Hai người đứng cạnh nhau, chẳng những không ai lên tiếng bênh vực cô ấy mà còn ôm bụng cười nhạo bên kia.

Tống Thiến Thiến không phục, xé bài phát biểu ném vào thùng rác, ‘hừ’ bọn họ một tiếng rồi kéo Dụ Dĩ trở lại chỗ ngồi.

“Dụ Dĩ, chúng ta sau này đừng nói chuyện với hai người bọn họ nữa.”

Ánh mắt của Dụ Dĩ vấn dán vào thùng rác đỏ sau lưng, cánh tay đột nhiên bị kéo đi, cô ngại ngùng cười một tiếng.

Biết Hạ Tri Tầm và Tiền Chính Hạo đang chọc cô ấy, Dụ Dĩ là một người ngoài cuộc nên không tiện nói gì, chỉ có thể đợi cô ấy tự mình tiêu hoá mà thôi.

Cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, Tống Thiến Thiến bị cảm lâu lắm rồi.

Mãi cho đến mùa thu thật sự gần kề, từ xa đã ngửi thấy mùi hoa quế thơm ngào ngạt, nhưng bệnh cảm của cô ấy vẫn chưa khỏi hẳn.

Tết Trung thu năm nay, Dụ Bách Tòng đã làm rất nhiều bánh trung thu hoa quế để ở nhà, bảo hai đứa nhỏ mang một ít tới trường chia cho bạn học.

Dụ Bách Tòng trước đây đã từng học nấu ăn, sau đó làm việc ở một nhà hàng lớn.

Những món ăn ông làm thật sự rất ngon không có chỗ chê.

Nghĩ về những lời bố mẹ nói muốn cô sống hoà hợp với anh trai, Dụ Dĩ và Dụ Phong đứng cùng nhau trong bếp, cô là người đầu tiên phá vỡ cục diện bế tắc giữa hai người: “Bố làm bánh trung thu ngon thật đó, anh nếm thử đi.”

Cô gái dịu dàng, ánh mắt tràn đầy hy vọng giống như đang cùng cậu ta chia sẻ những thứ tươi đẹp nhất trên đời.

Dụ Phong nhìn cô rồi lấy một cái bánh. Khi cho bánh vào miệng, hương hoa quế thơm ngọt đọng lại giữa kẽ răng.

Cũng không biết có phải không hợp khẩu vị hay không, Dụ Phong cắn một miếng đã rời đi, trước khi đi còn để lại một câu: “Cũng bình thường thôi.”

Dáng vẻ giống như ghét bỏ này của cậu ta làm Dụ Dĩ hơi sững người, Dụ Dĩ còn tưởng Dụ Bách Tòng lần này không phát huy tài năng như bình thường, nên vội vàng tự cắn một miếng để xác nhận.

Bánh trung thu trên tay thơm phức, thoang thoảng mùi hoa quế ngào ngạt. Bánh không ngọt lắm mà mềm dẻo ăn rất ngon.

Dụ Bách Tòng không có thất bại.

Cô gái bối rối nhìn vào lối ra.

Sau khi suy nghĩ một lúc, cuối cùng cô nghĩ rằng có lẽ mỗi người đều có sở thích khác nhau để giải thích hành vi này của Dụ Phong.

Bởi vì Dụ Phong không thích bánh trung thu nên những thứ Dụ Bách Tòng làm ra đều tiện nghi cho Dụ Dĩ rồi.

Dụ Dĩ đặt bánh trung thu vào ba hộp nhỏ, sau đó cho vào cặp sách để mang đến trường.

Ngay khi tan học, cô đặt đồ lên bàn của Hạ Tri Tầm và Tiền Chính Hạo.

Hạ Tri Tầm bị giáo viên gọi đến văn phòng vẫn chưa về, Tiền Chính Hạo vẫn chưa ăn sáng, nhìn thấy đồ ăn mà Dụ Dĩ mang đến thật giống như đưa than ngày tuýet, nói mấy lần cảm ơn liên tiếp.

Có thể do có ý riêng nên Dụ Dĩ đã bỏ vào hộp của Tống Thiến Thiến nhiều hơn một ít.

Sau khi truyền nước biển mấy ngày, tình trạng cơ thể của Tống Thiến Thiến đã tốt lên nhiều, lúc này cũng rất muốn ăn.

Dụ Dĩ thấy cô ấy cầm bánh trung thu trên tay mà tim gan muốn nhảy lên tới cổ họng, sợ cô ấy sẽ giống như Dụ Phong, sau khi thử một miếng thì nói “Bình thường thôi”.

Tống Thiến Thiến ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, sau khi cắn một miếng thì khen không dứt miệng: “Oa! Dụ Dĩ, bố của cậu làm ngon quá đi.”

“Dụ Dĩ, cậu hạnh phúc quá đi mất! Có thể ăn được đồ ngon thế này!”

Dụ Dĩ từ trước tới nay không phải là người kén ăn, hình như trong nhà làm món ăn gì, cô đều ăn cái nấy. Nhưng lần kia sau khi Tống Thiến Thiến đến nhà cô ăn cơm, cô ấy đã khen tài nghệ nấu nướng của bố cô rất nhiều lần.

Dụ Dĩ được khen thì có hơi xấu hổ: “Vậy đợi cậu khoẻ hơn rồi thì đến nhà tớ ăn cơm nhé.”

Cô lặng lẽ ghé vào tai Tống Thiến Thiến, nhỏ giọng nói: “Đến lúc đó tớ sẽ nói bố tớ làm cay hơn cho cậu.”

Tống Thiến Thiến cười tủm tỉm: “Được đó.”

……

Hạ Tri Tầm về lớp học, nhìn thấy hộp nhỏ màu đen để trên bàn, vốn tưởng rằng lại có người nào đó theo đuổi cậu lén nhét đồ cho cậu nhưng sau khi nhìn thấy trên bàn Tiền Chính Hạo và Tống Thiến Thiến cũng có, cậu cũng hiểu rõ rồi cười một cái, ngồi xuống vị trí của mình, xếp hết đồ đạc vào ngăn bàn, sau đó đột nhiên gọi Dụ Dĩ một tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play