Vốn định nói sớm với Dụ Dĩ, nhưng hai ngày nay ngay khi đang trên đường về nhà cô cũng học thuộc lòng công thức, như thế thì ai mà dám cắt ngang cô?
Biết cô đang cố gắng, Tống Thiến Thiến cũng không phải là người không biết phải trái.
Tiền Chính Hạo bĩu môi gật gật đầu: “Ừ, sau đó cậu ấy lại bị người khác hẹn đi mất."
Tống Thiến Thiến nguýt cậu ấy một cái: “Dụ Dĩ sẽ không như vậy!"
Có một từ gọi là "vả mặt", Tống Thiến Thiến cũng không ngờ nhanh như vậy mặt đã cảm thấy đau.
Sau giờ nghỉ trưa, tiết đầu tiên kết thúc, Dụ Dĩ cầm ly nước ra ngoài hành lang lấy nước. Lúc trở về, bỗng nhiên cô bị nam sinh lớp bên cạnh chặn ở cửa sau.
Dụ Dĩ không hiểu chuyện gì, nhìn đám bạn học đứng xung quanh vây xem, cô có hơi đau đầu, nhìn thiếu niên xấu xí trước mặt: “Cậu có chuyện gì hả?"
Thiếu niên mặt nhọn vươn tay đưa qua một tấm vé xem phim: “Dụ Dĩ, ngày mai là cuối tuần, đi xem phim với tớ đi."
Khi nói chuyện, cậu ta hếch cằm lên, lúc đưa vé xem phim thì đầy vẻ kiêu ngạo. Mọi người xung quanh ồn ào một trận, khiến người nghe đau hết cả tai.
Dụ Dĩ cúi đầu nhìn tấm vé kia.
Thiếu nữ để tóc mái gọn gàng, lông mi rất dài, phủ xuống tạo thành một khoảng tối dưới mắt.
Cô mím môi lùi về phía sau: “Xin lỗi, ngày mai nhà tôi có việc."
"Vậy ngày mốt cùng nhau đi xem?" Thiếu niên xấu xí chưa từ bỏ ý định.
Hành lang buổi chiều rất nóng, hiện giờ còn chen chúc một đống người, Tống Thiến Thiến cao giọng hét: "Thầy đến rồi!"
Chuột sợ mèo bắt, học sinh sợ giáo viên. Cho dù đã lên trung học, mọi người vẫn còn thuộc tính này.
Thấy có người mật báo, mọi người nào còn thời gian hóng chuyện?
Ai nấy đã trở lại chỗ ngồi của mình giả vờ học tập từ lâu.
Lối đi đã thông suốt, Dụ Dĩ cầm hai ly nước, hô hấp không đều ngồi vào chỗ.
Tống Thiến Thiến đưa cho cô một tờ khăn ướt để cô lau mồ hôi, hai mắt lóe lên ánh sáng hóng hớt: "Đây là lần đầu tiên cậu được con trai theo đuổi sao?"
Bàn tay đang lau mồ hôi của Dụ Dĩ khựng lại, mặt ngớ ra: “Theo đuổi?"
Vừa rồi bạn học kia không có ý tốt, hành động rất ấu trĩ, thậm chí cô còn không biết cậu ta là ai.
Như thế mà là theo đuổi à?
Tống Thiến Thiến lắc lắc đầu, lại cảm thấy không đúng: “Cậu xinh đẹp, hẳn là có không ít người theo đuổi mới đúng, hấp dẫn người khác giống như Hạ Tri Tầm vậy."
Lời này của cô ấy quả thật không sai, tính cách Dụ Dĩ rất tốt, thành tích tốt, cũng rất xinh đẹp, mối quan hệ với người khác luôn không tệ.
Trước đây trong ngăn kéo có rất nhiều thư tình, nhưng cô đều lịch sự từ chối.
Khi đó cô không nghĩ gì cả, cũng không muốn yêu đương. Cô cảm thấy yêu sớm là một hành vi không tốt. (ủng hộ truyện trên app tyt) Những chuyện trước kia đều rất nhỏ nhặt, người vừa rồi lại càng kỳ lạ hơn, Dụ Dĩ lắc đầu, lẩm bẩm nói: "Cậu ta rất kỳ quái."
Tống Thiến Thiến không nhịn được mà nhéo mặt cô.
Cái cô nàng Dụ Dĩ này, nhìn thì rất gầy nhưng thịt trên mặt lại sờ rất thích tay, Tống Thiến Thiến đụng vào một cái liền muốn nhéo cô.
Khiến lần nào Dụ Dĩ cũng rất tức giận, chỉ có thể đẩy cô ấy ra.
Bỗng nhiên nghĩ đến hoạt động ngày mai, sợ cô lại bị người khác chen ngang hẹn đi mất, Tống Thiến Thiến vội vàng thu tay lại, lấy lại vẻ đứng đắn: “Đúng rồi, tớ thấy gần đây cậu sắp học đến ngốc luôn rồi, ngày mai đi công viên giải trí chơi không? Vừa hay thả lỏng một chút."
"Hở?"
"Giang Hạc sắp phải nhập ngũ rồi mà, cho nên anh ấy muốn dẫn chúng ta ra ngoài chơi một chút trước khi đi." Tống Thiến Thiến kéo tay áo đồng phục của Dụ Dĩ: "Đi nhé đi nhé?"
"Nhưng mà...".
"Ngày mai Tiền Chính Hạo và Hạ Tri Tầm cũng đi, bọn họ có ba người con trai mà chỉ có một mình tớ là con gái, khó chịu lắm á, cậu đi với tớ nha."
Tiếng chuông vào học đột ngột vang lên, các bạn ở bên ngoài theo đó mà trở lại lớp.
Trước cửa lớp có một mảng nắng, bỗng nhiên có người đứng ở đó. Dụ Dĩ ngẩng đầu nhìn, vầng sáng ấy nổ tung, thu hút ánh mắt của mọi người.
Ánh mắt cô dõi theo bước đi của cậu, cậu dừng lại, Dụ Dĩ mới chậm rãi thu hồi tầm mắt.
Khi đang học không được nói chuyện.
Dụ Dĩ viết chữ lên sách Sinh học, sau đó đẩy cho Tống Thiến Thiến xem.
“Được.”
CHƯƠNG 6: HOÀNG HÔN – KHÔNG LẠ
Những ngày cuối tháng 8, trời vẫn nóng như trước, một hàng dài người xếp hàng tại quầy vé của công viên giải trí.
Cuối tuần, học sinh không cần mặc đồng phục, Tống Thiến Thiến đi vòng quanh Dụ Dĩ một vòng, kinh ngạc nói: "Dụ Dĩ, dáng cậu đẹp thật!"
Vóc dáng Dụ Dĩ cân xứng, chỉ mặc một chiếc áo T-shirt trắng đơn giản và một chiếc quần jeans cạp cao, lộ ra đôi chân thẳng tắp.
Dụ Dĩ cười cười, hàm răng trắng lấp ló: “Dáng cậu cũng rất đẹp, váy cũng rất xinh."
Trong lúc đang nói đùa, các chàng trai đã mua được vé vào công viên và đi về phía họ.
Thiếu niên dẫn đầu mặc áo sơ mi màu đen, bên dưới là một cái quần cùng màu, giày thể thao trắng mà sạch sẽ.
Đây là lần đầu tiên Dụ Dĩ nhìn thấy Hạ Tri Tầm lúc không mặc đồng phục học sinh.
Một nam sinh đầu đinh cầm hai tấm vé đi về phía các cô, Tống Thiến Thiến đưa tay nhận lấy: “Cám ơn anh Giang Hạc."
"Đây là bạn tốt của tụi em, Dụ Dĩ." Tống Thiến Thiến lại nhìn Dụ Dĩ, giới thiệu về Giang Hạc: “Anh Giang Hạc đây từ nhỏ đã chăm sóc bọn tớ."
Trông anh ấy hơi lạnh lùng, có chút mâu thuẫn với cảm giác tao nhã mà cái tên mang lại.
Đây hông phải là lần đầu tiên Dụ Dĩ nghe thấy tên Giang Hạc, cô gật gật đầu nhìn anh ấy: “Chào anh ạ, em là Dụ Dĩ."
Giang Hạc cười một tiếng: “Đã sớm nghe A Tầm nói về em, cô gái nhỏ rất xinh đẹp, phải học tập cho tốt nhé."
Tuy rằng anh ấy trông hơi lạnh lùng, nhưng khi cười lên thì tốt hơn một chút.
Nghe anh ấy nhắc tới Hạ Tri Tầm, trái tim Dụ Dĩ đập nhanh, không biết cậu nhắc đến cô ở trước mặt Giang Hạc làm gì, cô trộm nhìn thiếu niên đang cúi đầu xem điện thoại di động ở một bên, trả lời: “Vâng ạ."
Đến giờ kiểm tra vé, mọi người đi về phía trước.
Tiền Chính Hạo chạy đến bên cạnh Tống Thiến Thiến, xách túi cho cô ấy: “Không quên mang thuốc đấy chứ?"
Tống Thiến Thiến thở gấp, kéo cậu ấy sang một bên, sau đó cởi ba lô với một đống đồ ăn vặt và đồ uống xuống, ném cho cậu: “Có mang!!!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT