Kiểm tra được diễn ra ở phòng nghiên cứu bên cạnh văn phòng của chủ nhiệm khối.

Còn chưa bắt đầu, Tô Bối đã nhìn thấy một người với dáng vẻ thiếu niên xuất hiện ở cửa lớp.

Thiếu niên rất cao, có lẽ còn cao hơn nửa cái đầu so với Tô Tiểu Bảo hiện tại, chỉ mặc nửa bộ đồng phục, trên người mặc một chiếc áo phông, bên dưới hai tay đút túi quần đồng phục, nhàn nhã bước vào, cả người trông cà lơ phất phơ.

Dáng vẻ này của đối phương làm cô nhớ tới đám học sinh có vấn đề của trường khi họ còn học ở trường cấp hai ở huyện.

Duy nhất có một điểm khác biệt, đó chính là người trước mặt này đẹp trai hơn đám nhóc kia. Hơn nữa trong số những cô từng gặp thì đây là người đầu tiên chỉ đẹp trai sau ba ruột của họ và Tô Tiểu Bảo.

Lúc này, chủ nhiệm khối cũng chú ý đến cậu thiếu niên bước vào: “Tạ Dân Hiên, em đến rồi đấy à.”

“Vâng, cô gọi em đến có chuyện gì không?” Thiếu niên tên là Tạ Dân Hiên lười biếng đáp lại một tiếng rồi hỏi. Vừa nói hình như cậu còn vừa khẽ ngáp một cái.

Tạ Dân Hiên liếc nhìn ba người khác ở trong phòng.

Đầu tiên là nhìn Trần Đức đang mặc vest.

Ừm, trông hơi quen mắt đấy.

Sau đó là Tô Bối...

Tầm mắt của cậu không dừng lại trên người cô quá năm giây thì đã bị một ánh mắt lạnh lùng khác cắt ngang.

Tạ Dân Hiên nhìn thẳng vào Tô Tiểu Bảo đứng bên cạnh cô, trong quá trình cả hai quan sát lẫn nhau dường như còn mang theo đôi chút phòng bị và đối đầu.

Bầu không khí nồng nặc mùi thuốc súng chính là trạng thái hiện tại của hai cậu học sinh Tạ Dân Hiên cùng Tô Tiểu Bảo.

Chủ nhiệm khối đánh gãy tia lửa sấm sét giữa hai người họ, nhìn Tạ Dân Hiên rồi nói: “Còn có chuyện gì nữa? Kỳ thi tháng lần này cả trường đều thi, thế mà em lại chạy đi đánh bóng rổ với đám trung học số 1.”

Cô ấy khẽ ho khan một tiếng, hơi ngừng lại rồi nói tiếp: “Các em thi đấu bóng thắng cũng coi như làm vẻ vang trường ta, cô không phạt các em nữa, nhưng cần phải bổ sung kỳ thi tháng. Hôm nay vừa lúc cô đang rảnh, em cứ ở đây làm bài thi tháng luôn một thể đi.”

Chủ nhiệm khối nói xong, lại quay sang mấy người Tô Bối rồi chỉ vào Tạ Dân Hiên, nói: “Đây là học sinh lớp 8 của trường.”

“Cô sẽ lấy đề thi tháng lần này của trường để tiến hành trắc nghiệm, bởi vì độ khó của mỗi lần thi khác nhau, chỉ đánh giá bằng điểm số có thể sẽ không được trực quan. Vì thế để công bằng, cô để bạn học này kiểm tra cùng các em.”

Thật ra cách của chủ nhiệm khối cũng không hề công bằng như cô ấy đã nói.

Cậu học trò Tạ Dân Hiên này đúng là rất khó quản, đến trường đi học không trễ thì trốn tiết, nếu không thì lại ngáy khò khò trong giờ học.

Nhưng lại chẳng ảnh hưởng gì đến thành tích của người ta cả, không học hành gì mà lần nào thi cũng vẫn có thể đứng vững trong top 10 của khối.

Hơn nữa nhà họ Tạ còn là cổ đông lớn thứ hai trong ban quản trị của trường họ.

Để cậu đến so với hai học sinh chuyển trường này, đối với họ mà nói quả thật hơi tàn nhẫn, nhưng có thể làm họ nhận rõ được thực trạng và sự chênh lực cũng tốt.

“Đề thi và thời gian thi giống nhau, đến khi có kết quả thì sẽ biết liệu các em có phù hợp với độ khó của chương trình lớp 8 hay không.”

Nghe chủ nhiệm khối nói xong, Tô Bối và Tô Tiểu Bảo không phản ứng gì mà chỉ gật đầu.

Nhưng Trần Đức bên cạnh thì lại nhíu mày rõ rệt.

Cô giáo này coi anh ấy chưa trải sự đời à? Hay tưởng anh ấy mù thế?

Tạ Dân Hiên, cậu hai nhà họ Tạ, là thiếu niên thiên tài đã có chút tiếng tăm trong giới, bắt Tô Bối và Tô Tiểu Bảo so với cậu ấy...

Trần Đức lo lắng sợ hai đứa bé nhà mình bị đả kích.

“Mấy đứa Đỗ Nhất Minh hôm đó cũng bị em lôi đi đánh bóng, sao cô không kéo chúng nó đến đây thi cùng đi? Hơn nữa đề thi nhiều môn như thế, những người khác phải thi mất ba ngày luôn đấy? Cô định để tụi em thi cả buổi chiều à?” Tạ Dân Hiên ở bên cạnh cáu kỉnh lên tiếng.

“Em bỏ thi mà còn cãi lý à?” Chủ nhiệm khối trầm giọng nói: “Mau ngồi xuống thi đi, bây giờ là 13h, đến 16h kết thúc. Có thể không cần làm đề phụ môn toán, bài ngữ văn, nghe tiếng Anh, còn đề lịch sử, địa lý, sinh vật chỉ cần làm đề phán đoán và điền vào chỗ trống ở đằng trước. Đề nào không làm thì cô sẽ xem tình hình mà cho điểm. Ngoài ra làm phiền phụ huynh học sinh đến văn phòng của tôi ở bên cạnh chờ một chút.”

...

Trần Đức bị mời đến phòng bên cạnh, ba đứa trẻ ngồi trong phòng nghiên cứu bắt đầu làm bài thi.

Đây chính là đề thi tháng này hả? Đơn giản quá vậy.

Tạ Dân Hiên liếc sơ qua đề thi, cảm thấy hơi nhàm chán.

Cậu vốn định nằm bò trên bàn định ngủ một giấc trước, đợi đến bốn mươi phút cuối cùng rồi mới dậy viết sau.

Thì đúng lúc này, ánh mắt lại đột nhiên liếc tới Tô Tiểu Bảo ở bên cạnh.

Tô Tiểu Bảo đã bắt đầu điền đề, tốc độ giải đề rất nhanh, hơn nữa nhìn thoáng qua từ xa, không ngờ đáp án của cậu lại đúng hết.

“Nghiêm túc thi đi, đừng chụm đầu bàn tán.” Chủ nhiệm khối ở bên cạnh nhắc nhở: “Ba người các em ngồi xa ra một chút, Tạ Dân Hiên, em ngồi qua bên kia đi.”

Chủ yếu là cô ấy đề phòng hai bạn học sinh mới chuyển trường sẽ chép bài của Tạ Dân Hiên.

Nghe thấy vậy, Tạ Dân Hiên không nói gì cả, tỏ vẻ thế nào cũng được rồi cầm mấy tờ giấy thi đi đến vị trí trong góc phòng nghiên cứu. Nhưng sau khi bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Tô Tiểu Bảo, cậu cũng thu lại vẻ lười biếng trước đó mà bắt đầu làm đề.



Tốc độ hai người vô cùng nhanh, chưa đầy nửa tiếng đồng hồ đã làm xong hai trang đề thi.

Tô Bối không tham gia vào “cuộc tranh đấu gay gắt” của hai người họ. Sau khi nhận đề thi, cô cũng lật mấy tờ xem sơ một lượt, quả thật không khó.

Hơn nữa sau khi đã trải qua việc học cấp ba, trở lại làm đề thi của cấp hai, rất nhiều đề mục đều trở thành kiến thức cơ bản, gần như không cần suy nghĩ quá lâu là đã có thể biết được đáp án.

Nhưng Tô Bối cũng không lơ là, mỗi một đề mục cô đều nghiêm túc xem qua một lượt rồi mới điền đáp án, sau đó sẽ tính lại một lần nữa.

“Tô Tiểu Bảo, em đã làm xong chưa?” Tô Bối hỏi, nhân tiện còn liếc xem bạn học Tạ đã bắt đầu nằm bò ra bàn ngủ rồi.

“Ừ, chị không có vấn đề gì chứ?” Mấy đề ở đây khó hơn ở trường họ rất nhiều, cậu cũng hơi lo lắng cho Tô Bối.

“Dĩ nhiên không thành vấn đề!” Tô Bối tặng cho đối phương một ánh mắt yên tâm.

Lúc này, chủ nhiệm khối đi đến thu bài thi.

Sau khi thu bài thi trên bàn của Tạ Dân Hiên xong, cô ấy lại liếc nhìn hai người Tô Bối: “Bọn em cũng làm xong rồi hả?”

Tô Bối và Tô Tiểu Bảo gật đầu.

“Các em tên là Tô Bối và Tô Tiểu Bảo à? Anh Trần vừa nãy không phải là phụ huynh của các em phải không?”

“Không phải ạ.”

Có điều, ba ruột cũng không cùng họ với hai đứa.

“Bọn em mang họ mẹ.”

Nghe thấy vậy, cô giáo gật đầu rồi lại nhìn bài thi trong tay.

Phát hiện cả hai bài thi này đều được điền đầy đủ, vẻ ngạc nhiên thoáng hiện trong mắt chủ nhiệm khối: Lại làm xong hết ư? Hơn nữa, sao thấy đáp án của cả hai người họ không khác là bao so với Tạ Hiên Dân thế? ( truyện đăng trên app TᎽT )

Cô chủ nhiệm khối còn cố ý tìm các thầy cô bộ môn chấm bài thi.

Sau đó cực kỳ sốc trước kết quả trả về.

Nếu không tính điểm tuyệt đối của các đề chưa làm thì Tạ Dân Hiên thi mấy môn toán, ngoại ngữ, hóa, sinh đều đạt 100 điểm. Ngoài ra môn ngữ văn, vật lý và lịch sử, địa lý cũng đều trên 95 điểm.

Các thầy cô đã quá quen đối với việc cậu thi được điểm cao rồi nên chuyện này cũng chẳng có gì. Điều khiến cô ấy ngạc nhiên chính là thành tích của hai đứa còn lại.

Tuy Tô Tiểu Bảo chỉ có môn toán đạt điểm tuyệt đối, nhưng mấy môn khác cũng đạt điểm không hề thấp. Tổng số điểm gộp lại còn cao hơn cả Tạ Dân Hiên 1 điểm.

Thành tích của Tô Bối thì càng khiếp hơn, ngoài môn ngữ văn ra thì các môn khác cô đều đạt 100 điểm.

Nếu không phải tin tưởng đề thi trường họ không bị lộ, thì cô chủ nhiệm khối này đã nghi ngờ liệu có phải hai đứa nhỏ kia học thuộc đáp án tiêu chuẩn rồi mới tới dự thi hay không.

“Thầy Lâm, kinh nghiệm dạy học của thầy khá phong phú, thầy xem, liệu có phải bài thi của hai học sinh này sao chép của Tạ Dân Hiên không?”

Nghe thấy vậy, thầy dạy toán mỉm cười.

“Không có chuyện đó đâu.” Thầy dạy toán nói chắc như đinh đóng cột.

“Chủ nhiệm Chu, cô tới đây xem đề này đi.” Thầy ấy chỉ vào một đề bài cuối cùng trên cả ba bài thi rồi nói: “Ba bài này đều có đáp án chính xác, Tạ Dân Hiên dùng hình học để giải đề, còn Tô Tiểu Bảo lại sử dụng đại số để giải.”

“Thế còn Tô Bối thì sao?” Chủ nhiệm khối chỉ vào ba công thức đã giải ra đáp án rồi hỏi.

Thầy giáo dạy toán: “Em đó à...” Em này thì càng giỏi, dùng luôn phương pháp toán học cấp ba để giải đề luôn.

Bây giờ ý thức tự học trước của học sinh đúng là mạnh mẽ!



Ở đầu bên kia, Trần Đức chưa biết kết quả kiểm tra, vẫn đang cố gắng xây dựng tâm lý cho hai chị em họ ở trong phòng nghiên cứu.

“Chú Trần, chú định nói bạn học Tạ vừa nãy rất giỏi à?” Tô Bối tổng kết lại lời nói của anh ấy rồi hỏi ngược lại.

Trần Đức: Đúng thế! Cho nên, thi kém hơn so với cậu ấy thì các cháu cũng không cần phải buồn!

“Rất giỏi á? Cháu cảm thấy cũng chỉ đến thế thôi mà.” Bên cạnh vang lên giọng nói lạnh lùng của Tô Tiểu Bảo, xen lẫn thêm cả chút khinh thường.

Trần Đức: “…”

Chú đang cố tìm đường xuống nước cho các cháu đó chàng trai, sao cháu lại không nghĩ thông được thế hả.



Ba người họ chờ tới khi chủ nhiệm khối tới.

Lúc này, Trần Đức lại khôi phục dáng vẻ trầm ổn, khôn khéo khi ở trước mặt người khác: “Chủ nhiệm Chu, thành tích của hai đứa nhỏ...”

“Rất xin lỗi anh Trần, lúc trước tôi tiến hành tìm hiểu hai em không đủ khách quan. Trải qua lần kiểm tra này, thành tích của hai em cực kỳ tốt, hoàn toàn đáp ứng đủ yêu cầu tiến độ học tập của lớp 8.”

Đừng nói là lớp 8, theo cách nói của các thầy cô bộ môn thì hai đứa này không hề thua kém Tạ Dân Hiên, thuộc hàng học sinh giỏi, lên thẳng lớp 9 cũng không có vấn đề gì.

“Vậy có thể cho hai đứa nó biết kết quả kiểm tra lần này không?” Sau khi ngạc nhiên qua đi, Trần Đức cất tiếng hỏi.

Chủ nhiệm cấp đưa luôn bài thi đã được chấm điểm của hai người họ cho anh ấy.

Trần Đức: !



Buổi tối, sau khi báo cáo sơ lược công việc với anh Tần xong, Trần Đức sốt sắng kể lại kết quả kiểm tra ở trường của hai người Tô Bối hôm nay.

“Tiểu Bối và Tiểu Bảo đều gần như đạt điểm tuyệt đối, hơn nữa điểm số còn cao hơn một ít so với Tạ Dân Hiên nhà họ Tạ.” Giọng Trần Đức lộ ra vẻ tự hào.

“Là cái thằng bé Tạ Dân Hiên của nhà họ Tạ luôn được Tạ Chu Thành thổi phồng kia ấy à?” Cũng chỉ đến thế là cùng.

Tần Thiệu thuận miệng nói, giọng điệu khe khẽ như thể còn xen lẫn tiếng cười khinh thường.

“Cậu hai nhà họ Tạ cũng giỏi lắm, nhưng Tiểu Bối và Tiểu Bảo càng ưu tú hơn.” Nghe thấy giọng điệu anh Tần nhẹ nhàng, Trần Đức cũng mỉm cười theo rồi nói.

“Chỉ có điều… bởi vì trước mắt Tiểu Bối và Tiểu Bảo chưa thể tạo học bạ trong trường nên chỉ đành tạm thời coi như dự thính cùng lớp.”

Cứ thế, dù hai người có thi thật tốt, giành được bao nhiêu giải cũng không thể thể nào điền vào hồ sơ được, thật sự rất đáng tiếc.

“Sếp…”

Trần Đức cứ nhịn mãi, cuối cùng vẫn không nhịn nổi bèn đề nghị với Tần Thiệu: “Anh xem, hay là chờ sau khi anh trở về thì suy xét một chút về vấn đề hộ khẩu của hai đứa nó đi?”

Nghe thấy lời đề nghị của Trần Đức, Tần Thiệu thoáng im lặng một chốc.

“Đã có kết quả xét nghiệm ADN chưa?” Tần Thiệu hỏi lại.

Còn chưa chứng minh được đó là con của anh mà đã vội vã đi làm hộ khẩu rồi?

Trần Đức: “…”

Bây giờ anh ấy chỉ ước gì nhanh chóng lấy được báo cáo xét nghiệm ADN của hai đứa nhỏ cùng anh Tần. Nhưng vấn đề là lúc trước sếp bận rộn chuyện của công ty con Lam Thiên nên đi gấp, hoàn toàn không kịp tới lấy mẫu.

Tuy rằng chuyện làm hộ khẩu tạm thời bị mắc kẹt chỗ Tần Thiệu, nhưng Trần Đức ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng vẫn sắp xếp mấy người tới huyện Hồng Tinh tìm hiểu một chút về trường học của hai đứa nhỏ, tiện thể dò hỏi chuyện hộ khẩu và học bạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play