Editor: Aries
Bên trong lớp học vô cùng hỗn loạn.
Vị trí của Dụ Dĩ là số cuối cùng của lớp này.
Cô đi về phía trước và nhìn thấy một nhóm lớn học sinh khác hoàn toàn với Lớp số 5.
Một số người thì nằm ra bàn ngủ, một số lại cười nói đùa giỡn với nhau, cũng có một số ngồi nghịch điện thoại, điều đáng ngạc nhiên nhất là
----một nữ sinh với mái tóc xoăn đang ngồi trên đùi của một nam sinh.
Đây là lần đầu Dụ Dĩ thấy có người công khai yêu sớm như vậy.
Cô đứng ở lối đi, có hơi kinh ngạc khi nhìn họ.
Có lẽ do ánh mắt của cô quá mức thẳng thắn, nam sinh đó đã phát hiện ra, quay đầu lại không mấy vui vẻ mà nhìn cô: “Bạn học nhỏ, có chuyện gì sao?”
Thiếu niên để đầu cá đối, tóc màu vàng nhạt, tóc mái dài qua mắt.
Tuy không nhìn được hết đôi mắt đó, nhưng Dụ Dĩ có thể cảm nhận được sự mất kiên nhẫn của cậu.
Cô cúi đầu nhìn đất, chớp chớp mắt: “Xin lỗi, các cậu cứ tiếp tục.”
Cứ coi như tôi không tồn tại, cảm ơn nhiều. Dụ Dĩ thầm nghĩ trong lòng.
Giám thị đi vào phát bài thi, có lẽ đã biết trước tính tình của học sinh lớp này cho nên thẳng thắn nói: “Nghiêm túc làm bài, thi xong rồi thì tùy các em.”
Dẫu sao vẫn là học sinh cấp 3 nên mọi người đối với kỳ thi đều có phần xem trọng, trong lúc thi cử cũng không ai dám làm loạn.
Bên tai không một tiếng động, chỉ có tiếng đồng hồ treo tường, làm được một nửa bài thi Dụ Dĩ ngẩng đầu xem thời gian thì phát hiện có rất nhiều học sinh đã ngủ gật trên bàn.
Địa điểm thi lần này còn tùy tiện hơn so với lần lão đầu tổ chức thi sơ khảo.
Dụ Dĩ bỗng siết chặt bút trên tay, nghĩ thầm lần sau nhất định sẽ lại đến đây.
Gần tới giờ nộp bài thì người có kiểu tóc đầu gai ngồi trước mặt cô bỗng nhiên xoay người, ngang nhiên quay đầu lại nhìn bài thi Tiếng Anh của cô.
“Cho tôi xem đáp án trắc nghiệm Tiếng Anh.”
Dụ Dĩ còn chưa kịp phản ứng thì người ở trên đã ghi nhớ một hàng đáp án rồi quay đầu chép vào bài thi.
Dụ Dĩ: “??”
Cô nhìn về phía bàn giáo viên nhưng cũng không có phản ứng gì, giáo viên cũng không để ý đến bọn họ.
Sau khi thi xong môn cuối cùng, Dụ Dĩ thấy vô cùng nhẹ nhõm.
Không phải nghe bọn họ cười nói đùa giỡn, cũng không cần phải đề phòng nam sinh trước mặt chép bài của mình nữa.
Trước khi đi, vị nam sinh đang công khai yêu đương kia bỗng nhiên gọi cô lại: “Này! Nhớ kĩ tên của tôi, tôi tên Triệu Tứ Kỳ.”
“ Chữ Kỳ trong cầu nguyện.” Nam sinh khoanh chân chống cằm, thản nhiên nói: “Rất là có tính cách, chờ khi tôi độc thân nhất định sẽ theo đuổi cậu.”
Đúng là kỳ quái, Dụ Dĩ nghĩ thầm người này chắc chắn có bệnh.
Cô không dừng chân mà thậm chí tần suất bước đi ngày càng nhanh hơn.
Triệu Tứ Kỳ ngồi ở đó mà cười nhạo cô.
Khi về tới nhà, Tiền Chính Hạo hỏi cô: “Thấy Lớp số 22 thế nào?”
Đa số học sinh thi ở Lớp số 22 đều là học sinh lớp này.
Lần đầu Dụ Dĩ bước vào một lớp có môi trường học tập tệ như vậy, cũng không biết có bị dọa sợ hay không.
Lúc này bọn trẻ đã tan trường, người lớn cũng tan ca, không khí bên trong con ngõ nhỏ vô cùng rộn ràng.
Ánh mặt trời chiếu đến làm Dụ Dĩ không mở nổi mắt, nhưng ngược lại giọng cô vẫn rất bình thản: “Vẫn ổn.”
Thực sự không sao, ngoại trừ nam sinh kỳ quái tên Triệu Tứ Kỳ.
Khả năng những bạn học khác biết thành tích của cô tốt, không cùng trình độ với họ nên lúc rảnh rỗi cũng không quấy rầy cô.
Chỉ là ồn ào hơn một chút thôi.
Đến đầu ngõ, bọn họ mỗi người một hướng.
Nhà của Dụ Dĩ ở hướng ngược lại với nhà của Hạ Tri Tầm, Dụ Dĩ dừng chân nhìn bóng lưng của cậu ấy đang dần dần xa.
Ở đầu ngõ, hiện lên bóng lưng cao lớn, tràn đầy sức sống của người thiếu niên.
Dụ Dĩ vừa về đến nhà đã đụng phải Chu Hiểu Hiểu.
Chu Hiểu Hiểu đang cầm giẻ lau bàn, thấy cô đeo cặp sách về sớm, bà vội vàng cười hỏi cô: “Lần này con thi thế nào?”
Trong nhà có hai đứa trẻ học cùng khối thì không tránh khỏi việc bị mang ra so sánh.
Gần đây Dụ Dĩ luôn cố gắng học tập, cũng biết khả năng mình được bao nhiêu điểm trong kỳ thi, cô cũng không muốn nhiều lời: “Cũng không tệ.”
Đã vào cuối hè, nhiệt độ ở Tiện Giang vẫn rất cao, và điểm các môn của kỳ thi tháng đã có hết.
Cũng không biết thầy có chuyện gì quan trọng, nhất định bắt học sinh phải cầm phiếu điểm về xin chữ ký phụ huynh rồi mới nộp lại.
Tống Thiến Thiến tìm Tiền Chính Hạo ký tên, dùng lời cô ấy mà nói chính là: “Ba và mẹ tớ đều không có, ông nội tớ cũng không biết chữ, vì vậy chỉ có thể tự mình ký thôi.”
Trước đây Dụ Dĩ chưa bao giờ làm việc này nên có chút chần chừ, bản thân không có can đảm tự ký.
Sau khi về đến nhà, Dụ Dĩ nhìn phiếu điểm do dự một lúc mới lấy hết can đảm tìm Dụ Bách Tòng.
Thầy Vu nói điểm lần này của cô cao hơn nhiều so với lần trước, đây là một sự tiến bộ.
Lúc Dụ Bách Tòng nghe nói ký tên còn cười tủm tỉm nhưng khi ông nhìn thấy điểm số và thứ hạng của cô thì sắc mặt lập tức trầm xuống.
Dụ Bách Tòng luôn giữ bộ dạng vui vẻ với người ngoài bỗng nổi giận.
Người đàn ông đeo một chiếc tạp dề màu xanh đậm trước ngực, hai tay run lên vì tức giận mà thẳng tay xé phiếu điểm của cô: “Dụ Dĩ! Bố vất vả kiếm tiền cho con ăn học để giờ con trả ơn bố bằng cách này sao?”
“Trước kia con ở Cẩm Hải còn có thể thi được nhất nhì, còn bây giờ thì sao? Có hơn hai trăm mà dám cầm cái phiếu điểm đến chó còn không thèm nhai này về hả?”
“Mau ra ngoài, ra ngoài!”
Trong ấn tượng của Dụ Dĩ mặc dù Dụ Bách Tòng thỉnh thoảng có mắng cô nhưng phần lớn ông không nói nặng lời.
Giống như trước đây, bố cô rất yêu mẹ cô, mỗi khi Thẩm Niệm Từ không vui hay tức giận Dụ Bách Tòng luôn có thể nhanh chóng dỗ dành bà.
Trước đây Dụ Dĩ gần như không thấy Dụ Bách Tòng nổi giận.
Nhưng kể từ khi đến Tiện Giang, Dụ Bách Tòng đã trở thành một người xa lạ, hoàn toàn thay đổi bản chất vốn có bên trong.
Đặc biệt là bây giờ, đây là lần đầu ông thực sự nổi giận với Dụ Dĩ.
Trước đây cô chưa bao giờ bị đối xử như vậy, cái cảm giác mất thăng bằng đã nằm ngoài tầm với của cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT