Đèn sợi đốt trong phòng đã tắt, trên bàn sách chỉ còn một đèn bàn nhỏ vẫn còn sáng.
Cửa sổ mở, tóc của Dụ Dĩ được gió đêm thổi khô một nửa. Chỉ một lát sau điện thoại cô đặt trong ngăn kéo đột nhiên vang lên.
Người biết số điện thoại của cô không nhiều lắm, người sẽ gọi điện thoại cho cô càng có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Tốc độ Dụ Dĩ đặt bút xuống rất nhanh, vui vẻ kéo ngăn kéo ra, nhìn thấy tên người gọi lại càng vui hơn.
Cô cẩn thận ấn nút trả lời, ngay cả tiếng hít thở cũng thu lại hết sức.
“Nhất Nhất còn đang học bài sao?” Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói dịu dàng của người phụ nữ.
Dụ Dĩ thu lại bài kiểm tra, có lẽ là biết bà muốn nói gì đó, cô nhỏ giọng nói: “Vừa mới viết xong bài thi chuẩn bị đi ngủ.”
Đây là lần đầu tiên Dụ Dĩ nhận được điện thoại của mẹ sau mười ngày đến Tiện Giang.
Thẩm Niệm Từ tiếp tục nói: “Được, việc học ở trung học phổ thông căng thẳng, nhưng cơ thể cũng rất quan trọng, con không cần thức khuya học bài biết không?”
Dụ Dĩ để điện thoại bên tai nghe bà nói chuyện, còn mơ hồ nghe được hai tiếng ho khan.
Ngón tay cô cứng đờ, lưng cũng hơi thẳng: “Mẹ, gần đây cơ thể mẹ có khỏe không?”
“Khỏe hơn nhiều rồi, chỉ là gần đây công việc bận quá không chăm sóc cho Nhất Nhất được. Thầy cô và các bạn ở trường mới có ổn không?”
“Trường mới rất tốt, thầy cô và các bạn đều chú ý đến con.” Lời này nói ra lại rất nghiêm túc.
“Môi trường học tốt là được rồi.” Thẩm Niệm Từ hài lòng gật đầu: “Vậy, người phụ nữ kia có đối xử tốt với con không?”
Trọng tâm câu chuyện bỗng nhiên thay đổi nặng nề, Dụ Dĩ biết Thẩm Niệm Từ nói là Chu Hiểu Hiểu.
Đều nói mẹ kế như lang như hổ, rất đáng sợ, nhưng Chu Hiểu Hiểu lại là người không tìm được điểm gì để bắt bẻ. Cô trề miệng, trả lời bà: “Dì đối xử với con rất tốt, tối hôm nay con về muộn dì ấy còn nấu mì cho con ăn.”
Tiếng nói vừa dứt, Dụ Dĩ nghe được có âm thanh nhẹ nhõm rõ ràng từ đầu bên kia điện thoại.
Thẩm Niệm Từ lại ho khan: “Vậy là tốt rồi, Nhất Nhất, đợi công việc của mẹ ở bên này nhẹ nhàng đi thì sẽ đến Tiện Giang gặp con.”
“Được.”
Năng lực hành động của Dụ Dĩ rất nhanh, mới hôm qua vừa nói muốn mời bọn họ ăn cơm, hôm nay đã sắp xếp xong rồi.
Sau khi nói chuyện với Tống Thiến Thiến, trong giờ học cô lại đi tìm Hạ Tri Trầm.
Ánh mắt cô gái sáng ngời nói chuyện với cậu: “Hạ Tri Tầm, tối nay cậu có rảnh không?”
Hạ Tri Tầm vừa mới học xong tiết thể dục, vận động xong mồ hôi ra nhiều, cầm khăn lông lau mồ hôi, cậu “Ừ?” một tiếng: “Sao vậy, tối nay có hoạt động à?”
Chàng trai hơi ngạc nhiên, không nghĩ tới một cô gái hướng nội như thế cũng sẽ tổ chức hoạt động chủ động hẹn các cậu.
Dụ Dĩ chớp đôi mắt ngấn nước, lông mi chớp chớp: “Hồi tối muốn mời cậu, Thiến Thiến, còn có Tiền Chính Hạo đi ăn cơm tối với nhà tớ.”
Chàng trai gật đầu đồng ý: “Được thôi.”
Dụ Dĩ có hơi khẩn trương, nói ra chút lo lắng trong lòng: “Nhưng nhà chúng tớ có hơi bận, cơm tối có thể phải đến bảy tám giờ, còn, còn được không?”
Có lẽ là nhìn ra cẩn thận của cô, Hạ Tri Tầm lắc đầu nói: “Có thể nha, dù sao buổi tối bọn tớ cũng không có việc gì. Để lát nữa tớ nói với Tiền Chính Hạo.”
Dụ Dĩ: “Được.”
Sau khi tan học, bọn họ vẫn quen với quy trình, học ở tiệm tạp hóa của nhà Tống Thiến Thiến.
Ông của Tống Thiến Thiến ra ngoài nhập hàng, cửa hàng không người, bốn người bọn họ chen ở trước quầy thu ngân làm bài tập.
Tối qua Hạ Tri Tầm nói đưa một phần ghi chép cho Dụ Dĩ, hôm nay cũng đã đưa đến trong tay cô.
Hôm nay giáo viên ở trường có lẽ là tìm thấy lương tâm, cho bọn họ bài tập ít hơn rất nhiều, làm xong hai phần bài thi coi như hoàn thành nhiệm vụ.
May mà có Hạ Tri Tầm đưa ghi chép cho Dụ Dĩ làm bài thi mới dễ hơn rất nhiều.
Trước quầy thu ngân đặt một chiếc TV cũ, sau khi Tống Thiến Thiến bị buộc làm bài thi xong liền vọt đến bên kia xem TV, việc thu tiền của khách giao cho Tiền Chính Hạo.
Dáng vẻ quá ham chơi của cô ấy dường như so với người hôm qua còn tìm người học bù không phải cùng một người.
Với lần này, hai bạn học nam đều thấy nhưng không thể trách.
Giống như cô ấy vốn chính là nữ sinh trung học tam phân chung nhiệt đạc định tính bất ổn.
*Tam phân chung nhiệt đạc: khoảng thời gian ngắn của sự nhiệt tình; chỉ sự thành công nhanh chóng nhưng không lâu bền.
Thừa dịp không có khách, Tiền Chính Hạo liền lại gần xem TV cùng cô ấy.
Dụ Dĩ dời tầm mắt, ngược lại nhìn Hạ Tri Tầm đang cúi đầu làm quyển trắc nghiệm ở phía chéo đối diện.
Từ vị trí này có thể nhìn thấy mây ngoài cửa sổ, mặt trời dần dần xuống núi, ánh sáng màu cam ấm áp của mặt trời lặn trộm chiếu lên người chàng trai, nhìn cực kỳ dịu dàng.
Sắc trời dần tối đi, nhiệt độ không còn nóng giống ban ngày như vậy.
Cuối cùng bố của Dụ Dĩ gọi điện thoại cho Dụ Dĩ gọi về ăn cơm.
Hơn bảy giờ tối, thời gian cũng không coi là muộn. Lúc đi trên đường cô xin lỗi mọi người: “Thật ngại quá, muộn như vậy mới để mọi người ăn cơm.”
Tống Thiến Thiến lấy khuỷu tay chọc cô: “Không phải buổi sáng cậu nói có thể sẽ muộn một chút sao?”
Có thể đến nhà bạn học làm khách chứng minh đều đã là bạn bè thân thiết với nhau.
Tống Thiến Thiến cảm thấy không như vậy, ngược lại rất mong chờ tối nay.
Trước khi mặt trời xuống núi để lại một chùm màu cam ấm áp chiếu sáng trong hẻm nhỏ. Hạ Tri Tầm khẽ cười, an ủi cô: “Không sao đâu, bình thường bọn tớ cũng không ăn cơm sớm.”
Tạm thời Ăn vặt Bát Bát không có khách, Dụ Bách Tòng treo tấm bảng gỗ nhỏ thông báo tạm ngừng bán, sau đó lại ghép hai bàn dài lại với nhau.
Mặt bàn trở nên rộng hơn, trên bàn rộng như vậy bày ra bữa tối phong phú.
Chu Hiểu Hiểu cởi tạp dề, dọn xong đũa: “Mọi người ăn trước, Tiểu Phong còn ở bên trên làm bài, dì lên gọi anh xuống ăn cơm.”
Nhắc đến đây lại khiến người ta tức giận, Dụ Bách Tòng gắp cho ba bạn học miếng sườn non xào chua ngọt, giương mắt mắng Dụ Dĩ: “Con nhìn anh của con kìa, thành tích tốt như vậy đều biết ở trong nhà làm bài, còn con mỗi ngày đều không nhìn thấy bóng lưng.”
Gia trưởng chính là như thế, nhìn thấy việc mới cảm thấy là thật, không nhìn thấy đều nghĩ cho dù bạn nói lung tung đang lừa bọn họ.
Dụ Dĩ ngẩng đầu nhìn vào mắt ông, phồng má không nói gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT