Editor: Thuyên

Sau khi được giải phóng một ngày rồi lại đắm mình vào việc học tập chăm chỉ trong nhiều ngày, trường trung học Nhất Trung Tiện Giang đã nghênh đón kỳ thi tháng đầu tiên sau khi khai giảng.

Nghe nói là mô phỏng kỳ thi, nhà trường sẽ phân phòng thi và chỗ ngồi cho mọi người căn cứ vào điểm kiểm tra cuối học kỳ 1 năm đầu cấp ba.

Dụ Dĩ là một học sinh mới chuyển đến, và điểm số trước đây của cô ấy không được tính. Khi phân phòng thi, cô ấy bị xếp vào lớp có điểm kém nhất trong cả khối.

Hiện tại, mọi người đang thu dọn dụng cụ học tập cần thiết và chuẩn bị vào phòng thi trước giờ thi. Tống Thiến Thiến đứng ở bên cạnh chỗ ngồi, vẻ mặt hoảng sợ: "Dụ Dĩ, chút nữa cậu vào phòng thi, đừng để ý đến những người đó." 

Điểm số của Tống Thiến Thiến đều đều cũng được coi là trên trung bình, mặc dù cô ấy không giỏi bằng Hạ Tri Tầm nhưng cô ấy chưa bao giờ đến phòng thi đứng chót khối kia.

Các học sinh trong phòng thi đó hầu hết đều là những học sinh không học hành chăm chỉ, suốt ngày đánh nhau rồi lên mạng làm trò.

Nghe thôi đã thấy ghê rồi, một cô gái như Dụ Dĩ mỏng manh yếu đuối tới đó chẳng phải chính là con thỏ nhỏ ngây thơ vào hang sói sao?

May mắn thay, Dụ Dĩ chỉ tiếp xúc với bọn họ lần này.

Trên mặt Dụ Dĩ không chút hoảng hốt, nhàn nhã thu dọn đồ dùng cần thiết cho kỳ thi, cô khẽ thở dài, có chút bất đắc dĩ: “Yên tâm đi, tớ sẽ bảo vệ tốt bản thân mình.”

Chưa đến chín giờ, mặt trời ở Tiện Giang đã tỏa ra nhiệt độ khiến cả thành phố trở nên ấm áp. 

Nó khiến người ta nóng nảy và mất hứng. 

Ở cửa lớp nói chuyện với Tống Thiến Thiến một hồi, Dụ Dĩ đến lớp 22 thì đã muộn.

Các thí sinh khác đã sẵn sàng và chơi trong phòng khá vui vẻ.

Ngay khi Dụ Dĩ bước vào cửa, một chiếc máy bay giấy đã bay về phía cô.

Cũng may là cô khéo léo tránh được.

Gương mặt cô xa lạ, bạn học vừa rồi còn nghịch máy bay giấy nhìn thấy cô liền ngẩn người: "Bạn học, cậu vào nhầm phòng thi à?"

Không trách được hắn hỏi như vậy.

Kỳ thi bình thường của Nhất Trung chính là phân chia dựa trên điểm số.

Cả phòng này đều là những người ở top kém nhất, bọn họ từ năm đầu cấp ba đã quen biết nhau. Kỳ thi nào cũng gặp người quen, có khi phải bắt tay chào hỏi.

Dụ Dĩ liếc nhìn xung quanh và thấy rằng trong lớp hầu hết là con trai, chỉ có hai cô gái, cũng khá thích trang điểm ăn diện, họ không hề lo lắng trước kỳ thi, ngồi đó tay cầm gương để kẻ mắt.

Mặt khác, Dụ Dĩ, đồng phục học sinh sạch sẽ và ăn mặc gọn gàng. Làn da rất trắng, và mái tóc buộc đuôi ngựa quy củ nề nếp.

Nhìn qua đã cảm thấy không hợp với đám người bọn họ.

Cô ôm hộp bút, nhìn mọi người tò mò, khóe môi cô hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, lễ phép đáp lại: “Tớ không đi nhầm.”

Có lẽ cô ấy cảm thấy như vậy quá không rõ ràng, cô ấy giải thích: “Tớ mới chuyển đến Nhất Trung.”

Càng đi sâu vào trong lớp lại càng hỗn loạn.

Vị trí của Dụ Dĩ là số thứ tự cuối cùng trong lớp học này.

Cô ấy đi về phía trước và nhìn thấy một nhóm lớn học sinh không giống với lớp năm.

Bọn họ có người nằm sấp mà ngủ, có người chơi xô đẩy nhau, có người chơi di động và điều khiến Dụ Dĩ giật mình nhất chính là…

…Một bạn nữ tóc xoăn đang ngồi trên đùi một bạn nam.

Đây là lần đầu tiên Dụ Dĩ thấy yêu sớm trắng trợn và táo bạo như vậy.

Cô đứng bên lối đi, nhìn bọn họ ánh mắt có chút kinh ngạc.

Có lẽ là do ánh mắt của cô quá trực tiếp, bạn nam ngồi phía trên ghế thi của cô đã phát hiện ra, quay đầu không hài lòng nhìn cô: "Bạn học nhỏ, có gì thú vị à?"

Chàng trai có quả đầu cá đối, tóc màu vàng nhạt, tóc mái che mắt.

Không thể nhìn thấy toàn bộ đôi mắt của hắn, nhưng Dụ Dĩ đã cảm nhận được sự thiếu kiên nhẫn của hắn.

Cô cúi đầu nhìn đất, chớp chớp mắt, "Xin lỗi, hai cậu cứ tiếp tục."

Cứ coi như tôi không tồn tại đi, cảm ơn. Trong lòng Dụ Dĩ thầm nói.

Giám thị đi vào, phát bài thi, có lẽ là biết học sinh trong lớp này là cái dạng gì, cho nên thẳng thắn nói: "Trong lúc kiểm tra thì thu liễm một chút, kiểm tra xong thích làm gì thì làm."

Nói đi nói lại thì những người đã học đến cấp ba, vẫn tôn trọng kỳ thi, trong kỳ thi không dám làm loạn quá.

Bên tai yên tĩnh, đồng hồ treo trên bảng vẫn chạy, Dụ Dĩ làm bài thi được nửa chừng ngẩng đầu xem thời gian, phát hiện rất đông học sinh ngủ gật.

Địa điểm kỳ thi này thậm chí còn tùy ý hơn so với kỳ thi khảo sát chất lượng do Vu lão đầu tổ chức.

Dụ Dĩ siết chặt cây bút hơn, thầm nghĩ lần sau nhất định sẽ lại đến đây.

Đang chuẩn bị tới thời gian nộp bài thi, tên con trai ngồi trước mặt cô đột nhiên quay đầu ngang nhiên xem bài thi tiếng Anh của cô.

“ Cho tôi chép một số câu hỏi trắc nghiệm tiếng Anh.”

Trước khi Dụ Dĩ phản ứng lại, hắn ta đã ghi nhớ một hàng câu trả lời trước khi quay đầu và viết.

Dụ Dĩ: "??"

Cô nhìn giáo viên ngồi trên bàn, giáo viên không hề phản ứng gì, cũng không để ý đến họ.

Sau kỳ thi, Dụ Dĩ cuối cùng đã được giải thoát.

Không cần nghe bọn họ đùa giỡn ồn ào nữa, không cần phải đề phòng chàng trai ngồi trước mặt chép bài của cô.

Trước khi đi, chàng trai yêu sớm kia đột nhiên ngăn lại nàng: "Này! Nhớ kỹ tên của tôi, tôi tên là Triệu Tứ Kỳ."

“Kỳ trong cầu phúc kỳ.” Chàng trai khoanh chân, chống cằm, không đàng hoàng nói: “Cô cũng có cá tính đấy, khi tôi độc thân sẽ theo đuổi cô.”

Thực sự rất kỳ quái, Dụ Dĩ còn nghĩ rằng đầu người này chắc chắn có vấn đề.

Cô ấy không đứng lại, tần suất bước chân của cô ấy ngày càng nhanh hơn.

Triệu Tứ Kỳ ngồi đó cười cô.

Khi trở về nhà, Tiền Chính Hạo hỏi cô: “Lớp 22 như thế nào?”

Đa số học sinh thi ở lớp 22 đều là học sinh lớp này.

Dụ Dĩ lần đầu tiên bước vào một lớp học với bầu không khí học tập tồi tệ như thế này, không biết liệu cô ấy có sợ hãi hay không.

Khi lũ trẻ tan trường, người lớn tan sở, khắp các con ngõ buôn bán rộn ràng, hơi thở vui mừng tràn khắp mọi nơi.

Dụ Dĩ vì ánh nắng nên không mở mắt ra được, giọng điệu vẫn khá bình tĩnh nói: "Không sao."

Thực sự không sao, ngoại trừ việc tên Triệu Tứ Kỳ rất kỳ lạ.

Những bạn học khác có thể biết rằng cô ấy vốn có thành tích tốt, cũng không cùng trình độ với họ, không phải người chung đường, lúc rảnh rỗi cũng không ai quấy rầy cô ấy.

Chỉ là ồn ào hơn một chút thôi.

Vào đến ngõ, mọi người chia tay nhau.

Nhà Dụ Dĩ ở đối diện với nhà Hạ Tri Tầm, sau khi chào tạm biệt, Dụ Dĩ dừng lại nhìn theo bóng lưng anh dần dần đi xa.

Ở lối vào ngõ, bóng dáng thanh niên cao lớn và tràn đầy năng lượng.

Dụ Dĩ mới vừa về đến nhà đã tình cờ gặp Chu Hiểu Hiểu vừa bước ra khỏi nhà.

Chu Hiểu Hiểu đang cầm giẻ lau trên tay lau bàn, thấy cô cõng cặp sách về sớm, liền cười hỏi cô: “Kỳ thi lần này thế nào?”

Nhà có 2 đứa còn học cùng khối nên bị lấy ra so sánh là điều khó tránh khỏi.

Dụ Dĩ gần đây vất vả học tập, cũng biết mình có thể đạt được gì trong kỳ thi, cô mím môi, không muốn nói gì thêm: “Cũng không tệ.”

Vào cuối mùa hè, nhiệt độ ở Tiện Giang vẫn rất cao, điểm của kỳ thi hàng tháng được công bố.

Cũng không biết thầy Vu có ý định gì, học sinh phải cầm phiếu điểm về nhà đưa phụ huynh ký tên rồi nộp lại.

Tống Thiến Thiến bảo Tiền Chính Hạo ký tên, theo như lời cô ấy nói thì là: "Cha mẹ tớ không có ở nhà, ông nội không biết chữ, vì vậy tớ chỉ có thể tự ký."

Dụ Dĩ chưa từng làm qua chuyện này, cô có chút do dự, không có gan tự mình ký tên.

Sau khi về nhà, Dụ Dĩ nhìn phiếu điểm đứng bên ngoài do dự hồi lâu, sau đó tới tìm Dụ Bách Tòng.

Thầy Vu nói điểm kiểm tra lần này của cô cao hơn nhiều so với lần khảo sát chất lượng trước, đây là một sự tiến bộ.

Dụ Bách Tòng nghe nói cần ký tên thì cười tủm tỉm, nhưng khi nhìn thấy điểm số và thứ hạng của cô, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Dụ Bách Tòng trước mặt người ngoài luôn là một người dễ ở chung đột nhiên mất bình tĩnh.

Người đàn ông mặc một chiếc tạp dề màu xanh biển trước ngực, trực tiếp xé phiếu điểm của cô, hai tay run lên vì tức giận: "Dụ Dĩ! Tao vất vả kiếm tiền cho mày ăn học, mày báo đáp tao như thế này à?"

"Khi ở Cẩm Hải, mày còn có thể thi đứng thứ nhất thứ hai, còn bây giờ? Thứ hai trăm mấy, cái phiếu điểm đến con chó còn không thèm cắn mà mày còn không biết xấu hổ mang về nhà?”

“Cút đi cho tao, cút đi!”

Trong ấn tượng của Dụ Dĩ, mặc dù Dụ Bách Tòng thỉnh thoảng mắng cô, nhưng phần lớn cũng không nói gì quá nặng lời.

Cũng giống như trước đây, cha cô rất yêu mẹ cô, mỗi khi Thẩm Niệm Từ không vui hay tức giận, Dụ Bách Tòng luôn có thể nhanh chóng dỗ dành bà.

Dụ Dĩ trước đây hầu như không thấy Dụ Bách Tòng tức giận.

Nhưng kể từ khi đến Tiên Giang, Dụ Bách Tòng giống như thay đổi tính cách trở thành một người khác, một người trở nên xa lạ.

Đặc biệt là bây giờ, đây là lần đầu tiên ông thực sự tức giận với Dụ Dĩ.

Cô gái trước đây chưa bao giờ bị đối xử như thế này, cảm giác mất cân bằng nằm ngoài tầm với của cô.

Cô vừa khóc vừa chạy ra ngoài.

Trời sắp tối, mặt trời ở phía tây của con hẻm đang lặn dần, rìa mặt trời phát ra ánh sáng vàng ấm áp, nhưng Dụ Dĩ không được cảnh đẹp chữa lành.

Cô như đang trốn chạy, đi dọc theo con hẻm, để những bức tường xám che khuất ánh nắng chiều tà.

Đi được một lúc, Dụ Dĩ đột nhiên nghe thấy một giọng nam quen thuộc vang lên bên tai.

"Dụ Dĩ?"

Nhìn về phía phát ra âm thanh, Dụ Dĩ không thể nhìn rõ bóng người trước mặt vì nước mắt lưng tròng.

Một mùi bột giặt quen thuộc xộc vào mũi, Dụ Dĩ hít hít cái mũi, quay mặt lại.

Dụ Dĩ còn chưa kịp thay đồng phục nên lén dùng đồng phục lau đi nước mắt. Cô quay đầu lại, nở nụ cười làm như vừa rồi không có chuyện gì:” Hạ Tri Tầm, thật trùng hợp.”

Có lẽ lúc đó cô không nhận ra rằng nụ cười của cô ấy còn khó coi hơn cả khóc.

Nắng chiếu qua, để lại bóng chiều qua góc hẻm nhỏ.

Phía trước đang tỏa sáng rực rỡ, Hạ Tri Tầm đang đứng đó.

Cô ấy đã mở lời trước, Hạ Tri Tầm cũng biết ý không nhắc đến.

Trong tay anh xách theo túi nhựa màu trắng đựng muối và giấm ăn, thiếu niên cười lộ ra hàm răng rất trắng: "Dụ Dĩ, nhà tớ vừa mới cắt dưa hấu ướp đá, cậu tới ăn một chút nhé?"

Dụ Dĩ ngước mắt lên, ánh mắt nặng nề rơi trên người anh. Tim đập thình thịch, tay Dụ Dĩ nắm lấy góc áo Hạ Tri Tầm khó mà phát hiện: “Được.”

Có lẽ cảm thấy mình quá tự nhiên, cô cụp mi xuống, đôi mắt không được tự nhiên mà nhìn xuống đất: “Cảm ơn cậu.”

“Không có gì.” Thiếu niên nhẹ nhàng nói.

Đây là lần đầu tiên Dụ Dĩ đến nhà Hạ Tri Tầm.

Nhà Dụ Dĩ ở hẻm phía đông, còn nhà của Hạ Tri Tầm ở hẻm phía tây.

Nhà anh rất lớn, là một ngôi nhà hai tầng bình thường, lớp vỏ của cây trong sân nhẵn nhụi, màu nâu sẫm, lá màu xanh đậm.

Có lẽ là thấy cô cứ nhìn cái cây đó, Hạ Tri Tầm “à” một tiếng, khoa tay múa chân nói cho cô: “Đó là cây hoa quế, mấy năm trước bà nội tớ đã chuyển đến đây.”

Trước gốc cây có một cái giếng, bên cạnh là một cái nút vặn.

Sân bên cạnh trồng đầy những chậu cây xanh, có thể thấy người sống ở đây chăm sóc chúng rất chu đáo.

Có lẽ là nghe thấy tiếng nói chuyện trong sân, bà nội của Hạ Tri Tầm chống gậy đi ra khỏi phòng: “A Tầm, con về rồi à?”

Khi giọng nói phát ra, Dụ Dĩ nhìn thấy bà của Hạ Tri Tầm.

Bà cụ có mái tóc hoa râm, khi cười trông rất ấm áp.

Bà nội Hạ cũng nhìn thấy Dụ Dĩ, nếp nhăn trên mặt càng sâu. Bà cụ chống gậy đi tới, "Con là bạn học của A Tầm sao? Ồ, A Tầm nhà chúng ta lần đầu tiên dẫn một bạn học nữ về, cô bé này thật là xinh đẹp."

Hạ Tri Tầm để gia vị mua vào trong bếp, nghe thấy câu này liền ló đầu ra: “Bà nội, ý bà Thiến Thiến không phải người sao?”

Bà nội Hạ lườm anh một cái, nhưng bà cũng không trách gì anh cả. Bà cụ kéo tay Dụ Dĩ: “Lại đây ngồi với bà nội đi, bà cắt cam cho con ăn.”

Hạ Tri Tầm cất đồ gia vị trong bếp xong, đi tới vòi nước cúi người rửa tay, "Bà nội, trong nhà còn dưa hấu không?"

“Không phải là con không thích ăn dưa hấu sao?” Bà nội Hạ vẻ mặt khó tin nhìn anh, “Nên mấy quả dưa hấu kia bà cũng cho người ta rồi.”

Có lẽ vì không muốn tự biến mình thành trò cười, Hạ Tri Tầm lúng túng cười đối mặt với ánh mắt của Dụ Dĩ, anh lắc đầu khẽ thở dài: “Hôm nay tự dưng con thèm. Chờ tớ, tớ đi mua một quả."

Thiếu niên vừa dứt lời đã chạy ra khỏi sân.

Thậm chí không đợi Dụ Dĩ với bà nội Hạ trả lời.

Bà nội Hạ vỗ vỗ mu bàn tay Dụ Dĩ, vẻ mặt vui mừng, không để ý đến Hạ Tri Tầm chạy ra nữa: "Cô bé, con thích cam không? Bà cắt cho con hai quả."

Dụ Dĩ không có trái cây nào đặc biệt thích.

Lúc này bắt gặp ánh mắt chờ đợi của bà cụ, đôi mắt cô cười đến mức cong cong đáp: "Bà nội, con thích."

  ...

Hạ Tri Tầm chạy ra dì ở đầu hẻm mua dưa hấu ướp đá, khi quay lại thì gặp Dụ Dĩ ra về.

Thiếu niên vội vàng chạy tới, thở hổn hển hỏi cô: “Không phải tớ bảo cậu ở nhà đợi tớ sao?

Dụ Dĩ nhìn tay anh.

Chiếc túi nhựa chứa quả dưa hấu lớn, tay của Hạ Tri Tầm đã bị quả dưa hấu siết chặt ra dấu. 

Dường như sự không vui vừa rồi của cô đã hoàn toàn biến mất, cô bắt đầu kể bí mật của mình cho Hạ Tri Tầm: “Hạ Tri Tầm, thật ra thì tớ không thích ăn dưa hấu cho lắm.”

”Bởi vì việc nhổ hạt ra rất rắc rối.”

Hôm đó mặt trời rất gắt, Dụ Dĩ nói xong trái tim cũng run lên.

Chỉ nghe thấy thiếu niên cười khẽ: “Tớ cũng nghĩ thế”.

Có vẻ như có thêm một bí mật khác giữa cô và anh mà không ai khác biết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play