Editor: Hil

Sáng sớm hôm sau, Dụ Dĩ dậy hơi muộn.

Trên bàn gần cầu thang dưới lầu có bánh bao và sữa bò, Dụ Phong đã rời đi từ sớm, thấy thời gian không còn nhiều, Dụ Dĩ cầm bánh bao và sữa bò trên tay, chuẩn bị ăn uống trên đường để tiết kiệm thời gian.

Dụ Bách Tòng thấy cô như vậy, trong lòng không khỏi lấy hai đứa nhỏ ra so sánh.

Dụ Phong càng xuất sắc hơn, làm cho người ta cảm thấy Dụ Dĩ vô cùng tầm thường.

Đáy lòng dâng lên một chút tức giận, ông mở miệng quở trách Dụ Dĩ: “Con không thể học theo anh trai của con sao, đừng lười biếng vậy nữa.”

Đúng thật là mình lười biếng rồi, Dụ Dĩ chạy ra xa, nghe thấy tiếng thì quay đầu lại trả lời: “Dạ, lần sau con sẽ học theo anh.”

Thấy cô trả lời tuỳ ý như vậy, Dụ Bách Tòng cảm thấy cô qua loa lấy lệ, nghe vậy thì ông thở dài một hơi.

Lúc này trong cửa hàng không có nhiều khách, Chu Hiểu Hiểu từ trong phòng bếp bưng ra hai bắt mỳ mì đặt trên bàn cho khách, bà vỗ vai Dụ Bách Tòng: “Ai da, con còn nhỏ như vậy, có gì đáng giận đâu chứ?”
“Dụ Dĩ đứa nhỏ này, từ khi chuyển đến trường khác, không biết trong đầu con bé đang nghĩ gì nữa.”

Lúc trước học ở Cẩm Hải, thành tích của Dụ Dĩ vẫn thuộc top tốt nhất. nhưng sau khi đến Tiện Giang, Dụ Bách Tòng mỗi lần nhìn thấy phiếu điểm thi hàng tháng của cô thì đều cảm thấy đau đầu.

Không chỉ Dụ Bách Tòng đau đầu mà bản thân Dụ Dĩ cũng cảm thấy áp lực.

Bài vở cấp ba vốn đã căng thẳng, bình thường trên lớp phải tiếp thu những kiến thức mới, những điểm kiến thức còn thiếu của Dụ Dĩ không phải một sớm một chiều mà lấp lại được.

Ngoại trừ hai môn học Ngữ Văn và Tiếng Anh còn thuận buồm xuôi gió, những môn học khác đều rất khó khăn.

Chiều thứ sáu, tiết thể dục của lớp năm và lớp chín học chung với nhau.

Giáo viên thể dục nói rất hay, sau khi rèn luyện thể chất cho học sinh xong sẽ để mọi người tự do hoạt động.

Khi gần đến thi giữa kì, Vu lão đầu đã nói đến lúc đó sẽ mời họp phụ huynh, mọi người sẽ thảo luận với nhau.

Khi phụ huynh gặp nhau, không tránh khỏi việc tiết lộ thành tích. Vào lúc này, nếu thành tích của con mình tốt, trên mặt phụ huynh cũng rạng rỡ hơn.

Nếu thành thích không tốt, phụ huynh ở đó còn nể mặt, đợi đến lúc về nhà ít nhiều gì cũng bị mắng cho một trận.

Dụ Bách Tòng là người thích thể diện, nên sẽ không chịu nổi việc thành thích của con gái trượt dài.

Cho nên, cô phải nỗ lực hơn.

Hơn nữa, cô muốn thi vào trường đại học ở Cẩm Hải.

Vì tiết thể dục không thể rời sân vận động nên Dụ Dĩ đã mang bài tập về nhà theo, vừa được tự do hoạt động, cô sẽ ôm sách bài tập đến khán đài của sân vận động rồi cúi đầu làm bài.

Ban đầu Tống Thiến Thiến thấy cô học hành hăng hái như vậy cũng hạ quyết tâm cùng cô học hành chăm chỉ.

Nhưng mới quyết định được hai ngày, Tống Thiến Thiến đã xin nghỉ hai ngày vì trong nhà có việc. Trên con đường học tập này, chỉ còn lại Dụ Dĩ chiến đấu một mình.

Cô chìm đắm vào đề thi, một lúc sau có một bóng đen vụt đến trên đầu cô. Dụ Dĩ bất ngờ nhìn thấy Triệu Tứ Kỳ của lớp chín.

Cậu ấy đã thay đổi một ít so với trước đây, Dụ Dĩ đã thu lại sách bài tập để trên đùi: “Triệu Tứ Kỳ?”

“Sao cậu lại đổi kiểu tóc rồi?”
Dụ Dĩ vừa hỏi câu này, đột nhiên nhớ tới những lời cậu ấy đã nói hôm qua khi đến tìm cô.

Vào tối thứ hai kia, rõ ràng Dụ Dĩ đã từ chối cậu ấy, bảo cậu ấy sau này đừng làm phiền cô nữa. Nhưng Triệu Tứ Kỳ là một người kỳ lạ, cậu ấy dường như không hiểu những lời của Dụ Dĩ, kiên trì leo từ tầng ba lên tầng bốn.

Lúc đưa nước, lúc lại đưa trà sữa, hi vọng làm cho Dụ Dĩ quen mắt.

Nhưng Dụ Dĩ đều đã từ chối.

Đại thiếu gia lần đầu tiên bị từ chối mấy lần liên tiếp, trong lòng cảm thấy khó chịu, cậu ấy chặn đường về của Dụ Dĩ, tính khí có hơi khó chịu: “Cậu nói xem rốt cuộc cậu không thích tớ ở điểm nào? Để tớ sửa không phải được rồi sao?”

Tóc của cậu ấy che mất đôi mắt, phản ứng lúc đó rất sắc bén, giống như nếu Dụ Dĩ không cho cậu ấy một lời giải thích thì sẽ không thả người đi vậy.

Trong lòng cô gái mới mười mấy tuổi cũng sợ hãi, ánh mắt rơi vào người cậu ấy, Dụ Dĩ giống như bất chấp tất cả nói: “Tớ không thích tóc của cậu.”

Tóc của cậu ấy rất dài, che mắt, trông vô cùng lộn xộn.

Lúc không cười có hơi u ám, còn lúc cười lại làm cho người ta tự hỏi liệu cậu ấy có đang nhẫn nhịn điều gì không.

Thiếu niên hơi sững người một lúc, nghĩ đến việc mái tóc xinh đẹp này của mình luôn được người ta khen là mốt. Giống như nhất thời không tiếp nhận được, nhìn Dụ Dĩ một lúc lâu.

Cậu ấy nghiến răng nói: “Được.”

Sau khi nói xong chữ này, cậu ấy rời đi ngay lập tức, Dụ Dĩ lúc đó cũng không nghĩ nhiều. Cậu ấy đi rồi, cô tự nhiên thở phào nhẹ nhõm.

Tóc của cậu ấy được cạo sạch sẽ, giữ lại đầu tóc húi cua tiêu chuẩn.

Lúc này khuôn mặt và cái trán của cậu ấy đều lộ ra bên ngoài, Dụ Dĩ mới phát hiện người này lớn lên cũng không xấu.

Ngũ quan rắn rỏi, đường quai hàm rõ ràng. Sau khi cắt tóc, cảm giác u ám và hung dữ kia cũng biến mất không thấy đâu.

Dụ Dĩ nhìn thấy đồ trên tay cậu ấy thì sững người, cô có hơi chần chừ: “Cậu, đây là?”

Dõi theo tầm mắt của cô, Triệu Tứ Kỳ mới nhớ tới chuyện của mình.

Sau nhiều ngày như vậy, cậu ấy thấy mình và Dụ Dĩ cũng được tính là thân thuộc rồi, cậu ấy trực tiếp ngồi bên cạnh Dụ Dĩ, gấp quyển sách bài tập toán “Năm năm thi đại học, ba năm mô phỏng’ trên chân lại.

“Tớ đã về nghĩ kĩ rồi, không thể thẹn với trường cấp ba của mình được. Cho nên Dụ Dĩ, tớ quyết tâm học hành chăm chỉ.” Triệu Tứ Kỳ nhìn cô, giọng điệu của cậu ấy vẫn là loại cà lơ phất phơ giống như trước: “Tớ nghe nói cậu nằm trong top năm mươi của khối sao? Thành tích của cậu tốt như vậy, có thể giúp học sinh tệ như tớ không?”

Giống như câu sau khi tâng bốc người ta lên rồi nhờ một việc vậy, làm cho người ta không dễ từ chối.

Dụ Dĩ nhắm mắt lại, ôm bài kiểm tra của mình để sang một bên.

Triệu Tứ Kỳ bây giờ cũng đã cắt tóc, Dụ Dĩ cảm thấy mình cũng không còn sợ cậu ấy nữa.

Tay phải của cô vẽ một đường cắt ngang trên bậc thèm mà cô đang ngồi, lời nói của cô cứng rắn hơn nhiều so với thường ngày: “Cậu đừng dựa gần tớ quá, tớ bây giờ khó có thể bảo vệ được mình.”

“Nếu cậu thật sự muốn học hành chăm chỉ, cậu có thể đến văn phòng để hỏi giáo viên, giáo viên sẽ không cảm thấy cậu phiền phức đâu.” Giống như lúc này, giáo viên mỗi lần thấy học sinh đến hỏi bài, trên mặt đều có thể vui vẻ đến mức có thể nhìn thấy các nếp nhăn.

Dụ Dĩ bây giờ cũng vậy, làm đề nhiều hơn, gặp phải những câu hỏi khó thì mới đến văn phòng nhờ giáo viên giúp đỡ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play