Editor: Hil
Sau đó, Dụ Dĩ cũng không biết Triệu Tứ Kỳ có nghe vào lời cô nói hay không. Cô chìm đắm trong bài tập, khi cô ngẩng đầu nhìn lên lần nữa là lúc Hạ Tri Tầm gọi cô.
“Dụ Dĩ, tan học rồi, chúng ta về phòng học thôi.”
Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, cô cất sách vở và đồ dùng học tập, sau đó động tác nhanh nhẹn đi xuống, cùng bọn họ trở lại phòng học.
“Gần đây chú có bận không?” Hạ Tri Tầm đi trên đường, vừa rê bóng vừa nhìn cô rồi hỏi.
Dụ Dĩ bị hai thiếu niên nhìn chằm chằm nên không thoải mái lắm, cô dịch sang một bên rồi nói: “Cũng không bận lắm, sao vậy?”
“Không có gì, bọn tớ chỉ hỏi vậy thôi.” Tiền Chính Hạo xẹt qua trước mặt cô rồi cười tinh quái.
Với biểu hiện này của hai người họ, vừa nhìn đã biết có chuyện rồi.
Dụ Dĩ cau mày: “Có phải muốn tớ giúp gì không?”
Cô tỏ ra nghiêm túc, Hạ Tri Tầm mím môi cười, thấy vậy cũng không giấu giếm nữa, trực tiếp nói thẳng: “Cậu biết chùa Tiện Sơn không?”
Chùa Tiện Sơn là một ngôi chùa nhỏ ở phía tây thành phố, cách con hẻm của nhà Dụ Dĩ không xa.
Khi Dụ Dĩ mới chuyển tới Tiện Giang, Dụ Bách Tòng đã dẫn cô đến đó dâng hương.
Có lẽ nhân tâm đều sẽ có thần linh chiếu cố, cầu trời khấn phật là một loại an ủi tâm lý, Dụ Bách Tòng cầu cho hai đứa nhỏ sẽ có một kỳ thi thuận lợi, may mắn và có thể thi vào một trường Đại học tốt.
Còn Dụ Dĩ lần trước chỉ hi vọng cơ thể của mẹ cô có thể sớm ngày hồi phục mạnh khoẻ.
Cho nên đối với ngôi chùa này, cô cũng có ấn tượng, cô gật đầu: “Ngôi chùa ở phía tây thành phố kia sao?”
Xem ra cô cũng biết.
Hai mắt Tiền Chính Hạo trừng lớn, vội vàng nhảy đến trước mặt cô rồi hỏi: “Chủ nhật này bọn tớ muốn đến đó dâng hương, cậu có muốn đi cùng không?”
Chủ nhật, Dụ Dĩ vốn định sẽ làm hai bộ đề vào hôm đó.
Nhưng khi cô ngước mắt lên, cô bắt gặp phải đôi mắt mang theo ý cười của Hạ Tri Tầm.
Cậu có mong chờ cô đi cùng không nhỉ?
Sân vận động cách toà nhà giảng dạy không xa, chỉ cần đi vài phút là tới rồi.
Dụ Dĩ đã kìm nén cảm xúc trong đáy mắt của mình, giả vờ không để ý mà hỏi: “Có ai đi vậy?”
“Có tớ, Thiến Thiến và Hạ Tri Tầm.”
Dụ Dĩ mỉm cười rồi đồng ý: “Vậy được rồi, tớ cũng đi.”
Sáng thứ bảy, Tiền Chính Hạo gọi Hạ Tri Tầm dậy đi hái hoa quế.
Trong sân nhà Hạ Tri Tầm có một cây hoa quế đang vào mùa ra hoa, hương hoa thoang thoảng khắp sân nhỏ.
Hôm đó thấy Tống Thiến Thiến thích ăn bánh trung thu Dụ Dĩ mang tới, Tiền Chính Hạo đã ghi nhớ trong lòng, đã sớm muốn quấy rầy Hạ Tri Tầm để đi hai hoa quế.
Hai thiếu niên bước lên thang gấp hái hoa theo cách ngu ngốc nhất, nước hoa quế vàng óng vẫn còn đọng trên đầu ngón tay.
Hạ Tri Tầm tối qua thức đến nửa đêm, lúc này buồn ngủ đến mức thỉnh thoảng sẽ ngáp một cái, cậu thấy Tiền Chính Hạo nghiêm túc hái như vậy, không nhịn được mà gài bẫy cậu ấy: “Cậu thật sự rất để tâm Thiến Thiến nhà chúng ta nha, ai không biết còn tưởng cậu mới là anh họ của nó đấy.”
“Chết mất!” Tiền Chính Hạo càng nghe càng thấy có mùi không đúng, cậu ấy trợn to mắt: “Tớ mới không muốn làm người thân của Tống Thiến Thiến.”
Hạ Tri Tầm kéo một nhánh cây, không chút để ý mà hái hoa trên đó, khẽ cau mày lại: “Không muốn làm anh trai của nó vậy cậu muốn làm cái gì?”
Thiếu niên hái xong thì xuống thang, đứng trên mặt đất.
Đêm qua có một có một cơn mưa, sáng sớm vẫn còn hơi lạnh, Hạ Tri Tầm kéo áo khoác lại, nói đùa với cậu ấy: “Mặc dù cơ thể Thiến Thiến nhà chúng ta có hơi yếu nhưng hình như cũng có không ít nam sinh theo đuổi nha. Cậu có thể đuổi một hai người, chứ có thể đuổi được hết không?”
“Hạ Tri Tầm cậu vừa vừa nó thôi.” Tiền Chính Hạo nhảy khỏi thang, bĩu môi không nói thành lời: “Còn có mặt mũi nói tớ sao, cậu tự soi gương xem lại mình đi.”
“Tớ thế nào?” Hạ Tri Tầm đưa túi nhỏ đựng hoa quế cho Tiền Chính Hạo, không hiểu gì mà hỏi.
“Cậu nói xem nếu Dụ Dĩ bị làm cho cảm động, đồng ý ở bên cậu ta, cậu đi đâu để khóc đây?” Tiền Chính Hạo nheo mắt nhìn Hạ Tri Tầm, bỏ hoa quế ở hai túi lại cùng một chỗ: “Sau đó cậu lại biên thành một người cô độc, cậu giỏi thật đó Hạ Tri Tầm.”
“?”
“Tiền Chính Hạo, trong ngực cậu có phải có gì đó không? Nếu có thì nhân lúc còn sớm mà chữa đi.” Hạ Tri Tầm đi đến vòi nước để rửa tay, giọng điệu lười biếng, sau khi rửa tay xong, cậu giải thích tiếp: “Tớ và Dụ Dĩ không có gì cả.”
Tiền Chính Hạo đứng bên cạnh cậu, rửa tay bằng một vòi nước khác, cậu ấy thản nhiên ‘Ừ’ một tiếng, thái độ không chút để ý nói: “Cho nên không có gì ở đây là thức cả đêm để ghi chú cho người khác, sao trước đây không thấy cậu vĩ đại như vậy nhỉ?”
Hạ Tri Tầm còn muốn nói gì nữa nhưng Tiền Chính Hạo không muốn nghe cậu giải thích nữa. Vừa rửa tay xong, bây giờ vẫn còn nhỏ giọt. cậu ấy làm một thế tay STOP: “Tớ đi tìm chú Dụ đây, tạm biệt.”
“Cậu gần đây có phải đang chuẩn bị cho kì thi Olympic toán học không? Vậy thì cậu cố lên nhé, tớ không làm phiền cậu nữa, đại thiếu gia Hạ chỉ chuyên tâm học hành nha.”
Chương 10: Mặt trời đang hứa nguyện
Sáng sớm hôm sau, Dụ Dĩ mở mắt ra nhìn đồng hồ báo thức trên đầu giường.
Có lẽ do cô đã hẹn trước với người ta, lúc này vẫn còn cách giờ hẹn hai tiếng, nên trong giấc mơ cô đã tỉnh lại mấy lần rồi.
Trằn trọc mấy lần, Dụ Dĩ ngủ không ngon giấc.
Cô ngồi dậy vò mái tóc rối bù của mình, vén chăn lên đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Nhà họ Dụ mở quán ăn, hai người lớn đã dậy từ sớm để chuẩn bị nguyên liệu ở sau bếp.
Mùi bánh bao hấp ở con phố bên cạnh từ xa bay tới, Dụ Dĩ súc sạch bọt trong miệng, chải tóc rồi trở về phòng.
Cuối tuần không cần mặc đồng phục, Dụ Dĩ chọn một chiếc áo len mỏng màu trắng trong tủ quần áo để mặc vào, bên ngoài là áo khoác ô vuông.
Trời vừa hửng sáng, không khí ở Tiện Giang vô cùng ẩm ướt.
Dụ Dĩ mang theo bốn phần bữa sáng, mang đôi giày trắng sạch sẽ đến gặp bạn bè.
Tống Thiến Thiến vốn muốn xin nghỉ để ra ngoài, may mà tối qua đã kịp trở về, nên lúc này mới có thể tiếp tục cuộc hen với bọn họ.
Đợi Dụ Dĩ tới nơi, ba người họ đã đợi sẵn ở trạm xe buýt rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT