Editor: Yue Yue
Dụ Dĩ cầm cung tiễn từ trong tay ông chủ, một tay kéo cung một tay kéo mũi tên.
Tư thế của cô rất chuẩn, chỉ cần dùng một mắt để nhắm mục tiêu ở phía xa.
Trông cũng rất gì và này nọ, trái tim Tống Thiến Thiến treo ở cổ họng: “Cố lên, cố lên."
Một tiếng “vút” vang lên, mũi tên bắn xuyên qua bóng bay, rơi vào vị trí vòng 10.
Tống Thiến Thiến kích động nhảy dựng lên.
Dụ Dĩ thở phào nhẹ nhõm, lại rút một mũi tên từ chỗ ông chủ.
Tổng cộng có ba mũi tên, hai mũi tên còn lại Dụ Dĩ cũng đạt được điểm số rất tốt.
Ông chủ hơi tiếc một món đồ lớn như vậy, nhưng vẫn gói lại cho các cô: “Cô gái, lợi hại đấy, có phải từng huấn luyện xạ kích chuyên nghiệp không?"
Điều kiện bắn ở những chỗ như bọn họ không đủ tốt, cung và tên đều đã bị chỉnh cho lệch đi, ông chủ thấy bọn họ là trẻ con, cho rằng bọn họ sẽ bắn không trúng, dùng cái này để tiết kiệm vật liệu và kiếm thêm tiền.
Không ngờ đánh bậy đánh bạ lại đụng phải hai cao thủ.
Dụ Dĩ lắc đầu, đưa tay nhận lấy Pikachu: “Không phải, trước kia cháu từng học mấy tiết xạ kích."
Nhận được một món đồ chơi mới, cho dù rất nóng, Tống Thiến Thiến vẫn ôm không buông tay. Cô ấy hết sức vui vẻ, ôm con Pikachu giống hệt hình trên băng đô của bọn họ, đi rất chậm, khen ngợi Dụ Dĩ: "Dụ Dĩ, cậu giỏi quá đi!!! Còn giỏi hơn cả Tiền Chính Hạo và Hạ Tri Tầm nữa!!!"
Hạ Tri Tầm đứng ở một bên mở chai nước ra uống một ngụm, bỗng nhiên nghe thấy người bên cạnh nghi hoặc hỏi cậu: "Không phải cậu rất thích chơi bắn bóng à? Sao vừa rồi không giúp Thiến Thiến?"
Không biết nghĩ tới điều gì, Giang Hạc bỗng nhiên nở nụ cười: “Dựa vào kỹ thuật của cậu, nếu cậu chơi, không phải sẽ dễ dàng giành được hạng nhất à?"
Hạ Tri Tầm khẽ cười một tiếng, đưa nửa chai nước còn lại cho anh ấy. Bóng lưng của thiếu niên rộng lớn, đôi chân dài bước về phía trước, lúc nói chuyện mang theo ý cười: "Con gái mà, muốn thắng thì để cho cậu ấy thắng."
Cậu nói một cách dịu dàng và khiêm tốn, không hề có thái độ không tôn trọng người khác.
Đợi bọn họ rời đi, ông chủ quầy bắn bóng cười cười, không khỏi nói: "Ôi chao, đúng là thanh niên ngày nay yêu đương, thằng nhóc cưng chiều bạn gái ghê."
Dì bên cạnh nghe thấy, nhiều chuyện hỏi: "Sao thế?"
"Vừa rồi cô gái da rất trắng kia chơi bắn bóng, nam sinh trông cao cao kia đứng ở bên cạnh cứ nhìn chằm chằm bạn gái mà cười mãi."
"Thấy bạn gái giành được hạng nhất mà còn vui hơn bản thân cậu ấy được hạng nhất nữa."
Đến buổi trưa, công viên ít người hơn.
Gió nóng lướt qua, Dụ Dĩ bỗng nhiên dừng lại, bên tai vang lên câu nói vừa rồi của thiếu niên.
Mùa hè rực rỡ, gió ấm nhè nhẹ, tâm tư phức tạp của thiếu nữ bị chôn vùi trong khinh khí cầu màu đỏ.
Bên tai là tiếng hát vui sướng, hàng mi cô chớp chớp, đáy mắt lóe lên ánh sáng, tất cả cảm xúc đều đan xen thành một trái tim.
Tống Thiến Thiến đi ở phía trước, bỗng nhiên phát hiện Dụ Dĩ không đuổi theo, cô ấy dừng lại nhìn về phía sau: “Dụ Dĩ, cậu làm gì thế?"
Dụ Dĩ hơi sửng sốt, tình cảm nồng nàn trở nên hơi hoảng loạn: “Tớ đang nghĩ có phải hồi nãy làm rơi chai nước ở chỗ ông chủ hay không."
Trước mặt người ngoài, cô luôn có thể giấu mình rất tốt.
Nhưng đến đêm khuya, cởi bỏ lớp áo khoác, không có tên. Mở cửa sổ ra, gió mát rười rượi.
Quyển sổ ghi chép giấu đầy tâm sự kia bỗng nhiên có thêm hai dòng chữ.
31/08/2013
Hạ Tri Tầm.
Thứ Bảy, cậu ấy không có gì kì lạ.
Chương 7: Hoàng Hôn - Trùng Hợp Quá
Sau một ngày giải phóng, bọn họ lại vùi đầu vào việc học tập chăm chỉ trong nhiều ngày liền. Sau khi khai giảng, trường Nhất Trung Tiện Giang đón kỳ thi tháng đầu tiên.
Nói là thi mô phỏng, nhà trường căn cứ vào điểm thi cuối học kỳ năm lớp 10 để phân bố phòng thi và chỗ ngồi cho mọi người.
Dụ Dĩ là học sinh chuyển trường, thành tích trước đó không được tính ở Nhất Trung, khi phân phòng thi, cô được sắp xếp vào lớp có thành tích kém nhất khoá.
Lúc này tất cả mọi người đang thu dọn đồ dùng học tập, chuẩn bị vào phòng thi trước. Tống Thiến Thiến đứng ở cạnh chỗ ngồi, vẻ mặt sợ hãi: “Dụ Dĩ, lát nữa khi cậu đến phòng thi kia, không cần để ý tới những người đó."
Thành tích của Tống Thiến Thiến vẫn luôn được xem là trên mức trung bình, tuy rằng kém hơn Hạ Tri Tầm, nhưng cũng chưa từng đến phòng thi xếp hạng kém nhất.
Học sinh trong phòng thi kia, hầu như đều không học tập chăm chỉ, suốt ngày đánh nhau ẩu đả, lên mạng chơi bời.
Chỉ nghe thôi đã cảm thấy rất đáng sợ, một nữ khách mời tay không thể xách vai không thể khiêng như Dụ Dĩ, qua đó chẳng phải là thỏ trắng nhỏ vào ổ sói sao?
Cũng may chỉ cần tiếp xúc với bọn họ một lần này.
Trên mặt Dụ Dĩ không hề có vẻ hoảng hốt, không nhanh không chậm thu dọn xong đồ cần dùng trong khi thi, cô khẽ thở dài, có hơi bất đắc dĩ: “Yên tâm đi, tớ sẽ bảo vệ tốt bản thân mình."
Mới chưa tới chín giờ, mặt trời ở Tiện Giang đã tản ra sự nhiệt tình, nướng cả thành phố nóng hầm hập.
Làm cho ai nấy vừa nóng vừa không có tinh thần.
Dây dưa nói chuyện với Tống Thiến Thiến ở cửa lớp học một hồi, khi Dụ Dĩ đến lớp số 22 đã rất muộn.
Các thí sinh khác đã sắp xếp ổn thoả, chơi đùa vui vẻ trong phòng.
Dụ Dĩ vừa vào cửa đã có một chiếc máy bay giấy bay về phía cô.
Cũng may cô nhanh nhẹn né được.
Gương mặt cô xa lạ, bạn học mới vừa chơi máy bay giấy nhìn cô hơi sững sờ: “Bạn học, có phải cậu đi nhầm phòng thi không?"
Cậu ta hỏi như vậy cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Bình thường thì chế độ thi cử của Nhất Trung được chia theo thành tích.
Những bạn học thành tích kém trong phòng học này từ năm lớp 10 đã quen nhau. Mỗi kỳ thi đều gặp người quen, có đôi khi còn phải bắt tay chào hỏi.
Dụ Dĩ nhìn lướt qua xung quanh, phát hiện trong phòng học này nam sinh chiếm đa số, chỉ có hai nữ sinh, cũng tương đối thích chưng diện, trước khi thi không có chút căng thẳng nào, cầm gương ngồi đó kẻ mắt.
Ngược lại với Dụ Dĩ, đồng phục học sinh sạch sẽ, ăn mặc gọn gàng. Làn da cô rất trắng, tóc buộc đuôi ngựa quy củ.
Vừa nhìn liền cảm thấy rất không hợp với đám người bọn họ.
Cô ôm túi đựng bút, được người khác quan tâm, khóe môi cô cong lên một nụ cười nhàn nhạt, lễ phép đáp lại người ta: "Không đi nhầm."
Có lẽ cảm thấy lời này nói quá phiến diện, cô giải thích: "Tôi vừa mới chuyển tới Nhất Trung."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT