Sáng ngày hôm sau, khi mới thức giấc thì mọi người đã được thông báo rằng Thiên Nguyệt đã rời khỏi, nói là bản thân đến phủ Bát Vương Gia chơi với Tam di của mình và cũng chẳng ai biết rõ chuyện gì đã xảy ra khiến cô bé lại bí mật đi như vậy.
Kim Văn Lực vẫn nhớ rõ chuyện tối qua, mới thức dậy anh đã muốn đi tìm cô hỏi cho rõ vậy mà chỉ được thông báo rằng cô đã rời khỏi Tề gia, chẳng biết cô đã đi đâu, là do cô ngại gặp mặt anh hay là vì thấy tội lỗi với Tề Gia Hoàng mà không ở lại?
"Kim Văn Lực!" - bỗng nhiên khi anh còn đang lơ đãng suy nghĩ thì Tề Gia Hoàng lại mở miệng nói
"Hả?" - giật mình, anh ngẩn mặt lên
"Tôi có chuyện muốn nói!"
"Nói đi!"
"Nguyệt Nguyệt và tôi là huynh muội ruột!"
"Sao? Ngươi điên à? Một người họ Tề, một người họ Lý thì làm sao có thể là huynh muội được?"
"Thật ra là do Nguyệt Nguyệt không muốn mọi người ở Trúc Sơn biết con bé là Tề Thiên Nguyệt - muội muội của ta nên mới dùng cái tên Lý Ngọc Nguyệt để thay đổi, ta nói cho ngươi biết chuyện này bởi vì ta phát hiện, ngươi.. có cảm tình với muội ấy! Tề Gia Hoàng ta mặc dù đối với ngươi đã từng có ác cảm lớn, nhưng ngươi là người tốt, tiền đồ cũng rất sáng lạng, ta muốn gả muội ấy cho ngươi!" - Tề Gia Hoàng vô cùng nghiêm túc nói
"Ngươi.. nói thật sao?" - Kim Văn Lực kích động hỏi lại
"Ừm! Con bé có lẽ đang ở Bát Vương Phủ của Tam di ta, ngươi chắc cũng biết phủ của Bát Vương Gia nhỉ?"
"Tề Gia Hoàng! Đa tạ ngươi, nếu lần này ta có thể đưa nàng ấy về, ta nhất định sẽ đem sính lễ đến!"
"Được! Ta chờ người quay về với muội ấy!" - ngay sau đó, cả bữa sáng cũng chưa dùng, Kim Văn Lực đã cáo từ Tề gia, tự mình dùng xe ngựa chạy đến Bát Vương phủ..
Trong lúc đó tại Tề gia, Bách Thủy cùng Tề Gia Hoàng đã nghiêm trang ngồi đối diện với phu thê Tề gia:
"Gia Hoàng, rốt cuộc là con có chuyện gì muốn nói?" - Tề Gia Minh nhíu mày nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Tề Gia Hoàng thì cũng ngầm đoán ra một chút
"Con.. con muốn dung kiệu hoa đến rước Bách Thủy về làm thê tử của con, con mong muốn cả hai có thể chấp nhận nàng ấy, con sẽ tự mình dâng sính lễ đến sư phụ Bách!" - cậu lên tiếng, khí chất nam nhân cũng vô cùng to lớn
"Bách Thủy!" - Bạch Thiên Bối có hơi khó hiểu, gọi tên nàng
"Dạ?"
"Con thật sự không bị ép buộc? Con tình nguyện?" - bởi vì nhớ rõ lời nói tối qua của Bách Thủy nên bà có chút nghi ngờ hỏi
"Vâng ạ! Thật ra ý trung nhân của con từ trước đến giờ chính là huynh ấy ạ!" - nàng thẹn thùng nói
"Nếu đã là như vậy thì thật tốt, các con đã muốn thành thân, trở thành phu thê thì ta cũng không cấm cản, từ bây giờ Bách Thủy cứ gọi bọn ta là phụ mẫu được rồi, không cần khách sáo nữa, sính lễ, kiệu hoa ta sẽ góp vào một phần xem như là chào đón con về làm dâu của Tề gia!" - Tề Gia Minh vui vẻ nói, rõ ràng phân chia
"Con xin đa ta.. nhạc phụ!"
"Tốt!" - cả gia đình 4 người vui vẻ cười nói, thật vui vẻ khi bọn họ có thể chào đón thêm một nữ nhân cho gia đình này..
Tại Bát Vương phủ..
"Tiểu Nguyệt, con nói Tam di nghe, con có chuyện gì giấu Tam di hay không hả?" - Bạch Hồ Ngọc hiện đang ngồi thưởng thức hoa quả bên cạnh Tề Thiên Nguyệt, nhận thấy cô bé có gì đó lạ nên liền hỏi
"Đúng vậy, Thiên Nguyệt tỷ tỷ, tỷ có chuyện gì thì cứ nói đi!" - ngay phía bên kia của cô chính là Dương Bạch Chi - con gái thứ của Bạch Hồ Ngọc, năm nay 14 tuổi.
"Thật ra thì.. con có cảm giác với một nam nhân, con không biết con nên làm gì khi mà chàng ta nói chàng ta yêu con, con không biết mình có nên tin hay không, bởi vì trước đó chúng con từng rất ghét nhau và chàng ta còn từng yêu đơn phương một nữ nhân rất sâu đậm, con sợ rằng chàng ta trong lúc thất bại vì chuyện tình duyên kia nên mới để ý đến con, như vậy thì con chẳng thật sự là người chàng ta yêu rồi! Vả lại.. con còn quá mơ hồ, chỉ sợ rằng đây chỉ là cảm giác nhất thời của một thiếu nữ" - Tề Thiên Nguyệt buồn bã nói
"Nếu con muốn biết tại sao con không hỏi thẳng hắn ta?" - Bạch Hồ Ngọc nghe được những lời này chỉ mỉm cười, xoa đầu cô hỏi lại
"Con.."
"Bởi vì tỷ sợ chàng ta sẽ nói rằng tỷ là người thay thế có đúng không?" - Dương Bạch Chi hiểu rõ Thiên Nguyệt nên mới có thể một câu liền đâm trúng tâm can của nàng
"Tỷ.."
"Trốn tránh không phải là cách, nếu tỷ không tin tưởng chàng ta thì đừng quá nhanh chóng chấp nhận, từ từ tìm hiểu lẫn nhau đi! Nếu một thời gian nữa tỷ thật sự có cảm tình với người ta thì sao?"
"Nhưng mà tỷ không có đủ can đảm để hỏi chàng ta hay đối diện với chàng ta!"
"Nếu đã như vậy thì đừng thích hắn nữa, để tâm nhẹ nhõm, an an ổn ổn không phải tốt hơn sao?" - đúng lúc này một lời nói khác lại cất lên đó chính là từ người con trai trưởng của Bạch Hồ Ngọc - Dương Từ Nam năm nay đã 18, lớn hơn cô nhưng vì vai vế nên vẫn phải cam chịu gọi cô một tiếng tỷ tỷ.
"Huynh nói nghe dễ dàng nhỉ?" - Dương Bạch Chi trừng mắt nhìn ca ca mình, khó chịu ra mặt
"Từ Huân và Tiểu Linh đâu? Bọn trẻ đi với con mà!" - Bạch Hồ Ngọc đột nhiên phát hiện ra thiếu người liền hỏi
Dương Từ Huân và Dương Bạch Linh đều là con của Bạch Hồ Ngọc, gia đình của Bát Vương Gia may mắn có tận 7 người, ngoài Vương gia Dương Từ Dực và Vương phi Bạch Hồ Ngọc ra thì còn có con trai trưởng là Dương Từ Nam 18 tuổi, con trai thứ là Dương Từ Huân 15 tuổi, ba con gái là Dương Bạch Chi 14 tuổi, Dương Bạch Linh 10 tuổi và Dương Bạch Lan 5 tháng tuổi.
Mỗi lần đến Bát Vương phủ, Thiên Nguyệt đều có thể cảm nhận được không khí vô cùng vui tươi
"À, con vào đây là để nói cho người biết có một nam nhân đang ở trước phủ chúng ta, bảo tên họ là Kim Văn Lực, có quen biết với Thiên Nguyệt tỷ tỷ đây, hiện tại ngoài lính canh, Từ Huân và Tiểu Linh đều quyết định ở bên ngoài trông chừng hắn ta mặc dù rất không cần thiết ạ!" - Dương Từ Nam nhàn hạ nói, xong đúc kết lại cũng là rất không quan tâm đến đệ đệ và muội muội của mình, dường như những trò ngốc nghếch và trẻ con này cậu đã nhìn thấy rất nhiều lần rồi vậy đấy..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT