết được.

"Tôi... ai nói chứ! Cô đừng có mà bôi nhọ người khác!"

"Có phải các cậu hay không thì tự các cậu biết. Chuyện tôi muốn nói không phải là chuyện này."

"Đầu tiên, tôi không phải nhà giàu mới nổi." Lời này của Tô Bối cũng rất hợp tình hợp lý.

Nếu không có ông ba ruột kiêm nhân vật phản diện Tần Thiệu kia thì cô với Tô Tiểu Bảo cũng chỉ thuộc tầng lớp người nghèo.

"Hơn nữa nhà giàu mới nổi thì có làm sao? Nhà giàu mới nổi làm ảnh hưởng đến nền kinh tế của nhà các cậu à, hay là ăn mất cơm gạo của các cậu sao? Tổ tiên nhà các cậu trước kia không phải cũng là nhà giàu mới nổi sao? Nếu như không có các thế hệ trước làm nhà giàu mới nổi, vậy đâu ra có sự nghiệp của cha mẹ cho các cậu kế thừa? Giờ các cậu là phú nhị đại ba đời, bốn đời liền đi coi thường phú nhị đại đời thứ nhất sao?"

Lời này của Tô Bối không chỉ làm bọn Khương Manh Manh nghẹn họng mà đến cả những học sinh trong lớp cũng trợn tròn cả mắt như không thể ngờ được mà nhìn Tô Bối.

Tìm không ra lý do để phản bác, làm sao bây giờ?

Tuy rằng trong trường học, gia thế của đám học sinh đều không bình thường, nhưng suy cho cùng thì những thế gia học sư lớn như nhà họ Diệp, hoặc là thế gia quân sự lâu năm như nhà họ Tạ vẫn quá ít. Đếm kỹ lại thì, không phải giống như Tô Bối nói sao?

Lưu Khải: Nhà mình làm sao mà giàu ấy nhỉ, hình như là ông cố mình đi ngang qua cửa Quan Đông thì vô tình tìm thấy quặng vàng.

Từ Dương Dương: Nghe ông cố kể thật ra ông là con nuôi của thái giám bên cạnh Hoàng đế?

...

Đoạn video "Tô Bối phẫn nộ phản bác lại Khương Manh Manh" này chẳng lâu sau đã bị người khác đăng tải lên diễn đàn, không biết vì sao mà đợt phát ngôn kia của Tô Bối bỗng nhiên lại rất hot.

[Em gái bình giữ nhiệt là cô gái cần được bảo tồn, ha ha ha.]

[Bạn là nhất, nhất bạn rồi!]

[Ngẫm lại thì, cũng hợp lí mà.]

[Nhà giàu mới nổi là phú nhị đại đời thứ nhất, ha ha, không bắt bẻ được]

...

"Nè, mau ra xem đi, số phiếu của cậu lại tăng lên rồi kìa!"

"Khoảng cách phiếu bầu giữa cậu và Tống Tâm Di thu hẹp lại rồi, cứ theo đà này thì mấy ngày nữa có khả năng phiếu của cậu còn vượt qua được cả Tống Tâm Di đấy! Trời ạ, tớ đang nằm mơ hay sao?"

Nghe được cô bạn cùng bàn Đổng Văn Kỳ nói vậy, Tô Bối cũng cúi đầu nhìn qua số phiếu trên điện thoại đối phương.

Tống Tâm Di 3819, cô 3027, hơn nữa số phiếu của cô chính xác là đang tăng lên, cứ theo đà này sẽ nhanh chóng vượt mặt Tống Tâm Di.

"Từ đâu ra có nhiều phiếu dữ vậy?" Gương mặt Tô Bối tỏ vẻ nghi ngờ.

Cuộc bỏ phiếu chỉ tiến hành trong phạm vi là trường cấp hai Duy Minh, nói cách khác ngoại trừ học sinh ở đây, căn bản người ngoài không thể tham dự bỏ phiếu.

Mà mỗi học sinh chỉ có duy nhất một phiếu bầu.

Số phiếu của Tống Tâm Di mỗi ngày vẫn giữ nguyên số lượng lớn như vậy, chắc chắn là không hề thay đổi, vậy số lượng phiếu khổng lồ này từ đâu mà có?

Đổng Văn Kỳ vuốt cằm: "Chuyện này rất khó nói, có khi là đám người qua đường nhưng lại bị lời nói sắc bén của cậu thu phục cũng nên."

Ví dụ như Tạ thần vậy đó, trước nay chưa từng tham gia bỏ phiếu, lần này cũng đã bỏ phiếu cho Tô Bối.



Đổng Văn Kỳ dự đoán không sai.

Vu Hiểu Tiêu chính là một trong những "Nhà giàu mới nổi" bị đám người trong trường gọi, trước kia cô cũng là thành viên trong nhóm người hâm mộ của Tống Tâm Di.

Bởi vì sợ khi tiếp xúc quá nhiều thì các bạn học sẽ hỏi thăm về gia thế của cô, vậy nên Vu Hiểu Tiêu chưa bao giờ dám tham gia hoạt động này của trường học, gia nhập nhóm người hâm mộ Tống Tâm Di trên QQ đều là vì muốn mình có thể hòa hợp với bầu không khí ở đây một chút.

Ba của cô cực khổ phấn đấu, cuối cùng cũng thành công kiếm ra được một số tiền lớn, cho con gái vào trường tốt nhất để học thì có làm sao? Vì sao trong mắt người khác đều tỏ ra khinh thường nhà giàu mới nổi bọn họ?

Vu Hiểu Tiêu cảm thấy Tô Bối nói rất đúng, cho nên cô cũng lên diễn đàn đăng kí tài khoản để bỏ Tô Bối một phiếu.

...

Ngày thứ năm kể từ khi bắt đầu đợt bỏ phiếu.

Trong phòng học.

Nhìn Tô Bối vẫn yên lặng làm đề, Đổng Văn Kỳ thì lại đặc biệt vui sướng.

Tuy rằng Đổng Văn Kỳ rất muốn nhịn xuống để không quấy rầy Tô Bối, nhưng mà, cuối cùng vẫn nhịn không nổi.

"Tô Bối, Tô Bối!"

"Sao thế?" Tô Bối ngẩng đầu nhìn về phía Đổng Văn Kỳ.

"Có khi cậu phải chuẩn bị cho phần biểu diễn 'Tiết mục mở đầu' đấy." Đổng Văn Kỳ thần bí ghé sát vào Tô Bối, nhỏ giọng nói.

"Số phiếu của tớ vượt qua Tống Tâm Di rồi?"

"Vẫn chưa, nhưng mà cứ theo cái đà này mà có thể lắm đấy, Tạ thần và Tô Tiểu Bảo nhà cậu ngày nào cũng giúp cậu kéo phiếu."

Tô Bối đứng hạng nhất không phải là giấc mơ nữa rồi!

Tô Bối: "..."

Biểu diễn cái gì? Cô còn chưa nghĩ tới! Chỉ mỗi tiết mục nhảy hiện đại mà đội văn nghệ sắp xếp đã đủ khiến Tô Bối tuyệt vọng đến nơi rồi.

Ở bên kia.

Là một người trợ lý tận tâm tận lực, là một người làm công chăm chỉ lại thật thà cần cù siêng năng, Trần Đức báo cáo hết những chuyện của Tô Bối ở trong trường học lại cho anh Tần.

Nói đến đoạn Tô Bối phản bác lại Khương Manh Manh kia, trong giọng nói Trần Đức còn lộ ra vài phần tự hào.

Lúc trước anh ấy còn lo lắng khi cái tin tức "Nhà giàu mới nổi" kia nổi lên sẽ khiến Tô Bối phải chịu sự khinh thường, lại không ngờ rằng, ở nơi mà anh ấy, bác Phúc, và sếp không quản tới kia, Tiểu Bối thật sự đã trưởng thành.

Nghe Trần Đức nói, anh Tần dường như hơi mỉm cười, nhưng lại rất nhanh kéo thẳng khóe miệng.

Anh Tần: "Tôi giống nhà giàu mới nổi lắm hả?"

Trần Đức: "..."

"Đoạn video đó rất xuất sắc, hay là tôi gửi đoạn đó đến mail của sếp nhé?" Trần Đức đặc biệt sáng suốt thay đổi đề tài, nhanh trí lên tiếng.

"Không cần.” Tần Thiệu nói, dừng một chút, sau đó anh lại nói thêm: "Khi nào về rồi tôi xem.”

Trần Đức còn đang buồn bực vì sao sếp lại không thấy tò mò thì lại nghe anh Tần bình thản dặn dò một câu: "Ngày mai tôi về thành phố B."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play