Editor: Yue Yue

Thấy Dụ Dĩ cúi đầu không nói gì, Chu Hiểu Hiểu gắp một miếng thịt mỡ vào trong chén Dụ Dĩ, trịnh trọng và chân thành nói: “Dì đã sớm nói qua với anh con, sau này các con ở trường cũng có thể chăm sóc nhau."

"Tiểu Phong, con phải chăm sóc em gái nhiều hơn một chút nhé."

Dụ Phong chuyên tâm ăn cơm, không nói thêm gì, thấy Chu Hiểu Hiểu nói như vậy, cậu ta cũng chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng: “Con biết rồi mẹ."

Đầu đũa trong tay Dụ Dĩ chọc vào chén cơm trắng, cô ngước nhìn về phía Chu Hiểu Hiểu: “Dì ơi không cần đâu ạ. Giáo viên và học sinh của lớp mới đều rất tốt, nếu có câu hỏi không biết làm thì con có thể hỏi bọn họ."

“...”

Dụ Dĩ vốn đã ăn ít cơm, mấy ngày nay lại không có khẩu vị gì. Cô tùy tiện ăn một ít, tắm rửa xong liền trở về phòng.

Trên bàn bày một chiếc ô gấp màu đen, Dụ Dĩ kiên nhẫn gấp ô lại gọn gàng, yên lặng đặt nó vào cái tủ ở bên dưới.

Trời âm u, muỗi nhiều, góc phòng thắp nhang muỗi, quạt điện cũ lại chuyển về vị trí ban đầu.

Khói của nhang muỗi hun mắt người, cái quạt cũ “vù vù” hoạt động, trong hơi thở truyền đến mùi tẩy rửa không quen thuộc.

Dụ Dĩ lạ giường, cho dù đã qua một tuần nhưng vẫn cảm thấy thành phố này nơi nào cũng xa lạ.

Cô nhắm mắt lại, trong đầu hồi tưởng lại chuyện xảy ra hôm nay, điều vui vẻ chính là ở Tiện Giang, cô cuối cùng cũng có bạn bè có thể trò chuyện.

Còn gặp phải... người thiếu niên đưa ô cho cô kia.

Đột nhiên cảm thấy, thành phố này hơi ấm áp.

Chương 2: Hoàng Hôn – Đá Bào

Đầu năm học, các giáo viên cũng ngại cướp tiết của giáo viên thể dục.

Theo lời Tống Thiến Thiến nói: "Giáo viên thể dục này nghỉ hè ở nhà cũng không tệ, may mà không bị ốm ngay mấy ngày đầu khai giảng."

"Cũng may nhà thầy ấy không có việc gì, cho nên chúng ta còn có thể hưởng thụ được tiết thể dục."

Nghe cô ấy huyên thuyên, Dụ Dĩ nghẹn cười: “Còn hai phút nữa là vào lớp, bọn họ đều ra sân thể dục tập hợp cả rồi, chúng ta cũng nhanh lên đi."

Mùa hè ở Tiện Giang khô nóng, rõ ràng ngày hôm qua còn có mưa to, đến bây giờ ánh nắng đã chói chang.

Thay quần áo và giày thể thao xong, Dụ Dĩ và Tống Thiến Thiến chạy đến sân thể dục, đứng vào đội ngũ lớp.

Giáo viên thể dục mặt chữ điền, nét mặt uy nghiêm, da ngăm đen, thoạt nhìn rất khỏe mạnh: “Lớp trưởng lớp số 5 là ai?"

Âm thanh trong đội ngũ đồng loạt vang lên: “Là Hạ Tri Tầm!"

Học sinh khiến thầy cô nhớ mặt, không phải là học sinh có thành tích vô cùng xuất sắc thì là học sinh thường xuyên mắc lỗi khiến người ta đau đầu.

Giáo viên thể dục quen biết Hạ Tri Tầm, nhìn cậu dặn dò: “Hạ Tri Tầm, vậy thì em làm uỷ viên môn thể dục đi, lát nữa sang phòng dụng cụ mượn đồ phải đăng ký, tan học ủy viên thể dục tìm bạn học trả lại, không thành vấn đề chứ?"

"Không thành vấn đề ạ."

"Vậy được rồi, trước tiên đi vòng quanh sân thể dục ba vòng rồi mới tự do hoạt động."

Vừa khai giảng, trạng thái không tập trung, đội ngũ vốn chỉnh tề rất nhanh đã trở nên lỏng lẻo.

Những người ham chơi có tế bào thể thao phát triển nhanh chóng chạy xong ba vòng, tự do hoạt động.

Tế bào vận động của Dụ Dĩ kém, chạy không nổi.

Cô chạy ở vị trí cuối hàng, cùng Tống Thiến Thiến nâng đỡ lẫn nhau, vất vả lắm mới kết thúc ba vòng rồi giải tán.

Hai người có “lực chiến đấu thấp” đỡ lấy nhau, đi một mạch đến bậc thềm sân thể dục nghỉ ngơi.

Các bạn nam trong lớp tụ tập thành hai đội tùy ý chạy trên sân bóng rổ, vòng ngoài có mấy nữ sinh vây quanh ở gần đó quan sát, không biết là ai ghi bàn, khu vực khán giả nhanh chóng dấy lên một trận xôn xao, giống như là cổ vũ bọn họ ghi bàn.

Nghe tiếng thở hổn hển của hai người, Tống Thiến Thiến nâng cằm lẩm bẩm: "Tại sao đều là người, sau khi bọn họ vận động còn có thể hoạt bát nhảy lung tung như vậy!"

Giọng nói không nhỏ, người xung quanh đều có thể nghe thấy.

Cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân, Dụ Dĩ quay đầu qua, liếc mắt một cái nhìn thấy hai tay Hạ Tri Tầm cầm chai nước tinh khiết.

Cậu và bạn của cậu đi với nhau, hình như... đang đi về phía các cô?

Ý nghĩ này vừa mới nổi lên, hình như đã được chứng thực.

Bạn học đi cùng Hạ Tri Tầm đứng trước mặt Tống Thiến Thiến, bóng dáng thiếu niên che khuất ánh sáng chói mắt trước người hai thiếu nữ.

Trong tay cậu ấy cũng cầm hai chai nước tinh khiết, tiện tay đưa cho Tống Thiến Thiến một chai, cười cô ấy: “Còn không phải bởi vì bình thường cậu không rèn luyện à."

Chạy liên tiếp ba vòng, đúng lúc đang khát nước, Tống Thiến Thiến đưa tay đoạt lấy, mở nắp chai rót vào miệng: “Tớ cũng không cần làm vận động viên quốc gia, lãng phí thời gian rèn luyện làm gì."

Cậu ấy đưa một chai nước khác trong tay cho Dụ Dĩ, sau khi Dụ Dĩ nhỏ giọng nói cảm ơn liền thấy cậu ấy đặt mông ngồi sang một bên khác của Tống Thiến Thiến.

"Cậu lắm lời lẽ nguỵ biện ghê ấy."

Hạ Tri Tầm đi tới, ngồi bên cạnh Dụ Dĩ, cánh tay vòng ra phía sau, cách hai cô gái đưa nước cho bạn nam kia: “Lát nữa còn chơi bóng nữa không?"

Trên người thiếu niên có mùi thơm nhàn nhạt của bột giặt, giọng nói của cậu rõ ràng, sạch sẽ như suối mát ngày hạ.

Áo khoác đồng phục của cậu mở rộng, có lẽ là bởi vì khoảng cách quá gần, khi thiếu niên nâng cánh tay lên, quần áo dường như cố ý hay vô tình đụng phải Dụ Dĩ. Không biết là bị ánh nắng nóng nực chiếu vào hay là bởi vì cái gì khác, gương mặt Dụ Dĩ nóng bỏng.

Tiền Chính Hạo nhận lấy chai nước, mở ra uống, hỏi ý kiến của thiếu niên: "Bây giờ đi luôn à?"

“Được.”

Hạ Tri Tầm cầm một chai nước tinh khiết trong tay, còn chưa uống ngụm nào đã đột ngột đứng dậy.

Ngay khi Dụ Dĩ cho rằng cậu muốn đi, cậu bỗng nhiên cúi đầu, trong đôi mắt giấu ý cười: “Bạn học, vừa rồi xin lỗi nhé."

Thiếu niên rực rỡ chói mắt, luôn khiến cho người ta cảm thấy trên người cậu có một vầng sáng nhàn nhạt, làm cho người ta không thể không chú ý tới cậu, bóng lưng hai người vai kề vai nhanh chóng trở nên xa xăm.

Môi Dụ Dĩ khẽ mở, hai mắt mở to, bộ dạng muốn nói lại thôi.

Mới vừa rồi, Hạ Tri Tầm đang nói chuyện với cô.

Nhưng cô còn chưa kịp nói một câu "Không sao" thì cậu đã rời đi...

Tống Thiến Thiến chầm chậm uống nước đá, mấy ngày nay cô ấy nói cho Dụ Dĩ nghe rất nhiều chuyện trong trường học, cơ hồ là nghĩ đến cái gì thì nói cái đó.

Lúc này cô ấy lại đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, cô ấy đặt chai nước xuống, vặn chặt nắp chai: “Đúng rồi đúng rồi, ngày hôm qua bị Vu lão đầu cắt ngang như vậy làm tớ thiếu chút nữa thì quên mất."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play