Gió nóng thổi quét qua mặt, sắc mặt thiếu nữ không biết là vì nóng hay là vì cái gì mà trở nên ửng đỏ, tim cô đập không ngừng, sợ không giấu được sẽ bị cậu phát hiện.
Điều hoà ở trong phòng y tế rất mát, Dụ Dĩ ngồi trên giường bệnh nghe thiếu niên bên ngoài thở hổn hển, trong giọng nói mang theo sự căng thẳng: “Thầy ơi, bạn học lớp chúng em bị trẹo chân, thầy mau đến xem đi ạ."
Mắt cá chân đỏ ửng, sưng lên rất to.
Giáo viên phòng y tế bôi thuốc cho cô xong dặn dò một chút rồi đi ra ngoài, sự chú ý của Dụ Dĩ đặt trên người Hạ Tri Tầm.
Bên ngoài phòng y tế, cành cây long não tươi tốt, trái tim Dụ Dĩ đột nhiên nhảy lên. Tay cô căng thẳng nắm chặt thành nắm đấm đặt trên đùi, vất vả lắm mới cổ vũ mình nói: "Lớp trưởng, cảm ơn cậu."
Lúc đó Dụ Dĩ đang nghĩ, nếu như người đứng trước mặt cô là một bạn học khác, có lẽ cô sẽ không đến mức nói một câu cảm ơn cũng trở nên căng thẳng như vậy.
Nín thở một lát, thiếu nữ lại nói: "Với cả... Cám ơn chiếc ô của cậu".
Chương 3: Hoàng Hôn - Dưa Hấu Ướp Lạnh
"Không có gì, tớ là lớp trưởng, giúp đỡ bạn học là điều nên làm." Nghĩ đến hành động vừa rồi, Hạ Tri Tầm áy náy nói: "Chuyện vừa rồi là tớ mạo muội, tớ muốn đến đây nhanh một chút, xem xong rồi trở về sớm một chút."
Cậu đang giải thích hành động ôm cô vừa rồi sao?
Cô không trách cậu.
Dụ Dĩ lắc đầu, không nói gì.
Y tá của trường xử lý vết thương rất nhanh, trong thời gian này còn đưa cho Dụ Dĩ bình xịt và thuốc mỡ, không trễ giờ học quá lâu.
Chân Dụ Dĩ đi lại không tiện, Hạ Tri Tầm đỡ cô suốt đường về.
Khoảng cách từ phòng y tế đến tòa giảng đường rất gần, lớp số 5 ở tầng 4, đi trên cầu thang, Hạ Tri Tầm bỗng nhiên nhớ tới lời cô vừa nói trong phòng y tế: “Đúng rồi, vừa rồi cậu nói ô gì cơ?"
Chân trái nhẹ chân phải nặng giẫm lên bậc thang, động tác của Dụ Dĩ hơi chậm.
Thì ra cậu thật sự không nhớ rõ cô.
Ngày đầu tiên sau khi chuyển trường, Dụ Dĩ đến trường báo cáo, hôm đó trời mưa, Dụ Phong dậy rất sớm, ở dưới lầu xong ăn bát mì rồi đi luôn.
Thông báo mà Dụ Dĩ nhận được nói rằng cô chỉ cần đến lớp trước 9 giờ là được, nhưng ngày hôm đó còn chưa tới 9 giờ Dụ Bách Tòng đã lớn tiếng gõ cửa gọi cô.
Chiếc ô treo trước cửa tiệm không cánh mà bay, lúc ấy trời mưa phùn, Dụ Dĩ đội mưa ra ngoài.
“Ăn vặt Bát Bát” cách trường học không xa, vốn tưởng rằng trời sẽ tiếp tục mưa phùn, ít nhất là trước khi đến trường.
Nhưng sự thật luôn trái với mong muốn, cô mới đi ra đầu ngõ, trên mặt bỗng nhiên cảm nhận được cơn đau do nước mưa tạt vào.
Bên ngoài ngõ vẫn còn có cửa hàng, bên ngoài gạch xanh ngói xanh, bàn tay Dụ Dĩ che tóc, cô chạy một mạch đến cửa của một cửa hàng, nương theo mái hiên tránh mưa.
Mưa càng rơi càng lớn, một vài giọt nước bắn lên giày.
Khi Dụ Dĩ đang lo lắng làm thế nào để đến trường, bỗng nhiên nhìn thấy bên cạnh cũng có một thiếu niên đứng sang đây tránh mưa.
Tóc thiếu niên đen nhánh, tóc mái trước trán bị nước mưa làm ướt. Lưng cậu thẳng tắp, dựa vào tường để tránh mưa.
Đồng phục màu xanh trắng rộng thùng thình mặc trên người, giọt mưa thỉnh thoảng bắn tung tóe trên ống quần.
Ngũ quan của thiếu niên góc cạnh, cũng mặc đồng phục Nhất Trung Tiện Giang giống như cô. Cậu dùng tay lau khuôn mặt bị nước mưa làm ướt, gập một chân, kéo túi xách xuống, lấy ô từ bên trong ra.
Cũng không biết vì sao, thiếu niên có dư một cái ô.
Có lẽ xuất phát từ lòng tốt, cậu đưa một trong số đó cho Dụ Dĩ.
"Cảm ơn nha." Dụ Dĩ ngẩn người, bỗng nhiên cảm thấy ngón tay đang buông xuống trở nên hơi cứng ngắc.
Cô đưa tay nhận lấy, chậm rãi nói: “Cậu học lớp nào vậy? Tớ dùng xong đi trả lại cho cậu."
Thiếu niên mở ô ra, trước khi đi thì phất tay về phía Dụ Dĩ: “Không cần trả lại, một cái ô mà thôi."
Có thể là chỉ một món quà thiện ý mà cậu tiện tay tặng, nhưng đối với Dụ Dĩ lúc ấy mà nói, lại giải cứu cô trong lúc nguy nan.
Hơi nước lượn lờ, mưa to làm mờ bóng lưng thiếu niên.
Tuy rằng cậu không nhớ rõ, nhưng đáy lòng Dụ Dĩ vẫn tràn ngập sự cảm kích đối với cậu.
Đêm đó tan học, Tống Thiến Thiến không yên tâm để cô về nhà một mình, bèn chủ động xung phong nói muốn tiễn cô.
Cũng chính vào ngày hôm nay bọn họ mới biết được, thì ra mọi người đều ở trong một ngõ hẻm.
Tống Thiến Thiến hưng phấn chỉ vào cửa hàng "Lại gặp xuân" ở đầu ngõ: “Dụ Dĩ, đây là cửa hàng nhỏ nhà tớ mở, cậu vào ngồi một chút không? Tớ mời cậu ăn kem."
Dụ Dĩ cũng không ngờ lại trùng hợp như vậy, cửa hàng cô trú mưa ngày đó hình như chính là nhà của Tống Thiến Thiến. Cô kích động gật đầu: “Được!"
Hạ Tri Tầm và Tiền Chính Hạo đeo cặp thay các cô suốt quãng đường, thấy vậy thì ném túi xách cho các cô: “Lấy cặp này."
Tiền Chính Hạo muốn đi chơi game, sau khi vứt bỏ gánh nặng lập tức nói: "Bọn tớ về trước, bye bye."
Hai thiếu niên kề vai sát cánh rời đi, tầm mắt Dụ Dĩ hơi sững sờ, nhìn thân thể cậu rẽ vào trong ngõ nhỏ.
Người nhà Tống Thiến Thiến lúc này không có ở đây, cửa hàng không có người, cô ấy lấy chìa khóa mở cửa, cầm cặp sách vào: “Dụ Dĩ, cậu muốn ăn kem gì?"
Cô ấy vừa dứt lời, Dụ Dĩ thu lại tầm mắt, chậm rãi đi vào: “Tớ ăn gì cũng được."
"Đúng rồi, Tiền Chính Hạo và... Hạ Tri Tầm, tại sao bọn họ lại cứ thế mà đi?"
Trong tủ lạnh chất đầy các loại kem, Tống Thiến Thiến cầm hai cây “Lục sắc hảo tâm tình”, đưa qua một cây: “Phỏng chừng là đi cùng Giang Hạc."
"Gần đây hình như Giang Hạc đang kiểm tra sức khỏe, đại khái là tháng chín sẽ nhập ngũ? Tớ cũng không rõ." Cô ấy cắn kem, miệng lúng búng nói.
“…”
Bởi vì sự quen biết sâu sắc này, Dụ Dĩ lên lớp hay tan học đều có bạn, không còn phải đi một mình nữa.
Kỳ thi luôn mang lại cho người ta một cảm giác thiêng liêng, kỳ thi thử đang đến gần, thái độ của tất cả mọi người đều nghiêm túc.
Thi giữa kỳ không có cảm giác nghi thức như lúc thi học kỳ, mọi người mở bài ra, làm xong bài thi rồi nộp lên.
Các thầy cô rất vất vả, phải tăng ca để chấm xong bài thi cho họ.
Kỳ thi này ảnh hưởng đến việc sắp xếp chỗ ngồi, sau khi có điểm, có người vui mừng có người lo lắng.
Giờ ra chơi, bóng người tán loạn, các bạn học không chạy vào nhà vệ sinh mà đi đến tiệm tạp hoá, phòng học trống trải, Tống Thiến Thiến đi đến góc dưới bên phải của bảng đen, nhìn bản đồ chỗ ngồi mới được dán lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT