Editor: Yue Yue

Công viên giải trí rất náo nhiệt, có rất nhiều trò chơi. Tống Thiến Thiến chạy về quấn lấy Dụ Dĩ: "Đám con trai bọn họ thích trò chơi thể thao, thám hiểm nhà ma, con gái thì thích mấy thứ xinh đẹp. Cho nên Dụ Dĩ, cậu và tớ đi chơi vòng quay ngựa gỗ đi!"

Không giao tiếp với nhau quá nhiều, nam sinh và nữ sinh chia ra hai ngã.

Hạ Tri Tầm vẫy vẫy tay với các cô: “Vậy bọn tớ sẽ đến khu thi đấu ở khu B, lát nữa các cậu có thể tới tìm bọn tớ.”

Không biết Tống Thiến Thiến bị quầy hàng nào đó hấp dẫn, hình như không nghe thấy lời cậu nói.

Dụ Dĩ đành phải nhìn về phía cậu, đồng ý với cậu: “Được, lát nữa bọn tớ đi tìm cậu."

Thiếu niên ra dấu ok rồi rời đi.

Ở trong trường ngột ngạt đến hỏng cả người, liên tiếp mấy ngày phải đối mặt với biển đề thi, lúc này bọn họ khó có khi được hít thở không khí trong lành.

Dụ Dĩ đi cùng Tống Thiến Thiến, nghe cô ấy vui vẻ chia sẻ niềm vui suốt quãng đường, bỗng nhiên có hơi không hiểu nổi tại sao lúc trước cô ấy lại muốn học thêm.

"Thiến Thiến, lúc trước tại sao cậu lại muốn học thêm?" Đến trước quầy bán băng đô, Dụ Dĩ đột nhiên hỏi cô ấy.

Trên quầy hàng nhỏ bày rất nhiều băng đô đẹp mắt, Tống Thiến Thiến chọn một cái băng đô hình thỏ và Pikachu, cầm trong tay, nghe vậy bỗng ngẩn người.

Dòng suy nghĩ trôi về quá khứ, nghĩ đến những phiền não lúc trước, Tống Thiến Thiến thở dài: “Là do lúc ấy Vu lão đầu nói, nếu lúc lên lớp mà tớ còn nói chuyện với cậu nữa thì sẽ tách hai chúng ta ra."

Dụ Dĩ: "Hả?".

Tống Thiến Thiến: "Sau đó tớ sợ mình không nhịn được, bèn nói với Vu lão đầu rằng nếu thành tích của hai chúng ta đều có tiến bộ thì thấy ấy có thể đừng tách chúng ta ra hay không. Thầy ấy đã đồng ý."

Lúc trước Dụ Dĩ chưa từng nghe Tống Thiến Thiến nhắc tới những điều này, sau sự nghi hoặc chính là kinh hãi. Gương mặt cô hơi căng thẳng: “Hả? Vậy lát nữa tớ đi xin lớp trưởng tiếp tục dạy thêm cho chúng ta nhé, tớ không muốn bị tách khỏi cậu."

Gọi “lớp trưởng” đã thành thói quen, cho dù sau này đổi lớp trưởng nhưng vẫn rất khó sửa miệng.

Phương thức giảng bài của Hạ Tri Tầm ngắn gọn dễ hiểu, là kiểu nhắm thẳng vào trọng tâm, không giống như giáo viên bộ môn cần phải bận tâm đến đa số học sinh.

Tống Thiến Thiến rất tốt, trong khoảng thời gian này lúc lên lớp cũng không nói chuyện với cô nữa.

Xuất phát từ lòng riêng, Dụ Dĩ rất muốn cùng Tống Thiến Thiến tiến bộ, mãi mãi làm bạn cùng bàn.

Mặc dù tất cả bọn họ đều biết rằng họ sẽ phải chia tay vào hai năm sau.

Thiến Thiến không thích học, vừa nghe học sinh giỏi như cô nhắc đến chuyện học tập liền thấy đau đầu, cô ấy vội vàng ngăn Dụ Dĩ lại: “Dừng lại! Dụ Dĩ, khi lên lớp tớ sẽ không nói chuyện riêng với cậu nữa, Vu lão đầu chắc chắn sẽ không chia rẽ chúng ta!"

"Hơn nữa, bây giờ mới lên lớp 11 thôi mà, tớ còn muốn chơi thêm nữa."

Biết hiện tại Tống Thiến Thiến ham chơi, căn bản là không khuyên được, Dụ Dĩ thôi không nói nữa.

Dì bán hàng bên cạnh đang la lối làm ăn, Dụ Dĩ nhìn theo âm thanh. Tầm mắt cô dừng lại trên băng đô hoạt hình, mắt cười cong cong: “Tớ cảm thấy cái băng đô hình thỏ này rất đẹp."

Cô vừa nói như vậy, Tống Thiến Thiến lập tức phản ứng lại: "Đúng! Hơn nữa còn rất hợp với cậu!"

Đeo băng đô lên, chụp mấy tấm ảnh du ngoạn, rồi hai người cùng đi chơi vòng quay ngựa gỗ.

Công viên ban ngày không đẹp bằng buổi tối với đèn đuốc sáng trưng, sau hai vòng quay, trên trán toát ra một lớp mồ hôi.

Tống Thiến Thiến thở hổn hển: “Dụ Dĩ, tớ không muốn chơi nữa, tớ nóng muốn xỉu rồi."

Bốn phía toàn là người, trẻ em chạy nhảy ồn ào, mặt trời nóng rực thiêu đốt các cô, Dụ Dĩ cũng nóng không chịu nổi.

“Tớ cũng rất nóng." Dụ Dĩ lấy tay quạt gió cho mình, hai mắt híp lại nhìn cửa hàng cách đó không xa: “Cậu chờ một chút, tớ đi mua hai chai nước."

Đang muốn đi, Tống Thiến Thiến bỗng nhiên kéo cô lại: “Đừng mua!!!"

"Sáng nay ông nội tớ chuẩn bị cho tớ rất nhiều đồ, không cần lãng phí tiền!" Cô ấy lấy tay che ánh mặt trời, nhìn lướt qua đường đi ở khu B: “Chúng ta đi tìm Tiền Chính Hạo là được rồi."

Tống Thiến Thiến gửi tin nhắn QQ cho Tiền Chính Hạo, sau khi biết bọn họ đang bắn bóng bay ở bên kia, các cô hỏi đường đi qua đó.

Chơi ở khu A rồi lại tới khu B, Dụ Dĩ mới biết thì ra công viên không hề phân khu vực nam nữ.

Giống như vòng quay ngựa gỗ ở khu A có những chàng trai chơi cùng các cô gái, khu vực thi đấu ở khu B cũng có rất nhiều nữ sinh.

Khi các cô đến, một đôi tình nhân đang đứng chỗ ông chủ của trò bắn bóng bay, cô gái chỉ vào con Pikachu khổng lồ bên trong, hỏi: “Ông chủ, làm thế nào để lấy được con Pikachu kia?"

Tống Thiến Thiến nhìn thấy Pikachu kia, mắt nhìn chằm chằm rồi nhảy đến trước vách ngăn la lên: "Ông chủ! Cháu cũng muốn cái đó!!!!"

Các trò chơi ở đây giống như một vòng tròn.

Bạn bỏ tiền ra để tham gia trò chơi, sau khi đạt đến một con số nào đó sẽ nhận được một món quà nhỏ tương ứng.

Thấy ông chủ lộ vẻ khó xử, Tống Thiến Thiến quay đầu nháy mắt với Dụ Dĩ, bảo cô giúp đỡ.

Dụ Dĩ hiểu ý, cầm nửa chai nước đi tới, hơi dè dặt: “Ông chủ, đạt được thành tích như thế nào mới nhận được cái này ạ? Cháu, cháu cũng rất muốn có nó."

Con búp bê này rất lớn, vốn là đồ trang trí, không ngờ thoáng cái lại có nhiều người tranh giành nó như vậy.

Ông chủ cửa hàng thở dài: “Trò chơi so tài bắn cung, thế này đi, trong số các cháu ai bắn được nhiều điểm nhất thì con búp bê này sẽ thuộc về người đó."

Vừa nghe thấy vẫn còn cơ hội, Tống Thiến Thiến đắc ý.

Ở đây cô ấy có năm người! Mà nhóm bên kia chỉ có 2 người! Cô ấy đã giành chiến thắng về số lượng.

Những đứa trẻ trong hẻm đều che chở Tống Thiến Thiến, thấy cô ấy muốn có Pikachu, ai nấy đều vì cô ấy mà dốc sức.

Tiền Chính Hạo giơ công cụ lên, tràn đầy vẻ kiêu ngạo: “Nhìn nhé, anh đây sẽ thắng được con búp bê cho cậu."

Kết quả mũi tên đầu tiên bị bắn lệch, không hề đụng trúng bóng bay.

Hai mũi tên sau đó tiếp tục bắn lệch, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Thiến Thiến chùng xuống, bỗng nhiên thấy hơi chán nản. Nhìn sang nhóm tình nhân bên cạnh, nam sinh kia vừa mới bắn trúng một quả bóng bay.

Khôi phục lại tâm trạng một chút, lúc cô ấy đang muốn quay đầu đi cầu cứu Hạ Tri Tầm, Dụ Dĩ ở bên cạnh bỗng nhiên vỗ vỗ cô ấy: “Không sao, vẫn còn cơ hội."

Hiển nhiên, Dụ Dĩ cũng đang chú ý đến đội bên cạnh.

"Để tớ thử xem." Dụ Dĩ dừng một chút, lại như muốn khiến cô ấy yên tâm hơn, nói: "Có lẽ là tớ có thể thắng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play