"Giới thiệu cho cậu một chút, hai bạn nam kia lúc học lớp 10 đều là bạn cùng lớp của tớ."
“Hạ Tri Tầm là lớp trưởng, hẳn là cậu đã biết. Người vừa đưa nước cho chúng ta là Tiền Chính Hạo.”
Nhìn bộ dạng quen thuộc của bọn họ, có lẽ cũng là bạn bè rất thân thiết.
Dụ Dĩ gật đầu, đáy lòng nghĩ đến chuyện liên quan đến Hạ Tri Tầm.
Nghe nói lúc cậu học lớp 10 là học sinh giỏi nhất khối, thành tích vượt trội, được các thầy cô yêu thích, vậy vì sao đầu năm nay Vu lão đầu lại sắp xếp cho cậu chức vụ lớp trưởng tạm thời?
Có lẽ càng đến gần lại càng muốn hỏi thăm nhiều hơn về cậu.
Ánh mặt trời chói mắt, bình nước tinh khiết bị khúc xạ lấp lánh, Dụ Dĩ chậm rãi mở nắp chai nước Di Bảo ra, lúng túng hỏi: "Thiến Thiến, cậu biết tại sao Hạ Tri Tầm... lại là lớp trưởng tạm thời không?"
Hình như không có bất kỳ dấu hiệu nào, Vu lão đầu liền nói: "Hạ Tri Tầm, lớp trưởng tạm thời. Các em thể hiện cho tốt, để tôi quan sát xem, tuần sau chính thức bầu ra lớp trưởng."
Tống Thiến Thiến dùng bàn tay quạt cho mình, cô ấy híp mắt hưởng thụ sức gió nhỏ bé này: “À... Là do mẹ của Hạ Tri Tầm nói lớp 11 học hành căng thẳng, không muốn cậu ấy đảm nhiệm chức vụ cán bộ lớp nữa."
Làm lớp trưởng, giống như ở trong lớp có một “chức quan” bên mình, đồng nghĩa, trách nhiệm phải gánh vác cũng trở nên nhiều hơn.
"Dì còn muốn cậu ấy thi đậu vào đại học Cẩm Hải để ở cùng họ, làm như thế không phải là lo lắng cậu ấy phân tâm việc học sao." Tống Thiến Thiến bĩu môi: “Nhưng tớ cảm thấy dì ấy lo lắng quá nhiều."
Hạ Tri Tầm học rất giỏi, dễ dàng đạt được điểm cao.
"Nhưng mà, Hạ Tri Tầm không làm lớp trưởng cũng tốt, tránh cho cậu ấy giờ tự học nào cũng ghi tên tớ." Khi Tống Thiến Thiến nói lời này, giọng điệu hờn dỗi, quan hệ giữa hai người hình như cũng không đơn giản như vậy.
Thấy Dụ Dĩ hơi sững sờ, Tống Thiến Thiến sợ cô hiểu lầm mình, lập tức giải thích: "Bọn tớ cùng nhau lớn lên từ nhỏ!"
Ngón trỏ cô ấy hơi cong lại, cốc đầu Dụ Dĩ: “Hơn nữa Hạ Tri Tầm là anh họ của tớ! Cậu đừng suy nghĩ lung tung đấy!"
Mắt Dụ Dĩ tròn xoe, rất lớn, lúc buồn cười lại trở nên cong cong, cô ngẩn người, không hiểu sao lại mang theo chút ngốc nghếch.
Cô khom lưng, ôm đầu cầu xin tha thứ: “Tớ không có suy nghĩ lung tung."
Một giấc ngủ trưa trôi qua, người trở nên uể oải, không còn tinh thần học hành.
Có lẽ là cung phản xạ trở nên dài hơn, đầu óc cần thả lỏng, Tống Thiến Thiến uể oải cả tiết học.
Dư âm của buổi trưa quá lớn, vốn dĩ vừa tan học là sẽ lấy lại tinh thần ngay, nhưng đến bây giờ đầu óc vẫn mơ màng.
Sắp đến kỳ thi rồi, trạng thái này của cô ấy chắc chắn không ổn.
Đối mặt với người bạn đầu tiên mình quen biết ở Tiện Giang, Dụ Dĩ vỗ vỗ bả vai cô ấy, giống như câu cá thả mồi mà dụ dỗ Tống Thiến Thiến: “Tớ mời cậu ăn kem nhé."
"Tớ muốn ăn đá bào Vượng Vượng!" Tống Thiến Thiến lập tức tỉnh táo, kích động kêu.
Mặt trời gay gắt, chiếu rọi đến mức mây trắng dày đặc khắp cả thành phố, đi trên nền xi măng cũng có thể cảm nhận được sức nóng truyền đến từ đế giày.
Hỏa Diệm Sơn cùng lắm cũng chỉ như thế này.
Một tay Dụ Dĩ đặt ở trước mắt che đi ánh mặt trời chói chang, giống như tránh ánh mặt trời chiếu thẳng vào mặt, tay kia kéo Tống Thiến Thiến cùng chạy tới siêu thị trong khuôn viên trường.
Giờ ra chơi đông người, dòng người xếp hàng từ quầy siêu thị đến kệ nước tinh khiết.
Có một số người nhìn bầu trời bên ngoài, trong lòng không yên, cứ cảm thấy một giây sau tiếng chuông vào học sẽ vang lên.
Xuất phát từ sự sợ hãi, sau khi bọn họ đặt đồ về chỗ cũ thì lập tức chạy về phòng học, số người trong cửa hàng lập tức giảm đi một nửa.
Dụ Dĩ và Tống Thiến Thiến vội vàng tiến lên chờ thanh toán, vừa mới đứng vững thì phía sau xuất hiện một giọng nam: “Thiến Thiến, Dụ Dĩ?"
"Các cậu cũng ở đây à?"
Dụ Dĩ và Tống Thiến Thiến quay đầu, nhìn thấy Hạ Tri Tầm và Tiền Chính Hạo đang cầm nước đá.
Tiền Chính Hạo khách khí, nhận lấy kem que trong tay hai cô, nói: "Các cậu sang một bên chờ đi, tụi tớ mời các cậu ăn."
Dụ Dụ cảm thấy như vậy không tốt lắm, rõ ràng cô nói muốn mời Thiến Thiến ăn gì đó, bây giờ lại thành người khác trả tiền thì chắc chắn là không được: “Ừm… để tớ trả cho, tớ đã đồng ý mời Thiến Thiến ăn rồi."
Cũng bởi vì có mối quan hệ với Tống Thiến Thiến, vô hình trung kéo gần quan hệ giữa bọn họ.
Hàng người cứ đi về phía trước, Tiền Chính Hạo đẩy hai cô gái đến lối ra bên phải: “Như vậy đi, hay là lần sau cậu mời luôn ba người bọn tớ nha!"
Đến trước quầy thu ngân, que kem các cô mua đã đến tay Hạ Tri Tầm.
Tiền Chính Hạo đẩy hai nữ sinh, đứng ở một chỗ trống trải không ngáng đường chờ cậu.
Dụ Dĩ cũng đành bó tay, vốn chỉ mời một người ăn kem, đột nhiên biến thành mời ba người.
Có lẽ là bởi vì có thể tới gần thiếu niên kia một lần nữa, cô không cảm thấy Tiền Chính Hạo làm như vậy là quá đáng. Giống như một cơ hội trộm được, trong lòng cô yên lặng nói cảm ơn Tiền Chính Hạo đang đứng bên cạnh.
Mùa hè hôm đó rất nóng, Dụ Dĩ còn nhớ cây kem que của cô là đá bào Vượng Vượng hương dâu tây. Ánh nắng mặt trời gay gắt, nhưng mát mẻ đến say lòng người.
Thế cho nên về sau, mỗi mùa hè, khi ăn đá bào Vượng Vượng cô chỉ mua vị này.
Tất nhiên đây là những lời sau này.
Sắp đến giờ lên lớp, học sinh ở một tầng nào đó chuẩn bị vào tiết thể dục, giờ phút này đang kết thành nhóm từ trên cầu thang chạy như điên xuống, tách đội ngũ nhỏ gồm bốn người đang đi cùng nhau ra.
Các bạn học chạy vừa nhanh vừa mạnh, hại các cô nhất thời không kịp phản ứng.
Tống Thiến Thiến đi trước Tiền Chính Hạo, cũng may cậu ấy kịp thời giữ chặt cô ấy.
So với Tống Thiến Thiến, Dụ Dĩ đi ở cuối cùng không may mắn như vậy.
Cô nhất thời không chú ý nên bị trẹo chân, cơn đau ở mắt cá chân ập tới, mỗi một tế bào trong cơ thể đều có thể cảm nhận được.
Thấy cô bị đau đến mức chóp mũi chảy ra một lớp mồ hôi mỏng, lớp trưởng Hạ Tri Tầm phản ứng nhanh nhất: “Tiền Chính Hạo, các cậu về lớp xin nghỉ với giáo viên trước, tớ đưa Dụ Dĩ đến phòng y tế đã."
Sức lực của thiếu niên rất lớn, vì để chăm sóc cô, một tay cậu kéo cô ôm lên chạy về phía phòng y tế.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT