Ngày đầu tiên Tô Bối và Tô Tiểu Bảo đi học, bác Phúc còn tỏ ra lo lắng hơn cả hai người bọn họ.
“Tiểu Bảo, Tiểu Bối, đây là thẻ ăn ở trường, buổi trưa thì phải ăn uống đàng hoàng, nhà ăn ở trường mà ăn không ngon thì nói với bác Phúc, bác sẽ đem đồ ăn từ nhà đi cho các cháu.”
“Còn nữa, hai cái điện thoại này thì hai đứa cầm lấy, mấy số điện thoại quan trong đều đã được lưu trong máy rồi đấy.”
“Số điện thoại của vệ sĩ cũng đã ở trong này, lát nữa sẽ sắp xếp xe đưa các cháu đến trường, mấy vệ sĩ đó cũng sẽ đi cùng, bọn họ sẽ đợi ở bên ngoài trường học, có chuyện gì thì các cháu phải kịp thời liên hệ với bọn họ, biết chưa hả?”
“Bác Phúc, bọn cháu biết rồi ạ.” Nghe bác Phúc dặn dò, Tô Bối ngoan ngoãn gật đầu đáp.
“Vậy thì được rồi, nếu đến trường mới mà bị bắt nạt thì cũng không phải sợ, nhất định phải báo về nhà đấy.”
Bác Phúc nhìn hai đứa trẻ ở trước mặt, ánh mắt bác không giấu nổi sự lo lắng.
Trên người Tô Bối và Tô Tiểu Bảo là mặc bộ quần áo mà mấy ngày trước bác Phúc đặt người ta mang tới.
Hành lý mà hai chị em mang đến trước đó thì chỉ có mấy cái áo phông quảng cáo ở trong tủ mà thôi, nhìn mà thấy đau lòng.
Hai ngày nay hai đứa trẻ ở nhà cũng được chăm sóc tốt hơn trước.
Gương mặt gầy guộc của Tô Bối đã có da có thịt hơn, cậu thiếu niên ở bên cạnh cũng có vẻ lớn hơn rồi, nhìn thì hình như đã cao lên một chút.
Chỉ có điều là vẫn gầy quá.
Vẫn còn cần nuôi dưỡng tốt hơn.
“Bác Phúc cứ yên tâm, cháu và Tô Tiểu Bảo ở trường sẽ nghe lời ạ.”
Tô Bối còn phải tươi cười quay ra an ủi bác Phúc vài câu, sau đó dưới ánh mắt đầy lo lắng của ông lão, cô kéo Tô Tiểu Bảo leo lên xe đi đến trường.
…
Đến trường học, hai người họ đi đến báo danh với giáo viên chủ nhiệm khối trước, sau đó lại bị chủ nhiệm lớp 8-7 dắt đến văn phòng để tìm hiểu sơ qua tình hình.
Cùng thời gian này, chưa kịp đợi hai người Tô Bối và Tô Tiểu Bảo vào lớp thì các học sinh của lớp 8-7 đã thảo luận sôi nổi về hai học sinh mới này rồi.
[Chu Kỳ: Lớp chúng ta sẽ có hai học sinh mới vào đấy.]
[Lưu Khải: Học kỳ này sắp qua nửa rồi mà còn có người mới vào à? Thật hay giả đấy?]
[Chu Kỳ: Thật mà, vừa rồi tao với Lý Giai đi ngang qua, vừa hay nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm của lớp mình đón người từ chỗ chủ nhiệm khối ra mà.]
[Dịch Văn Quân: Uầy, người mới như thế nào thế? Là học bá hay là học tra vậy?]
[Lý Giai: Học bá hay học tra thì không biết, nhưng mà dung mạo thì siêu cao nhé!]
…
Trong góc phòng học, sau khi quét một lượt tin trên nhóm của lớp, Lưu Khải cất điện thoại đi, gọi mấy người Đỗ Nhất Minh ở xung quanh: “Này, chúng mày đã đọc tin nhắn đám người Lý Giai nói trong nhóm chưa?”
Trần Tử An: “Đọc rồi, nghe nói là học sinh mới rất xinh.”
Từ Dương Dương: “Ối mẹ ơi, con mắt thẩm mỹ của tao đã quá mệt mỏi với tụi con gái lớp mình rồi, cuối cùng thì cũng có em mới đến, mau cản tao lại mau, không thì tao sẽ bay bổng mất thôi.”
Lưu Khải: “Bay bổng cái quần què, nhưng mà sao học sinh mới vẫn chưa đến nhỉ, cũng không biết là có xinh thật không nữa?”
“Trông cũng được đấy.” Lúc này, Tạ Dân Hiên vốn đang nằm bò trên bàn học ngủ gật, uể oải ngồi dậy nói.
“Á, anh Hiên, anh tỉnh dậy rồi à?”
“Đợi đã, vừa rồi anh Hiên nói gì cơ? Trông cũng được?” Mấy người đã phản ứng ra đột nhiên trợn tròn mắt, đồng loạt quay ra nhìn Tạ Dân Hiên.
“Anh Hiên, có phải anh nói về học sinh mới không?”
“Anh Hiên, anh đã gặp học sinh mới rồi à?”
“Coi là vậy.” Không chỉ đã nhìn thấy, mà còn ngồi cùng nhau làm bài kiểm tra tháng nữa.
Thấy Tạ Dân Hiên xác nhận, mắt mấy người họ sáng lên.
Anh Hiên của bọn họ là người như thế nào chứ, là người đến hoa khôi của trường cũng không xem ra gì, để được anh Hiên nói là “trông cũng được” thì không phải là Tây Thi thì cũng là Điêu Thuyền rồi.
“Hê hê, anh Hiên à anh Hiên, cô nàng mới này là loại nào thế? Xinh đẹp hút hồn hay là nóng bỏng quyến rũ? Dáng người có đẹp không?” Từ Dương Dương sán đến trước mặt Tạ Dân Hiên hỏi.
Đồng thời nhận được ánh mắt lạnh lùng từ Tạ Dân Hiên.
“Từ Dương Dương, mày có thể nào bớt thô tục thế đi có được không?” Đỗ Nhất Minh ở bên cạnh đạp chân ghế mà Từ Dương Dương đang ngồi một cái và nói.
“Cái gì mà thô tục chứ hả, mà mày cũng không thấy tò mò chắc? À đúng rồi, tý nữa là quên mất, trái tim anh Nhất Minh của chúng ta đây đã có nơi gửi gắm rồi, chỉ một lòng một dạ với nữ thần Nhân Nhân thôi.”
“Mày thì hiểu cái mẹ gì, tao với Hoàng Nhân Nhân gọi là yêu thích, yêu thích hiểu không hả?”
“Không hiểu, nhưng mà tao biết là, mày chắc chắn là loại Masochism* cmnr, ha ha.”
(*: người có xu hướng thích bị ngược đãi trong tình dục)
Trong lúc mấy người họ đang bàn tán sôi nổi thì Tạ Dân Hiên dường như làu bàu một câu: “Khô đét như cọng giá khô vậy…” Rồi sau đó lại bò lăn ra bàn ngủ tiếp.
“Có phải vừa rồi anh Hiên đã nói gì không thế?”
“Nghe nhầm rồi à?”
…
Còn ở bên nhóm của đám nữ sinh cũng đang bàn luận về chuyện này.
[Hình như thấy đám Lưu Khải nói là bạn nữ sinh mới còn xinh hơn cả hoa khôi trường mình đấy.]
[Sao có thể thế được.]
[Tớ cũng cảm thấy là không thể, tuy đều là nữ sinh cả, nhưng mà tớ hoàn toàn không hề ganh tỵ với hoa khôi chút nào, chính là bởi vì xinh đẹp quá nên tớ còn ganh tỵ không nổi luôn.]
[Ngày thứ 12 không được nhìn thấy nữ thần Tâm Di của mình rồi, nhớ quá.]
[Khương Manh Manh lại bắt đầu mê gái rồi, nhưng mà Tống Tâm Di đã hai tuần không đến trường rồi nhỉ? Không lẽ cả học kỳ này đều không đến trường à?]
[Tớ nghe bạn ở lớp hai nói là hình như Tống Tâm Di đi tham gia cuộc thi dương cầm quốc tế rồi.]
[Trời ơi, ngưỡng mộ quá đi, đã xinh đẹp hát hay, thành tích lại tốt, tài nghệ lại nhiều nữa!]
[Thế nên người ta mới là hoa khôi.]
[Thế nên tớ mới cảm thấy là không thể nào có người vượt qua được.]
[Đúng thế.]
[Tớ kéo Lý Giai vào nhóm rồi, nghe bạn ý nói đi.]
[Lý Giai: Mọi người nói học sinh mới ấy hả? Học sinh mới đúng là rất xinh đẹp, nhưng mà tớ cũng không chú ý nhiều quá.]
[Vậy thì cậu chú ý vào cái gì hả?]
[Lý Giai: Vào học sinh nam mới chứ sao.]
[Đẹp trai lắm à?]
[Hay là dung mạo rất đặc biệt?]
[Lý Giai: Đẹp trai, hơn nữa còn ngàng tầm cậu Diệp với nam thần Tạ luôn đấy.]
[!]
…
Đến tiết học thứ hai thì Tô Bối và Tô Tiểu Bảo mới được giáo viên chủ nhiệm đưa đến phòng học của lớp 8-7.
Dưới ánh mắt kỳ vọng của mọi người trong lớp, Tô Tiểu Bảo bước vào phòng học trước.
Nhìn thấy Tô Tiểu Bảo xuất hiện, đám nữ sinh khẽ vang lên tiếng xuýt xoa.
Còn mấy người Lưu Khải, Đỗ Nhất Mình thì xém tí nữa là rớt cả quai hàm.
Thế này mà anh Hiên nói là “trông cũng được” á?
Quả thật là rất đẹp trai, thế nhưng sao lại là nam sinh cơ chứ?
Anh Hiên nói là “khô đét như cọng giá khô” hóa ra là nghĩa như thế này à?
Mấy người họ đồng loạt quay ra liếc trộm Tạ Dân Hiên nằm ngủ với vẻ mặt hãi hùng.
Trần Tử An đang ngồi cạnh Tạ Dân Hiên thì lặng lẽ nhích dần ra xa.
Bọn họ ở với anh Hiên cả năm rưỡi rồi, vậy mà lại không biết anh Hiên lại là… là là… là cong!
May là chẳng bao lâu sau thì Tô Bối cũng đi vào trong phòng học, lúc này mới giải tỏa được sự “hiểu lầm” của đám người Lưu Khải đối với Tạ Dân Hiên.
Ở bên này, sau khi giáo viên chủ nhiệm dẫn Tô Bối và Tô Tiểu Bảo vào lớp xong, nhìn thấy đám học sinh phía dưới quá “hưng phấn” liền cau mày nói: “Ồn ào cái gì thế hả, yên lặng! Các lớp khác vẫn còn đang trong giờ tự học đấy!”
“Đây là hai học sinh mới đến, Tô Tiểu Bảo và Tô Bối, hy vọng là mọi người và học sinh mới sẽ hòa đồng, giúp đỡ các bạn ấy nhanh chóng làm quen với tập thể lớp chúng ta.”
“Thầy ơi, chúng em sẽ chăm sóc thật tốt các bạn học sinh mới ạ!” Không biết là ai ở bên dưới gào lên, đổi lại là bị giáo viên chủ nhiệm lườm cho một cái.
“Được rồi, các em ngồi vào chỗ ngồi học bài đi.” Giáo viên chủ nhiệm sắp xếp chỗ ngồi cho Tô Bối và Tô Tiểu Bảo.
Ngồi cùng bàn với Tô Bối là Đổng Văn Kỳ, là một cô nàng có lòng dạ rất ngay thẳng.
Sau khi đối phương chủ động nói chuyện với Tô Bối thì hai người họ rất nhanh đã làm quen với nhau
“Cậu nói là, cậu và Tô Tiểu Bảo là chị em sinh đôi à?”
“Ừ.”
“Thế tại sao lại chẳng giống nhau thế?”
“Thì là sinh đôi khác trứng mà.”
“Hóa ra là thế…”
“Bạn này, bút của tôi bị lăn xuống dưới gầm bàn của cậu rồi, phiền cậu tránh ra một chút.” Một bạn nữ sinh đi đến gần, cắt ngang cuộc nói chuyện của Tô Bối và Đổng Văn Kỳ.
Tô Bối ngẩng đầu lên liếc nhìn người vừa đến, khom người xuống dưới gầm bàn nhặt bút cho đối phương rồi đưa trả.
Nữ sinh đó nhìn Tô Bối một lúc lâu rồi mới cầm chiếc bút từ tay Tô Bối, không nói câu nào mà quay đầu đi luôn.
Tô Bối: …
Hình như cô ấy cảm nhận được sự thiếu thân thiện từ ánh mắt của đối phương
“Cậu không cần bận tâm đến cậu ấy làm gì.” Bạn cùng bàn Đổng Văn Kỳ kéo khẽ Tô Bối rồi nói.
“Không phải đâu.” Đổng Văn Kỳ trả lời: “Người vừa rồi là Khương Manh Manh, là fan trung thành của hoa khôi trường chúng ta.”
“Cậu vẫn chưa biết đúng không, trước khi cậu và Tô Tiểu Bảo vào lớp học thì đã có người trong lớp nói là học sinh mới còn xinh đẹp hơn cả hoa khôi trường mình nữa, Khương Manh Manh thấy địa vị hoa khôi của nữ thần của mình bị uy hiếp, thế nên mới không được vui ấy mà. Vừa rồi có khi cậu ta cố tình để bút lăn ra bên này đấy, để tiện thăm dò tình hình kẻ địch.”
Nghe thấy Đổng Văn Kỳ dùng đến hai từ kẻ địch, Tô Bối suýt chút nữa là bật cười.
“Thế đã có kết quả chưa? Là ai xinh hơn vậy?” Tô Bối trêu đùa hỏi lại.
“Như nhau, hơn nữa phong cách không giống nhau, thế nên không cách nào so bì được.”
Vẻ đẹp của Tống Tâm Di là thuộc vào loại xinh đẹp hút hồn, yếu đuối cần được che chở, còn Tô Bối thì lại có vẻ đẹp đầy khí chất.
Chỉ có điều là Tô Bối gầy quá, Đổng Văn Kỳ cảm thấy Tô Bối mà béo lên một chút thì sẽ còn đẹp hơn, đến lúc đó thì chỉ đơn thuần về nhan sắc, không cẩn thận còn vượt Tống Tâm Di một bậc mất.
Nhưng mà để Tống Tâm Di trở thành hoa khôi thì không phải chỉ cần dựa vào mỗi nhan sắc thôi, tính cách của người ta cũng rất tốt, học tập lại giỏi, đa tài đa nghệ, bao nhiêu ưu điểm như thế cộng lại mới trở thành nữ thần của toàn trường.
Tuy Tô Bối rất xinh đẹp, nhưng mà chắc chắn không thể nào uy hiếp nổi vị trí của Tống Tâm Di.
Đổng Văn Kỳ không hiểu Khương Manh Manh đó lại đi lo lắng vì cái gì nữa.
“Thôi không nói nữa, lão Lâm đến rồi, chúng ta phải cẩn thận một chút.” Nhìn thấy thầy giáo dạy môn số học đi vào trong phòng học, Đổng Văn Kỳ đột nhiên rụt cổ lại, kéo lấy Tô Bối nói nhỏ.
“Thầy giáo Lâm rất đáng sợ à?” Liếc nhìn ông thầy giáo có vẻ rất hiền hậu, chắc tầm trên dưới năm mươi tuổi gì đó đứng ở trên bục giảng, Tô Bối liền hỏi.
“Không phải là đáng sợ mà là biến thái.”
Đổng Văn Kỳ như vào guồng kể chuyện: “Tớ nói cho cậu nghe, lão Lâm có thể nói là được liệt vào mức độ ác mộng của bọn tớ đấy.”
“Cậu nhìn thấy nam thần Tạ ở bên kia chưa?” Đổng Văn Kỳ đưa tay chỉ vào Tạ Dân Hiên còn đang ngủ rồi nói: “Kiểu như nam thần Tạ kia luôn đạt điểm cao khi thi thì có làm gì lão Lâm cũng sẽ không quản, chỉ chuyên chọn đám học sinh dưới mức trung bình như bọn mình mà hành hạ thôi.”
Trong lúc nói chuyện, Đổng Văn Kỳ đã tự động đem Tô Bối quy vào tầng lớp của bọn họ rồi.
Những người vừa có nhan sắc vừa có thành tích học tập tốt giống Tống Tâm Di thì quả thật là rất ít, với quan niệm như thế nên những cô gái xinh đẹp thì hầu như không có khả năng là học bá.
Lúc đang nói thì giáo viên số học đã đẩy ra một đề bài ở trên màn chiếu.
“Đề này tôi sẽ gọi một học sinh lên để làm.” Ánh mắt của thầy Lâm quét qua một lượt khắp lớp.
“Lại sắp bị hành hạ rồi đấy, toi rồi, toi rồi, sao tớ lại cảm thấy là lão Lâm lại đang nhìn về hướng này cơ chứ.” Đổng Văn Kỳ lo lắng nói. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Lẽ nào ngay ngày đầu tiên đến học Tô Bối đã hân hạnh được lão Lâm “chăm sóc” rồi sao?
Đổng Văn Kỳ nhìn Tô Bối với ánh mắt rất đồng tình, ngay một giây ngay đã nghe thấy giọng nam trung đầy mạnh mẽ của thầy Lâm vang lên: “Học sinh mới đã đến rồi à, vậy Đổng Văn Kỳ lên đây giải câu này đi.”
Đổng Văn Kỳ như bị sét đánh ngang tai, đề này cô ấy không biết làm!
“Nhanh lên đi, mau giúp tớ tìm trong sách xem có câu ví dụ như thế không!” Đổng Văn Kỳ thì thào cầu cứu với mọi người xung quanh rồi chậm chạp đứng dậy.
Sau khi Tô Bối đọc một lượt đề bài phía trên thì cúi đầu xuống viết nhanh đáp án lên giấy nháp.
Thời gian có hạn, Tô Bối chỉ viết được ba công thức cần thiết và đáp án cuối cùng, tuy là đơn giản quá nhưng mà dựa theo tiêu chuẩn thang điểm chấm thi thì đã đủ để có điểm rồi.
Tô Bối vội xé đáp án từ quyển vở ra rồi lén lút tuồn cho bạn ngồi cùng bàn của mình.
Đổng Văn Kỳ nhận được mảnh giấy, vội lấm lét liếc đọc nó trên đường đi lên bục giảng.
Đọc nội dung trong mảnh giấy, Đổng Văn Kỳ ngơ ngác: Đây là cái quái gì vậy? Liệu sau khi cô ấy chép theo mấy thứ quái quỷ này thì lát nữa sẽ không bị lão Lâm chửi cho càng thậm tệ hơn chứ?
Hay là cô ấy vẫn nên tự mình viết mấy bước giải đề nhỉ?
Bởi vì Đổng Văn Kỳ phát hiện ra, có khi Tô Bối học còn kém hơn cả cô ấy nữa.
…
Giờ toán học căng thẳng cuối cùng cũng kết thúc, giữa giờ nghỉ, đột nhiên có một nữ sinh của lớp khác đi vào lớp 8-7.
Nữ sinh đó sau khi tìm một vòng quanh lớp thì nhoẻn miệng cười rồi đi thẳng vào trong phòng học.
Cô ta dừng lại ở chỗ ngồi của Tô Tiểu Bảo, nở một nụ cười tươi rói với cậu ấy.
“Chào bạn, làm quen với nhau một chút nhé, tớ là Hoàng Nhân Nhân ở lớp 8-3.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT