Hình như luôn luôn là như vậy, bố sẽ trách mắng cô. Dụ Dĩ không giỏi biện giải, trước kia còn có mẹ che chở cho cô, thay cô nói chuyện, nhưng hiện tại, hình như chỉ có một mình cô.
Đầu cầu thang gỗ truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, là Dụ Phong và Chu Hiểu Hiểu đi tới.
Xen lẫn giữa tiếng bọn họ đi tới, Dụ Dĩ bỗng nhiên nghe thấy thiếu niên đứng bên cạnh cô nói: "Chú ơi, thành tích của Dụ Dĩ cũng rất tốt ạ."
Giọng nói của thiếu niên trong vắt, giống như suối nước nóng mang theo một chút ấm áp.
Dụ Dĩ ngẩng đầu nhìn cậu, thiếu niên đứng ngược sáng, đáy mắt là một bóng đen. Cậu cử động cái cằm, lại mở miệng: “Lúc lên lớp giáo viên của bọn con còn nói những kiến thức mà cậu ấy đã học trước kia đều có thể lấy được điểm, phần bị mất điểm đều là những phần trước đó cậu ấy chưa từng học qua."
Tống Thiến Thiến nuốt thịt sườn xuống, cũng nói theo: "Đúng vậy, chú, hơn nữa Dụ Dĩ của chúng ta hai ngày nay đều ở nhà tụi con học tập, tụi con không đưa Dụ Dĩ đi chơi lung tung."
Tiền Chính Hạo phụ họa theo: “Đúng vậy đó chú, chú cứ yên tâm đi."
Nếu như nói Dụ Dĩ đi theo cậu và Tống Thiến Thiến, có thể sẽ học thói xấu, nhưng có Hạ Tri Tầm gia nhập, vậy thì hoàn toàn không thể nào!!!
Theo lời của lớp trưởng Hạ là: Lúc nên học thì phải học.
Dụ Bách Tòng cười cười: “Mấy đứa nhỏ các cháu trông cũng rất tốt, thời gian này nhờ các cháu chiếu cố Nhất Nhất nhà chú nhé."
"Sau này có thể đến nhà chú chơi nhiều hơn, chú làm đồ ăn ngon cho các con."
Vài câu trao đổi được thốt ra, Dụ Phong và Chu Hiểu Hiểu đi tới.
Từ lúc ở trên lầu, Chu Hiểu Hiểu đã nói với cậu ta hôm nay Dụ Dĩ mời bạn học về nhà. Cậu ta giương mắt nhìn bàn, sau đó không nói một lời ngồi vào vị trí trống bên cạnh Dụ Bách Tòng.
Dụ Bách Tòng thay đổi thái độ vừa rồi, cười tủm tỉm gắp một miếng đùi gà vào trong chén cậu ta: “Nào, ăn một cái đùi gà, bổ sung một chút dinh dưỡng."
"Cảm ơn bố."
Không ngờ rằng sẽ gặp Dụ Phong ở đây, Tiền Chính Hạo khó có thể tin nhìn cậu ta.
Khoảng thời gian tiếp đó, hai người lớn nhiệt tình hiếu khách, còn để cho mấy đứa nhỏ không có việc gì thì có thể trao đổi những đề bài khó với nhau, mọi người rất hài hòa vui vẻ ăn xong bữa này.
Lúc chia tay, Tiền Chính Hạo cuối cùng cũng không nhịn được, cậu ấy hùng hổ vòng đến bên Dụ Phong: “Chu Phong, cậu chuyển đến bên này từ khi nào thế?"
Đúng lúc đó Chu Hiểu Hiểu đi ra dọn mâm, nghe vậy suy đoán ra hai người bọn họ trước kia có quen biết, mắt thấy Dụ Bách Tòng sắp đi ra, bà nhìn Tiền Chính Hạo cười nói: "Lúc trước Tiểu Phong theo họ dì, năm nay đổi theo họ cha cho nó, tên là Dụ Phong. Gia đình dì mới chuyển đến đây vào mùa hè này".
Xem như trả lời câu hỏi của Tiền Chính Hạo.
"Mẹ, con lên lầu làm đề." Dụ Phong nhíu mày nhìn cậu ấy, chỉ nói một câu liền rời đi.
Trên đường trở về, ngõ nhỏ tối đen như mực, chỉ có một ông trăng trên đầu còn tản ra ánh sáng dịu dàng.
Thân hình Hạ Tri Tầm cao lớn, bả vai rộng mà mạnh mẽ. Bóng tối như mực đổ trên nền xi măng, cái bóng được kéo dài.
Cậu ôm vai Tiền Chính Hạo, hơi giương cằm: “Cậu còn quen biết anh trai của Dụ Dĩ nữa à?"
Tống Thiến Thiến vừa nghe vậy, lập tức nhảy sang một bên khác của cậu, véo cánh tay cậu ấy: “Đúng vậy, cậu có bí mật! Cũng không nói với bọn tớ!!"
Vừa nãy nhìn thấy Tiền Chính Hạo lặng lẽ đi tìm anh trai của Dụ Dĩ nói chuyện phiếm, còn không nói cho bọn họ biết, thật sự là không đáng mặt bạn bè.
Tống Thiến Thiến dùng chút sức lực của đôi tay, chọc cho Tiền Chính Hạo giậm chân kêu đau: “Bạn học cấp 2 á, gặp cậu ta ở đây nên cảm thấy kỳ quái thôi mà, thế nên mới tới nói với cậu ta một câu."
Không ngờ mấy năm trôi qua, tính tình người này vẫn đáng ghét như vậy.
Hạ Tri Tầm buông cổ cậu ấy ra, vỗ vỗ tay: “Vậy tuần sau Giang Hạc bảo chúng ta đi công viên giải trí, có muốn gọi anh của Dụ Dĩ không?"
Còn muốn gọi người kia á?
Tiền Chính Hạo vội vàng lắc đầu từ chối: “Thôi thôi, gọi Dụ Dĩ còn được, tính tình người ta đã tốt còn dịu dàng, anh trai cậu ấy thì kém một chút."
Hạ Tri Tầm giương mắt nhìn cậu ấy: “Là sao?"
"Kiểu rất ngu ngốc, cả ngày ra cái vẻ ai cũng nợ cậu ta."
Tống Thiến Thiến cà khịa cậu ấy: “Người ta ngốc mà cậu còn sáp vào, không ngờ cậu là người như vậy đấy."
Hiện tại không còn ai kiềm hãm Tiền Chính Hạo, động tác của cậu giống như ngựa hoang vui vẻ hoạt động chân tay, bất đắc dĩ nhìn cô ấy: “Tổ tông ơi, tớ lại làm gì cậu rồi hả?"
“...”
Tuần mới, lớp số 5 có lớp trưởng mới, là nữ sinh tên là Triệu Tư Tư.
Lớp trưởng tạm thời Hạ Tri Tầm hoàn toàn log out.
Yên tĩnh mấy ngày, lớp học bổ túc trước đó mọi người ngầm hiểu không nói ra đã dừng lại.
Chỉ có học sinh bổ túc Dụ Dĩ này vẫn vùi mình ở trong biển đề.
Buổi trưa, Dụ Dĩ cùng ba người bọn họ ăn cơm trưa trong căng tin, vội vàng ăn mấy miếng cơm rồi lại rời đi.
Tiền Chính Hạo trợn mắt há mồm nhìn bóng lưng Dụ Dĩ rời đi, cơm trắng kẹt trong miệng, nuốt xuống vài lần, cậu ấy cảm thán nói: "Gen nhà họ Dụ là như vậy sao? Liều mạng như vậy?"
Trạng thái của Dụ Dĩ đã như vậy liên tục mấy ngày.
Cô còn chưa đi xa, Hạ Tri Tầm nghe vậy thì giương mắt nhìn bóng lưng rời đi của thiếu nữ. Mặc đồng phục học sinh rộng như vậy khiến cô có vẻ yếu đuối nhỏ bé, lưng cô rất thẳng, là một cô gái rất kỷ luật.
Hạ Tri Tầm lườm Tiền Chính Hảo một cái, gắp trứng kho trong chén cho cậu ấy: “Ăn nhiều một chút bồi bổ đầu óc, lần sau thi được điểm cao."
Dứt lời, thiếu niên cũng bưng khay cơm lên, chuẩn bị trở về phòng học làm bài.
Một bên, Tống Thiến Thiến chống cằm, ngồi ở đó cắn ống hút của hộp sữa canxi AD, thấy tất cả bọn họ đều đi rồi, không khỏi "chậc" một tiếng: “Vì sao chứ, ngày mai là cuối tuần có thể ra ngoài chơi, bọn họ còn tra tấn chính mình."
Tiền Chính Hạo nghe lời Hạ Tri Tầm, ăn quả trứng kho kia, miệng lúng búng không rõ nói: "Có lẽ đây chính là sự khác biệt giữa học bá và người phàm như tớ."
Ăn no uống đủ, Tiền Chính Hạo đứng lên dọn khay cơm, nhìn Tống Thiến Thiến bên cạnh còn đang uống sữa, cậu ấy thuận tay bưng mâm cơm của Tống Thiến Thiến mang đi: “Cậu nói với Dụ Dĩ chuyện ngày mai anh Giang Hạc mời khách chưa?"