Editor: Hil
Nơi bọn họ muốn đi ở rất xa, cũng khó để đón xe buýt.
Tống Thiến Thiến không sợ lạnh, nên vẫn mặc một chiếc váy để lộ đôi chân. Co thấy trong tay Dụ Dĩ nhiều đồ ăn như vậy, đã xỏ đôi giày da nhỏ chạy lạch bạch tới, giúp Du Dĩ xách túi: “Đói quá đi mất.”
Mới mấy ngày không gặp, nhìn thấy cô ấy đã hoạt bát trở lại, Dụ Dĩ nhếch khóe môi lên: “Tớ mang tới nhiều đồ ăn lắm.”
Ngay từ tối qua, Dụ Dĩ đa gửi tin nhắn cho bọn họ bảo mình sẽ phụ trách bữa sáng ngày mai, bảo bọn họ đừng ăn sáng ở nhà.
Dụ Dĩ mang bốn phần thức ăn trong túi chia cho bọn họ.
Hạ Tri Tầm lấy phần cuối cùng, cậu xách chiếc túi nhựa nhỏ trên tay, nhướng mày rồi nói với Dụ Dĩ: “Cảm ơn.”
Dụ Dĩ mỉm cười, cũng không nói gì.
Mấy người họ đứng trước biển báo dừng xe ăn sáng nói cười, không thấy có chút cảm giác khác biệt gì.
Mấy nhóm người lớn đã đi làm, nhưng xe buýt số 85 vẫn chưa tới.
Không biết mấy giờ, đột nhiên bên tai có một âm thanh rít lên, âm thanh của xe mô tô rất vang, phía sau còn một làn khói xe nữa.
Chiếc xe dừng trước trạm xe buýt, người lái xe cởi mũ bảo hiểm ra, ánh mắt không vui nhìn về phía Dụ Dĩ, giọng điệu oán trách: “Dụ Dĩ, các cậu đi đâu vậy?”
Dụ Dĩ uống ngụm sữa đậu nành cuối cùng, đi thẳng đến thùng rác, vứt rác xong rồi mới quay lại.
Thiếu niên phồng má lên, nhìn cậu ấy có vẻ đang tức giận vô cớ.
Cô không hiểu vì sao Triệu Tứ Kỳ luôn quấy rầy cô như vậy, cũng không rõ cô và bạn học cùng nhau đi chơi, cái người làm như là người bị hại đến chất vấn cô từ đâu đến vậy.
Cô hít vào một hơi thật sâu, có hơi bất lực nói: “Triệu Tứ Kỳ, cậu thấy thú vị sao?”
“Triệu Tứ Kỳ, sao cậu lại tới đây?”
Nhất định tới đây để tìm Dụ Dĩ, Tống Thiến Thiến không hề rối rắm trong vấn đề này, chỉ muốn đuổi người đi nhanh thôi. Cô lo hai người họ sẽ xảy ra tranh chấp ở đây nên lập tức đứng trước mặt Dụ Dĩ cười nói: “Bọn tớ và Dụ Dĩ đã hẹn nhau đi chùa Tiện Sơn cầu phúc, Dụ Dĩ hôm nay rất bận, cho nên cậu về trước đi.”
Từ Chính Hạo vòng tay trước ngực rồi hừ một tiếng: “Đúng vậy, cậu về trước đi, chắc không đến mức muốn đi cầu phúc cùng bọn tôi chứ?”
Triệu Tứ Kỳ nhìn có vẻ không chịu gò bó, tuyệt đối sẽ không giống loại người có thể đến nơi như chùa miếu.
Hạ Tri Tầm cau mày, hôm nay là một ngày quan trọng hàng năm đối với bọn họ, không muốn bị người khác phá hỏng, cậu lên tiếng: “Triệu Tứ Kỳ, cậu về đi.”
Liên tục bị nhiều người đuổi như vậy, Triệu Tứ Kỳ mất hết mặt mũi. Cậu ấy tức giận đỗ xe ở một bên rồi rút chìa khoá, đứng bên cạnh Hạ Tri Tầm: “Sao vậy, nhà cậu mở chùa Tiện Sơn sao?”
“Tôi cũng muốn đi chùa cầu phúc đó, không được sao?”
Cậu ấy đứng một mình một bên, hoàn toàn không có điểm chung nào với bốn người còn lại. Nói đến cũng lạ thật, Triệu Tứ Kỳ vừa đến, xe buýt số 85 cũng đến theo.
Từng người một lên xe, Dụ Dĩ và Tống Thiến Thiến ngồi cùng nhau. Hạ Tri Tầm và Tiền Chính Hạo ngồi ở hàng trước mặt hai người họ.
Xe số 85 trống rỗng, Triệu Tứ Kỳ một mình ngồi một bên như một đứa trẻ mồ côi.
Nghe những tiếng cười đùa bên cạnh, cậu ấy chống tay vào mặt, không nhịn được nói: “Dụ Dĩ, sao cậu lại không đồng ý kết bạn QQ với tớ?”
Dụ Dĩ đột nhiên bị cậu ấy gọi, chớp chớp mắt, ánh mắt không khỏi lặng lẽ liếc về phía trước.
Cậu không có bất kỳ phản ứng nào cả, trái tim treo lơ lửng của Dụ Dĩ lặng lẽ rơi xuống.
Cô chợt nghĩ đến yêu cầu kết bạn mà Triệu Tứ Kỳ gửi tới khi cô đang nhắn tin cho Hạ Tri Tầm vào tối qua.
Cậu ấy không hiểu, nhất định do mình không có tiếng nói chung với cô. Suy nghĩ một giây, Dụ Dĩ từ chối yêu cầu kết bạn của cậu ấy, điều này cũng ám chỉ rằng cô không muốn tiếp xúc quá nhiều với cậu ấy.
Sau đó Triệu Tứ Kỳ vẫn không chết tâm, lại gửi yêu cầu kết bạn khác.
Lần đầu tiên từ chối, Dụ Dĩ cảm thấy cậu ấy có thể biết ý của cô là được rồi.
Không muốn lãng phí quá nhiều thời gian, Dụ Dĩ không muốn quan tâm đến cậu ấy nữa nên trực tiếp offline để đánh răng rửa mặt đi ngủ.
Nhưng không nghĩ tới cậu ấy hôm nay trực tiếp xông tới đây tìm cô.
Dụ Dĩ nhướng mi, đúng lúc muốn nói gì đó với cậu ấy thì Hạ Tri Tầm ngồi phía trước cô đột nhiên quay đầu lại: “Triệu Tứ Kỳ, tôi nhớ cậu không phải người lì lợm la liếm người khác.”
Triệu Tứ Kỳ nhìn cậu chằm chằm, gương mặt hết xanh rồi lại trắng: “Tiểu gia đây đương nhiên không phải rồi.”
Thiếu niên đột nhiên cười khẽ, giọng điệu lười biếng: “Vậy không phải xong rồi sao? Dụ Dĩ không muốn ở bên cậu.”
“Cho nên, cậu nên đổi sang theo đuổi cô gái khác đi.”
Dụ Dĩ nghiêm túc lắng nghe Hạ Tri Tầm nói chuyện, nghe đến cuối cùng, cô đã gật đầu tán thành.
Triệu Tứ Kỳ quay lại nhìn thấy cô gật đầu, với dáng vẻ ghét bỏ cậu ấy, thiếu niên cảm thấy có một cơn tức giận không rõ ngọn nguồn.
Không muốn ở bên mình đến vậy luôn sao?
Không yêu thì thôi, ai hiếm lạ gì đâu chứ.
Chùa Tiện Sơn đã được xây dựng nhiều năm, con đường gần đó vẫn chưa được sửa chữa, nên bê tông bị lật lên, xe chạy không êm chút nào.
Khung cảnh xanh tươi ngoài cửa sổ làm cho mọi người đều vui ve, cuối cùng họ cũng có thể xuống khỏi chiếc xe buýt lắc lư này rồi.
Có lẽ không yên tâm nên Hạ Tri Tầm đi đến chỗ tài xế rồi hỏi: “Bác tài, buổi tối mấy giờ thì xe rời bến ạ?”
“Không có gì thay đổi thì khoảng năm giờ rưỡi.” Bác tài xế đẩy chiếc kính râm trên mắt: “Các cháu năm rưỡi đến đây đợi đi, vẫn là bác thôi.”
“Dạ, cháu cảm ơn.”
Triệu Tứ Kỳ không tình nguyện xuống xe. Cậu ấy thầm nghĩ, cũng đã đến đây rồi, vậy thuận tiện vào chùa cầu phúc cũng được.
Hi vọng, mắt của Dụ Dĩ sẽ được rửa sạch để có thể yêu cậu ấy đến chết.
Sau khi xuống xe, bọn họ còn phải đi bộ một chặng đường dài, bước từng bước lên bậc thềm.
Chùa Tiện Sơn là một ngôi chùa Quan Thế Âm nhỏ, vừa đẩy cửa bước vào là có thể nhìn thấy tượng Bồ Tát bằng đá cầm bình cam lồ.
Bên dưới có một dãy bàn thờ Bồ Tát, trên bàn có lư hương, sau đó là ba chiếc chiếu thờ màu vàng.
Khi đến chỗ Bồ Tát, Triệu Tứ Kỳ đã trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.
Triệu Tứ Kỳ quỳ xuống trước, nhắm mắt lại rồi bắt đầu cầu nguyện với Bồ Tát.
Tiền Chính Hạo có hơi bất đắc dĩ, nhưng lại không nói gì, đỡ Tống Thiến Thiến quỳ xuống trước mặt Bồ Tát.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT