…
Tại trường học.
Nhìn thấy một chiếc Maybach đón hai chị em họ, Lưu Khải và đám bạn còn đứng lại ở đó bắt đầu bàn tán xôn xao.
"Nhìn con xe xịn nhà Tô Bối kìa, đây là xe bản giới hạn đó, đằng sau còn có vệ sĩ đi theo luôn." Lưu Khải vừa sờ cằm vừa nói.
"Đúng là đỉnh đấy. Mà rốt cuộc là hai đứa nó là con nhà ai thế? Tao đi hỏi thăm hết rồi, thành phố B làm gì có nhà nào họ Tô đâu chứ."
"Hay là từ tỉnh khác vừa đến thành phố B nhỉ? Hoặc cũng có thể là mới từ nước ngoài về?"
"Hai người họ không giống người mới từ nước ngoài về, gần đây tao cũng chẳng nghe có gia tộc hay công ty nào đến thành phố B mình cả."
Học sinh có thể học ở trường cấp hai Duy Minh không giàu cũng quý.
Dù chỉ là những đứa trẻ nhưng cũng hiểu biết ít nhiều những chuyện trong giới thượng lưu, người này nhà nào, người kia nhà nào, bọn nhỏ thường không nói ra nhưng trong lòng đều biết rõ.
Mà đương nhiên cũng sẽ có trường hợp ngoại lệ.
"Thì nhà giàu mới nổi chứ còn sao nữa." Trần Tử An xen ngang vào.
Cũng có vài kẻ nhà giàu mới nổi chen chân vào vòng quan hệ của giới thượng lưu, bỏ ra số tiền lớn để đưa con cái vào học ở trường này.
Trần Tử An vừa nói dứt lời, đám nhóc xung quanh đồng loạt nhìn về phía nó.
"Á đù, thiệt hả? Mày nghe ai nói vậy?" Đám nhóc kinh ngạc hỏi.
Nhà giàu mới nổi là những người không hề được hoan nghênh trong ngôi trường này.
Vì giới thượng lưu vẫn luôn có một vòng giới hạn riêng, đã vậy nhà giàu mới nổi còn nhất định sẽ cố gắng che giấu thân phận "nhà giàu mới nổi" của bản thân mình nữa.
"Tao nghe bọn con gái nói vậy đó."
"Thôi xin đấy, bọn con gái nhiều chuyện từ sáng đến tối, lời tụi nó nói mà mày cũng tin nữa hả?"
"Không có nha, chuyện này đồn ra khắp trường rồi cơ, nhiều người biết lắm."
"Đù, ai đồn đó? Ác dữ vậy?" Lưu Khải nói rồi quay sang nhìn Đỗ Nhất Minh: "Hay nữ thần Nhân Nhân nhà mày vì yêu sinh hận rồi đi đồn ác cho người ta thế?"
"Biến liền! Hoàng Nhân Nhân không phải người như vậy, với lại, chưa chắc đã là đồn ác mồm ác miệng, không có lửa làm sao có khói, lỡ Tô Bối với Tô Tiểu Bảo thật sự là nhà giàu mới nổi thì sao?"
"Không giống đâu."
"Giống hay không đến phiên mày nói hả? Vậy mày nói thử xem có nhà nào họ Tô ở đây không?"
Lưu Khải: ...
Từ Dương Dương: Nó nói cũng hợp lý phết đấy.
Trần Tử An: Tư tưởng lớn gặp nhau.
Tạ Dân Hiên: Ngu cả lũ với nhau.
Tạ Dân Hiên nhìn sơ qua bốn thằng ngu bên cạnh rồi cười giễu một tiếng, vứt bọn nó lại, cậu leo lên xe nhà mình rồi rời đi.
Cậu nhớ ra người đã đưa Tô Bối và Tô Tiểu Bảo đến trường làm khảo sát chính là Trần Đức - trợ lý chuyên dụng của Tần Thiệu.
…
Tô Bối và Tô Tiểu Bảo hoàn toàn không biết chuyện này.
Trong lúc đám nhóc Từ Dương Dương tám đến quên trời quên đất trước cổng trường thì hai người bọn họ đi thẳng một đường về tới Cảnh Viên.
Nhìn thấy Trần Đức xuất hiện trong biệt thự, Tô Bối có hơi ngạc nhiên.
"Hôm nay chú Trần đến sớm thế ạ? Chú không bận việc gì sao? Hay ba cháu ở bên kia có chuyện gì hả chú?" Nghĩ đến khả năng cuối cùng, Tô Bối thoáng căng thẳng cả lên.
“Anh Tần không sao cả, chú qua đây để báo các cháu mười ngày nữa ông Tần sẽ về thôi." Trần Đức vừa cười vừa nói.
"Thật ạ?"
Tuy cũng không quá mong chờ sẽ gặp mặt Tần Thiệu, nhưng khi nghe Tần Thiệu sắp về, Tô Bối vẫn rất vui.
"Vậy ba giải quyết xong việc cả rồi ạ?"
"Ừ, giải quyết hết rắc rối rồi, chút nữa thôi là kết thúc chuyến công tác rồi anh Tần sẽ về ngay."
"Ba cháu vẫn khỏe chứ ạ? Không có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cũng không bị thương đúng không chú?"
Trần Đức: "..."
Vì sao Tô Bối lại lo lắng ba mình sẽ bị thương và xảy ra chuyện ngoài ý muốn nhỉ?
Trần Đức nghĩ anh ấy cần dành chút thời gian để nói rõ với hai đứa nhỏ này mới được, phải nói cho chúng biết: Thế giới này tuy không an toàn tuyệt đối, nhưng cũng không đáng sợ như các cháu nghĩ đâu.
Hơn nữa, không phải ai cũng dám chọc vào ba của các cháu đâu.
Trần Đức vỗ đầu Tô Bối: "Yên tâm đi nhé, anh Tần vẫn khỏe, không có chuyện gì ngoài ý muốn cả."
"Hôm nay chú còn có một chuyện khác cần phải nói với các cháu đây này."
"Chuyện gì thế ạ?"
Tô Bối nhìn vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc của Trần Đức.
"Là thế này, anh Tần còn có một người mẹ ruột, trước đây bà ấy ở nước ngoài, nhưng tuần sau bà ấy sẽ trở về đây, có lẽ sẽ ở lại đây một khoảng thời gian..." Trần Đức nói chuyện về lão phu nhân cho hai đứa nhỏ.
Sợ hai đứa nhỏ sẽ sinh ra kỳ vọng quá lớn với "người bà" này, Trần Đức còn nhấn mạnh thêm một câu: "Mấy năm gần đây anh Tần cũng không đến thăm mẹ anh ấy được mấy lần, quan hệ giữa anh ấy với bà cũng không mấy hòa thuận."
Tô Bối nghe vậy thì gật đầu.
Không cần chờ Trần Đức nhấn mạnh Tô Bối cũng đã biết trước rồi.
Tiểu thuyết có đề cập tới mẹ ruột của Tần Thiệu.
Bà ta ly hôn với ba của Tần Thiệu khi Tần Thiệu chỉ mới mười mấy tuổi đầu, sau đó cưới một đạo diễn nổi danh ở nước ngoài.
Kể từ sau khi bà ta ra nước ngoài sinh sống, bà ta chưa bao giờ quan tâm đến Tần Thiệu ở trong nước sống ra sao.
Mãi đến khi bà ta bị tên chồng là đạo diễn ngoại quốc kia bạo hành, đuổi ra khỏi nhà, bấy giờ mới nhớ ra mình vẫn còn một đứa con trai có thể dựa vào.
Mẹ Tần biết con trai mình là một nhân vật lớn ở nội thành thì lập tức tìm tới.
Thật ra mẹ Tần cũng chẳng có bao nhiêu cảm tình với Tần Thiệu, chỉ là bao năm qua vẫn luôn sống một cuộc sống phú quý giàu sang, bà ta mở một công ty, những hạng mục mà bà ta đầu tư đều là Tần Thiệu cung cấp cho, cho nên mỗi năm bà đều dành ra mười bảy mười tám hôm để trở về nước nghỉ dưỡng, bồi đắp tình mẫu tử với đứa con trai nhà mình.
Có trời mới biết Tần Thiệu không muốn tiếp bà mẹ đẻ này thế nào.
"Vậy chú Trần thấy sao ạ?" Tô Bối hỏi.
Nếu Trần Đức không có kế hoạch gì thì chắc chắn sẽ không ghé qua báo việc người đàn bà kia trở về cho bọn họ biết.
"Hai đứa không quen bà ấy, cả anh Tần cũng không có nhà. Bà ấy trở về, hai cháu ở lại Cảnh Viên cũng không tiện cho lắm, vậy hai cháu có thể tạm đến chỗ khác ở được không? Anh Tần còn có nhà ở nơi khác nữa đấy." Trần Đức tận lực uyển chuyển nói ra những điều mình lo nghĩ.
Tô Bối hoàn toàn không có dị nghị gì với lời đề nghị của Trần Đức.
Mượn một lời miêu tả trong tiểu thuyết: Tính tình bà mẹ ruột này của anh Tần vừa khó chơi vừa chanh chua, lúc vui thì còn đỡ, lúc không vui thì nhìn không khí thôi cũng thấy ngứa mắt.
Ngay cả nhân vật phản diện lớn nhất của bộ tiểu thuyết này cũng nhức đầu với bà ta, Tô Bối không chắc mình có thể bắt bí được bà ta không nữa.
…
Sau khi trưng cầu ý kiến của hai đứa nhỏ, Trần Đức quay về công ty, tìm cơ hội báo cho anh Tần biết chuyện này.
Dù sao thì hai đứa nhỏ đồng ý là một chuyện, còn sắp xếp thế nào thì phải nghe ý của Tần Thiệu cả.
Trong khoảng thời gian này, thật ra Trần Đức cảm giác được thái độ của anh Tần đối với hai đứa nhỏ có hơi thay đổi, Trần Đức nghĩ chắc hẳn anh Tần sẽ không phản đối việc cho hai đứa nhỏ dọn ra ngoài, cách xa lão phu nhân ra.
Vậy mà sau khi nghe Trần Đức trình bày xong, Tần Thiệu lại bảo: "Không cần đâu."
…
Kết thúc hội nghị tối nay là Tần Thiệu sẽ quay về ngay.
Vốn dĩ theo kế hoạch ban đầu, anh Tần sẽ ở lại thành phố S đợi thêm mười ngày nữa, vừa theo dõi việc đưa dược phẩm mới ra thị trường vừa dọn dẹp mớ rắc rối mà Tống Ngạn Thành để lại.
Nhưng sau đó Tần Thiệu đã thay đổi kế hoạch, xử lý hết công việc của mười ngày chỉ trong ba ngày.
Xử lý hết các công việc quan trọng trong vài ngày, tối hôm nay Tần Thiệu mở một cuộc họp, giao các công việc còn lại cho cấp dưới, để người phụ trách khu vực bên này tiếp tục hoàn thành.
Còn anh thì chuẩn bị về nhà.
...
Lúc cuộc họp kết thúc thì đã gần hai giờ sáng.
Tần Thiệu ngồi trên xe, trợ lý ngồi bên cạnh sắp xếp lộ trình: "Sếp, trạm kiểm soát không lưu vừa liên lạc, trong khoảng từ giờ đến tám giờ sáng mai, chúng ta có thể xuất phát bất cứ lúc nào. Bây giờ quay về khách sạn nghỉ ngơi hay đi thẳng ra sân bay ạ?"
"Đi thẳng ra sân bay đi." Tần Thiệu xoa xoa ấn đường có hơi nhức, phân phó cho trợ lý.
Bây giờ là hai giờ, bắt đầu bay từ thành phố S về thành phố B...
Khoảng sáu giờ sáng là về đến nhà.
Tần Thiệu chậm rãi nhắm hai mắt lại, dựa người vào ghế rồi nhẩm tính.
Đúng lúc này, một âm thanh chói tai từ chiếc xe tải cỡ lớn như rít gào bên tai, khiến Tần Thiệu rất khó chịu.
Chiếc xe tải kia đột ngột chuyển hướng.
Để tránh chiếc xe kia, tài xế ngồi ở ghế trước đành phải gấp rút đánh tay lái sang phải, nhưng bên kia lại có thêm một chiếc xe tải vòng sang phía bọn họ.
"Sếp, có chuyện rồi." Nhận thức được tình hình sai sai, trợ lý vội vã báo cáo.
Cùng lúc đó, mấy chiếc xe của vệ sĩ đi theo phía sau xe Tần Thiệu cũng nhanh chóng lao lên.
Tần Thiệu mở mắt ra, nhìn về phía trước, ánh mắt lạnh lẽo như băng.
Chó cùng rứt giậu đấy à?
...
"Sếp...!"
Trợ lý sợ hãi thét một tiếng, còn chưa dứt lời.
Một ánh sáng nhức mắt rọi đến, một tiếng "Oành" vang lên, chiếc xe tải tông thẳng tới...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT