Editor: Hil
“Dụ Dĩ.”
“Hả?”
“Cảm ơn.”
Dụ Dĩ quay đầu lại, nhìn thấy thiếu niên đang mỉm cười với cô, không biết sao lại làm tâm trạng thấy tốt hơn.
Cô lắc đầu, cũng cười lại với cậu: “Không có gì đâu.”
Đây có lẽ là cuộc nói chuyện đầu tiên giữa hai người kể từ khi cậu kết thúc bài phát biểu của mình.
Mặc dù ngắn ngủi nhưng nó đã gõ một cái thật mạnh vào trái tim của Dụ Dĩ.
Sự tồn tại của cậu giống như đường lượn sóng vậy, thời thời khắc khắc đều ảnh hưởng đến Dụ Dĩ.
Khi tan học, một vị khách bất ngờ ghé thăm trước cổng Ngũ Trung.
Đợi giáo viên rời đi, người này đột nhiên lớn tiếng gọi tên Dụ Dĩ.
Các học sinh vốn đang đổ xô ra ngoài như ong vỡ tổ, như dự đoán trước được có kịch hay để xem, động tác của vài học sinh đột nhiên chậm lại.
Vẫn còn một số học sinh giả vờ ngồi trên ghế làm bài tập, nhưng đầu bút lại dừng trên tờ giấy để làm động tác giả. Bọn họ vểnh tai lên, tất cả sự chú ý đều đổ dồn vào trên người vị tiểu bá vương của Nhất Trung kia.
Sau khi chờ đợi một lúc, người đi trên hành lan đã vơi hơn nữa.
Người tóc vàng ở cổng trường vẫn đang hét lên: “Dụ Dĩ lớp số năm có ở đây không?”
Người nào không biết còn tưởng đây là người giao hàng.
Xuyên qua khung cửa sổ, Dụ Dĩ nhìn thấy một bạn học với mái tóc dài.
Tóc của cậu ấy che khuất hoàn toàn mắt phải, chỉ để hở một bên mắt trái ra ngoài.
Chỉ nhìn thế này thôi đã thấy khá u ám rồi.
May mà trên người cậu ấy vẫn mặc đồng phục của Nhất Trung làm người ta an tâm, Dụ Dĩ bình tĩnh lại, cảm giác hoảng loạn ở đáy lòng ít hơn rất nhiều.
Sau khi sắp xếp cặp sách xong, cô bước ra ngoài, khi đến gần cô mới biết người này là ai.
Trên mặt cô đầy vẻ khó hiểu nhìn cậu ấy: “Bạn học, cho hỏi cậu có chuyện gì sao?”
Tính cách của cô dịu dàng, sẽ không kết thù cùng với người khác.
Dụ Dĩ suy nghĩ một lúc, thật sự không biết mình đã đắc tội với vị đại hiệp nào rồi.
Không cho người nào đó chép bài cũng có thể được tính là đắc tội người ta rồi sao?
Thiếu niên tóc vàng lúc đầu còn có vẻ mặt bực bội nhưng khi Dụ Dĩ xuất hiện, cậu ấy tặc lưỡi rồi nói một cách phù phiếm: “Tớ hiện tại độc thân, cậu làm bạn gái của tớ đi.”
“Đúng rồi, tớ tên Triệu Tứ Kỳ, cậu còn nhớ tớ không?”
Dụ Dĩ cau mày, nhẹ nhàng lùi về sau một bước khó nhận ra.
Cô còn nhớ cái tên này, vào lúc mới nhập học, Tống Thiến Thiến đã từng nói với cô: “Trường chúng ta có một người rất nổi tiếng, đầu tóc bù xù, thích nhuộm màu vàng, thích đi giày da, chạy xe mô tô, còn thích chọc ghẹo nữ sinh nữa.”
Có thể vì cái tên này, Tứ Kỳ đọc giống với tử kỳ ngày chết hoặc là cậu ấy trông rất khác so với hầu hết những bạn học trong lớp nên Dụ Dĩ mới nhớ đến cậu ấy.
Tống Thiến Thiến nói cậu ấy thích trêu hoa ghẹo nguyệt, làm việc gì cũng chỉ nhiệt tình được ba phút, còn thường xuyên thay đổi bạn gái nữa.
Tóm lại, không phải là người tốt.
Rõ ràng chỉ là bạn trong phòng thi, Dụ Dĩ cũng không biết cậu ấy sao lại để mắt đến mình. Cô hít một hơi thật sâu, lúc chuẩn bị nói ra lời từ chối, Hạ Tri Tầm đang đứng ở hành lang đột nhiên lên tiếng: “Triệu Tứ Kỳ, cậu có thể ngừng gieo tai hoạ cho các bạn nữ lớp tôi không?”
Ngoài hành lang, bầu trời bao la vô tận, dưới ánh nắng chan hoà, thiếu niên đang nói đỡ cho cô.
Cuộc đối đầu giữa hai nhân vật có sức ảnh hưởng ở Nhất Trung Tiện Giang là một điều mới mẻ đối với mọi người.
Triệu Tứ Kỳ nhìn thiếu niên trước mặt, cau chặt mày rồi nói một câu: “Mẹ nó.”
Cậu ấy là người đáng ghét nhất Nhất Trung, luôn bị đem ra so sánh với Hạ Tri Tầm.
Trong mắt mọi người, Hạ Tri Tầm chỗ nào cũng tốt.
Gia cảnh tốt, có giáo dưỡng, học giỏi, đẹp trai, thầy cô bạn bè đều thích cậu cả.
Ngay cả khi cậu phạm lỗi, các thầy cô đều chủ động bào chữa và giải vây cho cậu.
Triệu Tứ Kỳ nheo mắt lại, vẻ mặt dữ tợn: “Có liên quan gì tới cậu? Tôi cũng đâu tỏ tình với cậu đâu.”
“Đúng vậy đấy.” Có người đang xem kịch hay đột nhiên lên tiếng.
Dụ Dĩ nhìn xung quanh, phát hiện ra người nói là thiếu niên miệng chuột tai khỉ trước đây đã từng rủ cô đi xem phim.
Giọng nói của bạn học gầy gò này vang lên, mang theo phẫn nộ: “Còn có trước khi tan học, cậu còn đến cảnh cáo tôi không được tìm Dụ Dĩ nữa, không cho người người khác theo đuổi cậu ấy, có phải vì một học sinh giỏi như cậu thích bạn học mới chuyển đến lớp chúng ta không?”
Nghe đến những lời này, Dụ Dĩ đột nhiên có hơi giật mình.
Cô vốn dĩ nghĩ rằng, sau khi cô từ chối người kia xong, cậu ta đã chết tâm rồi, cho nên mới không quấy rầy cô nữa.
Cho nên, tất cả là do Hạ Tri Tầm giúp cô sao?
Trong lòng Dụ Dĩ có những cảm xúc phức tạp, nhưng sau câu hỏi của thiếu niên kia, trái tim của cô đột nhiên dâng lên tới tận cổ họng.
Muốn nghe được chút gì đó, nhưng lại sợ hãi.
Trong ánh hoàng hôn chạng vạng, Dụ Dĩ mím chặt môi, tim đập thình thịch.
Cô chợt nghe thấy tiếng thiếu niên trả lời: “Tôi thích ai, có quan hệ gì với cậu.”
“Điều mà bây giờ các cậu nên quan tâm là Dụ Dĩ có thích các cậu hay không?”
Thiếu niên vừa nói ra, sự chú ý của mọi người ở đây đã chuyển từ người Hạ Tri Tầm sang người Dụ Dĩ.
Mọi người chớp mắt nhìn cô, giống như bọn họ đang mong đợi câu trả lời của cô vậy.
Triệu Tứ Kỳ cũng vậy, vòng tay trước ngực đợi cô.
Khoé môi cậu ấy khẽ câu lên: “Ở bên cạnh tớ, tớ ngày nào cũng sẽ đón cậu tan học, cũng có thể mua cơm cho cậu mỗi ngày.”
Triệu Tứ Kỳ thề, cậu ấy từ trước đến nay việc theo đuổi con gái này chưa bao giờ thất bại.
Dụ Dĩ dần điều chỉnh lại tiếng tim đập của mình, bàn tay nắm chặt cặp sách đột nhiên siết chặt, cô nuốt nước bọt, cảm thấy hơi căng thẳng.
Nhưng cô vẫn làm theo lời của Hạ Tri Tầm nói: “Bạn học của tớ nói không sai tớ không thích các cậu.”
“Không thích một chút nào cả.”
“Nên xin các cậu sau này đừng tới quấy rầy tớ nữa, cảm ơn.”
Chương 9: Mặt trời lặn đang đùa
Đêm thu, Dụ Dĩ nhắm mắt nằm trên giường, lắng nghe tiếng gió thổi bên tai.
Mùa thu vừa đến, lá bạch quả vẫn chưa bắt đầu rụng. Khi cơn gió đêm thổi qua, những chiếc lá nhảy múa phát ra những trận thổn thức.
Một đêm trằn trọc khó ngủ, Dụ Dĩ vẫn đang nghĩ về chuyện xảy ra vào ban ngày.
Cho nên có phải cậu cũng có một chút thích cô phải không?
Suy nghĩ của cô vẫn luôn chuyển động, đến nửa đêm mới hoàn toàn đi vào giấc ngủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT