Editor: Thuyên

Thời tiết cuối tháng tám vẫn còn nóng nực, tại phòng vé của khu vui chơi vẫn có một hàng dài người xếp hàng.

Cuối tuần nên học sinh không cần mặc đồng phục. Tống Thiến Thiến đi một vòng quanh Dụ Dĩ, khoa trương mà nói: “Dụ Dĩ, dáng người của cậu tốt thật đấy!”

Dụ Dĩ có dáng người cân đối, chỉ mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản và quần jean cạp cao cũng khiến đôi chân của cô ấy trông đặc biệt thon và thẳng.

Dụ Dĩ cười cười, trưng ra hàm răng trắng tinh: "Dáng người cậu cũng rất tốt, váy cũng rất đẹp."

Trong khi nói chuyện đùa giỡn, các chàng trai đã mua xong vé vào công viên và tiến về phía họ.

Chàng trai đi đầu mặc một chiếc áo sơ mi đen ở phía trên, một chiếc quần dài cùng màu ở dưới và chân đi đôi giày thể thao màu trắng sạch sẽ.

Đây là lần đầu tiên Dụ Dĩ nhìn thấy Hạ Tri Tầm không mặc đồng phục học sinh.

Một chàng trai cắt tóc đầu đinh cầm hai tấm vé đi về phía các cô, Tống Thiến Thiến đưa tay ra nhận lấy: "Cảm ơn anh Giang Hạc."

“Đây là bạn thân của em, Dụ Dĩ." Tống Thiến Thiến nhìn Dụ Dĩ và giới thiệu Giang Hạc: "Đây là anh Giang Hạc, người luôn chăm sóc tớ từ hồi còn bé."

Nhìn chính diện, anh có vẻ hơi lạnh lùng, điều này hơi trái ngược với cảm giác nhẹ nhàng và tao nhã mà tên anh mang lại.

Dụ Dĩ không phải lần đầu tiên nghe đến tên của Giang Hạc, cô gật đầu nhìn anh: "Xin chào, em tên Dụ Dĩ."

Giang Hạc khịt mũi cười: "Anh đã sớm nghe A Tầm kể về em, một cô gái khá xinh đẹp, cố gắng học tập chăm chỉ nhé."

Mặt anh ấy tuy nhìn có vẻ lạnh lùng, nhưng khi anh ấy cười thì khá hơn một chút.

Nghe anh nhắc đến Hạ Tri Tầm, tim Dụ Dĩ đập nhanh, không biết trước mặt Giang Hạc anh nhắc đến cô như thế nào, cô len lén liếc nhìn chàng trai đang đứng một bên cúi đầu nhìn điện thoại, cô đáp: "Chắc chắn rồi ạ."

Đến lúc soát vé, mọi người đi tới phía trước.

Tiền Chính Hạo chạy đến bên cạnh Tống Thiến Thiến để xách túi cho cô: "Em không quên mang thuốc chứ?”

Tống Thiến Thiến hít sâu một hơi, kéo anh sang một bên, sau đó cởi ba lô đựng một đống đồ ăn vặt và nước uống ném cho anh: "Mặc đi!!!"

Công viên giải trí rộng lớn và náo nhiệt, có nhiều trò chơi để vui chơi. Tống Thiến Thiến chạy lại và quấy lấy Dụ Dĩ: "Con trai bọn họ thích trò chơi cạnh tranh và phiêu lưu, khám phá nhà ma, còn con gái thì thích những thứ xinh đẹp. Vì vậy, Dụ Dĩ à, đi vòng quay ngựa gỗ với tớ đi!"

Không cần nhiều lời, nam nữ chia làm hai nhóm.

Hạ Tri Tầm vẫy tay với các cô: "Vậy chúng tôi đến khu vực thi đấu cạnh tranh ở khu B. Lát nữa các cậu có thể đến tìm chúng tôi."

Tống Thiến Thiến bị thu hút bởi một gian hàng nhỏ nào đó, như thể cô ấy không nghe thấy những gì anh nói.

Dụ Dĩ không còn cách nào khác ngoài việc nhìn anh rồi trả lời: "Được, lát nữa chúng tôi sẽ tìm bạn sau."

Anh chàng ra hiệu ok rồi đi.

Ở trường học quá ngột ngạt, mấy ngày liền đối mặt với biển đề thi, giờ phút này hiếm khi được hít thở không khí trong lành.

Dụ Dĩ đang đi cùng với Tống Thiến Thiến, nghe cô vừa đi vừa vui vẻ chia sẻ niềm vui trong lòng với mình, đột nhiên cô không hiểu tại sao lúc trước cô ấy lại muốn học bù.

“Thiển Thiến, đợt trước tại sao cậu lại muốn học bù?” Dụ Dĩ đột nhiên hỏi cô khi hai người tới trước quầy hàng bán dây buộc tóc của một người bán hàng rong.

Trên quầy hàng nhỏ có rất nhiều băng đô xinh đẹp, Tống Thiến Thiến chọn một chiếc băng đô hình thỏ và Pikachu cầm trên tay, nghe đến đây vô cùng sửng sốt.

Nghĩ lại hồi trước, Tống Thiến Thiến nhớ lại những phiền toái trước đó, thở dài: "Lúc đó thầy Dư nói, nếu ở trong lớp tớ còn nói chuyện với cậu nữa, sẽ tách chúng ta ra.”

Dụ Dĩ: "Hả?"

Tống Thiến Thiến: "Sau đó tớ sợ không nhịn được nên hỏi thầy ấy rằng nếu hai chúng ta có thể cải thiện điểm số thì có thể đừng tách chúng ta ra không. Thầy ấy đồng ý luôn."

Chưa từng nghe Tống Thiến Thiến đề cập đến những điều này trước đây, vì vậy sau khi nghi ngờ thì Dụ Dĩ đã rất ngạc nhiên và sợ hãi. Vẻ mặt cô có chút căng thẳng: "Hả? Vậy tớ đi xin lớp trưởng tiếp tục cho chúng ta học bù đi, tớ không muốn rời xa cậu.”

Quen miệng gọi lớp trưởng rồi nên cho dù sau này có đổi lớp trưởng thì vẫn rất khó để sửa miệng.

Phương pháp giảng bài của Hạ Tri Tầm ngắn gọn dễ hiểu, anh ấy sử dụng phương pháp giảng bài có mục tiêu, không giống như cách giảng giải theo thứ tự của giáo viên đối với nhiều học sinh.

Tống Thiến Thiến rất tốt, trong khoảng thời gian này, khi đi học đều không cùng cô nói chuyện.

Xuất phát từ tâm tư riêng, Dụ Dĩ thực sự muốn cùng Tống Thiến Thiến cùng nhau tiến bộ, và tiếp tục làm bạn cùng bàn.

Dù trong thâm tâm cả hai đều biết rằng hai năm sau hai người sẽ xa nhau.

Thiến Thiến không thích học, nghe một học sinh giỏi như cô ấy nhắc đến chuyện học hành, cô liền đau đầu, vội ngăn Dụ Dĩ lại, "Dừng dừng! Dụ Dĩ, trong lớp tớ sẽ không trộm nói chuyện với cậu, thầy Dư chắc chắn sẽ không chia cắt chúng ta!"

"Hơn nữa, hiện tại mới là học sinh năm hai trung học, nên tớ vẫn muốn chơi chơi."

Biết bây giờ sự ham chơi của Tống Thiến Thiến rất lớn, căn bản khuyên không được cô ấy, nên Dụ Dĩ dứt khoát không nói nữa.

Dì bán hàng ở gian bên cạnh đang buôn bán khá tốt, Dụ Dĩ nhìn theo hướng âm thanh đó. Cô dán mắt vào chiếc băng đô hoạt hình, khóe mắt cong lên ý cười: "Tớ thấy chiếc băng đô con thỏ này khá đẹp."

Khi cô vừa nói ra, Tống Thiến Thiến ngay lập tức đáp lại: "Đúng! Lại còn khá hợp với cậu!”

Đeo băng đô, chụp vài kiểu ảnh chơi vui vẻ rồi cả hai cùng nhau đi chơi vòng xoay ngựa gỗ.

Ban ngày công viên trò chơi không đẹp bằng ban đêm, sau hai vòng chơi, trên trán đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.

Tống Thiến Thiến thở hổn hển vì nóng: "Chắc tớ không chơi nổi nữa Dụ Dĩ, tớ nóng muốn xỉu rồi.”

Xung quanh có rất đông người, lũ trẻ đang chạy nhảy, mặt trời dịu dàng đang thiêu đốt các cô, Dụ Dĩ cũng là nóng chịu không được.

“Tớ cũng rất nóng.” Dụ Dĩ dùng hai tay quạt cho bản thân, híp mắt liền nhìn thấy cách đó không xa quầy bán đồ ăn vặt: “Cậu chờ một chút, tớ đi mua hai chai nước.”

Cô vừa định đi, Tống Thiến Thiến đột nhiên ngăn lại: "Đừng mua!!!"

“Lúc sáng ông nội chuẩn bị cho tớ rất nhiều, đừng lãng phí tiền!” Cô lấy tay che nắng, nhìn đường khu B: “Đi tìm Tiền Chính Hạo là được.”

Tống Thiến Thiến đã gửi một tin nhắn cho QQ của Tiền Chính Hạo, sau khi biết được bọn họ ở bên kia bắn bóng bay các cô hỏi đường qua đó.

Chơi xong ở khu A, lại tới khu B thì Dụ Dĩ biết hóa ra công viên không phân biệt khu vực nam nữ gì cả.

Giống như trò vòng quay ngựa gỗ ở khu A, có cả những chàng trai và cô gái cùng nhau chơi. Ngoài ra còn có nhiều cô gái trong khu vực cạnh kỹ ở khu B.

Khi hai cô đến nơi, có một cặp tình nhân đứng cạnh ông chủ, cô gái chỉ vào con Pikachu khổng lồ bên trong và hỏi: "Ông chủ, làm sao để có được con Pikachu đó?"

Tống Thiến Thiến nhìn thấy con Pikachu kia, hai mắt trợn trừng lên, nhảy tới trước tấm chắn kêu to: "Ông chủ!! Tôi cũng muốn!!!"

Yêu cầu trò chơi ở đây hầu như đều giống nhau.

Bạn bỏ tiền để tham gia, thành tích như thế nào thì có thể được món quà như thế đó.

Nhìn thấy vẻ mặt khó xử của ông chủ, Tống Thiến Thiến quay sang nháy mắt với Dụ Dĩ và nhờ cô giúp đỡ.

Dụ Dĩ thấy vậy, cầm nửa chai nước đi tới, có chút câu nệ: "Ông chủ, phải chơi như thế nào mới có thể lấy được nó? Tôi, tôi cũng rất muốn.”

Con pikachu này rất lớn, vốn dĩ nó được dùng làm vật trang trí, không ngờ lại có nhiều người đến tranh giành nó như vậy.

Ông chủ cửa hàng thở dài: "Thi trò chơi bắn cung thể lệ như thế này nhé, ai có thể bắn bóng với số điểm cao nhất, thì tôi sẽ tặng con búp bê này cho người đó."

Nghe nói vẫn còn cơ hội, Tống Thiến Thiến rất vui vẻ.

Bên các cô có năm người! Còn bên kia chỉ có hai người! Về sĩ số, cô đã thắng rồi.

Những đứa trẻ trong ngõ đều bảo vệ Tống Thiến Thiến, thấy cô muốn Pikachu, chúng đều vì cô mà cố gắng hết sức.

Tiền Chính Hạo giơ dụng cụ lên, đầy kiêu ngạo: "Nhìn đi, anh sẽ giành con Pikachu đó cho em."

Kết quả là mũi tên đầu tiên bắn trượt, thậm chí còn không chạm được vào quả bóng bay.

Hai mũi tên tiếp theo tiếp tục bắn, Tống Thiến Thiến khuôn mặt nhỏ nhắn xụ xuống, nhất thời có chút bực bội. Liếc nhìn cặp tình nhân bên cạnh, chàng thanh niên kia vừa bắn trúng một cái bóng bay.

Tâm trạng hồi phục một chút, vừa định quay đầu cầu cứu Hạ Tri Tầm, Dụ Dĩ ở bên cạnh đột nhiên vỗ vỗ cô một cái: "Không sao, vẫn còn cơ hội."

Hiển nhiên, Dụ Dĩ cũng đang chú ý đông tĩnh ở đội bên kia.

“Để tớ thử xem.” Dụ Dĩ dừng một chút, sau đó nói như trấn an: “Có lẽ tới có thể lấy Pikachu về cho cậu.”

Cô lấy cung tên từ chỗ ông chủ, một tay kéo cung một tay kéo mũi tên.

Tư thế của cô khá tiêu chuẩn, chỉ dùng một mắt để nhắm vào mục tiêu ở xa.

Nhìn cũng rất gì và này nọ, Tống Thiến Thiến thầm nhủ trong cổ họng: "Cố lên, cố lên."

“Vèo” một tiếng, mũi tên bắn xuyên qua quả bóng bay và đáp xuống vị trí của chiếc vòng thứ mười.

Tống Thiến Thiến phấn khích nhảy lên.

Dụ Dĩ thở phào nhẹ nhõm, lại lấy một mũi tên khác từ ông chủ.

Tổng cộng có ba mũi tên, hai mũi tên còn lại của Dụ Dĩ cũng được điểm rất tốt.

Ông chủ có chút không nỡ lấy ra phần thưởng lớn như vậy, nhưng vẫn gói lại cho bọn họ: “Cô gái này giỏi quá, có luyện tập chuyên môn bắn xạ kích rồi phải không?”

Có vẻ như nơi đây điều kiện cho xạ kích không đủ tốt, cung tên điều chỉnh có chút xiêu vẹo, ông chủ chỉ coi bọn hắn là con nít, làm cho bọn họ bắn không trúng, để tiết kiệm phần thưởng kiếm nhiều tiền hơn.

Không ngờ lại đụng phải hai cao thủ.

Dụ Dĩ lắc đầu vươn tay nhận lấy con gấu lớn: "Không, trước đây tôi có học vài tiết bắn súng."

Có đồ chơi mới, dù có nóng, Tống Thiến Thiến cũng ôm không buông tay. Cô ấy vui mừng khôn xiết, ôm con gấu giống với chiếc băng đô của họ và chậm rãi bước đi, khen lấy khen để Dụ Dĩ: "Dụ Dĩ, cậu thực sự rất giỏi!!! Giỏi hơn cả Tiền Chính Hạo hay là Hạ Tri Tầm!!!

Hạ Tri Tầm đứng một bên mở chai nước lọc uống một ngụm, đột nhiên nghe thấy người bên cạnh nghi ngờ hỏi: “Không phải cậu rất thích bắn bóng sao? Vừa rồi sao không đi giúp Thiến Thiến?”

Không biết trong đầu nghĩ tới cái gì, Giang Hạc đột nhiên nở nụ cười: "Với kỹ thuật đó của cậu, nếu cậu ra tay, chẳng phải dễ dàng đoạt được điểm cao nhất sao?"

Hạ Tri Tầm cười khẩy, và đưa cho anh nửa chai nước còn lại. Thanh niên vóc dáng cao lớn, chân dài hướng phía trước đi tới, vừa nói vừa cười: "Con gái í, nếu muốn thắng, cứ để cho cô ấy thắng."

Nói năng nhẹ nhàng khiêm tốn, không hề có thái độ không tôn trọng người khác chút nào. 

Sau khi bọn họ rời đi, ông chủ tiệm bắn bóng cười không nhịn được nói: "Ôi chao, bây giờ giới trẻ biết yêu đương ghê, thanh niên kia rất chiều bạn gái."

Dì bên cạnh nghe vậy liền nhiều chuyện hỏi: “Sao lại nói như vậy?”

“Cô gái có làn da trắng vừa rồi chơi bắn bóng đó, anh chàng cao lớn bên cạnh cô ấy cứ nhìn chằm chằm vào bạn gái mà mỉm cười.”

“Thấy bạn gái đứng thứ nhất còn vui hơn chính bản thân mình đứng thứ nhất nữa.”

Vào buổi trưa, có ít người chơi trong công viên hơn.

Cơn gió nóng quét qua, Dụ Dĩ đột nhiên đứng khựng lại tại chỗ, lời nói vừa nãy của cậu thanh niên vang lên bên tai.

Ngày mùa hè rực rỡ, gió mát thổi nhẹ, tâm tư phức tạp của cô gái chôn giấu trong chiếc khí cầu màu đỏ.

Tiếng hát bên tai vui tươi, hàng mi cô chớp chớp, đôi mắt lấp lánh, mọi cảm xúc quyện vào nhau thành một.

Tống Thiến Thiến đang đi ở phía trước, đột nhiên phát hiện Dụ Dĩ không đuổi kịp, cô dừng bước, quay đầu nhìn lại” "Dụ Dĩ, cậu làm sao vậy?"

Dụ Dĩ sửng sốt, có chút luống cuống: “Tớ nghĩ tới chai nước tớ để quên chỗ ông chủ kia.”

Trước mặt người ngoài, cô luôn có thể che giấu bản thân rất tốt.

Nhưng đến tối, cởi xuống lớp ngụy trang bản thân. Mở cửa sổ ra, gió lạnh ùa vào.

Trên cuốn sổ nhật ký được che giấu được viết thêm hai dòng chữ

2013/08/31

Hạ Tri Tầm.

Thứ bảy, không có gì khác thường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play