“Là chuyện liên quan đến việc học hành của hai đứa nhỏ...” Trần Đức lên tiếng.
[Cháu và Tô Tiểu Bảo bây giờ mới học lớp tám, lúc chúng cháu đến tìm ba, chương trình học của kỳ đầu tiên ở đó vẫn còn chưa kết thúc. Sau khi đến đây thì chúng cháu vẫn phải tiếp tục đi học ở trường, cho nên có thể làm phiền chú nói với ba một tiếng, tìm trường học ở đây giúp chúng cháu được không?]
Đây là nguyên văn những gì Tô Bối đã nói với anh ấy lúc ở Cảnh Viên. Lúc Tô Bối nói ra câu này, vẻ mặt rụt rè nhưng lại xen lẫn chút kiên định nhất định phải đạt được mục đích.
Họ không có con cái nên không suy xét nhiều về mặt này.
Nghe những gì Tô Bối nói hồi sáng, Trần Đức suy tư, quả đúng là như thế: Cũng không thể làm lỡ việc học của bọn trẻ được.
Bởi vì đồng ý với Tô Bối sẽ truyền đạt lại việc này cho ông chủ, nên lúc này Trần Đức liền tìm cơ hội nói với Tần Thiệu.
Ở đầu dây bên kia, nghe thấy Trần Đức nhắc tới chuyện này, Tần Thiệu gần như ngẩn người.
“Ừ.”
Mãi một lúc lâu sau, Trần Đức mới nghe thấy tiếng ông chủ vang lên ở đầu bên kia.
Chỉ có điều chữ ‘ừ’ này rốt cuộc là đồng ý hay không thế? Hay vẫn còn có dặn dò, sắp xếp khác?
Anh ấy còn chưa kịp hỏi lại thì đã nghe thấy Tần Thiệu lạnh lùng nói: “Còn có chuyện khác muốn báo cáo không?”
“Đã... không còn chuyện gì nữa rồi ạ.”
“Theo dõi đám Trần Thế Tấn sát sao vào.”
“Vâng.”
Mãi đến khi kết thúc cuộc gọi với anh Tần, Trần Đức còn chưa hiểu rõ chuyện của hai chị em Tô Bối, rốt cuộc sếp có ý gì đây?
Trần Đức cầm điện thoại, hơi mông lung không biết làm sao.
Nhưng ngày hôm sau khi tan ca, anh ấy vẫn đến Cảnh Viên một chuyến như đã hẹn.
…
Hôm nay khi thấy Trần Đức tới đây, rõ ràng là thái độ của Tô Bối đã nhiệt tình hơn rất nhiều so với “vẻ lạnh nhạt” ngày hôm qua của cô.
Đến cả nhóc con lạnh lùng ở bên cạnh cũng hiếm khi ngẩng đầu liếc nhìn anh ấy, trong mắt ẩn chứa chút mong chờ.
Thấy dáng vẻ mong đợi của hai đứa nhóc, Trần Đức bỗng không nỡ làm chúng thất vọng.
“Chuyện cháu nói với chú hôm qua, chú đã báo lại với sếp rồi.”
Nghe thấy vậy, ánh mắt Tô Bối chợt sáng ngời: “Thật ạ? Ba cháu nói thế nào?”
Trần Đức: “...”
Ba cháu không nói gì hết, chỉ ‘ừ’ một tiếng với chú, để chú tự hiểu mà làm.
“Là thế này, bởi vì sếp vẫn còn ở thành phố S tạm thời chưa về nên không cách nào xử lý chuyện này được. Nếu tụi cháu muốn đi học, chú có thể tạm thời đi liên hệ một trường bình thường cho tụi cháu, các cháu đến đó học tạm trước.” Trần Đức cân nhắc nói.
Còn những chuyện về sau, cũng chỉ có thể chờ sếp trở về rồi mới quyết được.
Nghe xong, Tô Bối gật đầu.
Cô cũng không có ý kiến gì về quyết định này, dù sao thì bất cứ trường cấp hai nào ở thành phố B cũng tốt hơn trường cấp hai ở huyện mà trước kia họ theo học. Hơn nữa, họ tin rằng ngôi trường mà Trần Đức liên hệ cũng sẽ không kém.
Còn bác Phúc ngồi nghe bên cạnh thì lại không vui.
“Sao có thể tùy tiện tìm một trường học chứ?” Bác Phúc cau mày, không tán thành nói.
“Thế ý của bác Phúc là thế nào?”
“Nhà họ Tần thua kém ai nào? Nếu cậu chủ và cô chủ đã đi học thì nên chọn trường tốt nhất.”
Mấy ngày nay tiếp xúc với Tô Tiểu Bảo và Tô Bối, bác Phúc đã tự động nảy sinh một loại tâm lý “bao che con cái”. Trong quan niệm của ông ấy, hai đứa trẻ này đã là con cái nhà mình rồi, cho nên thứ gì cũng đều phải là đồ tốt nhất, đi học cũng thế.
“Tôi nghe nói trường cấp hai Duy Minh khá tốt.”
Trần Đức: “...”
Là cực kỳ tốt luôn ạ, một trường tư thục tốt nhất thành phố B, lựa chọn hàng đầu của các gia đình quyền quý cho con đi học, nhưng chất lượng và tỷ lệ lên lớp không hề thua kém so với trường trung học số 1 của thành phố.
Nhưng mà...
Vào học trường cấp hai Duy Minh không khó, chỉ là cần phải sử dụng đến mối quan hệ của Tần Thị.
Trần Đức ngập ngừng giây lát, cuối cùng vẫn đồng ý: “Được rồi, để tôi đi liên hệ.”
“Nhưng cũng chỉ là tạm thời thôi, chuyện sau này vẫn còn phải chờ sếp về đã.” Thấy niềm vui trong mắt của hai đứa trẻ, Trần Đức lên tiếng.
Giải quyết xong chuyện đi học, Tô Bối lại quan tâm đến sự an nguy của Tần Thiệu.
Trong tiểu thuyết nói rằng Tần Thiệu sẽ bị thương nặng trong chuyến đi lần này nhưng không rõ là khi nào, trong lòng Tô Bối cũng mờ mịt.
Thấy vẻ mặt quan tâm của cô bé, Trần Đức khẽ mỉm cười, suýt nữa không kìm được mà muốn xoa đầu cô.
Chắc đây chính là sự nối kết của huyết thống phải không, ra ngoài mà có hai đứa trẻ quan tâm đến mình như vậy cũng khiến người ta khá ngưỡng mộ đấy.
“Sếp ở thành phố S vẫn rất ổn.” Trần Đức ngừng lại một chút rồi bổ sung thêm một câu: “Xử lý chuyện của công ty chi nhánh bên kia cũng rất suôn sẻ.”
…
Năng suất làm việc của Trần Đức rất cao, hôm sau hai chị em Tô Bối đã được anh ấy dẫn đến trường cấp hai Duy Minh.
Hiệu trường trường tự mình tiếp đón họ.
“Mời sếp Trần ngồi, đây là hai đứa trẻ mà anh đã nói đúng không?”
Sau khi hiệu trưởng dẫn ba người họ vào trong văn phòng, âm thầm quan sát hai đứa trẻ bên cạnh Trần Đức.
Hai đứa bé này cực kỳ xinh đẹp.
Chỉ có điều có vẻ như hơi gầy nhỉ?
Hiệu trưởng thầm nghi ngờ.
Trần Đức liên hệ với trường học là nhờ vào các mối quan hệ của Tần Thị, cho nên thân phận của hai đứa bé này chắc cũng không tầm thường. Nhưng gầy như vậy trông không giống với con cái được nuôi dưỡng trong gia đình giàu có, trái lại y như kiểu bị ngược đãi lâu ngày, ăn không đủ no.
Cũng không giống con của sếp Trần lắm.
Hiệu trưởng nhớ lại cảnh tượng ban nãy họ cùng sánh vai bước vào, lòng thầm nhủ.
Chỉ có điều, ông ấy không phát hiện khi nãy vào phòng, Trần Đức và Tô Bối cùng Tô Tiểu Bảo không phải là sánh vai mà đi. Trần Đức còn tụt nửa bước so với hai đứa nhóc.
Khi tiếng Trần Đức vang lên, hiệu trưởng mới thu lại tầm mắt.
“Phải làm phiền hiệu trưởng về chuyện học tạm thời của hai đứa trẻ này ở quý trường rồi.”
“Đâu có, sếp Trần có thể lựa chọn trường chúng tôi cũng xem như vinh hạnh của chúng tôi.” Tuy Tần Thị không phải là chủ tịch hội đồng của trường, nhưng chỉ cần hai chữ “Tần Thị” này thôi cũng đủ để khiến họ cảm thấy mát mặt.
“Chỉ có điều những vấn đề mà anh nói trước đó, tôi vẫn phải xác nhận một chút.” Hiệu trưởng ngừng một lát rồi nói tiếp: “Trong điện thoại, anh nói rằng hai đứa trẻ này chỉ tạm thời học ở trường chúng tôi thôi hả?”
“Đúng vậy.”
“Học bạ của hai đứa hiện ở đâu?” Ở nước ngoài hả?
“Học bạ vẫn ở trường cũ.” Tô Bối trả lời câu hỏi của hiệu trưởng.
“Không chuyển đến trường chúng tôi à?” Ồng ấy hỏi tiếp.
Lúc này, Tô Bối đưa mắt về phía Trần Đức.
Trần Đức khụ một tiếng: “Hiệu trưởng Chu, học bạ của hai đứa trẻ này tạm thời không có cách nào chuyển đến quý trường được.
Nghe xong, hiệu trưởng có hơi khó xử.
“Hai đứa bé học tạm ở đây cũng không có vấn đề gì, nhưng nếu không chuyển học bạ tới đây thì thật sự sẽ ảnh hưởng đến hai đứa đôi chút.” Ông ấy nói đúng sự thật.
“Chắc anh cũng biết rồi đấy, bây giờ thành tích mỗi lần thi của tụi nhỏ đều sẽ được ghi vào hồ sơ, nhất là các kỳ thi lớn như thi giữa kỳ, cuối kỳ, rồi còn thêm cả một số tình huống thưởng phạt. Nếu không có học bạ ở trường, thế thì không thể nào ghi chép lại những thứ này vào trong...”
Nói trắng ra là không chuyển học bạ thì hai đứa trẻ của anh đến trường chúng tôi cũng chỉ coi như dự thính thôi.
Trần Đức: “...”
Tôi hiểu đạo lý đó, nhưng vấn đề là hai đứa này không những chẳng có học bạ mà ngay cả hộ khẩu cũng không.
Anh ấy cũng không thể giải quyết được chuyện hộ khẩu, việc này phải đợi ba của bọn trẻ tự mình xử lý.
“Những gì hiệu trưởng Chu nói tôi đều hiểu, cứ để hai đứa nó tạm thời vào lớp học tập trước đã.”
“Thế... thôi được rồi.”
...
Sau khi bàn bạc xong xuôi với hiệu trưởng, ông ấy giao chuyện nhập học của Tô Bối và Tô Tiểu Bảo cho chủ nhiệm khối xử lý.
Trong văn phòng, chủ nhiệm khối tìm hiểu kỹ về tình hình học tập cũng như tin tức về trường cũ của hai người họ.
Khi nghe thấy Tô Bối nói trước kia họ học cấp hai của huyện Hồng Tinh, thành phố N, trong mắt chủ nhiệm khối tỏ ra ngạc nhiên một cách rõ rệt. Khi nhìn Tô Bối cùng Tô Tiểu Bảo, vẻ mặt có chút thay đổi vi diệu.
“Anh Trần à...”
Bởi vì không biết rõ thân phận cụ thể của hai đứa trẻ này, lúc giới thiệu, hiệu trưởng cũng không tiết lộ quá nhiều với chủ nhiệm khối. Mà người này trước giờ không mấy quan tâm đến giới doanh nhân đỉnh tầng, cũng không nhận ra người đàn ông mặc vest lịch lãm trước mặt này là sếp Trần tiếng tăm lừng lẫy của Tập đoàn Tần Thị.
Cộng thêm ghi chép hai đứa trẻ trước kia từng học trường cấp hai ở huyện, Trần Đức - vị trợ lý xuất sắc của chủ tịch trực tiếp bị giáo viên chủ nhiệm khối này coi là trọc phú có chút tiền muốn nhét con mình vào trường quý tộc.
(*: nhà giàu mới nổi)
“Là thế này, tuy hai cháu nhà anh trước kia cũng từng học lớp tám, nhưng với trình độ kiến thức như hiện nay của chúng, muốn bắt kịp chương trình học của học sinh lớp 8 trường chúng tôi sẽ vô cùng vất vả. Cho nên tôi đề nghị để chúng học lùi một lớp, đi học cùng với các bạn lớp 7.” Chủ nhiệm khối nghiêm túc nói.
Cô ấy làm vậy cũng là vì suy xét cho hai đứa trẻ, không phải cô ấy coi thường trường cấp hai ở huyện, nhưng chất lượng và trình độ giáo dục ở đó thật sự thua xa so với trường họ.
Đến lúc ấy, hai đứa trẻ vào học không theo kịp, không chỉ làm bọn trẻ buồn bã mà điểm trung bình khối và tỷ lệ thi tiêu chuẩn của họ cũng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.
Nếu không phải trường cấp hai Duy Minh không có lớp tiểu học, thậm chí chủ nhiệm khối còn muốn gợi ý cho họ học lại chương trình của lớp 6* để nâng cao kiến thức cơ bản một chút.
(*: Tiểu học ở Trung Quốc là từ lớp 1 – 6)
...
Trần Đức rất khó xử với những gì chủ nhiệm khối nói.
Hai đứa bé trong nhà rất hiểu chuyện, nhưng anh ấy cũng không rõ thành tích tốt hay không.
Để hai đứa trẻ mười bốn tuổi ở lại lớp học cùng với các bạn lớp 7 hình như có hơi mất mặt. Nhưng nếu vào học lớp 8 mà không bắt kịp các bạn thì còn xấu hổ hơn.
Ngay lúc Trần Đức vẫn đang khó xử, Tô Bối mở miệng: “Cô ơi, chúng em vẫn muốn vào học lớp 8.”
“Chuyện này.” Chủ nhiệm khối nhíu chặt mày, nhìn về phía Tô Bối: “Cô có thể hiểu được tâm trạng của các em, nhưng trường học cũng vì suy xét thay các em. Huống chi trường chúng ta có chế độ thi cử, dù cô có để hai em vào lớp 8 thì đến kỳ thi cuối cùng không đạt tiêu chuẩn vẫn sẽ bị giáng lớp.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
“Em biết.” Tô Bối gật đầu: “Nhưng cô ơi, chúng em tin mình có thể bắt kịp tiến độ học tập của lớp 8 ạ.”
Thấy chủ nhiệm khối tỏ vẻ không vui, Tô Bối lại nói tiếp: “Ở đây chắc cô có đề thi lớp 8 đúng không ạ? Nếu cô lo lắng chúng em không theo kịp thì có thể để chúng em làm bài kiểm tra nhập học.”
Trong giọng điệu của cô toát ra vẻ tự tin.
Tô Tiểu Bảo cực kỳ thông minh, một người tham gia thi đấu cấp hai toàn quốc suýt giành được điểm tuyệt đối, quả thật đối phó với đề thi lớp 8 dễ như ăn cháo.
Còn về phần Tô Bối, tuy cô không có tài năng nghịch thiên như em mình, nhưng dù gì trong bốn năm ở dị thế kia cô cũng đã từng trải qua một năm lớp 12, ba năm học cấp ba, dù bây giờ có để cô thi thẳng lên đại học, thi khoa nào đó chắc cũng không vấn đề gì.
Chủ nhiệm khối nhìn hai người họ chằm chằm mất một lúc lâu.
“Nếu hai em muốn thi thì cứ thi thôi.”
Tự tin mù quáng chính là tự đại, cô ấy cho rằng hai đứa trẻ này có thành tích khá tốt ở trường cấp hai trong huyện nhỏ, đổi sang nơi khác vẫn tưởng mình xuất sắc, không biết trời cao đất dày.
Vậy cũng tốt, để họ làm thử đề thi của trường, nhìn rõ được sự chênh lệch.
…
Lời tác giả:
Tô Tiểu Bảo siêu thông minh, còn Tiểu Bối tuy không phải là thiên tài nhưng cô bé lại có bàn tay vàng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT