Người mà Trần Đức phái đi điều tra vấn đề học bạ của Tô Bối và Tô Tiểu Bảo đã quay về, đồng thời còn báo cáo lại một số chuyện khiến Trần Đức cảm thấy không khỏi ngạc nhiên.
Trần Đức vẫn đang do dự không biết có nên báo cáo những chuyện này cho anh Tần biết hay không.
Mấy ngày nay anh Tần vì chuyện của công ty chi nhánh Thiên Lam đã rất bận rộn rồi, anh ấy không nên làm phiền anh Tần vào thời điểm như thế này.
…
Đến ngày thứ ba, Trần Đức nhận được điện thoại của anh Tần.
“Sếp.”
“Tình hình của công ty bên đấy thế nào?” Giọng nói lãnh đạm của Tần Thiệu vang lên trong điện thoại.
“Tổng công ty vẫn đang vận hành bình thường, có một vài văn kiện chiều nay tôi sẽ gửi qua cho anh, anh rút chút thời gian đọc ạ.”
“Anh ở thành phố S vẫn thuận lợi chứ?” Trần Đức lại hỏi.
“Cũng tạm ổn.”
Giọng điệu lúc này của Tần Thiệu hình như còn mang chút khinh rẻ.
Tính toán của Tống Ngạn Thành đẹp đẽ lắm: Đầu tiên là lợi dụng sự cố điều chế thuốc lần này của công ty chi nhánh Thiên Lam, thổi phồng sự việc khiến danh tiếng của công ty chế biến dược phẩm Thiên Lam bị ảnh hưởng nặng nề trên thị trường, còn anh ta thì lại nhân lấy cơ hội này, dùng thành quả nghiên cứu thật sự của chế biến dược phẩm Thiên Lam để thành lập công ty chế biến dược phẩm mới.
Nếu như Tống Ngạn Thành thành công thì nói không chừng đối phương quả thật có thể thay thế chế biến dược phẩm Thiên Lam mà chiếm lĩnh toàn bộ thị trường Hoa Nam.
Tiếc là Tống Ngạn Thành không thể nào ngờ được rằng, sau khi Tần Thiệu đến thành phố S lại không hề tốn thời gian để giải quyết vấn đề “sự cố chế biến dược phẩm”.
Chỉ một cuộc họp báo, Tần Thị thẳng thừng thừa nhận toàn bộ trách nhiệm trong “sự cố chế biến dược phẩm” này.
Nhưng điều càng khiến Tống Ngạn Thành không ngờ tới được là chỉ với một câu nói của Tần Thiệu, thành quả nghiên cứu hai năm trời về công thức thuốc đặc hiệu của đội ngũ nghiên cứu y dược Thiên Lam đã bị công bố ra bên ngoài.
Chỉ một đêm, bao nhiêu tâm sức của Tống Ngạn Thành để lấy được công thức dược phẩm đã trở thành một tờ giấy vô dụng.
Ban đầu Tống Thị đã thành lập công ty chế biến dược phẩm ở thành phố S rồi, để có thể hoàn toàn đánh bại được chế biến dược phẩm Thiên Lam mà đầu tư ban đầu vào đây không hề nhỏ.
Sau vụ này thì lại trở thành trò hề lớn nhất trong ngành.
Càng đáng xấu hổ hơn là chỉ trong vòng có mười ngày, chế biến dược phẩm Thiên Lam đã dùng công thức thuốc đặc hiệu đó nghiên cứu ra một loại thuốc mới có tác dụng tốt hơn nhiều.
Điều này hoàn toàn đúng như lời nói ban đầu của anh Tần: Dạy cho chủ tịch Tống một bài học nhớ đời.
…
Biết được vấn đề của công ty chi nhánh Thiên Lam đã được giải quyết một cách hoàn hảo, Trần Đức vui mừng ra mặt.
“Nói như vậy là anh sắp quay về rồi đúng không ạ?”
“Vẫn còn một số việc phía sau cần giải quyết.” Sự việc đã được giải quyết ổn thỏa nhưng cũng nên xử lý một số người.
Ánh mắt của anh Tần lộ ra vẻ lạnh lùng.
Tần Thiệu nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Nhưng cũng nhanh thôi, chắc tầm mười ngày nữa là tôi sẽ quay về thành phố B rồi.”
Nghe thấy vậy, trong lòng Trần Đức không khỏi cảm thấy phấn khởi.
“Vâng, tôi sẽ sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa ở bên này.”
Trần Đức đang nghĩ, ngày mai anh ấy sẽ đến Cảnh Viên sớm một chút, nói tin vui này nói cho hai chị em nhà Tô Bối biết, để hai đứa không phải ngày nào cũng trông ngóng anh Tần về nữa.
Trần Đức đã hiểu lầm rồi: thật ra hai đứa trẻ này cũng không hề ngóng đợi người ba ruột Tần Thiệu này về đến vậy đâu.
Chỉ là Tô Bối lo lắng tình tiết trong tiểu thuyết sẽ xảy ra, cho nên ngày nào cũng hỏi Trần Đức “Anh Tần ở thành phố S có ổn không?”, dần dần đã trở thành thói quen thường ngày của cô.
“Còn có chuyện gì sao?” Anh Tần đột nhiên hỏi.
Trần Đức: Có chuyện gì đâu, anh ấy chỉ là đang đợi anh Tần nói cúp điện thoại thôi.
“Bên phía công ty không có chuyện gì cả, anh cứ yên tâm đi.” Trần Đức nói.
Tần Thiệu: “Còn những chuyện khác thì sao?”
Trần Đức: “Mấy nhà khác trong thời gian này cũng rất biết điều, không thấy có động thái nào cả.”
Tần Thiệu: “…”
Liệu anh có nên đổi trợ lý khác không nhỉ?
“Hai đứa nó thế nào rồi?” Sau vài giây im lặng, Tần Thiệu hỏi.
Nghe thấy vậy, Trần Đức không khỏi sững sờ: Sếp đang hỏi tình hình của Tiểu Bối và Tiểu Bảo sao?
Bởi vì trong mấy lần báo cáo trước đó, lúc anh ấy đề cập đến tình hình của hai chị em Tô Bối thì hình như anh Tần có vẻ không quan tâm lắm, thế nên Trần Đức nghĩ chắc là anh Tần không muốn nghe những chuyện lặt vặt về hai đứa trẻ nữa.
Thế nên trong lần báo cáo tình hình lần này, Trần Đức cố tình không nhắc đến chuyện này nữa.
Không ngờ tới khi anh ấy không nhắc đến thì anh Tần lại chủ động hỏi tình hình.
“Tiểu Bối và Tiểu Bảo ngoan lắm ạ.”
Trần Đức hồi tưởng một lát rồi kể lại một số chuyện đáng chú ý của Tô Bối và Tô Tiểu Bảo ở nhà và ở trường trong hai ngày này cho anh Tần.
Lúc kể đến một vài chuyện thú vị, không biết có phải là Trần Đức đã cảm giác sai hay không, nhưng hình như anh ấy nghe thấy tiếng anh Tần bật cười khẽ ở đầu dây bên kia.
“Nói tiếp đi.”
Trần Đức: Hết rồi, cũng chỉ có chuyện xảy ra trong hai ngày nay thôi, còn chuyện trước đó thì anh ấy đã kể hết với ông Tần rồi.
Do dự một lát, vẻ mặt của Trần Đức bỗng trở nên nghiêm túc: “Còn có một chuyện này nữa, tôi nghĩ cần phải báo cáo lại với anh.”
“Chuyện gì vậy?”
“Chuyện liên quan đến Tiểu Bối và Tiểu Bảo ở dưới quê, cách đây vài ngày tôi có sắp xếp vài người đến huyện Hồng Tinh để tìm hiểu vấn đề học bạ của hai đứa.”
Trần Đức nói đến đây, Tần Thiệu cũng không hề có ý kiến gì về việc Trần Đức đã tự ý giải quyết vấn đề học bạ cho hai đứa trẻ cả.
“Thời gian hai đứa trẻ sống ở dưới quê không được dễ dàng cho lắm…”
Đắn đo một hồi, cuối cùng Trần Đức vẫn báo cáo những gì anh ấy điều tra được cho anh Tần, dù giờ anh Tần vẫn còn đang ở thành phố S.
Bao gồm cả việc cả hai đứa trẻ do xuất thân mà ở trong làng bị bắt nạt, ở trường thì bị ghẻ lạnh, thậm chí sau khi bà Vương mất, Tô Bối để tiết kiệm tiền đã nhịn ăn, Tô Tiểu Bảo thì đi đến bãi lưu vận để bốc dỡ hàng hóa.
Trong điện thoại, Trần Đức không nói quá chi tiết.
Nhưng dù như vậy thì sau khi nghe Trần Đức nói xong, ánh mắt của Tần Thiệu ở đầu dây bên kia cũng vẫn lộ ra vẻ xót xa, anh cụp mắt xuống không nói câu nào. ( truyện đăng trên app TᎽT )
…
Ở đầu bên này, tay giơ điện thoại đợi một lúc lâu mà vẫn không nghe thấy tiếng của anh Tần, trong lòng Trần Đức không khỏi thấp thỏm, không đoán được cảm xúc lúc này của anh Tần rốt cuộc là như thế nào.
Chỉ là, nói thì cũng đã nói rồi, thế là Trần Đức nghiến răng nói tiếp về vấn đề học bạ của hai đứa trẻ với anh Tần.
“Bởi vì Tiểu Bối và Tiểu Bảo đến giờ vẫn chưa có hộ khẩu nên không cách nào làm hồ sơ học sinh cho bọn chúng ở trường mới được, học bạ của hai đứa chỉ có thể tiếp tục để ở trường của huyện Hồng Tinh thôi, nhưng hai đứa nó thật sự không thích hợp tiếp tục học ở đó nữa…”
Trần Đức nói xong một hồi, đợi một lúc lâu mới nghe thấy anh Tần điềm đạm nói ra bốn chữ.
“Đợi tôi quay về.”
Mà Trần Đức thì có thể nhạy bén cảm nhận được một chút tức giận từ câu trả lời của anh Tần.
…
Thật ra thì có một chuyện mà Trần Đức vẫn chưa dám nói.
Người được phái đi huyện Hồng Tinh điều tra còn đem về một đoạn video, đấy là đoạn phim về cảnh bạo lực học đường, hơn nữa người trong đoạn phim này lại chính là Tô Bối.
Lúc xem đoạn video này, trong lòng Trần Đức phẫn nộ chẳng khác gì người thân của mình bị ức hiếp vậy.
Hiện giờ anh Tần vẫn còn đang ở thành phố S, đoạn phim này Trần Đức tạm thời không dám gửi cho anh xem.
…
“Sếp, ngoài ra còn có một chuyện nữa.”
“Nói đi.” Lúc này, giọng nói của anh Tần mang vẻ lạnh lùng hơn hẳn so với ban nãy.
“Hôm nay trợ lý của lão phu nhân đã nhắn tin đến, chắc là lão phu nhân sắp quay về rồi.”
Tần Thiệu: “…”
Tần Thiệu: “Khi nào thì về?”
“Thời gian chính xác của lịch trình vẫn chưa rõ, nhưng mà chắc là trong tuần này thôi.” Nhắc đến chuyện này, Trần Đức không khỏi cảm thấy đau đầu.
Lão phu nhân họ Dương, là mẹ đẻ của anh Tần, hơn hai mươi năm trước, sau khi lão phu nhân và ông cụ Tần ly hôn thì đã ra nước ngoài định cư.
Những năm trước đây thì lão phu nhân vẫn luôn ở nước ngoài.
Chỉ là mấy năm gần đây, do đầu tư một vài dự án ở trong nước nên mỗi năm lão phu nhân đều sẽ về nước ở một thời gian.
Thời gian lão phu nhân về nước thì sẽ ở Cảnh Viên của anh Tần.
Ngoại trừ việc mấy dự án lão phu nhân đầu tư phải dựa vào Tần Thị ra thì cặp mẹ con này thật ra cũng chẳng thể nói là có quan hệ gần gũi gì.
Thế nên thường thì trong thời gian lão phu nhân về nước, anh Tần sẽ cho người đi tiếp đón, còn anh thì sẽ đến sống ở nơi khác chứ không về Cảnh Viên nữa.
Trước đây lão phu nhân có về hay không thì quả thật anh Tần cũng không hề quan tâm, Trần Đức và bác Phúc cũng không để ý.
Chỉ là tình hình lần này có chút đặc biệt: Tô Bối và Tô Tiểu Bảo cũng đang ở Cảnh Viên.
Trần Đức đã từng tiếp xúc với bà cụ này rồi, thật sự là một người rất khó tính, nếu như để bà ấy nhìn thấy hai đứa trẻ sống ở Cảnh Viên.
Cảnh tượng ấy sẽ như thế nào, Trần Đức thật sự không dám nghĩ đến.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT